Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu

Chương 92: Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình



Edit: Vạn

Lưu Nhã ở cùng vài ngày đã biết tính cách của Lý Tưởng, liếc mắt nhìn hắn một cái, quyến rũ nói: “Được a, anh tới nha, tôi ở trên phòng chờ anh.”

“Ạch...” Lý Tưởng thật lòng nghĩ, hiện tại nữ hài sao lại còn thích nói đùa hơn nam nhân chứ.

Lưu Nhã cười khanh khách vài tiếng, vui vẻ bước lên tầng hai.

Tô Tố Tố hỏi Lý Tưởng ngày đầu tiên đi học thế nào, Lý Tưởng nói cũng khá tốt, bạn học nhiệt huyết, thầy cô nhiệt tình.

Chỉ là hắn nói bạn học nhiệt huyết cùng thầy cô nhiệt tình là có ý tứ gì thì phỏng chừng chỉ có trong lòng hắn mới rõ.

Tô Tố Tố cười duyên nói: “Bên Nghệ Thuật mỹ nữ như mây, anh không phải có coi trọng cô nào trong lớp chứ?”

Hỏi vấn đề này xong nàng khẩn trương nhìn Lý Tưởng.

Lý Tưởng bị Tô Tố Tố nhìn cho xấu hổ, cười nói: “Trên mặt anh có hoa sao?”

Tô Tố Tố mặt đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu.

Dương Phượng Phượng bên cạnh vỗ vỗ vai Lý Tưởng, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thép, thở dài nói: “Lý Tưởng ca, em rất tiếc phải nói với anh.”

“Nói với anh cái gì?” Lý Tưởng quay người trừng mắt, muốn cảnh cáo Dương Phượng Phượng không nên nói lung tung.

Có một số việc không phải hắn không biết, có một số tình cảm không phải là hắn không cảm nhận được, chỉ là, hắn không thể.

Tô Tố Tố là một cô gái đơn thuần và thiện lương, một cô gái như vậy hẳn phải tìm một nam nhân đơn giản, sống một đời thật đơn giản.

Thế nhưng hắn không cho Tô Tố Tố được sinh hoạt giản đơn và hạnh phúc.

Xuất thân của hắn, lai lịch của hắn, còn có những gì hắn đã trải qua đều biểu thị hắn không có khả năng có sinh hoạt đơn giản như người bình thường được.

Cho nên hắn chỉ có thể mạnh mẽ cự tuyệt Tô Tố Tố, hoặc là coi như không biết tình ý của Tô Tố Tố.

Dương Phượng Phượng giống như là không nhìn thấy cảnh cáo của Lý Tưởng, thở dài một hơi, ngữ khí rất trầm trọng nói: “Lý Tưởng ca, anh dù gì cũng là một nam nhân, hiện tại có một cô gái xinh đẹp như vậy, nhiều lần mờ ám biểu đạt tình yêu của nàng với anh nhưng sao anh lại không tiếp nhận? Tại sao vậy chứ?”

“Đúng vậy nha, tại sao lại vậy chứ?” Lý Tưởng nghiêng đầu, cố ý đem trọng tâm câu chuyện dẫn dắt đi hướng khác.

Dương Phượng Phượng nói: “Ngay từ đầu em cũng không biết, sau đó rốt cuộc em cũng nghĩ thông suốt.”

“Em nghĩ thông suốt cái gì rồi?” Lý Tưởng không hiểu tại sao trên trán lại xuất hiện mồ hôi lạnh, Dương Phượng Phượng càng cố lộng huyền hư như thế càng cho thấy chiêu chỉnh người của nàng càng ngoan độc, càng sáng tạo.

“Rất đơn giản a, bởi vì Lý Tưởng ca không cứng lên được a!” Dương Phượng Phượng ngữ bất kinh nhân tử bất hưu, cười khanh khách nói.

(ngữ bất kinh nhân tử bất hưu: lời nói mà không làm người khác kinh động thì chết không nguôi)

“Phì”

...

Ngải Kỳ, Tô Tố Tố hai cô nàng cũng nhịn không được cười khanh khách lên.

Chỉ có Lý Tưởng ở một bên, vẻ mặt đầy hắc tuyến, cảm thấy trên đỉnh đầu có một đàn quạ đen bay qua, kêu ‘quạ quạ’ loạn lên.

“Móa...” Lý Tưởng không biết nói gì.

Dương Phượng Phượng ha ha cười nói: “Lý Tưởng ca, lẽ nào em nói sai sao? Vậy sao anh không tiếp nhận tình ý của chị Tố Tố.”

“Nói như thế nào lại nói đến chị rồi?” Tô Tố Tố đỏ bừng cả khuôn mặt, giậm chân một cái, ngượng ngùng nói, “Ta, ta không nói với mấy người nữa.” Đứng dậy định rời đi.

“Chị Tố Tố, chị đi đâu đấy nha!? Lý Tưởng không phải là vì không cương lên được mà cự tuyệt chị đâu, chúng ta đều biết mà.” Dương Phượng Phượng cười không ngớt nói.

Tô Tố Tố mặt cũng đỏ đến tận tai luôn, mắng: “Chị đi cắt dưa hấu cho mọi người, cho em tiếp tục nghiên cứu vấn đề hùng bất khởi của nam nhân.”

“Chết thật, chị Tố Tố sau khi cùng với Lý Tưởng ca thì người cũng trở nên hư hỏng rồi.” Dương Phượng Phượng cười ha ha nói.

“Em...” Tô Tố Tố không có biện pháp nào với Dương Phượng Phượng, chỉ đành đi vào bếp cắt dưa hấu.

Dương Phượng Phượng đang muốn nói tiếp, thì Lý Tưởng đột nhiên sáp lại gần, Dương Phượng Phượng kinh hãi, theo bản năng lui về sau vài bước bảo vệ chính mình, nói: “Lý Tưởng ca, anh định làm gì?”

“Không phải em nói anh không cương lên được sao? Nói anh không phải nam nhân sao?” Lý Tưởng cười xấu xa, quan sát Dương Phượng Phượng từ trên xuống dưới, nhất là dừng ánh mắt ở trước bộ ngực cao vót của Dương Phượng Phượng, cười gian nói, “Là để chứng minh anh có thể cương lên được, là một nam nhân chân chính.”

“Vậy anh cũng không cần dựa sát như vậy nha!?” Dương Phượng Phượng hô hấp có chút gấp, trời ạ, anh ấy muốn hôn mình sao? Tại trước mặt nhiều người như vậy hôn sao? Mình nên tránh né hay không đây?

Vì sao tim mình lại đập nhanh ‘thình thịch thình thịch’chứ? Làm sao có thể, mình sao có thể thích lưu manh này được?

Lý Tưởng từng chút từng chút tới gần, Dương Phượng Phượng đầu óc trống rỗng, toàn thân đều không nghe điều khiển nữa, hai má không khỏi ửng đỏ lên, mắt long lanh như chứa nước, cực kỳ mê người.

“Ồ, Phượng Phượng, sao mặt em càng ngày càng đỏ thế? Lẽ nào anh dựa sát vào thì em có cảm giác?” Lý Tưởng tà ác cười.

“Cảm giác? Cảm giác gì?” Dương Phượng Phượng có chút nghi hoặc.

“Ha ha, không có gì không có gì.” Lý Tưởng ánh mắt không chút dấu vết chăm chú nhìn một chút cơ thể của Dương Phượng Phượng, vẻ mặt của Dương Phượng Phượng nhất thời đen lại một chút.

“Được a! Anh nói chính là cái kia, Lý Tưởng ca, anh quá lưu manh rồi!” Dương Phượng Phượng cũng hiểu được ‘cảm giác’ mà Lý Tưởng nói là gì, siết nắm tay nhỏ đánh Lý Tưởng.

Lý Tưởng tất nhiên là phải phản kháng rồi, bởi hai người đều đang ngồi nên Lý Tưởng chỉ cần cử động thân trên, một tay nhẹ nhàng đỡ nắm tay nhỏ của Dương Phượng Phượng, Dương Phượng Phượng tay không dài như tay của Lý Tưởng cho nên cơ thể phải nghiêng về phía bên Lý Tưởng, cái nghiêng này vốn không có vấn đề gì, có tay Lý Tưởng ở một bên đỡ tay của nàng, lực tương tác vào nhau, thân thể cũng có thể cân bằng.

Chỉ là không biết tại sao Dương Phượng Phượng lại thay đổi tiết tấu, Lý Tưởng phản ứng thần tốc liền né tránh, chỉ là tay lại không cản lại được, thân thể Dương Phượng Phượng mất đi trọng tâm liền chúi xuống.

Phản ứng đầu tiên của Lý Tưởng chính là đỡ nàng, chỉ là Dương Phượng Phượng khẽ quay người, đối diện với Lý Tưởng chính là hung khí trước ngực của Dương Phượng Phượng, Lý Tưởng tuy rằng thích yy hung khí của nàng, thế nhưng lần này nếu nắm trúng, phỏng chừng chính mình không chết cũng bị lột một lớp da, Lý Tưởng chỉ đành đem tay co lại, Dương Phượng Phượng nhất thời ngã chúi xuống.

Chỉ là ngay sau khi Dương Phượng Phượng ngã xuống thì Lý Tưởng ngây người ra, Dương Phượng Phượng cũng ngây người, Ngải Kỳ cũng ngây người, Tô Tố Tố càng thêm ngây người.

Cơ thể Lý Tưởng là nghiêng về một bên, mà Dương Phượng Phượng lại trực tiếp ngã xuống trước người hắn, hừm, nếu như chỉ là trước người thì sẽ không có gì, mấu chốt là Dương Phượng Phượng lại đè lên trên người Lý Tưởng, đè ở trên người cũng không có gì, trọng điểm là đè ở nửa thân dưới.

Hung khí kia liền trực tiếp đè lên chỗ kia của Lý Tưởng, xúc cảm mềm mại khiến cho Lý Tưởng muốn phun trào! Tuy rằng Dương Phượng Phượng rất nhanh bò dậy nhưng tư vị mềm mại kia vẫn làm cho Lý Tưởng có chút thấy như mộng, như một giấc mộng thật sự.

Dương Phượng Phượng cũng cảm giác được mình đụng tới thứ không nên đụng, trên mặt càng đỏ hơn. Ngồi ở trên ghế salon mà cứ lo lắng mất tự nhiên.

‘Bây giờ biết anh cương lên hay cương không lên rồi chứ!?” Lý Tưởng bị mấy cô gái kinh ngạc nhìn như vậy có chút sợ hãi đứng lên, haha cười nói, “Ta đi rửa tay cái.”

Cũng không đợi Ngải Kỳ cùng Tô Tố Tố nói gì đã trực tiếp bỏ chạy lên tầng hai.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv