“Được, đại ca.”
Lời nói của Lý Tưởng, chính là mệnh lệnh, Phó Nghị tuyệt đối chấp hành, vung tay lên, lạnh nhạt nói: “Mang hắn đi.”
“Ai dám!?” Hùng Bách Đào giận dữ, Cục quốc an mang Hùng Huy đi, chỉ sợlà có đi không về, vội vàng bảo vệ Hùng Huy, quát lên, “Ai mang con trai ta đi, trước hết giết ta đi.”
“Vậy ta không khách khí.” Phó Nghị cười nhạt, móc súng ngắn ra, nạp đạnlên nòng, nòng súng quay qua Hùng Bách Đào, hung ác nói, “Ngươi cho làlão tử không dám sao, chúng ta đều đã từng lên chiến trường, giết quangười khác, dám ngăn cản chúng ta, ta một phát bắn gục ngươi.”
“Cách cách” Phó Nghị trực tiếp bóp cò, băng đạn không có đạn, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Nhưng Hùng Bách Đào bị hù dọa cho sắc mặt trắng xám, cả người vô lựcngồi liệt trên mặt đất, thở dốc từng hơi, mồ hôi hột trên trán rơi xuống như mưa.
“Mang đi.” Phó Nghị cười to mấy tiếng, ra lệnh cho binh sĩ đặc chủng mang Hùng Huy đi, sau đó đuổi theo sau lưng Lý Tưởng.
Không ai dám ngăn cản bọn họ, trừ phi có người không muốn sống.
“Hắn rốt cuộc là ai?” Vấn đề này, là Phùng Tử Kỳ hỏi.
Nơi này là Cục công an thành phố, hắn là Cục trưởng cục công an thànhphố Giang Châu, chính là chức vị lớn, nhưng mà đối mặt với Cục quốc an,hắn vẫn lực bất tòng tâm, có phần chưa đủ lớn.
Mà một người, có thể để cho Cục quốc an gây chiến, thậm chí không tiếcxuất động đội hành động đặc biệt, phải có bối cảnh kinh người, phải cóbao nhiêu lực ảnh hưởng.
Lý Tưởng, rốt cuộc thuộc về bên nào?
“Không biết.” Chu Chân đôi mi thanh tú nhíu lại gần nhau, trầm tư hồilâu, lạnh lùng nói, “Ta nhìn không thấu hắn, hơn nữa, ngay cả nghe tacũng chưa từng nghe qua hắn.”
Chu Chân ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ, thầm nghĩ trong lòng: “Lý Tưởng, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng về ngươi.”
Lý Tưởng vừa đi, Dương Tư Niệm lập tức rời khỏi.
Nàng đuổi theo ra khỏi trụ sở công an, thấy Lý Tưởng dựa vào trên một thân cây hút thuốc, cà lơ cà phất, bất cần đời.
Phó Nghị ngồi ở trên xe quân đội, gõ gõ vô-lăng, hình như là đang đợi Lý Tưởng.
“Ngươi đi lên xe chờ ta, Thiết thủ sẽ bảo vệ ngươi.” Dương Tư Niệm đối Dương Phượng Phượng nói.
“Ừh.” Dương Phượng Phượng biết Dương Tư Niệm có lời muốn nói với LýTưởng, không muốn cho nàng biết, gật đầu, đi qua bên người Lý Tưởng,hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn, cảnh cáo hắn không nên nói lung tung.
Lý Tưởng làm cái thủ thế “OK”, biểu thị hiểu được ý tứ của nàng.
Dương Tư Niệm không thấy thấy mờ ám giữa hai bọn họ, chầm chậm đi đến,mắt nhìn Lý Tưởng, thản nhiên nói: “Ngày hôm nay đa tạ ngươi, nếu khôngcó ngươi, em gái ta sẽ chết trong tay những sát thủ kia rồi.”
“Tiện tay mà thôi, không tính là cái gì.” Lý Tưởng hút thuốc, thở ratừng làn khói, quan sát Dương Tư Niệm từ trên xuống dưới, ngày hôm nay,nàng mặc trang phục công sở, một bộ âu phục của nữ, mái tóc thật dàiquấn lại, có vẻ khôn khéo lão luyện, lại biểu hiên mị lực đặc biệt.
Trang phục công sở bó sát người, đem vóc dáng nàng càng hiện ra mêngười, làm cho Lý Tưởng phụt máu, chính là hai ngọn núi cao trước ngựcnàng, giống như hai cái khí cầu, làm y phục muốn bung ra.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lý Tưởng nhìn cho phát ngốc.
“Đã xem đủ chưa!” Dương Tư Niệm sắc mặt vĩnh viễn là lạnh như băng, như một tòa băng sơn, cao ngạo, bất cận nhân tình.
“Haha, nếu như không có mặc quần áo, vậy càng đẹp mắt.” Lý Tưởng có chút bỉ ổi nói.
“Ngươi...” Dương Tư Niệm không nói gì, đây là người đàn ông đầu tiên dám đùa giỡn nàng như thế.
“Lần trước, ta mời ngươi, ngươi cự tuyệt ta, ngày hôm nay, ta lại mờingươi lần nữa, gia nhập tập đoàn Khải Lý.” Dương Tư Niệm đưa tay phảira, rất có thành ý nói.
Lý Tưởng cười cười, dập tắt tàn thuốc, chuyển đề tài nói: “Tìm một chỗ nói chuyện đi.”
Dương Tư Niệm chau mày, gật đầu.
Lý Tưởng để Phó Nghị về trước, chờ hắn ổn định lại, bọn họ lại gặp lại.
Phó Nghị “Ừ” một tiếng, thấy Dương Tư Niệm có cá tính với xinh đẹp, hiểu ý cười nói: “Đại ca, ta hiểu, yên tâm, làm anh em với nhau, sẽ khôngquấy rầy đại ca đâu.”
“Biến, tiểu tử thối.” Lý Tưởng cười mắng.
“Haha...” Phó Nghị cười to một trận, ra lệnh tài xế lái xe.
Quán cafe 520.
Dương Tư Niệm cầm lấy cái thìa nhỏ, nhìn ly cafe tinh xảo, lặng yên không nói lời nào.
“Ngươi biết vì sao ta chọn chỗ này không?” Lý Tưởng liếc nhìn xungquanh, bầu không khí rất ấm áp, tình nhân tình chàng ý thiếp, có mấy đôi còn ôm hôn nhau, vuốt ve, nếu như đây không phải nơi công cộng, có lẽsẽ làm tới luôn rồi.
“Không biết.” Dương Tư Niệm mặt đỏ lên, lạnh lùng nói, “Ta đối với ngươi không có hứng thú, ngươi đừng có phí tinh lực đặt lên người ta.”
“Haha...” Lý Tưởng cười, lắc đầu nói, “Ta thích chỗ này, là vì ở nơi đây có thể cho ta hút thuốc lá. Con người ta, không hút thuốc lá thì đầu óc cận động không tốt lắm, rất nhiều chuyện sẽ không đi sâu vào được.”
Dương Tư Niệm cả người chấn động, yên lặng không nói gì.
Lý Tưởng nói tiếp: “Ngươi tại sao phải làm như vậy? Thật chỉ là muốn thử quan hệ giữa ta và Cục quốc an thôi sao?”
“Ngươi cũng biết sao.” Dương Tư Niệm là nữ nhân thông minh, Lý Tưởng nói như vậy, biểu thị tất cả mọi chuyện đều trong lòng bàn tay hắn, nàngcho dù là muốn giấu diếm, cũng giấu diếm không được.
Sợ hãi, đây là suy nghĩ chân thật nhất sâu trong nội tâm nàng.
Giống như ở trước mặt Lý Tưởng, nàng không có bất kỳ bí mật nào, đáng sợ hơn là, nàng làm một chuyện gì, tính toán cái gì, đều trốn không thoáthai mắt của Lý Tưởng.
Người nam nhân này, thật đáng sợ.
Lý Tưởng cười, miệng uống cafe, gật đầu, không nói gì thêm.
“Có phải hay không nghĩ ta là nữ nhân xấu xa, chỉ biết lợi dụng ngườikhác, không có chút nhân tình?” Dương Tư Niệm thở dài một hơi, thần sắcđau thương, lông mày trên trán lộ ra cảm giác mệt mỏi thật sâu.
“Ah, ngươi là vậy sao?” Lý Tưởng cười càng thêm tà ác, thản nhiên nói,“Ngươi nếu thật là nữ nhân như vậy, như vậy ta cũng sẽ không giúp ngươi, càng không để ngươi lợi dụng như thế.”
“Ngươi vì sao đối tốt với ta như vậy?” Dương Tư Niệm nội tâm có chút cảm động, nàng là nữ nhân mạnh mẽ, nam nhân chỉ biết sợ nàng, chưa bao giờthật lòng đối với nàng.
“Rất đơn giản, bởi vì ta muốn cho ngươi yêu thương ta a!” Lý Tưởng cười haha một tiếng, nhàn nhã dựa vào trên ghế salon.
“Ngươi, ngươi có thể đứng đắn một chút hay không?” Dương Tư Niệm có chút dở khóc dở cười, thật vất vả có một chút hảo cảm mới Lý Tưởng, trongnháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
“Lẽ nào ta không đứng đắn sao?” Lý Tưởng cố ý nhìn lại chính mình, cười nói, “Ta rất đứng đắn a, cực kỳ thành ý đấy.”
“Cảm ơn biểu lộ của ngươi, thế nhưng ta nói rồi, ngươi không phải đồ ăncủa ta, ta đối với ngươi không có hứng thú.” Dương Tư Niệm không kháchkhí chút nào cự tuyệt Lý Tưởng.
“Con người của ta nha, nhìn như cà lơ cà phất, bất cần đời, thực tế là,ta là một nam nhân có tâm khí rất cao.” Lý Tưởng khoát khoát tay, nói,“Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, ta là ý nói, cho ngươi yêu thương ta, cũngkhông nói, ta nhất định sẽ yêu thương ngươi.”
“Ngươi...” Dương Tư Niệm có chút tức giận, nàng cũng không biết vì saotức giận, nói chung là, nghe được những lời kia của Lý Tưởng, trong nộitâm nàng thấy tức giận.