Chương 1117:
“Là để khám bệnh cho Hà Tự Trăn.” A Tân đáp. Từ lúc Lâm Vũ vào bệnh viện, thuộc hạ của anh ta báo cáo, anh ta đã đích thận đi theo Lâm Vũ, khi Lâm Vũ lên đến tầng chín, không lâu sau anh ta cũng chạy theo, cho nên những chuyện phát sinh lúc đó anh ta đều biết.
Vạn Sĩ Huân nghe vậy không, khỏi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Chỉ cần hắn không phải người Hà gia thì dễ nói.”
“Anh, anh vẫn cho chết tâm à!” Vạn Sĩ Linh bắt lực thở dài, “Vì Hà Gia Vinh không đi đến chỗ chúng ta, vậy chúng ta không cần phải khiêu khích cậu tai”
“Lão nhị, tại sao càng ngày lại càng sợ hãi như vậy!” Vạn Sĩ Huân tức giận quay đâu lại nhìn chằm chằm vào em trai của mình, “Em đã quên bây giờ Hiểu Xuyên và Duy Vận như thê nào rồi sao? Em quên là nh, Thần…làm thê snafo mà chết à..
Khi nói đến đây, giọng ông đã run run không kìm được, có chút khóc lóc, nồi đau mất con, giờ nghĩ lại ông vẫn thầy như dao cắt.
“Làm sao mà quên được!” Vạn Sĩ Linh cúi đầu thở dài bất lực ˆ ‘Bây giờ nghĩ lại, em thật sự hồi hận. Nếu lúc đó y quán thua cho Hà Gia Vinh, em không muôn trả thù thì Duy Vận và Hiều Xuyên cũng không trở nên như bây giờ, cũng như vậy, Duy Thần cũng sẽ không.. sẽ không – .haiz, đều là tôi lỗi của em.”
“Sĩ Linh, em đang nói linh tỉnh gì vậy!”
Vạn Sĩ Huân tức giận nói, “Cái gì mà tội lỗi của em, rõ ràng là tội lỗi mà Hà Gia Vinh đã lắm, anh hiện tại ngồi ở đây cũng là vì cậu ta! Em kêu anh bỏ qua? Vậy thì trực tiếp kêu anh đi chết cho rồi, hơn nữa dù có chết, anh cũng không còn ămtfj mũi đi gặp Duy Thân.”
Giọng nói vừa cắt lên, hai dòng lệ lăn ra khỏi hốc mắt trũng sâu của ông ta.
“Haiz…anh lại như vậy nữa rồi.” Vạn Sĩ Linh thở dài một hơi, “Chấp niệm hại chết người đó, nêu anh không dừng lại, e răng kế tiếp sẽ làm hại đên Hiểu Nhạc và Hiểu Phong. Vậy thì đến lúc đó Vạn gia của chúng ta thực sự sẽ không có người kê vị sao.”
“Đừng lo lắng, anh sẽ không bao giờ để chuyện này dính líu đên Hiểu Nhạc và Hiểu Phong.” Vạn Sĩ Huân mặt lạnh nói, “Đợi anh xuất viện, anh sẽ chuyên toàn bộ sản nghiệp của Vạn gia dưới danh nghĩa của Hiểu Nhạc. Đợi đến lúc anh lần nữa đồi đầu với Hà Gia Vinh, bắt quá thì một mạngd đổi một mạng, cái mạng ìa của anh, đổi mạng của Hà Gia Vinh, đáng!”
h sao anh lại phải khổ như vậy.. .khổ như vậy…” Vạn Sĩ Linh lại thở dài.
Van Sĩ Huân lại phớt lờ ông ta, quay đầu lại, vẻ mặt ủ rũ hỏi A Tân, “A Tần, nhị gia Hà gia trúng độc gì vậy, nghiêm trọng không?”
“Không rõ chât độc cụ thê là gì, nhưng nó thực sự nghiêm trọng.
Người ta nói răng một số người đã bị nhiễm chất độc này mười năm trước, kết quả vẫn chưagiari được.” A Tân nói.
“Quá tôt rôi!” Vạn Sĩ Linh không khỏi kích động hét lên khi nghe được những lời này, hừ lạnh một tiếng, “Hà Tự Trăn chêt rôi, vậy thì cũng tương Thợ ng với Hà gia mật đi cánh tay đặc ực Trong giọng nói của ông ta có một cảm giác nhẹ nhốm, lý do khiến ông ta ghét Hà gia đến vậy là vì ông ta đã từng nịnh bợ Hà gia, nhưng Hà gia không đặt ông ta trong mắt của một gia tộc thương gia như ông ta, cũng không, thèm đề ý, vì vậy ông ta luôn ôm mỗi hận với Hà gia, nhưng bởi vì gia tộc của ông ta không củng đẳng cập với Hà gia, không thê báo thù cho người khác được, nên ông ta chỉ có thê thâm oán hận.
Bây giờ Hà Tự Trăn có chuyện gì không ôn, có thể coi như là giải tỏa được cục tức của ông ta.
Thấy ông chủ mình vui như vậy, A Tân không đành lòng cắt ngang anh, lập tức trở nên do dự, suy nghĩ có nên nói cho sếp biết tình hình còn lại không.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, anh quyết định nói ra sự thật, gãi đâu thì thào: “Nhưng.. .nhưng.. .hình như Hà Gia Vinh có thê chữa khỏi!”
Thân thể Vạn Sĩ Linh run lên, nụ cười trên mặt đột nhiên đông lại, ông ta quay đâu lại như hóa đá nhìn A Tân.