Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 566: Lòng Độc



Tác giả: Vũ Nham

Dịch: workman
Biên tập: Ba_Van

Với độc châm do sư phó tỷ tỷ cấy vào cơ thể Ngọc Già, tánh mạng nàng chỉ còn vài ngày nữa. Nhìn ánh mắt phờ phạc của Ngọc Già, trong lòng Lâm Vãn Vinh như bị ngàn cân cự thạch đè lên, hít thở khó khăn, mãi lâu sau vẫn không nói nên lời.

- Oa lão công, ta hỏi ngươi một việc!

Ngọc Già nhìn hắn hỏi.

Lâm Vãn Vinh thở dài, nắm chặt bàn tay, giữa ngón tay ẩn ẩn màu đỏ bầm:

- Nếu ngươi không gọi tên Đột Quyết của ta, ta có thể trả lời ngươi mười việc!

- Ta gọi là việc của ta, liên quan gì đến ngươi? Ngươi không thích trả lời thì không lên tiếng là được!

Nguyệt Nha Nhi nổi giận.

Nhìn nàng trợn tròn mắt, nghiến răng giận dữ, Lâm Vãn Vinh bất lực nói:

- Được, ngươi hỏi đi!

Ngọc Già liếc mắt nhìn hắn, sắc mặt đột nhiên ôn nhu vô cùng, cúi đầu nói nhỏ:

- Nếu là có một ngày ta chết đi, ngươi có nhớ ta không?

Trong lòng Lâm Vãn Vinh quặn lại, cả giận nói:

- Nói linh tinh cái gì thế, ngươi không chết đâu!

- Nhìn cách ngươi nói dối rất khó coi đó!

Ngọc Già mỉm cười nhìn hắn, lẳng lặng quay đầu đi, bờ vai nhu nhược run rẩy:

- Ta chết, không cho ngươi nhớ tới ta! Giống như khi ngươi chết, ta chẳng hề nhớ ngươi chút nào cả!!

- Chát!

Lâm Vãn Vinh đập bàn thật mạnh, vài vệt đỏ li ti không thể thấy rõ hằn lên mặt bàn:

- Cái gì mà ngươi nhớ ta, ta nhớ ngươi chứ. Bây giờ là lúc đàm phán! Bốn điều kiện đó! Cuối cùng là muốn hòa hay muốn chiến, ngươi tự mình nghĩ kỹ đi!

Ngọc Già quay phắt người lại, tuy nước mắt dàn dụa, ánh mắt lại lạnh như băng, nàng lạnh lùng nói:

- Ngươi muốn giữ Tát Nhĩ Mộc ở Đại Hoa mười năm sao? Lâm đại nhân, ta khuyên ngươi đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa! Giam giữ Khả Hãn là một đại sỉ nhục, ngươi cảm thấy vạn dân Đột Quyết ta sẽ đồng ý sao? Vì tôn nghiêm của thảo nguyên, họ chắc chắn không tiếc sinh mạng của mình quyết một trận sống mái với người Đại Hoa!

- Giam giữ? Ta nói là giam giữ bao giờ chứ?!

Lâm Vãn Vinh cười lạnh nói:

- Đại Khả Hãn đừng có coi thường ta quá đáng! Đại Hoa chúng ta có một cụm từ rất lãng mạn, gọi là du học! Tiểu Khả Hãn ngưỡng mộ văn hóa bác đại tinh thâm của Đại Hoa, không tiếc tự mình tới tận nơi, cầu học ngàn dặm, du lịch khắp nơi, bái phỏng danh sư, hơn mười năm sau học thành tài sẽ hồi quốc, thi triển bổn sự kinh người, tạo phúc cho vạn dân Đột Quyết! Đây là một truyền kỳ mỹ lệ biết bao nhiêu!

Thân thể Ngọc Già giật nảy lên, bi phẫn:

- Đồng hóa tục lệ thảo nguyên ta, gọi là tự do mậu dịch! Giam giữ Đột Quyết Khả Hãn ta, lại đưa ra một mỹ kỳ danh là du lịch cầu học! Lâm đại nhân, ngươi đem tất cả những việc này suy tính kỹ rồi. Tâm kế hay lắm, thủ đoạn ghê thật!

Lâm Vãn Vinh lắc đầu than nhẹ:

- Dung hợp dân tộc vốn là xu thế thời đại, làm sao lại bảo là ta tâm kế? Người nghĩ xem, những năm gần đây, hai nước chúng ta giao chiến không ngừng, máu chảy thành sông. Nhưng việc buôn bán vụng trộm trong dân gian đã có bao giờ đình chỉ chưa?! Đến cả Biển Chết, cũng có chôn một đôi uyên ương giữa hai nước khác nhau! Việc thông thương, thông hôn, thông hàng, có gì là sai chứ?

- Vậy ngươi giam giữ Tát Nhĩ Mộc gọi là cái gì?

Kim đao Khả Hãn giận dữ lớn tiếng hỏi:

- Hắn còn nhỏ, giống như một viên ngọc thô. Vạn nhất ngươi dạy hắn cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, xây dựng kiến trúc...

- Dạy cái này không tốt à?

Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nói:

- Có rất nhiều người muốn học mà không được học đó!

Ngọc Già trợn tròn mắt, giận mắng:

- Học theo ngươi, tương lai hắn trở lại thảo nguyên, chỉ sợ đến cả ngựa cũng không cưỡi được nữa! Tát Nhĩ Mộc là một con hùng ưng giương cánh bay liệng quanh thảo nguyên. Là người đứng đầu cả thao nguyên trong tương lai ... Ngươi làm như thế, bảo hắn làm sao lãnh đạo được dân chúng Đột Quyết?

- Lãnh đạo dân chúng là dựa vào đầu óc, không phải dựa vào kỵ mã bắn tên! Đạo lý này ngươi hiểu hơn ra nhiều!

- Ta không rõ, ta vĩnh viễn không hiểu được!

Ngọc Già gào lên một tiếng, xô cái bàn trước mặt, nước mắt đầy mặt:

- Ngươi chăm chăm chỉ muốn làm Đột Quyết ta yếu đi! Nhưng ngươi có nghĩ tới nếu không có Tát Nhĩ Mộc, Đại Khả Hãn chỉ là một cái xác không hồn, muốn bảo trụ được hãn vị cho Tát Nhĩ Mộc, nàng phải đối mặt với bao nhiêu gian khổ? Nàng trơ trọi một mình trên thảo nguyên kiên trì mười năm! Mười năm đó, cuộc đời có mấy cái mười năm đây?! Ngươi có nghĩ cho ta không?! Cái tên độc ác này!

Nàng đứng đó, nức nở khóc, mặc cho nước mắt cuồn cuộn tuôn xuống, trong nháy mắt ướt đẫm ngực áo.

- Đây là việc mà Đại Khả Hãn phải nghĩ kỹ, không quan hệ với Đại Hoa chúng ta!

Hắn cắn chặt răng, hai mắt bất tri bất giác ươn ướt, cúi đầu tránh né màn lệ quang của nàng.

- Òa...

Ngọc Già phẫn nộ đến cực điểm, gầm lên một tiếng, đột nhiên giơ tay lên, tát mạnh một cái lên mặt hắn!

Một tát này nhanh như thiểm điện, nháy mắt là trúng đích! Đôi mắt Lâm Vãn Vinh lạnh lùng, có một vẻ bi thương không thể nói ra, hắn từ từ nhắm hai mắt lại, không né không tránh, đứng sững lại chỗ.

- Chát!

Lại một tiếng bạt tai vang lên, tát thẳng lên mặt hắn. Cả mặt hắn đỏ bừng lên, trên má bầm tím, năm dấu ngón tay mảnh khảnh hằn rõ lên má hắn.

Hắn lặng lẽ đứng im, như một người bằng băng, không hề có cảm tình gì!

Ánh mắt Ngọc Già ngơ ngẩn, nhìn thẳng vào hắn, nín thở hoàn toàn.

Tiếng bạt tai rất lớn. Đến cả đám người lão Cao bên ngoài cũng nghe rõ ràng! Mấy người không thể kìm được, vọt vào trong lều. Tình hình trong lều làm mọi người sửng sốt. Còn chưa kịp phản ứng gì thì…

- Chát!

Thân hình Từ tiểu thư nhanh như điện, xoạt một tiếng đã tiến đến tát một cái vào gương mặt trắng như tuyết của Nguyệt Nha Nhi!

Những biến hóa liên tiếp xảy ra nhanh như chớp, chưa kịp nhìn xong thì đã kết thúc rồi. Mắt thấy Đại Khả Hãn bị khi dễ, Lộc Đông Tán và Ba Đức Lỗ gầm lên muốn xông lên, lão Cao và Hồ Bất Quy lạnh lùng cản lại trước người họ.

Ngọc Già như một bức tượng đá ngồi đó, gương mặt như ngọc hằn lên năm dấu tay đỏ bừng, nhưng nàng không có phản ứng gì cả! Môi nàng run lên, chầm chậm vươn tay ra, từng tấc từng tấc một hướng về phía mặt hắn, rõ ràng chỉ còn cách có một tấc mà thôi, thế mà tay nàng run rẩy như mất hẳn phương hướng.

Vết tát đó, sao lại giống như chỉ tay của mình nhỉ, cũng nóng bừng lên như vậy. Trong mông lung, đột nhiên nàng nhớ tới hắn có nói với mình về những đường chỉ tay. Từng đường từng đường, giống như khắc vào gương mặt hắn.

Nàng chầm chậm áp tay lên khuôn mặt hắn, cảm giác ấm áp chân thật, trong nháy mắt lại làm nàng như cháy ruột gan, làm cho nàng run lên không ngừng.

- Tại sao, tại sao ngươi lại làm như vậy với ta...

Nàng thì thào tự hỏi, khóe miệng chầm chậm tràn ra vài tia máu tươi. Vô thanh vô tức, ôn nhu xoa xoa gương mặt hắn, trong mắt mục tràn đầy vẻ nhu tình như nước.

- Bốn điều kiện Đại Hoa ta đưa ra, hy vọng Đại Khả Hãn cân nhắc cẩn thận! Lâm mỗ có thể chờ đợi ở đây ba ngày, quá thời hạn là không được đâu!

Ánh mắt Lâm Vãn Vinh vẫn lạnh nhạt, không quay đầu lại, đưa chân bước đi.

"Ba ngày?" Ngọc Già vô lực ngồi phịch lên ghế, nhìn dấu bàn tay đỏ tươi trên bàn, đột nhiên lệ tuôn như mưa.

Hoàng hôn đỏ như máu chầm chậm phủ xuống chân trời. Cát bụi mù mịt đầy trời, như một tấm màn che phủ lấy cảnh hoàng hôn huy hoàng. Vài căn lều trắng muốt dựng giữa sa mạc, trong nháy mắt được phủ một tầng cát bụi kim hoàng.

Một thân ảnh đang yên lặng ngắm ánh tà dương. Ba người Hồ Bất Quy cùng nhìn nhau, đột nhiên nhất tề bi ai than một tiếng, lắc đầu bất lực.

Lão Hồ thở dài thật sâu:

- Rõ ràng là hai người đàm phán với nhau, cứ dùng những từ ngọt ngào đường mật, chàng chàng thiếp thiếp, chẳng phải sẽ giải quyết được mọi sự sao? Bây giờ loạn thành ra thế này, sau này làm sao cho tốt đây? Trên thế gian này, có người đàn bà nào dám đánh Lâm tướng quân chứ? Chà, chẳng lẽ thật sự là ông trời muốn tiêu diệt kẻ hữu tình?

Đỗ Tu Nguyên gật đầu đồng cảm:

- Việc quân việc nước lại đan xen vào tình cảm ân oán cá nhân, từ cổ chí kim đây đều là việc khó xử nhất thiên hạ, chỉ sợ không dễ dàng giải quyết như vậy đâu!

Lão Cao hừ một tiếng:

- Cái gì ân oán quốc gia. Đều là những việc hư vô mờ mịt, chỉ có tình cảm nam nữ mới là chân thật nhất! Nếu việc này làm cho Lâm huynh đệ và Nguyệt Nha Nhi tiếc nuối cả đời, cái đó mới là ông trời không có mắt!

Ba người phẫn hận bất bình, thương thảo một lúc lâu mà chẳng có biện pháp nào, cũng không thể trói Nguyệt Nha Nhi đem về đây! Cho dù trói về, Lâm tướng quân cũng không nhất định sẽ theo! Chuyện cảm tình nam nữ vốn là phức tạp vô cùng. Hơn nữa thân phận hai người và ân oán giữa hai nước, lại đan xen với nhau loạn xạ cả lên!

- Đau không?!

Từ tiểu thư ngồi bên người Lâm Vãn Vinh, nhè nhẹ xoa má cho hắn. Nhìn thấy trên mặt hắn dấu tay đỏ tươi, lòng nàng vừa đau vừa giận.

Lâm Vãn Vinh khẽ lắc đầu, cười cười nói:

- Vốn hơi đau, nhưng Từ tiểu thư xoa bóp cho ta vài cái, cũng đỡ rất nhiều rồi, cho dù vết thương lớn hơn cũng không có gì đáng ngại nữa!

Từ Chỉ Tình dí ngón tay vào trán hắn, cả giận nói:

- Ngươi còn cười được, đang đàm phán rất tốt, sao lại loạn lên như thế? Còn nữa, với thân thủ của ngươi, sao nàng có thể tát trúng được?

- Người có lúc bất cẩn, ngựa có lúc vấp ngã mà!

Hắn cười hắc hắc:

- Chẳng phải ngươi thay ta báo cừu rồi hay sao? Một tát của ngươi, chỉ sợ sẽ làm nàng nhớ cả đời đó!

Từ tiểu thư căm tức véo mạnh tai hắn, sẵng giọng:

- Đau lòng hộ nàng thì cứ nói thẳng! Đừng tưởng ta không biết, ngươi vì bức nàng quá mức, trong lòng áy náy, nên mới cố ý để nàng đánh một chút cho đỡ tức! Bằng không với tính tình của ngươi, nếu có người khác đánh ngươi thì hắn đã sớm chết một trăm lần rồi!

Lâm Vãn Vinh bất lực nói:

- Từ tiểu thư, có một số việc giả vờ hồ đồ vẫn tốt hơn, làm gì phải lột sạch quần áo của ta ra như thế? Bây giờ trời chưa tối hẳn, đám người lão Cao đang nhìn kìa!

Từ tiểu thư hồng mặt phì một tiếng, vỗ nhẹ vào ngực hắn vài cái, rồi ngả người vào lòng hắn.

Ngoài mấy trăm trượng là biên giới với Đột Quyết, hơn mười lều bạt trắng tinh tỏa ra trên thảo nguyên, giống như những đóa hoa tinh khiết. Không thấy thân ảnh Nguyệt Nha Nhi, không biết nàng ở nơi nào, cũng không biết nàng đang làm gì .

Ánh mắt Từ tiểu thư thăm thẳm, nhìn những trướng bồng xa xa, đột nhiên nhẹ giọng nói:

- Có khi ta cảm thấy đồng tình với Nguyệt Nha Nhi. Một người thông minh mỹ lệ như vậy, không hiểu sao lại thích một tên vô lại hèn hạ, hết lần này tới lần khác là địch nhân vô lại nhất của nàng! Hạnh phúc lớn nhất và thống khổ lớn nhất trong đời, nàng đều tao ngộ cả!

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Cái gì vô lại hèn hạ! Đơn giản một chút, trực tiếp gọi tên ta là được, ta cũng không phủ nhận. Ta thật không hiểu vì sao ngươi là một vò dấm lớn như vậy, nhưng gặp phải Ngọc Già lại biến thành nước trắng như thế?! Nàng có mị lực lớn như vậy sao!

- Vì đồng cảm với người ta,

Từ Chỉ Tình ôm lấy hắn, dịu dàng đáp:

- Ngẫm lại lúc ngươi xâm nhập thảo nguyên, tâm tình ta như thế nào, bây giờ ta có thể giải thích được cảm giác đau khổ của nàng khi ngộ sát ngươi ra sao, rồi khi nàng gặp lại ngươi sẽ kinh hỷ như thế nào! Tiểu vô lại, nếu ngươi có thể sờ được trái tim của ta, ngươi sẽ biết được!

Trái tim Từ tiểu thư ấm áp đập thình thịch, cũng không biết vì sao mà hắn đột nhiên nghĩ đến hai lọn tóc mai trắng của Ngọc Già mà tim như dừng lại!

Từ Chỉ Tình nhẹ giọng nói:

- Khi ta nghe ngươi nói về các điều khoản đó, ta có cảm giác Ngọc Già đánh ngươi một cái tát, đó là nàng yêu ngươi đó! Nàng giết ngươi cũng không quá đáng! Thật không biết ngươi tại sao lại ác độc như vậy, làm sao mà lại ép nàng như thế chứ?!

Đến cả nữ quân sư cũng bất bình thay cho Ngọc Già, có thể thấy được quả thật mình ép nàng quá mức! Lâm Vãn Vinh lặng lẽ lắc đầu, chầm chậm buông tay ra, ngân quang chớp động, trong tay hắn nắm hai cây ngân châm sắc bén, mũi châm đâm thật sâu vào giữa tay, vết máu thấm đầy bàn tay.

- Ngươi...

Từ Chỉ Tình kinh hãi, luống cuống tay chân cầm máu cho hắn, bất tri bất giác nhỏ lệ:

- Tại sao ngươi phải khổ thế?!

Lâm Vãn Vinh thở dài:

- Ta sớm đã nói rồi, ta không nên ngồi vào đàm phán. Nếu trên bàn đàm phán mà ta không bức mình, ta chẳng biết sẽ đàm phán với nàng thành cái dạng gì nữa!

Từ tiểu thư rưng rưng nước mắt, tức giận đấm vào ngực hắn vài cái:

- Bây giờ ta ghen rồi, rất ghen! Cả đời này, ngươi đều phải làm như vậy với ta!

Lâm Vãn Vinh cười ha ha ôm nàng vào lòng:

- Yên tâm, bây giờ ngươi là lão bà của ta, thân phận cao nhất, ta đối xử với ngươi rất tốt, càng ngày càng tốt! A, ta tưởng tượng, khi nào về chúng ta sẽ bắt cá ở hồ Vi Sơn, sờ soạng trong phòng Ngưng Nhi, ta cam đoan lúc đó sẽ không sờ nhầm đâu!

- Hạ lưu!

Quân sư phì một tiếng, hấp tấp quay đầu đi, ngượng ngùng vui mừng, nụ cười tràn đầy hạnh phúc.

Hai người đang nói chuyện, bên kia lão Cao chạy vội đến, từ xa đã giơ tay vẫy gọi:

- Lâm huynh đệ, Từ tiểu thư, có người Đột Quyết đến!

Có người tới à? Chẳng lẽ là Nguyệt Nha Nhi đưa tin tức? Lúc này mới vài canh giờ, nàng quyết định nhanh như vậy sao?! Lâm Vãn Vinh vội vàng ngẩng đầu lên, lướt mắt nhìn ra, chỉ thấy phía bên kia biên giới hai nước, đang có một chiếc xe ngựa to lớn chầm chậm đi tới, bốn con thần mã đang kéo xe xuyên qua bão cát mù mịt.

- Ai?!

Lâm Vãn Vinh tiến lên, quát hỏi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv