Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 55: Thiên cổ tuyệt đối dữ kim lăng tài nữ



Dịch: mtq
Biên dịch,Biên tập: dester, zeuspnt

Phía ngoài cửa nam thành có một tòa nhà lớn bị bỏ hoang, Đổng Thanh Sơn liền lấy luôn là căn cứ địa của Hồng Hưng. Sau khi hắn đánh bại được bọn Lý Nhị Cẩu thì Thành Nam đã trở thành đất của Hồng Hưng rồi, thu nhập mới vừa dừng ở mức tự cung tự cấp được thì Đổng Thanh Sơn liền nghe theo lời chỉ giáo của đại ca, dùng tất cả ngân lượng thu được dồn vào việc bồi dưỡng huấn luyện và tạo quan hệ tốt với các huynh đệ dưới trướng.

Lúc này tam đường thượng hạ của Hồng Hưng đã có đến ba trăm người, trong đó nòng cốt khoảng một trăm người, xem ra cũng đã có nền móng kha khá rồi. Đổng Thanh Sơn tìm một số người làm võ sư cho các huynh đệ, dạy họ một số chiêu thức và kỹ xảo thường dùng, trong những trận chiến đường phố như thế này thì kẻ nào có nhiều kinh nghiệm và thủ đoạn tinh vi hơn thì kẻ đó sẽ giành phần thắng.

Lâm Vãn Vinh và Lạc Viễn đều thấy có chút đáng mừng, Lạc Viễn vốn là kẻ không biết kìm chế, nếu cho hắn tỷ võ với Lý Bắc Đẩu thì chắc chắn không bao giờ đành lòng chịu thua như vậy rồi

Lạc Viễn cũng là kẻ thích náo nhiệt, tuy thua dưới tay Lý Bắc Đẩu nhưng hắn lại không hề để ý nhiều mà ngược lại còn phối hợp với Lý Bắc Đẩu một cách rất ăn ý.

Lâm Vãn Vinh thầm hài lòng, tên Lạc Viễn này đúng là không thể xem thường được, có lòng dạ, có thủ đoạn, nếu biết cách dùng thì có thể là một cánh tay đắc lực. Nghe nói Tổng đốc thiên kim Lạc tiểu thư chính là đệ nhất tài nữ kiêm mỹ nữ trong Kim Lăng này, tuy chưa từng gặp qua một lần nhưng chắc chắn cũng không phải vừa, tên Lạc Viễn này tính tình như vậy, lão tổng đốc Giang Tô Lạc Mẫn không biết là người thế nào mà lại có thể nuôi dưỡng được đôi nhi tử tài sắc như vậy, nghĩ hẳn cũng phải có chút bản lĩnh hơn người.

Lâm Vãn Vinh nhớ đến điều phối nước hoa vẫn cần tửu tinh (rượu cồn), liền bảo Đổng Thanh Sơn tìm một số nơi có men rượu, tìm một ít mẫu rượu đã lên men, cho lọc qua rồi mang về.

Khi ba người vừa về đến tửu lâu thì cũng chính giữa trưa rồi, cô gái mà Đổng Xảo Xảo gọi Ngưng tỷ tỷ vẫn ở đây, Lâm Vãn Vinh liền mỉm cười bảo Xảo Xảo:

-Xảo Xảo, mấy người bọn ta đã đói meo bụng rồi đây, có cái gì ăn được không?

Xảo Xảo cẩn thận phủi hết bụi bặm trên người hắn rồi nói:

-Rượu và đồ nhắm sớm đã chuẩn bị chu đáo chờ các huynh rồi.

Lâm Vãn Vinh chợt thấy ấm áp trong lòng, thầm nghĩ: cô nương này thật tốt không có lời nào tả nổi. Nghĩ vậy hắn liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng mỉm cười nói:

-Vậy chúng ta cùng lên nào.

Tửu lâu sắp khai trương nên mọi đồ đạc trong bếp vốn đã chuẩn bị đầy đủ hết cả. Vài đầu bếp được tuyển làm việc đã đến để thử tay nghề, vì vậy việc chuẩn bị một mâm thịt rượu chẳng có gì khó khăn cả.

Hôm nay loanh quanh suốt với đại ca, Đổng Xảo Xảo ngoài mặt thì thẹn thùng nhưng trong lòng cảm thấy rất vui, vì vậy cũng hào phóng một chút, cũng chẳng ngại tốn nhiều bạc mà chỉ muốn làm một mâm rượu thật thịnh soạn để đãi hắn mà thôi.

Xảo Xảo tỉ mỉ chuẩn bị một chút đồ ăn nhẹ. Hầu hết đều là những món Lâm Vãn Vinh rất thích ăn, thấy đại ca hướng ánh mắt về phía mình tràn đầy yêu thương hơn, nàng bỗng cảm thấy bao nhiêu vất vả mệt nhọc cũng quả là rất đáng.

Theo qui tắc thời ấy thì nam nữ không thể cùng ngồi trên ghế. Nhưng Lâm Vãn Vinh không hề câu lệ điều đó, vẫn một mực nắm tay Xảo Xảo không rời ép nàng phải ngồi xuống bên mình.

Xảo Xảo vừa giật mình vừa vui sướng, nhưng lại không dám trái với qui tắc thông thường. Lâm Vãn Vinh vẫn giữ chặt tay nàng rồi khẽ nói vào tai mấy chữ "tiểu bảo bối", toàn thân Xảo Xảo bỗng như nhũn ra, ngoan ngoãn ngồi xuống bên hắn.

Nàng chỉ cảm thấy rằng chỉ cần phá lệ để được ngồi bên đại ca một ngày thì đánh đổi cả đời nàng cũng thấy đáng. Chỉ cần thấy những cử chỉ yêu thương của đại ca dành cho mình thì nàng đã vui sướng vô ngần rồi.

Lâm Vãn Vinh lại nói với nữ tử:

-Tiểu thư, nàng cũng ngồi xuống đi. Có thể gặp mặt đã là một cái duyên rồi, nàng và Xảo Xảo lại là bạn nữa, tất nhiên cũng sẽ là bạn của ta rồi. Ở chỗ của ta thì nàng không cần phải khách khí, nghĩ gì muốn gì cứ tự nhiên nói.

Lạc Viễn và Đổng Thanh Sơn nghe vậy đều bật cười vang, nữ tử đó khẽ liếc Lạc Viễn một cái khiến hắn im bặt không giám cười thêm nữa.

Nữ tử cười thoải mái nói:

-Nếu Lâm đại ca đã có thịnh tình kết giao đến vậy mà tiểu nữ từ chối chẳng phải làm kiêu quá hay sao.

Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, sát cạnh ngay Xảo Xảo.

Tiểu nữ này thật tự biết cách kết thân. Đến tên còn chưa biết vậy mà đã ngọt xớt gọi ta là đại ca, Lâm Vãn Vinh cười thầm trong bụng. Nhưng hắn không ngờ rằng vì chơi thân với Xảo Xảo nên nàng ta mới quen miệng gọi hắn là đại ca giống Xảo Xảo mà thôi, còn hắn thì lại liên tưởng được có vậy.

Đổng Xảo Xảo ngạc nhiên hỏi:

-Đại ca, chàng gặp Ngưng tỷ tỷ lâu vậy rồi mà vẫn chưa quen Ngưng tỷ tỷ sao?

-Gặp mặt một lần đã là có duyên rồi, còn quen hay không phải chờ xem lần sau thế nào.

Lâm Vãn Vinh nâng chén rượu lên cười sảng khoái nói:

-Đây là lần đầu tiên chúng ta tổ chức tiệc trong Thực Vi Tiên này, cũng coi như là những khách quí đầu tiên, nào mọi người cùng cạn chén này nào. Xảo Xảo, nàng cũng uống một chút đi, có đại ca ở đây không phải ngại gì cả.

Đổng Xảo Xảo nhẹ nhàng vâng một tiếng rồi khẽ nhấp một ngụm rượu, đôi gò má liền ửng hồng trên nàng da trắng ngần, đẹp không gì sánh bằng. Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng nắm tay nàng rồi khẽ mỉm cười với nàng.

Lạc Viễn uống liền một hơi rồi cười hỏi:

-Đại ca, tiểu lâu này tên là Thực Vi Tiên sao? Tên này với kẻ già người trẻ đều có thể hợp, thực là có ý nghĩa đó.

Đổng Thanh Sơn cũng tiếp một hơi rồi nói:

-Đấy là tên do đại ca đặt, nhưng vẫn chưa treo biển. Hôm nay ta cũng chợt nghĩ đến một cái tên nhưng ngại thôi không nói nữa.

-Đệ nghĩ ra tên gì vậy?

Đổng Xảo Xảo nhìn tiểu đệ của mình cười trìu mến hỏi.

-"Thái Hảo Cật" (ăn cực ngon) mọi người thấy cái tên đó thế nào?

Đổng Thanh Sơn dương dương tự đắc nói.

Mấy người có mặt đều bật cười vang, Lâm Vãn Vinh nói:

-Hay, Thanh Sơn, nếu chúng ta mở một quán nhỏ nữa thì nhất định sẽ đặt tên Thái Hảo Cật của đệ cho nó.

Đổng Thanh Sơn nhảy cẫng lên nói:

-Thật vậy không đại ca?

Lâm Vãn Vinh làm bộ vẻ mặt ông chủ nói:

-Sao, đệ còn nghi ngờ lời đại ca nói hay sao?

Mọi người lại bật cười vang.

Không khí thoải mái cũng lây sang cả Đổng xảo xảo, vẫn tựa mình vào người đại ca, nàng đã bớt đi chút ngượng ngùng, cười nói:

-Hôm nay là lần đầu chúng ta tổ chức tiệc mở đầu cho lầu Phú Quí Tài Hoa, sau này chẳng phải ít có cơ hội hơn sao?

-Đúng đó, sau này còn phải đi thể hiện bản lĩnh khắp nơi nữa.

Ngưng tỷ tỷ liếc qua Lâm Vãn Vinh một chút rồi cười nói. Nàng kết thân với Xảo Xảo dường như không có gì giấu nhau cả, mấy ngày gần đây nàng thường xuyên đến chăm sóc Xảo Xảo, tất nhiên việc nàng biết được nhiều chuyện cũng không có gì lạ cả.

Chỉ có Lạc Viễn là người trung gian nên chẳng biết chuyện gì cả, Xảo Xảo liền kể định ước của Lâm Vãn Vinh ra cho mọi người cùng hay, Lạc Viễn giật mình nói:

-Đại ca, như vậy có nghĩa là hôm nay đệ lại được thơm lây với huynh rồi. Sắp tới phải dựa vào tài học để lên đây ?

Lâm Vãn Vinh cười ha ha nói:

-Tầng này gọi là Phú Quí Tài Hoa, nếu đệ không có tài hoa, chỉ cần vài đồng vàng là cũng có thể lên rồi.

Trong không khí náo nhiệt, Đổng Xảo Xảo đột nhiên nắm lấy tay Lâm Vãn Vinh nói:

-Đại ca, hôm trước chàng nói phải giăng câu đối hay cho tầng Phú Quí Tài Hoa này, không biết câu đối đấy chàng đã nghĩ xong chưa vậy?

Lâm Vãn Vinh chỉ chỉ vào đầu mình nói:

-Đều có trong này hết rồi. Xảo Xảo, nàng đi lấy bút của ta đến đây đi.

Đến lúc Đổng Xảo Xảo mang bút đến nơi thì cả Lạc Viễn và Ngưng tỷ tỷ tỏ ra rất lạ lùng. Ngưng tỷ tỷ nhìn đồ vật lạ mắt trong tay Lâm Vãn Vinh nói:

-Lâm đại ca, đây là bút kiểu gì vậy?

-Đây tuy là bút nhưng bút này dễ dùng hơn những cái bút khác rất nhiều.

Lâm Vãn Vinh cười ha ha, sau đó liền xoạt xoạt lượn những đường chữ như phượng múa rồng bay trên trang giấy Đổng Xảo Xảo vừa mang đến.

Ngưng tỷ tỷ ngồi bên cạnh Đổng Xảo Xảo, nhìn chăm chú lên trang giấy, thấy những đường nét phượng múa rồng bay vô cùng đẹp mắt, loại chữ được viết ra cũng rất lạ, dường như nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ, thực có phong cách và thần thái riêng.

"Yên hỏa trì đường liễu"----Ngưng tỷ tỷ vừa khẽ đọc được một câu đã nhíu mày nhẹ giọng hỏi:

-Lâm đại ca, đây chính là câu đối sao?

Lâm Vãn Vinh cười nói:

-Tiểu thư quả có trí thông minh bẩm sinh, đây chính là câu đối được lưu truyền trong quê hương ta từ lâu rồi, hôm nay viết ra tặng mọi người cùng đối thử xem.

Ngưng tỷ tỷ lặng im suy tư đến một lúc sau mới lắc đầu một cách khó khăn nói:

-Câu đối này vốn hàm chứa đủ cả ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, thoạt nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng kỳ thực khó khăn vô cùng, ta cũng không đối lại được.

Lâm Vãn Vinh nghĩ thầm, ngươi có không đối được cũng chẳng có gì lạ cả, khắp Trung Quốc đến mấy ngàn năm nay, những người có thể đối lại được nó cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.

Lạc Viễn nghe cô nương đó nói như vậy thì vô cùng bất ngờ, đến cô nương đó mà còn không đối lại được thì câu đối này thực không vừa chút nào.

Ngưng tỷ tỷ đó lại ngẫm nghĩ một lúc, vẫn không nghĩ thêm được gì liền bất đắc dĩ phải lắc đầu, trong lòng nghĩ thầm, hôm nay đúng là mình gặp phải đối thủ lợi hại rồi, nghĩ vậy nàng liền thôi không suy nghĩ mông lung mà chăm chú nhìn xuống phía dưới.

Hàng thứ hai lại là một thượng liên (vế trên của câu đối) ---" Yên duyên diễm diêm yên yến nhãn". Bảy từ gần âm, nghĩa là làn khói dọc theo phòng diêm yên đến tận mắt của yến tử.

Ngưng tỷ tỷ vốn rất tự hào rằng mình tài hoa hơn người, câu đối đầu tiên đã là một sự thách thức đối với nàng, bây giờ nhìn câu đối thứ hai lại càng cảm thấy khó khăn hơn, nàng suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không nghĩ ra được vế đối thứ hai là gì.

Lạc Viễn đứng bên cạnh cũng có chút tài khí, chỉ thoáng nhìn hai câu đối đó đã biết ngay rằng tài học của mình còn kém xa mới có thể giải nổi.

Lâm Vãn Vinh cười với Xảo Xảo nói:

-Hai câu đối này còn thiếu một chút nữa mới hoàn chỉnh, Xảo Xảo, nàng đi lấy khung rồi để trên tầng bốn đi.

Sau đó lại xoạt xoạt viết thêm hai hàng dưới:

-Còn hai câu đối này nàng hãy để lên tầng năm, hễ người nào có thể đối lại một câu bất kỳ thì hãy mời người đó lên lầu để ngắm nhìn miễn phí cảnh đẹp huyền vũ này.

Ngưng tỷ tỷ vội đón lấy tờ giấy trên tay Xảo Xảo, nhìn một cách chăm chú, vế đối đầu tiên được treo trên tầng năm là: "Thượng bát kiều,trung bát kiều,hạ bát kiều,tam bát nhị thập tứ kiều". Đó chính là điển cố liên trung tứ kiều, liên trung tứ kiều đều ở huyện giang tô, lấy làm vế đối, vịnh kiều ứng cảnh, cũng rất tuyệt.

Ngưng tỷ tỷ cắn răng nghĩ thầm trong bụng, ta không tin, đến một câu mà ta cũng không đối được, rồi nhìn câu đối tiếp theo: "Bạch tháp nhai,hoàng thiết tượng,sanh hồng lô,thiêu hắc thán,mạo thanh yên,thiểm lam quang,thối tử thiết,tòng bắc triêu nam đả đông tây。"

Nàng nghĩ một hồi, vẫn không có ý gì nên cảm thấy rất nhụt chí, bốn vế đối đó đêu khó như nhau, người tài hoa như nàng, thường ngày không biết làm khó dễ biết bao nhiêu tài tử rồi, đến hôm nay mới thực sự không có cách nào giải được bốn câu đối đó.

Thấy Xảo Xảo lặng nhìn tờ giấy ghi câu đối, Lâm Vãn Vinh biết nàng cũng đang suy nghĩ rất chăm chú, liền kéo tay nàng nói:

-Xảo Xảo, sao, có vế đối sau nào hoàn chỉnh chút không?

Xảo xảo ngướng mắt lên nhìn hắn ngượng ngùng nói:

-Đại ca, muội làm sao có được câu đối nào hay như thế chứ, tại đại ca đưa ra câu đối khó vậy. Muội nghĩ chỉ có Ngưng tỷ tỷ may ra mới có thể đối lại được thôi. Ngưng tỷ tỷ chính là Kim Lăng đệ…..

-"Xảo Xảo." Ngưng tỷ tỷ có chút nổi giận, mấy câu đối đó nàng ta chẳng đối lại được lấy một câu, đương nhiên là cảm thấy mất mặt lắm rồi, liền vội vàng ngắt lời Xảo Xảo:

-Tất cả bốn câu đối đó đều là thiên cổ tuyệt đối, ta làm sao mà đối lại được chứ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv