(*) Nhân Diện xà yêu: Xà yêu mặt người.
“Đây… là xà yêu?” Hứa Tử Yên khiếp sợ hỏi. Lần đầu tiên trông thấy thứ khiến người sợ hãi như thế, Hứa Tử Yên chỉ cảm giác toàn thân tựa như có rất nhiều sâu nhỏ bò đi bò lại, ớn lạnh cả người.
“Ừ.” Hứa Kỳ nghiêm túc gật đầu.
“Mấy giai?” Hứa Tử Yên chăm chú nhìn xà yêu trên vách đá, gương mặt có hơi tái nhợt.
“Tam giai.” Hứa Kỳ nhỏ giọng đáp, tựa như sợ kinh động đến xà yêu kia.
“Trong rừng rậm Vô Tận đúng là thần bí khó lường, dạng yêu thú gì cũng có, vậy mà… vậy mà có… yêu thú bộ dạng thế này.” Hứa Tử Yên vừa cảm thán, vừa nhìn xà yêu trong sơn động trên vách đá xa xa.
“Tử Yên, muội xem… sơn cốc này lại có con xà yêu kia ở, chúng ta còn có thể ở nơi này sao?” Hứa Lân khẽ hỏi.
Mọi người cũng đều nhìn Hứa Tử Yên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không muốn. Thật vất vả mới tìm được một nơi thích hợp cho mọi người ở lại, vui vẻ phấn chấn cả một ngày, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, trong thâm tâm đều có một ít không cam lòng. Có điều, bọn họ cũng đành bó tay, tuy rằng xà yêu trên vách đá kia chỉ là một tam giai yêu thú, nhưng cũng không phải cấp bậc bọn họ có thể đối phó.
Nếu nó chỉ đứng ở trong sơn động thì còn may, như vậy mọi người chỉ cần cách xa nó một tí là được. Nhưng mà, ai dám cam đoan xà yêu không đi ra? Một khi ngày nào đó nó nổi lên hứng thú, muốn đi ăn thịt người, bò ra từ sơn động trên vách đá kia, vậy ai trong đám người mình có thể chống đỡ được nó?
Hiện giờ, mọi người đều gửi gắm hy vọng vào Hứa Tử Yên. Trước kia, trên người Hứa Tử Yên luôn xuất hiện rất nhiều kỳ tích. Lấy tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ hai đánh bại Dương Linh Lung tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm, giỏi phù đến xuất thần nhập hóa, trí tuệ hơn người, mỗi một hạng mục đều làm mọi người ở đây hết sức tin tưởng Hứa Tử Yên. Cho nên, mọi người vừa nghe lời Hứa Lân nói, cũng không lập tức la hét đòi rời khỏi nơi này, mà đều đồng loạt nhìn Hứa Tử Yên, đợi nàng đưa ra quyết định cuối cùng.
“Kỳ sư huynh.” Hứa Tử Yên nhìn chằm chằm xà yêu trên vách đá, nhẹ giọng hỏi: “Tam giai yêu thú làm thế nào mới có thể hóa hình?”
“Tử Yên, xà yêu trên vách đá kia căn bản không phải yêu thú hóa hình.” Hứa Kỳ cười nói: “Muội chưa từng xem sách ở tàng thư lâu sao?”
“Tàng thư lâu? Sách bên trong ta đều đã xem qua, một quyển cũng không chừa, sao ta chưa từng thấy.” Hứa Tử Yên kinh ngạc hỏi.
“Ngay tại tầng thứ hai tàng thư lâu, muội làm sao có thể không thấy được.” Hứa Kỳ khó hiểu nhìn Hứa Tử Yên, tiếp đó bừng tỉnh đại ngộ nói: “Nhất định là Tử Yên muội muội chỉ lo tu luyện, không xem các loại sách ngoài lề về kỳ vật, khó trách tu vi Tử Yên muội muội tăng nhanh như vậy.”
Nghe Hứa Kỳ nói xong, ánh mắt mọi người nhìn Hứa Tử Yên đều tràn ngập kính nể, vừa kính nể Hứa Tử Yên, đồng thời trong lòng cũng âm thầm hạ quyết tâm, bắt đầu từ giờ khắc này, nhất định phải bắt bản thân mỗi một phút đều đi tu luyện, không cho bản thân thời gian chơi đùa dù chỉ chốc lát nữa.
Nhưng mà, Hứa Tử Yên bên cạnh lại có vẻ dở khóc dở cười, nhìn ánh mắt sùng bái của mọi người, nghe Hứa Kỳ phát ra lời cảm thán từ sâu trong nội tâm. Hứa Tử Yên bất lực nói: “Việc… này… Kỳ sư huynh, ta chỉ là ngoại đường đệ tử của gia tộc chúng ta, còn chưa kịp tiến vào nội đường, gia tộc đã phát sinh chuyện như vậy, cho nên… cho nên… ta chỉ có thể vào tầng thứ nhất tàng thư lâu, còn chưa có tư cách tiến vào tầng thứ hai.”
Mọi người nghe xong đều sửng sốt, lúc này mới nhớ tới thân phận của Hứa Tử Yên vẫn là ngoại đường đệ tử. Nếu Hứa Tử Yên không nói, bọn họ đã sớm quên mất thân phận ngoại đường đệ tử của Hứa Tử Yên không còn một mống. Ở trong lòng bọn họ, đã nhận định Hứa Tử Yên là đội trưởng của cả đội từ lâu. Thử hỏi xem, làm đội trưởng của nhóm tinh anh gia tộc như bọn họ, làm sao có thể là thân phận ngoại đường đệ tử? Cho nên, mọi người đã sớm quên thân phận ngoại đường đệ tử Hứa Tử Yên tự đáy lòng.
Hiện tại nghe Hứa Tử Yên nói như thế, trên mặt mọi người cũng hết sức xấu hổ, trong khoảng thời gian ngắn, ngược lại không biết nói gì cho phải.
Hứa Tử Yên thấy mọi người xấu hổ, liền dời đề tài, tiếp tục hỏi chuyện ban nãy: “Kỳ sư huynh, vừa rồi vì sao huynh nói xà yêu trên vách đá kia không phải yêu thú hóa hình? Nó rõ ràng đã huyễn hóa ra đã một gương mặt người.”
“À, là thế này.” Đã biết Hứa Tử Yên chưa từng xem mấy loại sách có liên quan, Hứa Kỳ liền cẩn thận giải thích cho Hứa Tử Yên: “Gương mặt của nó không phải hóa hình ra. Mà từ khi nó sinh ra đã có bộ dạng ấy, cho nên nó được gọi là Nhân Diện xà. Nhân Diện xà mang thuộc tính âm, bất kể nhân loại hay yêu thú, bất kể nam nữ đực cái, chỉ cần bị nó chụp được, nó đều sẽ hút khô con mồi.”
Thân thể Hứa Tử Yên lập tức run rẩy, trên người cảm thấy càng thêm ngứa ngáy, từng sợi lông tơ đều dựng đứng lên. Nhìn xà yêu trên vách đá, Hứa Tử Yên thả người ngự kiếm bay lên không, bỏ lại một câu: “Chỉ là một tam giai yêu thú, ta đến thử xem.”
Hứa Tử Yên vươn tay lấy ra một tấm cửu phẩm phù từ trong túi trữ vật, thầm nghĩ, một tấm cửu phẩm phù này của ta ném qua, xem ngươi có còn sống nổi không?
Đứng tại không trung, dè dặt cách xa xà yêu một đoạn, Hứa Tử Yên tập trung ánh mắt nhìn sang hướng đối diện. Trong lòng khẽ động, tiếp đó vui vẻ, bởi vì nàng đột nhiên phát hiện ba cây thảo dược ở vách đá gần sơn động. Ba cây thảo dược sinh trưởng vô cùng kỳ lạ, không có màu sắc gì, gần như trong suốt. Nếu không phải Hứa Tử Yên tập trung quan sát, căn bản không nhìn thấy chúng nó.
Ba cây thảo dược kia hết sức trân quý, tên gọi là An Hồn thảo, đối với tu sĩ nhân loại có tác dụng cực kỳ quan trọng trong việc gia tăng linh hồn lực. Mỗi khi màu sắc An Hồn thảo nhạt bớt, tới lúc hoàn toàn trong suốt, chính là thời điểm trưởng thành. Hứa Tử Yên chăm chú nhìn lại, phát hiện lá ba cây An Hồn thảo chỉ còn mỗi một tia xanh biếc, trông khoảng nửa canh giờ nữa sẽ trưởng thành. Chắc vừa rồi lúc đám người mình muốn rời khỏi cốc, bay lên cao, xà yêu kia cho rằng đám người mình muốn đoạt An Hồn thảo, mới phóng thích pháp thuật công kích cả đám.
Như vậy, Hứa Tử Yên không thể dùng tấm cửu phẩm phù kia. Bởi vì một khi sử dụng cửu phẩm phù, ba cây An Hồn thảo sẽ cùng bị thiêu hủy.
Hứa Tử Yên chớp mắt, trầm ngâm một lát, xà yêu đối diện cũng ngó Hứa Tử Yên chòng chọc, đôi mắt yêu dã phóng ra thần sắc cảnh giác, bản năng của nó mách bảo, nữ tử phập phềnh ở không trung đối diện, mang đến uy hiếp cho nó.
Hứa Tử Yên thu tấm cửu phẩm phù kia lại, ngón tay khẽ động, liền lấy ra mười bảy tấm tam phẩm phù từ trong túi trữ vật, phất một cái, một tấm phù liền bay đến trong tay Hứa Tử Yên, mười sáu tấm phù khác thì phập phềnh ở xung quanh Hứa Tử Yên.
Tấm phù kia vừa đến tay Hứa Tử Yên, lập tức hóa thành một cây cung lớn, Hứa Tử Yên lại vẫy tay một cái, một tấm tam phẩm phù đỉnh liền bay đến tay Hứa Tử Yên, hóa thành một mũi tên phóng ra ngọn lửa cực nóng. Hứa Tử Yên cài tên vào cung, tinh thần lực tập trung vào gương mặt trắng bệch của xà yêu. Cung kéo như trăng tròn, tên bắn tựa sao băng.
“Vèo ~~” Mũi tên rực lửa kia bắn nhanh về hướng vách đá, nhắm thẳng đầu xà yêu trong sơn động. Xà yêu há mồm phun ra một thanh băng nhũ khổng lồ, nghênh đón hỏa tiễn đang phóng tới. Băng nhũ và hỏa tiễn va chạm vào nhau, tạo thành một đường màu sắc rực rỡ, sau đó ầm một tiếng nổ vang, tất cả đều vỡ vụn.
Hứa Tử Yên lạnh lùng nhếch môi, phất tay một cái, năm tấm phù bay đến tay Hứa Tử Yên, hóa thành năm cây hỏa tiễn, Hứa Tử Yên dùng ngón tay kẹp lấy năm cây hỏa tiễn, kéo cung ra, tinh thần lực lại tập trung vào xà yêu lần nữa, ngón tay khẽ buông, năm ngọn lửa rực rỡ liền bắn tới xà yêu ở đối diện.
Vừa rồi xà yêu đã phóng ra một pháp thuật quần công cỡ lớn, muốn tiêu diệt đám người Hứa Tử Yên nhanh gọn, làm tiêu hao phần lớn pháp lực của nó. Hiện tại Hứa Tử Yên lại bắn ra năm mũi tên, xà yêu đã tiêu hao hơn phân nửa pháp lực nỗ lực há mồm phun ra năm thanh băng nhũ, lao đến ngăn chặn năm cây hỏa tiễn.
“Oành oành oành oành oành.” Năm tiếng nổ vang, Hứa Tử Yên bắn ra năm cây hỏa tiễn tuy rằng bị năm thanh băng nhũ của xà yêu ngăn cản như trước, nhưng lúc này đây, vị trí năm cây hỏa tiễn bị chặn lại đã gần xà yêu thêm một đoạn.
Hứa Tử Yên hơi cười lạnh, phất tay một cái, lại là năm tấm tam phẩm phù đỉnh bay đến tay Hứa Tử Yên, biến thành năm cây hỏa tiễn. Hứa Tử Yên nhanh chóng cài tên kéo cung, bắn ra hỏa tiễn.
Xà yêu đối diện, gương mặt vốn đã trắng nay càng trắng hơn, lại há miệng phun ra năm thanh băng nhũ. Chẳng qua lần này năm thanh băng nhũ so với đợt trước nhỏ hơn rất nhiều.
Chỉ ngay lập tức, năm cây hỏa tiễn đã vút tới năm thanh băng nhũ, lần này năm cây hỏa tiễn lại cách xà yêu gần thêm. Trong tiếng nổ tung ầm ầm, thậm chí có vô số đốm lửa bắn tung tóe đến gương mặt trắng bệch của xà yêu. Một lát sau, gương mặt trắng bệch của xà yêu đã đầy vết đen, phát ra tiếng hét thảm thiết.
Hứa Tử Yên phất tay một cái, vẫy năm tấm phù cuối cùng phập phềnh ở không trung đến tay, đồng thời khẽ niệm, mười sáu tấm tứ phẩm phù đỉnh khác bay ra từ trong túi trữ vật, phập phềnh ở xung quanh thân thể Hứa Tử Yên.
Năm cây hỏa tiễn lại bắn ra một lần nữa, sau khi xà yêu bỗng chốc phun ra năm thanh băng nhũ, liền lui đầu rắn vào trong sơn động. Năm cây hỏa tiễn của Hứa Tử Yên bắn nát năm thanh băng nhũ, rồi tiếp tục đuổi theo xà yêu, vọt vào sơn động. Sơn động chớp lóe một màn ánh sáng đỏ rực, ngay sau đó trong sơn động truyền ra một trận tiếng hét thảm thiết làm người ta sởn gai ốc. Tiếng động vọt khỏi sơn động, vang vọng trên bầu trời sơn cốc, khiến đám người Hứa Tử Yên và Hứa Kỳ nổi hết cả da gà.
Hứa Tử Yên nhanh chóng vẫy mười sáu tấm tứ phẩm phù đỉnh phập phềnh xung quanh thân thể đến tay, ngay lập tức, mười sáu tấm phù kia liền biến thành mười sáu cây tên dài xanh biếc. Trên mỗi cây đều lưu động hoa văn phức tạp, Hứa Tử Yên chụm mười sáu cây tên lại, cài lên dây cung.
Kéo cung, bắn tên…