Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu

Chương 52: Đẳng cấp tay súng bắn tỉa



Edit: Vạn

“Chúng mày là người chết à, còn không động thủ cho lão tử.” Đao Ba ca giận dữ hét.


“Rõ, đại ca.” Mười mấy tiểu đệ kịp phản ứng lại, tất cả đều vây đánh qua đây.


Lý Tưởng khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười băng lãnh, bất thình lình động thủ, vọt tới trước một tên to con, nghiêng người tránh một quyền của tên này, trở tay đánh ra một quyền vào trên bụng hắn, trong nháy mắt đem tên kia đánh bay đi, đập vào một tên khác làm hắn cũng ngã.


Tên kia chí ít cũng nặng 90kg, vậy mà một quyền của Lý Tưởng đánh bay được tên tráng hán này, một quyền này không biết có lực mạnh bao nhiêu a!


Ngay sau đó, Lý Tưởng không để cho đám này cơ hội phản ứng, một chiêu “Hoành Tảo Thiên Quân” quét bay ba tên, hai tay nhanh như điện xẹt, ba tên bị quét bay “bốp bốp bốp” đập vào trên tường, ngã xuống đất không dậy nổi nữa.


Tiếp đó Lý Tưởng đại hiển thần uy, “Nhất Dương chỉ” chỉ lực sắc bén không gì sánh được, vô số đạo chỉ lực “Xì xì” phá không mà ra, vài tên tới gần đều bị đánh bay ra ngoài, “A...” tiếng kêu thảm thiết cả phòng, tam hạ ngũ trừ nhị (chỉ làm việc, hành động dứt khoát, lưu loát), đám tiểu đệ tất cả đều ngã xuống đất rên rỉ.


“Vèo!” Lý Tưởng chợt xuất hiện trước mặt hán tử đầu lĩnh, khóe miệng lộ ra cái cười lạnh, nói: “Tao nói rồi, động thủ với mày tao sẽ không thủ hạ lưu tình đâu.” Một cước đá vào trên bụng hắn, “Bịch” tên kia đau đớn quỵ xuống đất, hai tay ôm bụng nói không ra lời.


Thế nhưng Lý Tưởng còn chưa có ý bỏ qua cho hắn, một cước đá ngang qua, trực tiếp đá bay tên kia ra ngoài.


“Vèo!” Thân thể người kia còn chưa có rơi xuống đất, Lý Tưởng bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung, song quyền hợp lại, mạnh mẽ nện vào trên ngực tên kia.


“Rắc rắc” từng cây xương sườn của kẻ kia bị gãy, cả người bay rớt ra ngoài, đem cửa phòng đụng bay luôn.


Lý Tưởng phủi bụi trên quần áo, lạnh lùng nói: “Tao đã nói giết người tao đếch cần vũ khí, chỉ cần bằng nắm tay của tao thôi, sao mày không tin lời tao nói chứ?” Lắc đầu, ra vẻ rất là bất đắc dĩ.


“Mày, mày là người, hay, hay là ma quỷ?” Đao Ba ca quên đau đớn, hoảng sợ nhìn hết thảy vừa xảy ra, không tới một phút, tất cả đều bị Lý Tưởng đánh gục.


Hắn rốt cuộc là làm sao làm được?


“Không được nhúc nhích.” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Chu Chân.


Lý Tưởng quay đầu lại liền thấy Chu Chân đang giơ súng ngắn lên, họng súng chỉa vào hắn, phía sau nàng còn có hai đồng sự.


“Cô cảnh sát à, tôi là dân lương thiện a, cô làm cảnh sát cầm súng chỉ tôi có chút quá đáng rồi đó.” Lý Tưởng rút ra điếu thuốc nữa châm lửa hút, sau khi thở ra một hơi khói mỉm cười nói.


“Anh mà là dân lương thiện sao?” Chu Chân nhìn thấy nhiều người như vậy đều bị người ta đánh gục cũng phải hít một hơi khí lạnh, cho dù là nàng cũng không làm được như này, kinh ngạc nhìn Lý Tưởng, hỏi: “Những người này là anh đánh gục sao?”


“Cũng tạm, có vấn đề gì sao?” Bộ dạng Lý Tưởng thoạt nhìn rất muốn ăn đòn.


Chu Chân thấy bộ dạng kia của Lý Tưởng, trong lòng nộ khí dâng lên, tức giận nói: “Lý Tưởng, anh đừng quá kiêu ngạo.”


“Ta từ trước tới nay đều kiêu ngạo như vậy, Chu cảnh quan, cô nếu không phục có thể bắt tôi đi.” Lý Tưởng chậm rãi thở ra một làn khói, bỉ ổi nói: “Có điều, buổi tối cô phải làm ấm chăn cho ta.”


“Anh...” Chu Chân tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt.


“Được rồi, vậy tôi làm chăn ấm cho cô cũng được.” Lý Tưởng ra vẻ ta phải chịu thiệt rồi.


“Lượn.” Chu Chân trong kẽ răng toát ra một chữ.


“Ha ha.” Lý Tưởng cười to.


“Cô cảnh sát à, mấy người có thể đừng tình tứ nhau nữa được không, mau cứu tôi với!” Đao Ba ca rất bi thương nói.


“Ai cùng hắn tình tứ, chú ý lời nói một chút.” Chu Chân giận dữ, thấy Đao Ba ca chỉ chảy máu quá nhiều nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, lạnh nhạt nói, “Đợi chút đi, kêu xe cứu thương rồi, còn chúng tôi không có năng lực cứu anh đâu.” Có ý muốn cho Đao Ba ca chịu thêm chút đau khổ.


Lý Tưởng cười mà không nói, hút thuốc rồi lại thở khói, nhàn nhã ngồi một bên.


Chợt Lý Tưởng sắc mặt đại biến, giật mình nói: “Nằm xuống.” Rồi trực tiếp nhảy về phía Dương Tư Niệm.


Dương Tư Niệm kinh hãi, thấy Lý Tưởng nhào tới, theo bản năng lấy tay đẩy ra, quát lớn: “Cậu muốn làm gì?”


Chỉ là trong chớp mắt sau khi Lý Tưởng đẩy ngã Dương Tư Niệm, một tiếng súng “bụp” vang lên, chỗ Dương Tư Niệm đứng ban nãy đã bắn tới một viên đạn.


Vừa nghe thấy tiếng súng, Chu Chân phản ứng nhanh nhất, là người đầu tiên quỳ rạp trên đất, lập tức hai đồng sự của nàng cũng đều quỳ rạp trên đất.


“Còn tôi nữa, tôi phải làm sao đây!?" Đao Ba ca kinh hoàng hét lớn.


“Bụp” Đao Ba ca vừa dứt lời, một viên đạn đã xuyên qua giữa trán hắn bay ra ngoài, máu tươi tóe ra, không kịp kêu tiếng nào đã bị mất mạng ngay lập tức.


Chu Chân lăn mình một cái, đi tới bên cạnh Lý Tưởng, dựa vào tường, khẽ nâng đầu lên nhìn về phía ngoài cửa sổ.


Hai phát bắn lúc nãy đều là từ bên ngoài cửa sổ bắn vào, trên kính cửa hiện ra hai cái lỗ lớn chừng ngón tay cái.


“Cậu muốn làm gì?” Dương Tư Niệm bị Lý Tưởng đè ngã xuống đất, theo bản năng cho rằng Lý Tưởng muốn ăn đậu hũ của mình, nhưng khi nghe thấy tiếng súng, lại nhìn thấy chỗ mình đứng khi nãy có một viên đạn bắn tới, biết mình ban nãy đã đi dạo tới gần quỷ môn quan rồi, nếu không có Lý Tưởng, nàng đã sớm chết ở trong tay sát thủ rồi.


Thế nhưng nàng cũng rất tức giận, không biết Lý Tưởng có phải cố ý hay là vô tình, sau khi đè nàng ngã xuống thì môi hai người chạm vào nhau.


Bỉ ổi nhất là, nàng nhận thấy Lý Tưởng còn le lưỡi ra một chút.


Đây chính là nụ hôn đầu tiên của mình a, lại ở tình huống như vậy, tràng cảnh như vậy, với người như vậy, bị cướp đi mất.


Nhưng mà nàng chưa kịp phát hỏa, đột nhiên lại cảm nhận được hai ngọn núi cao trước ngực bị cái gì đè lên, hơn nữa thứ đè lên ngực nàng còn cử động nữa, giống như là đang vân vê hai ngọn núi của nàng nữa.


Vừa cúi đầu nhìn thì thấy hai tay của Lý Tưởng không biết là vô tình hay cố ý, đặt ở trên hai đỉnh núi cao của nàng, thỉnh thoảng hai tay lại vân vê một cái, làm cho nàng vừa cảm thấy xấu hổ vừa tức giận.


Xấu hổ bởi vì, nàng vậy mà cảm thụ được một loại cảm giác chưa bao giờ có được, rất kỳ diệu, rất chờ mong.


Tức giận là vì Lý Tưởng dĩ nhiên trước mặt mọi người ăn đậu hũ của nàng, sàm sỡ nàng, cái này nếu mà nhịn thì hắn càng lấn tới mất. (ý em nó là k ở trước mặt mọi người thì thích ăn sao thì ăn rồi =)))))))


Lý Tưởng cười haha, đứng dậy lấy tay ra, nói: “Người đẹp à, thật là thập phần co dãn nha.”


“Cậu...” Dương Tư Niệm tức giận không nói được gì.


Lý Tưởng thay đổi vẻ cợt nhả, nghiêm mặt nói: “Trốn ở chỗ này, không nên ló đầu ra, sát thủ là tay súng bắn tỉa, hơn nữa không chỉ có một.”


“Có hai tay súng bắn tỉa sao?” Chu Chân giật mình nói.


Lý Tưởng nói: “Bình thường mà nói, tay súng bắn tỉa nổ súng sẽ có khoảng cách thời gian nhất định, khoảng cách này tùy tố chất của từng tay súng bắn tỉa, nhưng bất kể như thế nào đều không thể trong thời gian ngắn liên tục bắn ra hai phát được, vẫn còn phải tính toán nhắm chuẩn lại vào mục tiêu.”


“Tại sao phải có khoảng cách thời gian?” Chu Chân không hiểu hỏi.


Lý Tưởng giải thích nói: “Rất đơn giản, tay súng bắn tỉa kích sát mục tiêu cần phải phối hợp hô hấp, quan sát hướng gió biến hóa, cùng với phán đoán động tác của mục tiêu với nhau. Nếu là không có khoảng thời gian nhất định, tỉ lệ chính xác của tay súng bắn tỉa sẽ giảm đi rất lớn.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv