Mọi người kinh ngạc kêu lên, lực đạo này không khỏi quá đáng sợ rồi, thủy tinh của máy xúc lật rất dày, vậy mà bị hắn đập vỡ.
- Đinh... Ký chủ trang bức thành công, đạt được 10 điểm giá trị trang bức.
Sở Hạo bước tới chỗ giám đốc, vẻ mặt hung thần ác sát:
- Đâm vào ông đây, còn muốn xử lý và di dời nhà ở, cho ông chút sắc mặt, thực cho rằng mình là ông trời à?
Giám đốc hoảng sợ:
- Cậu muốn làm gì! Bảo vệ nhanh cản cậu ta lại.
Mười mấy bảo vệ xuất hiện, mỗi người đều cầm gậy cao su, vẻ mặt hung thần ác sát nhìn chằm chằm Sở Hạo, giống như nếu dám tiến lên một bước, sẽ đánh chết.
- Nhóc con, nơi này không có chuyện của cậu, tốt nhất là mau cút đi.
Một bảo vệ nói.
Sở Hạo tức giận nói:
- Bảo tôi cút à, cút ông nội anh ấy!
Sở Hạo nhấc chân đá bay bảo vệ kia, lực đạo khủng bố, người nọ bay xa bốn năm mét, bò đều không bò nổi rồi.
Những người khác bị dọa nhảy dựng lên.
- Mẹ nó! !
Giám đốc cũng hoảng sợ.
- Đinh... Ký chủ trang bức thành công, đạt được 10 điểm giá trị trang bức.
Sở Hạo cũng giật mình, một cước vừa rồi hắn dùng toàn lực, vậy mà đá bay người ta bốn năm mét, đáng sợ thật.
Trong lòng phấn chấn, đây là Tẩy Tủy Kinh cho hắn thể chất cường hãn, quả thực là bùng nổ tận trời rồi.
Từ nay về sau, đánh nhau không cần lo lắng nữa.
Sở Hạo lạnh lùng nói:
- Chỉ có đám bỏ đi các ngươi, lại thêm một trăm người nữa, anh đây cũng giải quyết được hết.
Giám đốc của đội phá dỡ tức giận nói:
- Nhóc con cậu đừng có mà đắc ý, tất cả mọi người lên cho tôi, ai đánh bại được cậu ta, tiền lương tháng này sẽ tăng gấp ba. Loading...
Vừa nghe tăng tiền lương gấp ba, mọi người mừng rỡ như điên.
Nhưng Sở Hạo quá mạnh, lại đánh một quyền, xương ngực người nọ “rắc” một tiếng, nôn ra máu bay ra ngoài.
Ba chân bốn cẳng, mỗi một chiêu đều đánh ngã một người, rất nhanh đám bảo vệ nằm trên đất, kêu rên không ngừng.
Tiêu Nhã và người gần đó, vẻ mặt rung động.
Đặc biệt là Tiêu Nhã, quả thực không thể tin được đây là Sở Hạo, một năm, vậy mà không thấy xuất hiện, hắn có loại thân thủ này.
Sở Hạo nhìn người nằm la liệt bốn phương tám hướng, quát to:
- Còn có ai nữa! Tên đầu bóng loáng kia lại đây, ông không đến, tôi sẽ đi qua.
Giám đốc đầu bóng loáng chảy đầy mồ hôi lạnh, hét to:
- Rút! !
Sở Hạo bước dài xông lên, đâu ai ngăn cản được hắn, một cái tát đánh vào đầu giám đốc, tên giám đốc này lập tức quỳ rạp trên đất, vẻ mặt hoảng sợ.
- Đâm vào người ta đã muốn đi, đâu dễ như vậy?
Sở Hạo hung dữ nói.
Giám đốc đầu bóng loáng này, đã bị dọa trợn tròn mắt, run giọng nói:
- Cậu!... Cậu muốn làm gì, hiện giờ là xã hội cai trị bằng pháp luật, cậu đừng có mà ra tay.
- Cai trị bằng pháp luật? Thế lúc đâm vào tôi, sao ông không nói cai trị bằng pháp luật.
Lại tát một cái, khiến sắc mặt giám đốc thay đổi rồi.
- Cậu! Cậu!
Giám đốc sợ hãi run rẩy rồi.
Sở Hạo lạnh lùng nói:
- Quỳ xuống nói xin lỗi.
Giám đốc là người hiểu chuyện, ông ta không xin lỗi, rất có khả năng sẽ bị Sở Hạo đánh chết, ở đây không có ai ngăn được hắn.
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi.
Giám đốc quỳ xuống, không ngừng nói xin lỗi.
Những người khác, còn đang rung động không biết nên nói gì rồi.
Người này thật mạnh!
- Đinh... Ký chủ trang bức thành công, đạt được 10 điểm giá trị trang bức.
Sở Hạo kéo quần áo của giám đốc, nói:
- Nhớ kỹ cho tôi, người dân chúng tôi không phải dễ bắt nạt, lại để tôi nhìn thấy ông, ông sẽ như tảng đá này.
Hắn nhặt tảng đá lên dùng lực bóp.
Đây không phải là trứng chim hay đậu hủ, mà là cục đá thật, vậy mà hắn bóp nát được, đúng là quái vật.
- Đinh... Ký chủ trang bức thành công, đạt được 10 điểm giá trị trang bức.
Đội phá dỡ rút lui, mọi người vỗ tay hoan hô.
- Trong khu nhà lâu năm của chúng ta, vậy mà còn có người như thần, sao trước đây tôi không phát hiện ra nhỉ?
- Lợi hại thật, bị máy xúc lật đâm phải, vậy mà còn sống.
- Hô hô... May mà có cậu ấy, quá lợi hại rồi.
Sở Hạo bị mọi người vây quanh, khen không ngừng, nếu hôm nay không có hắn ở đây, có lẽ gặp nguy hiểm rồi.
- Sở Hạo, cậu không sao chứ!
Tiêu Nhã đi tới, kéo Sở Hạo nhìn trái nhìn phải, rất ngạc nhiên.
Sở Hạo:
- Chút chuyện nhỏ mà thôi, thêm 1000 người nữa tôi vẫn có thể đánh bọn họ nằm bẹp trên đất.
Nói thật, bị máy xúc lật đâm vào vẫn hơi đau, nhưng có thể cứu cô bé này, đáng.
Vành mắt Tiêu Nhã đỏ bừng, hơi ướt át nói:
- Cậu đừng thể hiện nữa, theo tôi về nhà đi, tôi bôi thuốc giúp cậu.
- Thật sự không cần.
Sở Hạo nói.
Tiêu Nhã vỗ đầu hắn, nói:
- Nhanh.
Đội phá dỡ trở về, giám đốc đầu bóng loáng lấy điện thoại ra, gọi cho ông chủ mình.
Giám đốc đầu bóng loáng rất khổ sở nói:
- Ngô thiếu, xử lý và di dời nhà ở thất bại rồi, xuất hiện một người mạnh, đánh bại hết đám bảo vệ của chúng ta.
Trong một nhà hàng cao cấp, một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang đeo cà vạt, cầm ly rượu vang trong tay, cau mày nói:
- Các ông làm ăn kiểu gì đấy, đám bảo vệ kia không phải đều là lính xuất ngũ sao? Sao không đánh lại nổi một người?
Giám đốc đầu bóng loáng:
- Không có biện pháp, người nọ rất mạnh, bị máy xúc lật đâm vào, còn có thể đứng dậy được.
Thiếu chút nữa là Ngô thiếu phun rượu vang ra.
Ngô thiếu hừ một tiếng nói:
- Ông cụ nhà tôi, nếu đã giao chuyện này cho tôi làm, vậy thì nhất định phải làm thật đẹp. Tìm người, tiền bạc không thành vấn đề, cho ông bảy ngày, nhất định phải hủy khu nhà cũ kỹ kia đi.
- Dạ, dạ.
Trở về tòa nhà nhỏ, bị Tiêu Nhã kéo vào trong nhà.
Phòng Tiêu Nhã rất ấm áp, giấy dán tường màu hồng nhạt, có không ít búp bê vải, khiến người ta có cảm giác mơ mộng.
Tiêu Nhã bảo hắn cởi áo ra.
- Chị Tiêu Nhã, không cần thiết đâu, tôi thực sự không bị thương.
Tiêu Nhã chống nạnh, phụng phịu nói:
- Cậu cởi hay không?
Sở Hạo bất đắc dĩ phải cởi áo ra, lộ ra bắp thịt cường tráng, dáng người quả thực rất đẹp.
Tiêu Nhã đỏ mặt, vỗ đầu Sở Hạo, tán thưởng:
- Không ngờ tới, tên nhóc cậu lại có dáng người tốt như vậy, chậc chậc... Loại cơ bụng này, không phải là gắn lên đấy chứ?
Thiếu chút nữa là Sở Hạo nôn ra máu, cái gì mà gắn lên, chị nhìn cho kỹ đi.
Xoay người, Tiêu Nhã kinh ngạc, chỗ Sở Hạo bị đâm, vậy mà không có một chút vết thương.
- Sao cậu lại không bị làm sao?
Vẻ mặt Tiêu Nhã kỳ lạ.
Sở Hạo cười ha ha nói:
- Người đàn ông đẹp trai như tôi, máy xúc lật là cái gì, cho dù là xe tăng tới, cũng không thể làm gì tôi.
Tiêu Nhã trợn trắng mắt, nói:
- Cậu nghĩ mình là siêu nhân à? Được rồi... Không sao thì về đi.
Sở Hạo mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, đột nhiên a một tiếng, đau khổ quay đầu nói:
- Vừa rồi vội ra ngoài, tôi quên chìa khóa rồi.
Tiêu Nhã không biết phải nói gì:
- Vậy làm sao bây giờ? Chỗ tôi cũng không có chìa khóa dự phòng.
Sở Hạo:
- Vậy tôi ngủ chỗ chị là được.
Hai tay Tiêu Nhã vòng quanh ngực, cười nhạo:
- Được thôi, tối nay ngủ cùng chị đây.
Sở Hạo nuốt nước bọt, dáng người Tiêu Nhã rất được, nên lồi thì lồi, nên vểnh thì vểnh, đặc biệt là tối nay, cô ta mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, mơ hồ thấy được ren màu đen.
Sở Hạo nói:
- Chị Tiêu Nhã, vậy tôi không khách sáo nữa.
Tiêu Nhã cười quyến rũ, nói:
- Nhóc con, đợi chị đi tắm một lát đã!
Mẹ kiếp! !
Tắm! !
Vậy kế tiếp không phải...
Vẻ mặt Sở Hạo kích động, ngồi yên trên ghế sofa đợi, miệng khô lưỡi đắng, nghĩ thầm rằng lát nữa mình dùng tư thế gì.
Phi long tại thiên?
Lão hán đẩy xe?
Hay là?
Hắn tự xưng xem vô số phim xxx, dù thế nào cũng được coi là một tài xế có chút kinh nghiệm