Nói đoạn Lâm Vãn Vinh ngồi ở trong giếng khô, trong lòng có chút lo lắng về Tiêu đại tiểu thư, nhưng cũng đành trơ mắt mà nhìn chứ làm gì có biện pháp thích hợp nào, chỉ có thể biết hai chữ "chờ đợi" mà thôi. "Dù sao ngồi cũng nhàm chán, không bằng tìm cái gì đó thưởng thức." Hắn lục tìm trong ngực áo một chút, ngoại trừ một chút bạc vụn, cũng chỉ có một quyển Xuân Cung đồ thôi, đành cầm họa sách lên, dưới ánh trăng nhàn nhạt bắt đầu chăm chú xem, càng đọc thì tâm lý càng ngứa ngáy, những thân ảnh huyền ảo của họa hình trong quyển sách này đặt dưới ánh trăng, thần thái linh hoạt như thật, kích thích người ta hoài tơ tưởng.
"Mẹ nó, thật nhiều dạng, không chừng tên vẽ cuốn sách nhỏ này vừa làm trên giường vừa vẽ, con mẹ nó quá thật, sau này cùng với Xảo Xảo thử hoan hảo xem." Trong mắt hắn nổi lên một tia dâm tiếu. Người khác mượn ánh trăng đọc thánh thư, hắn cũng mượn ánh nguyệt để đọc .... dâm thư, thật là đã đạt tới cảnh giới đại dâm tà a. Đang lúc cao hứng, bỗng một mùi hưong thoảng qua, rồi một bạch sắc thân ảnh hạ xuống giếng, mỉm cười đứng trước mặt hắn.
- Tiêu tiểu thư, là nàng?
Lâm Vãn Vinh vui vẻ. "Một cao thủ mới rời đi, lại có một cao thủ khác xuất hiện, lão tử hôm này muốn bị bắt cùng khó." Hắn kỳ quái hỏi:
- Nàng như thế nào lại biết ta ở đây?
Tiêu Thanh Tuyền cười đáp:
- Tần Tiên Nhi đối với ngươi không tồi, liều mạng cứu ngươi, ngươi cần phải báo đáp cô ta thật tốt đấy.
Lâm Vãn Vinh nói:
- Nàng đã thấy hết?
Tiêu Thanh Tuyền gật đầu:
- Ta khi đến đây có chút việc, biết ngươi bị nhốt ở trong phòng, tiện thể muốn xem ngươi ra sao, nhưng lại không ngờ rằng lại để người ta ra tay trước một bước.
Lâm Vãn Vinh biết nàng nói tới Tần Tiên Nhi, liền gật đầu cười nói:
- Tần tiểu thư đối đãi ta không tệ, Tiếu tiểu thư nàng cũng không kém. Ta cuối cùng cũng hiểu là do ta quá đẹp trai, âu cũng là một phiền toái lớn, he he he.
Tiêu Thanh Tuyền cùng ở với hắn một chỗ không ít lần, đã sớm quen với việc hắn tự biên tự diễn, liền coi như không nghe hắn nói nhảm, tiếp lời:
- Ta không phải chỉ vì ngươi mà tới đây, yêu nhân Bạch Liên giáo làm quá nhiều điều ác, ai ai cũng đều muốn tiêu diệt.
- Ta biết. nàng chỉ thuận tiện, thuận tiện mà thôi.
hắn cười he he nói, nét mặt hiện vẻ hiểu biết.
Tiêu Thanh Tuyền trên mặt có chút nóng lên, thấy họa sách trong tay hắn, vội vang chuyển đề tài:
- Ngươi cầm cái gì vậy, sao lại nhìn chăm chú thế?
Nguyên lai là họa sách nơi tay, hắn thấy có giấu cũng không được, rộng lượng cuời nói:
- Ta đang nghiên cứu một chút.
- Nghiên cứu? Mà nghiên cứu cái gì?
Tiêu Thanh Tuyền biết hắn nhiều ý nghĩ cổ quái, lại nhớ hắn đã từng nghiên cứu ra loại nước hoa gì gì đó, liền tò mò hỏi:
- Có thể cho ta xem không?
Lâm Vãn Vinh sắc mặt cổ quái:
- Cho nàng xem thì có thể, nhưng nàng đừng trách ta đó.
Tiêu Thanh Tuyền lấy làm kỳ lạ:
- Ngươi cho ta xem một chút, ta sao lại trách ngươi?
Nói xong cầm lấy quyền sách nhỏ trong tay hắn, chỉ mới liếc mắt, sắc mặt đã đỏ bừng, khinh bỉ nói:
- Ngươi! loại người… thật xấu xa! Đồ vật này cũng dám xem, lại nói là nghiên cứu cái gì!!!
Lâm Vãn Vinh cười he he nói:
- Việc vợ chồng này, âu cũng là thiên đạo, ta nghiên cứu thiên đạo, có gì sai nào?
Rõ ràng là việc lưu manh, lại bị hắn nói thành chính nghĩa, Tiêu Thanh Tuyền tuy thẹn thùng, nhưng cũng không nhịn được phải khen hắn, thầm nghĩ: "Trên thế giới này, sợ rằng cũng chỉ có hắn mới dám không ngại thốt ra những đại vô sĩ như vậy."
Ánh mắt vô ý lại liếc xuống nhìn quyển sách nhỏ, thần sắc Tiêu Thanh Tuyền đầu tiên là thẹn thùng, tiếp theo là tò mò, cuối cùng vô cùng trịnh trọng. Lâm Vãn Vinh thấy nàng xem quyển sách nhỏ lại có sắc thái thú vị như vậy, trong lòng có chút kỳ quái: "Nàng sao lại cảm thấy hứng thú với quyển sách này như vậy, còn ở trước mặt ta xem nữa chứ? Chẳng lẽ tìm được tri âm sao? Chính là tri âm nữ tử sao? Dưới nguyệt xem hoàng thư, một nam một nữ, trời ạ, không phát sinh việc gì cũng thật khó tin a."
Tiêu Thanh Tuyền vẻ mặt trịnh trọng:
- Họa sách này của ngươi là từ đâu mà có?
Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ sao lại hỏi về vấn đề này, lập tức đáp:
- Là một bằng hữu tặng ta.
Tiêu Thanh Tuyền thở dài:
- Ngươi thân có bảo vật như thế, lại không biết, thật muốn làm người làm ta tức chết sao?
- Bảo vật? một quyển sách vàng ố lại là bảo vật, có thể là bảo vật gì?
Hắn kỳ quái hỏi.
Tiêu Thanh Tuyền vừa tức mình vừa buồn cười, thấy hắn vốn là một kẻ tinh ranh biết mấy, nhưng đối với việc này lại rất mơ hồ đành mỉm cười nhìn hắn giải thích:
- Đây là một pháp môn song tu thần bí, không phân biệt tuổi tác đều có thể tu luyện.
Song tu? Trời ạ, danh từ này có vẻ rất quen, có vẻ Ngụy lão đầu cũng nói qua một lần, nhưng hắn cũng không để ý, lúc này Thanh Tuyền lại nói đến, tự nhiên có ý nghĩ phi thường. Chợt thấy cô nàng ngồi dưới trăng, thần sắc ôn nhu, mặt đẹp như hoa, hắn trong lòng nhảy nhót: "Mẹ nó, bất quản ngươi là cái gì ma nữ hiệp nữ, cũng phải đùa bỡn một phen." Lập tức nét mặt giả vẻ hồ đồ hỏi:
- Song tu? Song tu là cái gì? Nàng có thể giải thích cho ta một phen không?
Tiêu Thanh Tuyền thấy hắn cười gian, liền biết hắn giả vờ hồ đồ, mặt đỏ lên, tức giận:
- Ngươi ....ngươi! Sao lại không thành thật như vậy, đến cả lúc này, ngươi còn không có điểm chính khí.
Lâm Vãn Vinh cười he he nói:
- Ta là người như vậy, đối với mọi người ta luôn nói ra những lời thật lòng.
Tiêu Thanh Tuyền nghe được những lời thuận ý này liền hân hoan, trong lòng như nhảy múa, hừ một tiếng nói:
- Ngươi e rằng đối với Tần Tiên Nhân cũng nói chuyện như thế chứ gì.
Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: "Đây là mỹ nam kế cùng lời ngon ý ngọt của lão tử, hai đường giáp công, cho dù ngươi là thạch nữ, cũng phải ngoan ngoãn vâng theo. Hắn làm bộ nét mặt nghiêm chỉnh nói:
- Song tu chi thuật có tác dụng gì?
Tiêu Thanh Tuyền liếc mắt nhìn hắn:
- Song tu chi thuật này, chính là thích hợp với loại kẻ không có nội lực như ngươi, không cần khổ công, lại rất sung sướng, cực kỳ thích hợp với loại người thích lười biếng.
Hắn cười khổ, nghe nàng nói thật chịu không được, lại thấy Tiêu Thanh Tuyền trên mặt mỉm cười, biết cô ta trả thù mình khi nãy đã đùa giỡn, liền mỉm cười nhìn lại.
- Chỉ cần ngươi tìm nữ tử có võ công cao cường song tu với ngươi, đối với hai người đều có lợi.
Thanh Tuyền tiếp tục giải thích.
Lâm Vãn Vinh" a" một tiếng:
- Có nhiều điểm tốt vậy sao, có thể bay lên lên bay xuống, tùy tiện giết người à?
Tiêu Thanh Tuyền liếc hắn:
- Ta cũng chưa thử qua, nên không biết thế nào? Tóm lại đối với ngươi là có lợi lớn.
- Ngươi chưa thử qua?
Hắn giả vờ ngây thơ:
- Ta cũng chưa thử qua, như vậy đi, sao không thừa lúc đêm nay trăng thanh gió mát, chúng ta lại ở nơi trống vắng không người, chi bằng cùng nhau nghiên cứu cái này được không?
Tiêu Thanh Tuyền tức giận trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi nói bậy bạ gì vậy? Lại có thể dễ dàng khi phụ ta thế ư?
Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm than một tiếng: "con bà nó, các ngươi đều dễ dàng khi phụ ta, song tu công pháp này không biết có bao nhiêu đại thần kỳ, có thể khiến cho ta khỏi bị khi phụ hay không?" Hắn nghĩ tới việc này, liền không còn tâm tư trêu chọc nữa, nhàn nhạt thở dài nói:
- Ta chỉ muốn chọc cuời nàng thôi, ta luôn luôn thích làm nàng vui lên, không lẽ điều này nàng cũng không hiểu sao?
Trong đại pháp mật ngữ tán gái, Lâm Vãn Vinh có vài ba chiêu tâm đắc, lại bị hắn dùng trong lúc không ai xung quanh. Tiêu Thanh Tuyền nghĩ lại, từ cùng hắn kêt giao tới nay, bị hắn chiếm tiện nghi cũng không nhiều, lúc này ở đây cũng không có người, lại thấy hình dáng hắn yên lặng không nói, trong lòng cũng cảm thấy bất nhẫn, nhân tiện nói:
- Ngươi nếu không nói với ta những lời khinh bạc. hai ta sẽ nói chuyện tốt hơn.
Lâm Vãn Vinh cười he he:
- Ta chỉ với nàng nói chuyện khinh bạc. đối với nguời khác ta nói tốt lắm.
- Tần Tiên Nhi phải không?
Tiêu Thanh Tuyền cắn chặt răng hỏi, hắn cười ha hả, nhưng lại không nói gì. Nàng than nhẹ một tiếng nói tiếp:
- Tần Tiên Nhi đối với người tình thâm nghĩa trọng, ngươi cần phải chiếu cố nàng thật tốt.
Lâm Vãn Vinh trong lòng có chút cảm khái, yêu nữ Tần Tiên Nhi kia luôn miệng nói muốn giết Tiêu Thanh Tuyền, nguợc lại nha đầu này lại nói giúp cô ta. Hồi tưởng từ khi quen biết đến nay, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt bị nàng dọa chết khiếp, còn lại về sau, nha đầu này lại có chút ôn nhu.
Tiêu Thanh Tuyền thở dài:
- Chúng ta ở trong giếng mới nói chút chuyện, tặc nhân Bạch Liên giáo nọ cũng đã rút khỏi đây. Chúng ta nên ra khỏi đây nha?
Lâm Vãn Vinh nghi ngờ hỏi:
- Bạch Liên giáo bỏ chạy?
Tiêu Thanh Tuyền gật đầu:
- Ngươi bị người khác cứu đi, bọn họ cho là địa phưong này đã bại lộ, không chạy thì làm gì?
Lâm Vãn Vinh cả kinh:
- Vậy đại tiểu thư thì sao?
Thanh Tuyền nhàn nhạt nói:
- Không rõ, đã bị Bạch Liên giáo bắt đi cũng nên.
"Bị Bạch Liên giáo mang đi sao? Vậy phiền toái lớn rồi, trước hai người cùng một chỗ, còn có thể chiếu cố an ủi nhau, bây giờ nàng bị mang đi, sau này biết đi đâu tìm nàng đây?" Tiêu Thanh Tuyền thấy thần sắc hắn lạc lõng, nhịn không được cười nói:
- Ngươi đối với Tiêu đại tiểu thư này cũng không tệ. yên tâm đi, nàng không có bị mang đi, lưu lại rồi, quan binh đang vây dưới núi, bọn họ hình như chuẩn bị làm gì đó.
- Quan binh?
Lâm Vãn Vinh hỏi:
- Bọn họ tới cứu đại tiểu thư sao?
Tiêu Thanh Tuyền lắc dầu nói:
- Ta không rõ, nhưng quan binh đều là thủ hạ lục doanh của Giang Tô chỉ huy sứ Trình Đức.
Trình Đức? thể diện của Tiêu đại tiểu thư thế nào, lại có thể động tới chỉ huy sứ đại nhân? Cái này có chút cổ quái. hắn lắc dầu nói:
- Điều này sợ rằng có chút không hợp lý, đại tiểu thư còn trong tù phòng phải không?
Tiêu Thanh Tuyền gật đầu nói:
- Yên tâm đi, đại tiểu thư của ngươi, còn ở bên trong. Bạch liên giáo tại Kim Lăng làm ác đã lâu, Trình Đức vẫn không có làm gì, hết lần này đến lần khác. Vị Tiêu đại tiểu thư gặp nạn, hắn liền xuất hiện, hơn nữa động tác nhanh chóng như thế, ta nghĩ việc này phải mất một phen động tay động chân. Nhưng hắn sao lại có thể trong thời gian ngắn tìm được sào huyệt của Bạch Liên giáo?
Nghe nàng nói một hồi, hắn càng khẳng định việc này có mưu đồ, càng lo lắng cho Tiêu đại tiểu thư. Hai nguời vội ra khỏi giếng cũ, đã thấy trong viện trống trơn, Bạch Liên giáo đó bỏ chạy mang theo cả hoa phục công tử, toàn bộ đều không thấy đâu.
- Thật là kỳ quái, Tần Tiên Nhi thế cũng chạy à?
Lâm Vãn Vinh hỏi.
Tiêu Thanh Tuyền liếc mắt nhìn hắn nói:
- Cô ta bị sư huynh muội của mình nhìn thấy, nghĩ kỹ thì biết cô ta không thể đến tìm ngươi.
Lâm Vãn Vinh trong lòng khẩn cấp, giữ chặt Thanh Tuyền, nhanh chóng hướng tù thất của đại tiểu thư bước tới, chạy chưa được vài bước, chợt thấy một bóng người lảo đảo tiến vào ngục thất, thân ảnh nọ tựa hồ là Lục Trung Bình.
Lâm Vãn Vinh trong lòng chợt trống rỗng: "Mẹ nó, tên này thèm muốn Đại tiểu thư, tất sẽ động thủ với nàng. Trời ạ, lão tử đến muộn!" Cước bộ hai người vội vã, trong khi còn một nữa lộ trình tới tù thất, lại thấy Lục Trung Bình chạy ra vội vã, liếc mắt nhìn ngục thất, khóe miệng lại hiện lên một tia cười lạnh đắc ý. Cả qúa trình bất quá không hơn mười giây,
Chính lúc này, dưới chân núi truyền đến tiếng chém giết, lửa cháy hừng hực, mấy ngàn binh mã cờ xí sáng ngời đánh lên núi.
- Bạch Liên phỉ đồ, nhanh chóng thả Tiêu đại tiểu thư giơ tay chịu trói, ta tha các ngươi khỏi chết.
Một người trông như công tử trong đám binh mã hô lớn. Cự ly quá xa, còn nhìn không rõ mặt hắn.
- Con bà nó, như vậy cũng nói, bị ngươi kêu như vậy, phỉ đồ không chạy mới là lạ.
Tiêu Thanh Tuyền cũng hừ một tiếng nói:
- Một bọn chó lợn!
Hai người này trì hoãn một thời gian, đã thấy Lục Trung Bình đi xa. Lâm Vãn Vinh lo lắng cho đại tiểu thư, vội vàng xông vào, Tiêu Thanh Tuyền động tác nhanh hơn, tiến vào thạch thất trước hắn. Trong ngục trống trải, liếc mắt thấy Tiêu đại tiểu thư thần thái an tường nằm ở trên giường. ngoại trừ vẫn bất tỉnh, không thấy có gì khác thường, trong lòng hắn cũng an tâm thở một hơi, cuối cùng không có việc gì, một canh giờ qua đi, cô ta sẽ lập tức tỉnh lại.
Tiêu Thanh Tuyền thấy trên bàn có một đỉnh hương*, trong đỉnh hương có một nén nhang, dường như mới được đốt nên khói chưa kịp bay ra. Tiêu Thanh Tuyền ở gần nhất. chỉ ngửi một cái, cảm thấy trong khói có một loại mùi kỳ lạ, khiến tâm thần nàng khó chịu.
"Ti bỉ!.." nàng vội vàng phát tay đánh tan khói huơng. Trong mắt lại nổi lên hai tia màu đỏ yêu dị.
"Làm sao vậy?" Lâm Vãn Vinh vội hỏi, hắn lúc này đang đứng bên giường đại tiểu thư, khói hương còn cách hai người một khoảng, lại bị Tiêu Thanh Tuyền nhanh chóng đánh tan, hắn căn bản không biết cũng không có cảm giác.
Tiêu Thanh Tuyền nói:
- Nơi này không an toàn. Chung ta nhanh rời đi.
Mặc dù chân núi đã có quan quân tiến lên, nhưng Lâm Vãn Vinh cùng Tiêu Thanh Tuyền đều biết, việc này tất nhiên có gian trá, hai người tự nhiên không dám chậm trễ, hắn ôm lấy đại tiểu thư, tự mình bế nàng lên chạy ra ngoài.
Chính lúc này, đại tiểu thư kêu lên một tiếng, chậm rãi mở mắt, hiển nhiên công hiệu của thuốc đã hết, nha đầu Tần Tiên Nhi đúng là không có gạt người.
Đại tiểu thư mơ hồ nhìn thoáng qua, thấy trước mắt có một người áo xanh, nụ cười thật đáng ghét, chẳng phải Lâm Tam thì còn ai? Nàng lập tức mừng rõ nói:
- Lâm Tam, ngươi đã trở lại? Bọn họ không làm gì ngươi sao?
- Ta không sao. Bọn họ mời ta đi uống trà. Đại tiểu thư người không sao chứ?
Vãn Vinh dịu dàng hỏi.
Đại tiểu thư lắc lắc đầu, lại thấy một nữ tử cao nhã mỹ lệ như tiên tử đứng trước mặt mình, không khỏi lấy làm kinh ngạc:
- Lâm Tam, nàng ... nàng ấy là ai?
Lâm Vãn Vinh nói:
- Nàng là một bằng hữu của ta, mời đến hỗ trợ. Tặc nhân đã bị đánh chạy, chúng ta nhanh đi thôi.
Đại tiểu thư liếc mắt nhìn Tiêu Thanh Tuyền, không nói một lời, lại nghe thấy tiếng ngựa hí truyền đến, một thanh âm vang lên:
- Ngọc Nhược hiền muội, nàng đừng lo lắng, ngu huynh tới cứu nàng đây.
Tiêu đại tiểu thư nghe tiếng gọi này, lấy làm ngạc nhiên:
- Hình như là thanh âm của Đào Đông Thành, hắn như thế nào tới được đây??
Lâm Vãn Vinh trong lòng cười lạnh, nhìn đại tiểu thư chỉnh sắc nói:
- Đại tiểu thư, ngươi tin tưởng ta, hay tin tên Đào Đông Thành?
Đại tiểu thư trên mặt đỏ lên một chút nói:
- Ngươi ... là loại người này mặc dù không thành thật, hay bỡn cợt, một chút là chiếm tiện nghi, nhưng đối với Tiêu gia ta cũng có vài phần trung thành, ta tự nhiên là tin tưởng ngươi.
Lâm vãn vinh bất đắc dĩ cười khổ, tiểu thư này, không nói trước làm ta đã mất sự thông suốt, đó thật đã thành thói quen. Tiêu Thanh Tuyền nọ sắc mặt lại có chút hồng, hướng về hắn la lên:
- Binh mã của Trình Đức sắp lên đến đây, chúng ta đi mau.
Lâm Vãn Vinh gật đầu, kéo đại tiểu thư ra ngoài, ra cửa đã thấy xa xa một con ngựa trắng đang phi lại, cưỡi trên con ngựa trắng kia đúng là cái tên Đào Đông Thành.
- Ngọc nhược, ta tới cứu muội đây.
Đào Đông Thành vung roi, cao giọng hô hoán, sợ người khác không biết hắn tới cứu người. Khi còn cách mình bốn năm mươi mét, Lâm Vãn Vinh thấy bên chân có một khối đá tảng lớn, liền thuận tay dựng đứng lên, Tiêu Ngọc Nhược kỳ quái nói:
- Lâm Tam, ngươi muốn làm gì?
Lâm Vãn Vinh cừoi he he nói:
- Chẳng làm gì, ta ghét nhất loại Đường Tăng (***) đó.
Hắn đặt tay sau tảng đá hướng về phía Đào Đông Thành đang uy phong lẫm liệt lao lên, khoảng cách mấy người bất quá không đến hai mươi mét, nhắm chuẩn đầu ngựa, dùng sức ném tảng đá ra, rơi trúng đầu ngựa.
"Hí iii…" bạch mã nọ kêu lên một tiếng sợ hãi, liền nhảy lên, cơ hồ thẳng đứng với mặt đất. Đào Đông Thành liền bị ngã vật xuống.
"Ta nhường ngươi cuỡi bạch mã, lão tử gặp Trang Vương tử." Lâm vãn vinh đánh phát đầu đã thắng lợi, quay ra nói với Tiêu Thanh Tuyền:
- Quan binh sắp tới, chúng ta mau chạy.
- Lâm Tam, Đào Đông Thành này cứu chúng ta, thật là kỳ quái.
Tiêu Ngọc Nhược nói với hắn.
Lâm Vãn Vinh liếc nhìn nàng, than vãn:
- Đại tiểu thư, ngươi tin tưởng ta không?
Tiêu Ngọc Nhược thấy thần sắc hắn nghiêm chỉnh, liền gật đầu:
- Ta tự nhiên tin.
Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: "Tiểu nữ này cuối cùng không khiến ta lãng phí một phen lo lắng." Đang muốn nói chuyện, lại thấy thân thể mình đột nhiên nhẹ hẫng, thì là Thanh Tuyền nắm tay hắn và Ngọc Nhược, thân hình bay lên không, thẳng hướng xa xa lao đi.
Đào Đông Thành đứng lên, nhìn ba người bọn họ, hung hăng đá một cước: "Con bà nó, Lâm Tam lại phá mất chuyện tốt của lão tử. Chẳng phải tiểu tử này đã chạy đi, sao lại xuất hiện trong thời điểm mấu chốt? Tiện nghi nọ chẳng phải nhường cho hắn sao?"
Vốn hết thảy đều được tính toán kỹ, hắn biết đại tiểu thư tính tình cương liệt, nếu chỉ dùng sức mạnh, dù có được trong tay, cô ta cũng nhất định tìm chết, cuối cùng cũng không lấy được Tiêu gia. Lúc này mới sắp đặt một màn kịch kỹ lưỡng. đại tiểu thư khi nào tỉnh lại, đỉnh hương phát huy tác dụng, chính mình ở đâu đó chạy tới, "giết chạy tặc nhân, cứu tiểu thư", vừa lúc đó thừa dịp đại tiểu thư "cần", liền thành chuyện tốt. như vậy Ngọc Nhược trong lòng sẽ không có nhiều phản cảm, chuyện kế tiếp cũng thuận theo tự nhiên. Nhưng mà tính ngàn vạn lần, nhưng lại không ngờ tới Lâm Tam "đã bỏ trốn" lúc này lại quay về, lại chiếm được đại tiện nghi như vây.
Con mắt hắn đỏ bừng, cố không nghĩ tới đại tiểu thư, quay nhìn binh sĩ phía sau hét:
- Bắn tên.
Tên bắn rất nhanh, hướng ba người Lâm Vãn Vinh đang bay đi, chỉ là ba người so với mũi tên tốc độ còn nhanh hơn, nên đều rơi vào khoảng không.
Lâm Vãn Vinh cầm tay nhỏ bé của Tiêu Thanh Tuyền, cảm giác trong người nàng càng lúc càng nóng bỏng, vội vàng quay đầu nhìn lại, đã thấy trán nàng mồ hôi lấm tấm, sắc mặt đỏ bừng, dường như bị bệnh.
- Thanh tuyền, nàng sao vậy?
Hắn vội hỏi, bình thường đối với cô luôn gọi là Tiếu tiểu thư, nhưng lúc này thấy nàng chịu khổ, cũng không biết như thế nào, Thanh Tuyền hai chữ liền dễ dàng xuất khẩu gọi ra.
Tiêu Thanh Tuyền trong mắt hiện lên một tia an ủi, trên mặt nàng càng nóng, nhịn không được ngượng ngùng dựa sát vào tai hắn nói:
- Nhanh tìm chỗ, ta muốn cùng ngươi song tu!
* đỉnh hương: dụng cụ đốt hương trầm
** ti bi: ti tiện, bỉ ổi, khốn nạn
*** Đường Tăng: tác giả chơi chữ so sánh với Đường Tăng cưỡi ngựa trắng (chắc là vậy)