Lòng Hứa Tử Yên bây giờ hết sức rối rắm, đánh thì đánh không lại, mắng lại mắng không ra miệng. Bị một đám nam nhân vây xem như động vật quý hiếm, mà bản thân lại không thể đi, trong khoảng thời gian ngắn Hứa Tử Yên có một loại ý tưởng muốn tự bạo cùng những người này đồng quy vu tận.
Mà đúng lúc này, giọng nói Vưu Nguyệt theo đám người bên ngoài vang lên: “Tử Yên, theo ta đi gặp tông chủ.”
Tiếng cười nhạo im bặt, một đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ quay đầu nhìn Vưu Nguyệt, lại quay đầu ngó Hứa Tử Yên. Cuối cùng, tu sĩ trung niên bắt chuyện trước với Hứa Tử Yên kinh ngạc hỏi: “Vưu trưởng lão, tông chủ… thật sự muốn gặp nàng?”
“Chưng? Hay luộc đi (*).”
(*) Từ ‘thật’ trong tiếng Trung phát âm là ‘zhēn’. Từ ‘chưng’ cũng phát âm là ‘zhēng’. Hai từ này phát âm giống nhau. Ngụ ý câu này là Vưu Nguyệt đang nói ‘đểu’ tu sĩ trung niên kia.
Vưu trưởng lão trợn trắng mắt liếc tu sĩ trung niên. Tuy rằng tu vi tu sĩ kia cao hơn nàng, song cũng không cao hơn bao nhiêu, hơn nữa Vưu Nguyệt lại là tâm phúc của Lâm Phi Ngu, đương nhiên không coi tu sĩ kia ra gì, tách mọi người ra, tiến lên túm lấy tay Hứa Tử Yên nói: “Tử Yên, đừng để ý bọn hắn, chúng ta đi.”
Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt đảo qua những tu sĩ trước mắt, lại ngẩng đầu nhìn đỉnh Thái Huyền phong, trong lòng bỗng cảm khái: “Nơi này chính là trung tâm quyền lợi của đại tông môn tu tiên giới phương bắc, hiện giờ mình đang hướng tới nó. Nếu cho mình thời gian và cơ duyên, mình sẽ trở thành những tu sĩ bình thường vừa rồi, hay sẽ đứng ở đỉnh ngọn núi kia?”
Theo sát phía sau Vưu Nguyệt, đi thẳng một đường lên núi, một tòa đại điện nằm ngạo nghễ trên đỉnh. Bước vào đại điện, Vưu Nguyệt mở miệng nói: “Tử Yên, đi theo ta.”
Hứa Tử Yên gật đầu, bước chân nhẹ nhàng đi theo sau. Tiến vào đại điện, Vưu Nguyệt mang theo Hứa Tử Yên bước vài bước về phía trước, rồi dừng chân bên cạnh một cây cột đá, khom người thi lễ với Lâm Thượng Phong ngồi ở thượng vị: “Tông chủ, Hứa Tử Yên đã tới.”
Hứa Tử Yên vội vàng khom người thi lễ: “Hứa Tử Yên bái kiến tông chủ.”
“Miễn lễ.” Bên trên truyền đến một giọng nói hiền lành.
“Tạ tông chủ.” Hứa Tử Yên cung kính đứng thẳng dậy, như trước hơi cúi đầu, không ngẩng đầu đi xem bộ dạng tông chủ, nghiêm chỉnh đứng sau Vưu Nguyệt. Hứa Tử Yên vừa tiến vào đại điện, đã biết ở trong đại điện ngoại trừ nàng và Vưu Nguyệt, còn có một người ngồi ở bên hông đại điện. Lúc này, chợt nghe được Lâm Thượng Phong đổi giọng hiền lành vừa nói với Hứa Tử Yên thành ngữ khí lạnh nhạt: “Lâm tông chủ, Xích Dương tông các ngươi thỉnh cầu Bạo Linh đan, Thái Huyền tông chúng ta có thể luyện chế cho các ngươi. Nhưng mà có chút chuyện, phải nói rõ với Lâm tông chủ.”
“Tông chủ mời nói.” Tông chủ Xích Dương tông Lâm Tắc Ngôn câu nệ chắp tay nói.
“Tông chủ Xích Dương tông Lâm Tắc Ngôn?” Hứa Tử Yên chợt sửng sốt: “Kẻ thù của Lăng Tiêu?”
Cùng lúc ấy, giọng nói Lâm Thượng Phong nhẹ nhàng vang lên trong đại điện trống trải: “Vài ngày trước, Xích Dương tông các ngươi tham gia vây giết mười đệ tử thế tục giới Hứa gia phải không.”
Thần sắc Lâm Tắc Ngôn thoáng biến đổi, ngồi trên ghế bất an vặn vẹo mông. Chuyện này Lâm Tắc Ngôn biết không thể gạt được Thái Huyền tông, chỉ là hắn thật không ngờ Thái Huyền tông sẽ coi trọng chuyện này như thế, trong khoảng thời gian ngắn, không biết làm cách nào ứng đối mới tốt.
“Nếu ngươi là minh hữu Hoa Dương tông cũng thôi, Hứa gia dù sao là đại biểu Thái Huyền tông ta ở thế tục giới, nhưng ngươi lại là minh hữu Thái Huyền tông ta. Hành xử như thế, là Xích Dương tông các ngươi có ý tưởng gì khác, hử?”
Lâm Thượng Phong vừa ‘hử’ một tiếng, liền khiến cả người Lâm Tắc Ngôn giật bắn, trong đầu thay đổi ý nghĩ thật nhanh: “Cùng Hoa Dương tông kết minh? Dù ta có ý định đó, cũng phải có can đảm kia. Xích Dương tông ta ngay tại phụ cận Thái Huyền tông các ngươi, Hoa Dương tông cho dù muốn che chở, cũng là nước xa không cứu được lửa gần.”
Nghĩ đến đây, vội vàng chắp tay nói: “Tông chủ, ngài đừng hù dọa Chính Ngôn, Chính Ngôn nào dám có ý tưởng khác.”
Lâm Thượng Phong vung tay: “Chuyện này cá nhân ta có thể không so đo, Thái Huyền tông lại không thể không nhắc tới. Như vậy đi, lúc luyện chế đan dược cho Xích Dương tông các ngươi khấu trừ đi hai phần, xem như Xích Dương tông các ngươi bồi lễ.”
“Việc này…” Vẻ mặt Lâm Tắc Ngôn đau lòng.
“Thế nào?” Sắc mặt Lâm Thượng Phong trầm xuống, nhàn nhạt nói: “Nếu Lâm tông chủ không đồng ý, có thể rời đi ngay, Lâm mỗ không tiễn.”
“Không không, xin nghe theo Lâm tông chủ an bày.” Gương mặt Lâm Tắc Ngôn tươi cười, trong lòng lại đang thầm mắng: “Rời đi? Rời em gái nhà ngươi ấy, nếu ta không đáp ứng điều kiện của ngươi, ta chân trước rời đi, chân sau ngươi đã dẫn theo Thái Huyền tông giết tới cửa rồi.”
“Vậy Lâm tông chủ hãy đi tìm Lưu trưởng lão giao nguyên liệu cùng linh thạch đi.”
“Dạ vâng, tạ tông chủ, Tắc Ngôn cáo lui.”
Cảm giác được tông chủ Xích Dương tông Lâm Tắc Ngôn đã rời khỏi đại điện, Hứa Tử Yên nghĩ bụng: “Lòng dạ tông chủ Thái Huyền tông đúng là đủ đen, lấy cái cớ Hứa gia mình, trắng trợn cắt xén hai phần tứ phẩm Bạo Linh đan của người ta, không khiến Lâm Chính đau lòng chết mới lạ.”
Vừa nghĩ đến đây, chợt nghe được Lâm Thượng Phong hiền lành nói: “Ngươi chính là Hứa Tử Yên? Quả nhiên trẻ tuổi làm người ta hâm mộ, ha ha… Hửm? Hứa Tử Yên, ngươi lại gần ngẩng đầu lên.”
Hứa Tử Yên nghe tông chủ gọi mình, lập tức tiến lên vài bước, đi đến giữa đại điện, ngẩng đầu nhìn lên thượng vị. Một tu sĩ trung niên, dáng người cao lớn, lại lộ ra vẻ nho nhã đang ngồi trên chiếc ghế rộng rãi ngay đại điện, lúc này mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hứa Tử Yên. Đợi thấy rõ khuôn mặt Hứa Tử Yên, lông mày nhếch lên, vẻ kinh ngạc biến mất, cười ha hả nói: “Thì ra là ngươi.”
Hứa Tử Yên ngây ra một lúc, trong giây lát nhớ tới, đây chẳng phải vị phụ thân của nữ tử quát lớn mình ngày hôm qua đụng trúng ở chợ trời sao? Thì ra hắn là tông chủ Thái Huyền tông, nói như vậy… nữ tử quát mình chính là Lâm Phi Ngu.
Nghĩ đến đây, mặt Hứa Tử Yên không khỏi nhăn lại. Có mâu thuẫn ngày hôm qua, về sau làm sao còn ở chung với Lâm Phi Ngu kia được?
Lâm Thượng Phong lại nghĩ khác Hứa Tử Yên, trước kia chỉ nghe nói nữ tử Hứa Tử Yên trước mắt đây là một thiên tài chế phù, nguyên bản còn chưa tin. Thật không ngờ Thiên Diện yêu lại bị nàng phong ấn, kể từ đó, liền chứng minh chế phù thuật của nàng e rằng đã là sự tồn tại đứng đầu trong Thái Huyền tông, chỉ không rõ liệu nàng có biết chế tác phù bảo không. Nếu nàng còn có thể chế tác phù bảo, đó chẳng phải trên tác dụng chế phù tương đương với Lương Chi Động.
Hơn nữa làm Lâm Thượng Phong cảm thấy tò mò cùng hưng phấn nhất là, ngày hôm qua đụng phải Hứa Tử Yên, hắn phát hiện Hứa Tử Yên còn biết luyện đan. Đặc biệt ngày hôm qua Hứa Tử Yên nói ra Dung Hồn đan kia, đó chính là tứ phẩm đan dược. Phải biết rằng, ngay cả tông chủ Thái Huyền tông, phong chủ Bách Thảo phong trên thực tế như hắn đây cũng chỉ có thể luyện chế ngũ phẩm đan dược. Hơn nữa ngươi có thể luyện chế ngũ phẩm đan dược, không có nghĩa ngươi liền có thể luyện chế tất cả tứ phẩm đan dược. Bởi vì còn đề cập đến vấn đề đan phương, nếu ngươi không có đan phương, cho dù ngươi có thể luyện chế ngũ phẩm đan dược, thì có năng lực thế nào?
Mà ngày hôm qua Hứa Tử Yên dưới cơn giận dữ, nói ra Dung Hồn đan, lại vừa vặn là đan phương Thái Huyền tông khuyết thiếu. Phải biết rằng dưới tình huống thông thường, thương tích kinh mạch trên thân thể một tu sĩ có thể trị khỏi, nhưng linh hồn một khi bị thương, lại vô cùng khó trị. Không biết có bao nhiêu tu sĩ té ngã trong việc linh hồn bị thương, mà Dung Hồn đan lại đúng là linh đan diệu dược trị liệu linh hồn bị hao tổn.
Giả sử Hứa Tử Yên trước mắt không chỉ có chế phù thuật lợi hại, hơn nữa luyện đan thuật cũng lợi hại như thế, Hứa Tử Yên đối với Thái Huyền tông liền trở nên quá mức quan trọng đúng như Lâm Thượng Phong phỏng đoán, nên Lâm Thượng Phong đã âm thầm quyết định muốn cùng Lương Chi Động cướp đệ tử, không tiếc dùng đan dược quý giá trong Thái Huyền tông cấp tốc tăng tu vi Hứa Tử Yên lên tới Trúc Cơ kỳ, sau đó trực tiếp thu Hứa Tử Yên làm chân truyền đệ tử của mình.
Nhìn Hứa Tử Yên trước mắt, Lâm Thượng Phong kiềm chế cơn kích động trong lòng, phất phất tay với Vưu Nguyệt. Vưu Nguyệt thức thời nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Thấy đến bây giờ trong đại điện chỉ còn lại Lâm Thượng Phong và mình, nội tâm Hứa Tử Yên không khỏi hốt hoảng, không biết Lâm Thượng Phong rốt cuộc có ý gì. Trong khoảng thời gian ngắn, chợt cảnh giác lên.
Nhìn thân ảnh Vưu Nguyệt biến mất ở cửa đại điện, Lâm Thượng Phong mới hiền lành vẫy tay với Hứa Tử Yên, hòa ái nói: “Tử Yên, lại đây ngồi.”
Nói tới đây, vươn tay chỉ một cái ghế bên cạnh. Trái tim Hứa Tử Yên giật thót, Lâm Thượng Phong càng như thế, Hứa Tử Yên càng cảm giác có một loại áp bách.
Dè dặt cẩn trọng đi tới trước mặt Lâm Thượng Phong, đầu tiên là thi lễ thật sâu, sau đó mới nhẹ nhàng ngồi xuống. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một bộ dạng quy củ.
Lâm Thượng Phong thấy Hứa Tử Yên hiểu quy củ, trong mắt không khỏi lộ ra ý cười vừa lòng, thầm nghĩ: “Không hổ là đệ tử xuất thân từ đại gia tộc thế tục giới, bất kể tu vi tư chất thế nào, quy củ cũng là từ nhỏ luyện thành.”
Hắn hiền lành nhìn Hứa Tử Yên, hơi mỉm cười: “Thì ra là ngươi, bản tông lúc trước nghe được sự tích về ngươi, còn nói Thái Huyền tông chúng ta từ đây thêm một cao thủ chế phù, thật không ngờ ngày hôm qua bắt gặp, lại phát hiện Tử Yên ngươi còn tinh thông luyện đan.”
“Đã đến.” Hứa Tử Yên không khỏi vì bản thân ngày hôm qua xúc động mà cảm thấy hối hận.
Thấy Hứa Tử Yên trầm mặc, Lâm Thượng Phong chậm rãi thu hồi tươi cười, nói lời thấm thía: “Tử Yên, ngươi có biết vì thân phận đệ tử của ngươi, toàn bộ phong chủ ngũ phong Thái Huyền tông đã ầm ĩ đến lật trời.”
Lâm Thượng Phong nhìn Hứa Tử Yên ngồi tại chỗ, trên mặt không có chút biến hóa. Chỉ hơi cúi đầu, giống như lời Lâm Thượng Phong nói không hề liên quan đến nàng, không khỏi nhíu mày. Kỳ thực, hắn không biết nội tâm Hứa Tử Yên cũng thật khẩn trương, đang cân nhắc ứng đối thế nào.