Dịch: workman
Biên tập: Melly
- Lâm đại nhân khách khí rồi!
Cố Thuận Chương cười nói:
- Lão phu nói với ngươi về việc này, kỳ thật là có chút tư tâm. Khuyển tử Bỉnh Ngôn của ta tương giao với Thành vương rất tốt, nghe nói hắn đã rơi vào tay ngươi?
Lâm Vãn Vinh ồ một tiếng, mỉm cười gật đầu:
- Ta hiểu rồi, Cố tiên sinh đến là vì chuyện kia. Ngài cứ yên tâm, ta tin Bỉnh Ngôn huynh cũng chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi, bản thân hắn cũng chưa làm gì đại ác, hoàng thượng sẽ không làm gì hắn đâu! Nhưng Cố sư đã hiểu rõ bí mật như vậy, vì sao không trực tiếp khuyên lệnh công tử, ngược lại để hắn gần Thành vương như thế?
Cố Thuận Chương thở dài, ngậm ngùi:
- Bỉnh Ngôn và hai vị hoàng tử đồng thời lớn lên, tiên hoàng đối xử với hắn cũng không tệ, hết lần này tới lần khác hắn đã giao hảo với Thành vương, có lẽ đây là ý trời. Lão hủ thân là đế sư, nếu khuyên hắn rời xa Thành vương, vậy chẳng phải là làm lộ bí mật, cũng khiến Thành vương nảy sinh cảnh giác?!
Đế sư quả nhiên có phong phạm, Lâm Vãn Vinh nghe thế rất kính nể:
- Cố sư thanh cao thánh khiết, tiểu tử khâm phục vô cùng…!
- Cái gì mà thanh cao thánh khiết!?
Đế sư cười khổ khoát tay:
- Là lão phu dạy con không tốt, cuối cùng lại phải vì hắn mà giải quyết hậu quả. Lâm đại nhân, việc vây công phủ đệ của ngươi, đó là do khuyển tử âm thầm cho người đi làm đó. Lão hủ thật sự xấu hổ!
Việc này Lâm Vãn Vinh sớm đã biết, nhưng đế sư mà lại chính miệng thừa nhận với hắn như vậy, quả là hắn không ngờ.
Cố sư liên tục thở than:
- Từ khi Hoàng thượng đăng cơ tới nay, lão hủ không quan tâm đến việc trong triều nữa, một lòng chỉ nghĩ đến việc du ngoạn, đối với sự tình của Bỉnh Ngôn cũng ít hỏi qua. Vậy mà hắn vẫn cứ nhập nhằng với Thành vương. Vốn ai có phúc của người ấy, hắn gây ra chuyện gì thì hắn phải tự lo lấy. Thế nhưng, lão hủ cuối cùng cũng là con người, không tránh khỏi những ràng buộc thế gian, chung qui vẫn phải làm những việc không xứng đáng…, xấu hổ, xấu hổ!
Cố Thuận Chương ôm quyền, liên tục vái về phía Lâm Vãn Vinh, trên mặt lộ vẻ áy náy. Thân là đế sư danh chấn thiên hạ, lại có phong phạm khí độ như thế, so với mấy tên chỉ có chút tài lại huênh hoang là đại nho thì chẳng biết hơn bao nhiêu lần. Lâm Vãn Vinh cảm thán trong lòng, than dài:
- Tư tâm thì sao? Chúng ta đều là con người, không phải thánh nhân. Vì người nhà của mình mà nói vài câu, cũng không coi là sai! Lệnh công tử hẳn là không sao đâu, hôm qua lúc thượng triều, hoàng thượng căn bản không nhắc tới việc này, hiển nhiên cố ý xí xóa, xin Cố sư yên tâm.
- Đây là ân điển của hoàng thượng!
Đế sư vẻ mặt hơi có chút bất lực. Với uy vọng của lão, có thể nói là vạn nhân kính ngưỡng, nhưng lại hết lần này tới lần khác sinh ra một đứa con ngỗ nghịch, trong lòng khổ sở tự nhiên không cần phải nói nhiều.
Giáo dục con cái, quả thật là một vấn đề nan giải. Đến cả đế sư học vấn thông thiên địa, cũng khó mà tránh được việc này. Lâm Vãn Vinh trong phút chốc cũng hơi kinh hãi: "Ta cũng sắp làm cha rồi. Không biết chừng sinh ra nhi tử còn xấu hơn cả ta, vậy thì thảm rồi!"
Từ biệt đế sư trở lại phủ, đêm đã về khuya. Thấy trên tú lầu vẫn còn ánh đèn, tuy hơi lờ mờ, nhưng vô cùng ấm áp.
- Sao mà đến bây giờ mới về?!
Tiêu Thanh Tuyền yểu điệu đi xuống lầu, giữ chặt tay hắn.
- Hoàng thượng an bài một vài việc, bận mãi không dứt ra được, nhi tử à, cho phụ thân nghe tim đập nào.
Hắn kéo Tiêu tiểu thư lại bên người, ôm lấy eo nàng, áp tai sát vào bụng nàng, cố gắng nghe tiếng huyết mạch của mình.
Tiêu Thanh Tuyền cười đỏ mặt, tay nắm lấy tóc hắn, cảm nhận gương mặt nóng bừng của hắn đang áp vào da thịt mình, trong lòng có cảm giác ngọt ngào nói không nên lời.
- Thanh Tuyền, ta dường như nghe thấy hai tiếng tim đập!
Lâm đại nhân ôm lấy bụng thê tử, lòng tràn đầy vui sướng kêu lên:
- Nàng mang thai song sinh rồi?! Trời ơi, ta quả là tài giỏi!
- Nói linh tinh!
Tiêu Thanh Tuyền thẹn thùng gõ vào đầu hắn một cái:
- Con còn chưa ra đời, sao chàng biết được là song sinh? Nếu sinh ra con khỉ lóc chóc như chàng. Một đứa thiếp đã chịu không nổi, huống chi một đôi?
Cũng đúng, thời đại này không có siêu âm, y thuật cao siêu nhất cũng chỉ là nghe mạch, chưa sinh ra, không ai biết là một đứa hay là sinh đôi.
Lâm đại nhân sắc mặt chính trực, vuốt ve cái bụng mịn màng như ngọc của Tiêu tiểu thư, cười khà khà:
- Theo ngoại hình và kích cỡ bụng thì nhất định là song thai, ta mười phần khẳng định!
Tiêu Thanh Tuyền liếc mắt nhìn hắn, e thẹn:
- Đến cả lang trung cũng nhìn không ra, nhưng chàng lại dám khẳng định? Chàng giỏi thế... Ủa, chàng làm gì đó? Bọn tỷ muội đều ở gần đây nhìn thấy đó! Thấy ghét!
- Đúng vậy, đại ca, chúng thiếp đều đã đến cả đây rồi.
Lạc Ngưng duyên dáng cười khanh khách, từ sau lưng Tiêu tiểu thư thò đầu ra, lộ ra một gương mặt mỹ miều như hoa tựa ngọc, đỏ bừng như bôi phấn hồng.
- Ồ, gì thế này, thì ra tất cả mọi người ở đây à!
Lâm đại nhân tỉnh bơ thu hồi bàn tay khỏi bụng Tiêu tiểu thư, cười ha hả:
- Gần đây đọc sách quá độ, mắt hơi bị cận thị chút xíu, xấu hổ, xấu hổ!
Mấy người liền vào phòng. Xảo Xảo bưng ra một bát chè hạt sen nhỏ bốc khói nghi ngút đưa tận tay hắn:
- Đại ca, huynh không phải đói bụng rồi sao? Mau mau nếm đi.
- Cũng là tiểu bảo bối hiểu rõ ta nhất,
Lâm đại nhân cảm thán, giữ chặt Xảo Xảo ngồi bên người mình, múc một thìa chè hạt sen hương vị ngọt ngào đưa lên miệng nàng:
- Bảo bối, nàng cũng ăn... Ăn đi cho mập một chút, rồi sinh cho lão công vài oa oa!
- Đại ca...
Sắc mặt Xảo Xảo đỏ bừng lên, thiếu chút nữa sặc sụa, thẹn thùng:
- Vậy chè hạt sen này hẳn là phải đưa cho Ngưng tỷ tỷ ăn, tỷ ấy lúc nào cũng tâm nguyện giống y như chàng vậy!
- À, đúng… rồi…
Lâm đại nhân mở to hai mắt, nhìn Lạc Ngưng:
- Ngưng Nhi, nàng muốn sinh mấy đứa?! Đầu tiên phải nói rõ ra, ít hơn mười đứa thì không bàn nữa!
- Tiểu nha đầu, nói cái gì đó, muội muốn sinh thì có!
Lạc tài nhân mặt đỏ như hoàng hôn, nháo nhào đấm Xảo Xảo, Tiêu tiểu thư mỉm cười nhìn hai muội muội náo nhiệt, rồi liếc Lâm lang, mắt đầy nhu tình.
"Má hồng là mồ chôn của anh hùng! Quả là không sai! Có vài lão bà xinh đẹp bên người, ai còn nguyện ý đi chiến đấu?!" Lâm Vãn Vinh cảm thán, nhưng lại có một bàn tay nhỏ bé ấm áp cầm chặt bàn tay mình.
- Lâm lang, chàng đang nghĩ gì thế?!
Giọng Tiêu Thanh Tuyền vang lên bên tai hắn, thướt tha mềm mại, nhẹ nhàng như nước.
- Không có gì!
Lâm Vãn Vinh mỉm cười vỗ vỗ tay nàng, kìm nén những suy nghĩ trong lòng:
- Chỉ là nhớ tới hai ngày vừa rồi làm nhiều việc quá.
Tiêu tiểu thư than thở, áp mặt tựa vào vai hắn, thỏ thẻ:
- Chàng chớ lo lắng, phía bắc tuy xa, nhưng vợ chồng chúng ta thì cũng chẳng phải là quá xa xôi? Thiếp cùng mấy muội muội sẽ vĩnh viễn chờ chàng trở về, không màng sinh tử!
Lâm đại nhân nghe thấy thế sống mũi cay xè, cầm chặt tay nàng:
- Thanh Tuyền, nàng đối xử với ta tốt quá!
Tiêu Thanh Tuyền ngọt ngào cười:
- Chớ có nói mồm miệng thoa mỡ làm người ta mừng hụt, thiếp hỏi chàng, hôm nay chàng thượng triều, có việc gì cần thú thực với chúng thiếp không?
"Có việc gì cần phải thú thực?" Lâm Vãn Vinh cau mày, suy nghĩ rất lâu rồi lắc đầu:
- Hôm nay thượng triều, chỉ là nói chuyện về việc của Thành vương. Hoàng thượng nói, muốn cắt phong hào của hắn, cho hắn đày ra phương bắc... Thanh Tuyền, từ khi nào mà nàng lại cảm thấy hứng thú với chánh sự thế?!
- Tránh nặng tìm nhẹ!
Bàn tay nhỏ bé của Tiêu Thanh Tuyền dứ vào trán hắn, liếc mắt nhìn hắn:
- Phụ hoàng trừng phạt Thành vương như thế nào, đâu quan hệ gì với thiếp? Hôm nay chỉ có việc này thôi sao?
- Hết rồi, dường như không có cái gì khác nữa đâu.
Lâm Vãn Vinh hai tay xòe ra:
- Đơn giản là chiến đấu ở thành nam, đánh xong rồi đi xem hoàng cung ngầm của Thành vương mưu phản… Ái chà, Thanh Tuyền, nàng không biết chứ vương thúc của nàng chôn dưới đất chẳng biết bao nhiêu vàng bạc châu báu, tạo ra một nơi giống hệt như hoàng cung chính thức, mức độ xa hoa, chậc chậc...
Hắn lúc lắc đầu cảm thán một lúc lâu, ba vị phu nhân cũng nhìn hắn lom lom không nói gì, vẻ mặt cười mà như mếu, chẳng biết có ý gì nữa!
- E hèm…
Bị ba tỷ tỷ muội muội soi mói quả là đáng sợ, trong lòng Lâm đại nhân như đánh trống, vội vàng cười xòa:
- Thanh Tuyền, các nàng rốt cuộc là muốn hỏi cái gì, nói rõ ra xem nào? Hai ngày nay ta nhiều việc lắm, chỉ sợ nhất thời có chút sơ sót, có thể quên mất.
Hắn khôn ngoan xảo trá, trước hết cứ nói rào đón trước, Tiêu Thanh Tuyền nghe thế buồn cười, sẵng giọng:
- Chàng thật ra cố tình quên phải không. Thiếp hỏi chàng, hôm nay khi thượng triều, chàng gặp ai?!
- Cao Tù, Từ Vị, Trần Tất Thanh, Vu Văn Chính, Cao Bình… ồ, còn có hoàng thượng!
Lâm đại nhân thần sắc nghiêm chỉnh, xòe bàn tay đếm từng người một.
- Cũng chỉ những người này thôi sao?
Tiêu tiểu thư cười như mếu, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Lạc Ngưng đi đến bên người hắn, xoa bóp vai hắn đằm thắm ân cần vô hạn, rồi dịu dàng bảo:
- Đại ca, cẩn thận nghĩ lại đi! Phải biết rằng, nếu có gì đáng nói mà giấu diếm tỷ tỷ, hậu quả rất nghiêm trọng đó.
- À, cám ơn nàng, Ngưng Nhi!
Lâm đại nhân "ừm" một tiếng thoải mái, nhìn sắc mặt Thanh Tuyền, nói:
- Lão bà, nói rõ ra thêm xem nào?! Nàng cũng biết, ngoại trừ các nàng, những thứ khác, ta trước giờ không để ý ghi nhớ lắm đâu.
Nghe hắn nói như rót mật vào tai, Tiêu Thanh Tuyền không nhịn được nữa:
- Biết là chàng sẽ tác quái. Thiếp hỏi chàng, hôm nay chàng có từng gặp đế vương chi sư không?
- À. Nàng nói Cố tiên sinh hả?
Lâm Vãn Vinh giật mình hiểu ra, gật đầu như giã gạo:
- Gặp rồi, ta còn nói chuyện với lão một phen, nhận làm huynh đệ kết nghĩa. Ái chà, cái đầu ta, làm sao mà quên được một nhân vật trọng yếu như vậy?!
- Chàng cố tình quên!
Tiêu Thanh Tuyền bất lực lắc đầu, sẵng giọng:
- Chàng gặp Cố tiên sinh, ngài có nói việc gì quan trọng với chàng không?
"Nói việc gì?" Lâm đại nhân đảo mắt lia lịa, rồi cười khà khà:
- Ồ, hắn dặn ta lên tiền tuyến chiến đấu nhất định phải cẩn thận, không thể bị Đột Quyết xem thường... Việc này hẳn là rất trọng yếu!
- Đại ca, chàng lắm chiêu quá!
Nghe hắn nói loạn xạ, Ngưng Nhi nhéo vào cổ hắn một cái cười hì hì:
- Nghe nói huynh hôm nay nhận được một phong thư, là từ Cao Ly gửi tới!
- À, thì ra là việc này!
Lâm đại nhân thần sắc nghiêm chỉnh, cảm khái nói:
- Ngưng Nhi, nàng nghe xong nhất định sẽ cảm động đó, hôm nay trên triều, đế sư Cố tiên sinh đại diện Cao Ly công chúa, cầu hôn với lão công của các nàng, bị ta không chút do dự cự tuyệt ngay đương trường! Ngưng Nhi, nàng có cảm động không?! Xảo Xảo, nàng thì sao...
Hắn tránh thật chọn hư, đem mặt cao thượng nhất của mình tuyên dương, rồi đem câu này hỏi Ngưng Nhi, cũng cố ý nói cho Tiêu tiểu thư nghe. Chỉ là Tiêu Thanh Tuyền thần sắc lạnh lùng, chẳng thấy phản ứng gì nhiều.
- Đại ca…
Xảo Xảo liếc mắt nhìn hắn, vô cùng cẩn thận nói:
- Tỷ tỷ hỏi, vậy bức thư từ Cao Ly cơ mà!
- Thư à?!
Lâm đại nhân ồ một tiếng, suy nghĩ lóe lên như chớp:
- Xảo Xảo, làm sao nàng biết có thư?!
- Là hoàng …
Xảo Xảo vẫn là người ngoan với hắn nhất, đang muốn lộ ra. Ngưng Nhi vội bịt miệng nàng lại, cười khanh khách:
- Xảo Xảo, muội đã quên ước định lúc trước của chúng ta rồi sao?!
Xảo Xảo gương mặt đỏ bừng, trong mắt tràn đầy vẻ tự trách liếc mắt nhìn đại ca. Ngưng Nhi tiểu hồ ly tinh này! Lâm đại nhân tức giận đến hừ hừ: "Uổng cho ta thương nàng như vậy, nàng lại muốn gây khó xử cho ta."
- Thư thư … ồ, ta nhớ ra rồi…
Lâm đại nhân vỗ trán:
- Cố tiên sinh mang cho ta một thư của một bằng hữu Cao Ly! Xem ta này, thấy các nàng cao hứng quá độ, nhất thời quên béng việc này!
- Bằng hữu nào ở Cao Ly? Tên là gì?! Đem thư đó ra xem nào!
Ngưng Nhi hừ một tiếng, vươn bàn tay nhỏ bé ra, hỏi cắc cớ.
"Ny tử này, có chỗ dựa Thanh Tuyền, dám cưỡi lên trên đầu lão công uy hiếp Lâm đại nhân hả?" Lâm đại nhân trừng mắt nhìn nàng, Ngưng Nhi hơi cả kinh, vội vội vàng vàng thu hai tay lại ôm ngực, tỏ vẻ đáng thương nói:
- Đại ca, đừng đánh muội!
Thanh âm nàng vừa mềm mỏng vừa kiều mị, trên mặt mang theo vẻ ngượng ngùng nói không nên lời, trong mắt có loại hưng phấn, Lâm đại nhân nghe thế tà hỏa bốc lên.
"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ta chấp nhận!" Lâm đại nhân than thở. Hắn hiểu ra rồi, mấy vị phu nhân này nhận được tin tức kia, đặc biệt ở đây để thẩm tra.
- Thư hả, quả thật có nhận được một phong.
Lâm Vãn Vinh giữ chặt tay Thanh Tuyền, vẻ mặt đau khổ thở dài nói:
- Nhưng, không phải là ta cố ý giấu diếm các nàng, thật sự bức thư này viết rất thâm ảo, ta căn bản không hiểu cô ta nói cái gì, cũng không thèm để ý nữa, do đó, đã quên nhắc tới với các nàng.
Tiêu tiểu thư cười thầm:
- Chàng đúng là nói linh tinh, bức thư đó đều là dùng chữ viết ra, làm gì mà chàng xem không hiểu?
- Nếu văn tự thì ta tự nhiên hiểu chứ.
Lâm Vãn Vinh thở dài:
- Nhưng mà, bức thư này căn bản không phải văn tự viết ra.
- Nhiều lời vô ích.
Ngưng Nhi cười khanh khách vươn bàn tay nhỏ bé ra, hừ một tiếng:
- Đại ca, đưa bức thư đó ra đây, cho chúng thiếp thưởng thức kiến thức một chút, xem đó là tiểu thư nơi nào, lại có thể viết một bức thư đến cả đại ca cũng xem không hiểu.
Bị vài lão bà vây công, còn có thể nói gì đây, Lâm đại nhân lấy trong ngực ra một bức thư, đưa cho Lạc tài nữ.
Ngưng Nhi cười tiếp nhận phong thư, kiều mị liếc mắt nhìn hắn. Thừa dịp không ai chú ý, bàn tay nhỏ bé tinh tế xoa xoa vài cái vào tay hắn, rất mềm mại, hơi tê tê. Đúng là hồ ly tinh muốn mạng người mà, Lâm đại nhân tim đập thình thịch.
- Tỷ tỷ, tỷ xem trước đi!
Lạc Ngưng đưa phong thư cho Tiêu Thanh Tuyền. Tiêu tiểu thư thật ra cũng rất lễ phép, nhíu mày:
- Đây là thư riêng của Lâm lang, để tỷ xem thì tựa hồ không hợp lẽ lắm!
Mấy nha đầu này một xướng một họa, Lâm đại nhân còn không biết, đây là Thanh Tuyền muốn mình nói ra, để nàng có thể xem bức thư này "vừa hợp lý vừa hợp pháp"!
- Không có việc gì!
Nhìn gương mặt xinh như hoa của Tiêu tiểu thư, Lâm đại nhân cắn răng, vỗ ngực:
- Chúng ta đã là phu thê, không ta thì là nàng?! Dù sao thư này ta cũng không hiểu, nàng mà hiểu được thì nói cho ta biết.
- Lâm lang, thiếp xem nhé!
Tiêu Thanh Tuyền cười khẽ, mặt vui như vừa được ăn một món ngon:
- Sau này chàng không thể oán giận thiếp đó!
Nụ cười của nàng là đóa hoa xinh đẹp nhất trong thiên địa, để lại hình ảnh khắc sâu trong lòng Lâm Vãn Vinh. Lâm đại nhân ngẩn ngơ, vội vội vàng vàng gật đầu:
- Nàng đừng để ý, ngoài việc xem thư, còn muốn xem ta cởi quần áo y phục gì gì đó, nàng cũng chỉ cần nói một tiếng, ta nhất định thỏa mãn yêu cầu của nàng.
Tiêu tiểu thư phì một tiếng, gương mặt đỏ như lửa, cũng không thèm để ý đến hắn nữa, vội vội vàng vàng mở phong thư kia ra, một mùi hương thoang thoảng, thấm vào lòng người, một mảnh giấy trắng hiện lên trước mắt, quả thật như Lâm lang nói, phong thư này thật ra là không có lấy một chữ, nàng đánh giá một lúc lâu, đột nhiên lắc đầu than nhẹ, đưa phong thư đó cho Ngưng Nhi.
Thấy Thanh Tuyền ưu tư, Lâm Vãn Vinh cũng không biết quan điểm của nàng như thế nào, liền cười ha hả:
- A, mảnh giấy này rất đẹp, cũng không biết là mua ở đâu nhỉ, biết chỗ thì ta cũng đi mua vài tấm.
Xảo Xảo lấy làm kỳ quái vội hỏi:
- Không phải đây là một miếng giấy bình thường thôi sao? Đại ca muốn thì ngày mai muội sẽ đi chợ mua cho huynh, cho huynh dùng viết thoải mái.
"Nha đầu kia thật sự là đáng yêu!" Lâm Vãn Vinh cười cầm lấy tay nàng, không nói gì.
- Ủa, đây là cái gì?!
Ánh mắt Lạc Ngưng dừng trên tờ giấy, dưới ánh đèn thấy rơi ra một hoa khô mang theo mùi hương thoang thoảng, cánh hoa khô này không biết tại sao lại ép vào trên tờ giấy, lắc nhẹ thì rơi xuống. Cánh hoa màu sắc hơi ảm đạm, sớm đã khô rồi, chỉ có ở gân hoa còn lưu lại vài chỗ màu đỏ sậm, từ đó có thể thấy được vẻ tươi tắn ngày xưa.
Xảo Xảo cẩn thận đánh giá một phen, nói nhỏ:
- Hình như đây là hoa đỗ quyên, cũng gọi là ánh sơn hồng, hoa này thường nở trên núi vào mùa xuân, khắp núi nơi nơi đều đỏ rực, cực kỳ mỹ lệ.
"Hoa đỗ quyên?" Lạc Ngưng ồ một tiếng, rồi nhìn lại. Chỉ thấy cả bức thư không có chữ nào, chỉ có một hình vẽ nhỏ, một quả bầu nhỏ có buộc một sợi dây. Quả này hình tròn, ở chính giữa dùng bút đỏ chấm một cái chấm màu hồng, bút họa đơn giản rõ ràng, cả tờ giấy không có một lời, ở cuối trang giấy có một vết như một giọt nước rơi xuống, hình như là vệt nước mắt của người viết thư.
- Đây là cái gì? Ta xem cũng không hiểu!
Đôi mi thanh tú của Lạc tiểu thư khẽ chớp, rồi thở dài.
Xảo Xảo chăm chú nhìn tới nhìn lui trong chốc lát, cười duyên dáng:
- Ngưng tỷ tỷ nói giỡn rồi, tỷ là người thông minh trong thiên hạ, sao lại không nhìn ra ý của bức họa này? Đại ca cũng gạt người ta, bức họa này mà huynh không xem ra sao? Cái quả tròn tròn đó chính là quả thạch lưu, một chấm ở giữa, đó là lưu tử. Bức họa này ngụ ý là phúc trung hữu tử, phúc trung hữu tử*, á...
(*đại khái là có bầu )
Nói đến đây, nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì, biến sắc vội vàng bịt miệng.
- Thật không?!
Lạc tài nữ than nhẹ:
- Ta mới vừa rồi không lưu ý, không thấy sự thật. Bức họa này quá thâm ảo, có phải đại ca cũng không thấy được ngụ ý trong đó, đại ca?!
- Đúng vậy, đúng vậy!
Lâm đại nhân mồ hôi đầm đìa:
- Ngưng Nhi nàng cũng biết mà, ta bận việc quá, không phải lúc nào cũng nhìn chi tiết, bức họa này quá thâm ảo, không phải Xảo Xảo chỉ ra, ta thật sự nhìn không ra.
"Chẳng trách đại ca ấp úng, không chịu lộ ra." Xảo Xảo than thở: "Phong thư này làm gì mà đại ca không rõ?! Huynh quá hiểu rồi!"
- Phu quân, chàng muốn đem chuyện này gạt chúng thiếp hả?
Tiêu tiểu thư mắt ửng đỏ, nước mắt trong suốt trào ra:
- Chàng còn coi chúng thiếp là người ngoài sao?!
- Không phải, không phải!
Nhìn Thanh Tuyền nức nở, trước sự tấn công dạt dào tình yêu thương đằm thắm này, Lâm đại nhân nhất thời mềm xèo:
- Thanh Tuyền, không phải như vậy đâu, ta lo cho nàng, sợ nàng thấy thư này, trong lòng khó chịu. Nàng nhìn xem, đây chẳng phải đúng như ta lo lắng sao?
Lạc Ngưng vội vàng đỡ lấy Tiêu tiểu thư, nhẹ giọng nói:
- Đúng vậy. Tỷ tỷ. Đại ca cũng sợ tỷ đau khổ, mới giấu phong thư này. Chàng tuy lầm lỗi, nhưng tấm lòng không tệ, nếu không lo cho tỷ, làm sao lại rút đầu rút cổ, sợ tỷ biết được?
"Ngưng Nhi giỏi thật, cuối cùng nàng cũng biết nể mặt tướng công!" Lâm đại nhân kích động vô cùng.
- Thiếp biết chàng lo cho thiếp.
Tiêu Thanh Tuyền liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, nước mắt lã chã:
- Chỉ là, thiếp không muốn chàng lừa thiếp như vậy...!
Thấy tỷ tỷ tức giận, Lạc Ngưng vội vàng đưa mắt cho đại ca, Lâm Vãn Vinh và Tiêu Thanh Tuyền có cảm tình máu thịt tương liên, vừa thấy Thanh Tuyền khóc thảm thiết, hắn giữ chặt tay Tiêu tiểu thư, thì thầm:
- Thanh Tuyền, việc này ta vốn không nên lừa nàng. Chỉ là nàng cũng biết, trong mỗi người đều có một vài thứ thuộc loại bí mật của riêng mình, bí mật nho nhỏ loại này không thể nói với bất luận kẻ nào...
"Cái gì goi là bí mật nhỏ?" Tiêu tiểu thư hừ một tiếng: "Chàng còn có bí mật gì mà ta không biết? Chỉ là chàng tự mình bịt mắt mà thôi."
- Chuyện này chỉ do một lần ngoài ý muốn, ta tạm thời chưa nói cho nàng, cũng chỉ là vì lo không biết làm cách nào mới có thể làm cho chuyện này ảnh hưởng thấp nhất với nàng... Nàng cũng biết, trong lòng ta, nàng vĩnh viễn là quan trọng nhất...
Hắn ôm Thanh Tuyền vào ngực, vỗ nhẹ vai nàng, rồi lại trộm nhìn Ngưng Nhi, Xảo Xảo rồi há mồm nói không thành tiếng:
- Còn có các nàng nữa...
Xảo Xảo và Ngưng Nhi đồng thời đỏ mặt, đúng là đại ca không biết ngượng, vừa tức lại vừa yêu.
- Chàng lại lừa thiếp.
Tiêu tiểu thư dán mặt vào ngực hắn, nghe tim hắn đập, nước mắt trào ra, giọng nói êm ái:
- Đến cả việc lừa gạt thiếp, vào trong miệng chàng, cũng lại trở thành nghĩ cho thiếp. Lâm lang, thiếp cả đời đều dựa vào chàng, tánh mạng thiếp cũng là của chàng!
Thanh Tuyền chân tình thắm thiết, trong lòng Lâm đại nhân cảm động dạt dào, vội vàng an ủi:
- Chúng ta dựa vào nhau thôi. Chà, sự việc phát sinh đột ngột, ta không kịp chuẩn bị, bảo ta tùy tiện nói với nàng... Nàng lại là một bảo bối của ta, không thể xúc động được. Nàng nói, ta làm sao có thể nói được chứ?
"Đúng là nghiệt chướng!" Bị hắn đưa vào mê hồn trận, thân thể Tiêu tiểu thư mềm nhũn ra, niềm vui dâng lên trong lòng, nàng không sợ vung kiếm giết địch, đánh cả thiên hạ, duy độc chỉ sợ có mấy câu đường mật của lang quân mình.
- Mặc dù không thể mở miệng, chàng cũng không thể bỏ qua.
Tiêu Thanh Tuyền thở dài:
- Thiếp là người từng trải, chuyện phúc trung hữu tử này, không thể đùa giỡn như vậy. Đó là tánh mạng trinh khiết của một nữ tử đó! Huống chi, đó cũng là huyết mạch Lâm gia ta, chàng thật có thể nhẫn tâm sao?
- Nhẫn tâm hay không thì cũng không có biện pháp a!
Lâm đại nhân hít sâu một hơi:
- Trong mắt ta, nàng mới là quan trọng nhất. Giữ một ngàn tòa thành trì, cũng không đổi được một lão bà tốt như vậy... Lão bà, nàng nói tên con chúng ta sẽ là gì?!
Lạc tiểu thư và Xảo Xảo đứng bên cạnh nghe thế váng đầu hoa mắt. Đại ca làm gì thế này, vô duyên vô cớ làm sao lại nhắc tới việc đặt tên bảo bảo? Các nàng đâu biết đây là đại pháp di dời mục tiêu của Lâm Vãn Vinh, trăm lần không sai được.
Quả không sai, đã nghe Tiêu tiểu thư mở miệng rồi:
- Bây giờ thiếp và chàng đang nói chánh sự, chàng lại đánh trống lảng hả. Chuyện này, chàng nói phải làm sao bây giờ?!
- Ai biết được! Tới đâu tính tới đó đi! Dù sao việc này cũng không phải ta tự nguyện, ta cũng bị oan mà.
Hắn híp mắt nhìn trộm thần sắc của Tiêu tiểu thư, vẻ mặt cũng ra vẻ bất cần.
- Sao lại như vậy được?!
Tiêu tiểu thư đứng lên, thần sắc có chút tức giận:
- Huyết mạch Lâm gia ta, sao để mặc cho lưu lạc ở quê người, mà lại lưu lạc ở nước ngoài nữa chứ? Việc này tuyệt không thể được!
Lâm đại nhân bi ai nói:
- Ta coi chắc phải vậy rồi. Thanh Tuyền, có các nàng rồi, cả đời này ta cũng đã thỏa mãn, rốt cuộc cũng không muốn có thêm gì nữa đâu.
- Không được!
Tiêu tiểu thư ngữ khí rất kiên định, đột nhiên giữ chặt tay hắn:
- Nam chủ ngoại, nữ chủ nội. Việc này không đại khái được đâu, để thiếp tự mình viết một phong thư, giao cho Cao Ly.
- Đừng, việc này mà làm thì ta khó mở miệng lắm, người khác khẳng định không tin ta trong sạch đâu.
Lâm Vãn Vinh mặt mũi âu sầu, cự tuyệt hảo ý của Thanh Tuyền.
- Đã làm như vậy mà còn bảo ai là trong sạch nữa?!
Thấy phu quân mình cứ chần chừ, Tiêu tiểu thư cũng nóng nảy:
- Việc này cứ quyết định như vậy đi. Lâm lang, đợi khi bắc thượng trở về, chàng tự mình đi Cao Ly một chuyến.
- Làm sao như vậy được?
Lâm đại nhân đầu to như cái trống:
- Ta không đi Cao Ly, nơi đó núi cao nước sâu, rượu thì nhạt nhẽo, đồ ăn khó nuốt...
- Chàng không đi hả?!
Tiêu tiểu thư nước mắt trào ra:
- Tốt lắm, thiếp thay chàng đi... Đứa con trong bụng ta sẽ biết cha nó đày đọa mẹ lẫn con như thế nào!
"Uy hiếp kiểu này quả là quá đáng!" Lâm đại nhân lập tức giãy nảy:
- Thanh Tuyền. Nàng đừng dọa ta. Được, được, ta đi, ta nhất định đi! Không phải chỉ là Cao Ly, ta đi đâu rồi cũng sẽ trở về.
- Đây là chàng tự mình nói đó nghe!
Tiêu tiểu thư hừ một tiếng nói:
- Thiếp không dùng con ép chàng đâu!
- Đúng, đúng… là ta tự mình nói.
Lâm đại nhân than thở:
- Thanh Tuyền, nàng không phải làm khó ta sao?
Xảo Xảo và Ngưng Nhi hồ nghi nhìn nhau, trực giác có chút không đúng. Việc này làm sao lại xoay ngược lại thế nhỉ, lại biến thành tỷ tỷ khẩn cấp, đại ca lại không vội.
- Ngưng tỷ tỷ…
Xảo Xảo trộm kéo ống tay áo Ngưng Nhi:
- Ta thấy hình dáng đại ca, tựa hồ không phải làm khó, mà như là đắc ý!
- Ừ!
Ngưng Nhi nháy mắt thần bí:
- Không thể nói, không thể nói, thủ đoạn của đại ca, chẳng lẽ muội chưa chứng kiến sao?!
Việc này xem như đã giải quyết xong, thấy hình dáng hắn vẫn còn nhăn nhó, Tiêu tiểu thư vừa bực mình vừa buồn cười:
- Lâm lang, sao thế, thiếp an bài như vậy mà vẫn chưa hài lòng sao?!
- Không phải, không phải…!
Lâm Vãn Vinh vội vàng hít mạnh:
- Chà, Thanh Tuyền, nàng quả là quá nhân hậu, ta lấy được nàng, thật sự là phúc phận tu luyện mấy kiếp.
Tiêu Thanh Tuyền liếc mắt nhìn hắn, sẵng giọng:
- Khinh thiếp không biết trong lòng chàng đang suy nghĩ cái gì sao? Chiếm tiện nghi của thiếp, thấy ghét!
- Sao lại nói thế?
Lâm Vãn Vinh ôm eo nàng, khẽ nói:
- Thanh Tuyền, nàng đối đãi với ta thật tốt quá, sau này ta nhất định nghe nàng dạy. Nàng bảo ta đi sang đông, ta tuyệt không đi sang phía tây!
- Ai thua ai thắng, cũng thật khó nói!
Thấy trong mắt Tiêu tiểu thư có chút ý cười, Xảo Xảo thì thầm than nhẹ, nhìn đại ca và tỷ tỷ, thật sự là một đôi cực kỳ ăn ý!
Nói xong vài câu nữa, Tiêu Thanh Tuyền mở vết thương hắn ra kiểm tra cẩn thận. Thuốc Tần Tiên Nhi dùng cho hắn quả nhiên rất kỳ diệu, không chỉ da thịt đã kết sẹo, đã đơm da non, đến cả xương gãy rời, cũng dần hồi phục rất nhanh chóng. Tiêu tiểu thư vô cùng cẩn thận ấn ấn vài cái, lúc này mới gật đầu nói:
- Hai ba ngày nữa, là có thể đi thử rồi.
- Thật sao?!
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, quả nhiên thuốc tốt, lúc này mới có mấy ngày, mà có thể hoạt động được rồi.
- Chàng cũng chớ đắc ý.
Tiêu tiểu thư nói khẽ:
- Sau khi xuống đất chỉ có thể tự do hoạt động chút ít thôi, không thể làm việc nặng, qua sáu bảy ngày, mới có thể đi lại được... Nhớ phải từ từ thôi!
- Biết, biết...
Có những lời này của Thanh Tuyền, Lâm Vãn Vinh vui mừng vô cùng. Mang theo cái chân gãy này, đi đến chỗ nào đều cũng rất bất tiện, huống chi lần này lại đi chiến đấu ở phương bắc, đó là một việc liên quan đến tính mạng, lành lặn sớm ngày nào, hắn lại càng yên tâm hơn ngày đó.
Tiêu tiểu thư mắt ửng đỏ, dịu dàng bảo:
- Chỉ là, thương thế chàng như vậy, cũng chỉ có thể từ từ hồi phục dọc đường hành quân. Trong quân đều là nam tử tay chân thô kệch, ai có thể chăm sóc cho chàng đây?!
Lâm Vãn Vinh vội vàng lau nước mắt trên mặt nàng, cười nói:
- Sợ cái gì, mạng ta trước giờ lớn lắm, lăn lộn bụi đường ngược lại còn lành lặn nhanh hơn. Hơn nữa, đại quân hành trình đến biên quan cũng mất thời gian khá dài, đến cả chân heo lúc đó cũng liền lại thôi.
Tiêu tiểu thư nghe thế liền buồn cười, sẵng giọng nói:
- Cái gì chân heo, nói linh tinh. Chàng có thương tích trong người, không thể so được với binh sĩ bình thường, phải tìm một người chăm sóc chiếu cố cho chàng mới được.
- Tỷ tỷ, muốn tìm người chiếu cố tướng công trong quân cũng không phải không có ai!
Lạc Ngưng chớp chớp mắt, nói chậm chậm.
Ánh mắt Tiêu Thanh Tuyền rực lên, giữ chặt tay nàng:
- Ngưng Nhi, muội nói tới Từ Chỉ Tình hả?!
Lạc Ngưng nhè nhẹ gật đầu:
- Với tính tình cẩn thận của Từ tỷ tỷ, chỉ cần cô ta nguyện ý, nhất định sẽ chăm sóc đại ca chu toàn.
- Được!
Tiêu Thanh Tuyền gật gật đầu:
- Ngưng Nhi, ngày mai ta liền tự mình tới doanh trại của Lý Thái, bái phỏng Từ tiểu thư!
Với quan hệ bây giờ của ta và Từ Chỉ Tình, nàng hận không được ăn tươi nuốt sống ta, làm sao có thể chiếu cố ta được? Hơn nữa, chẳng lẽ không có đàn bà là ta không thể sống?
- Không cần thiết!
Lâm Vãn Vinh phất tay:
- Thanh Tuyền, nàng đừng đi, với thân phận của nàng, không thích hợp đi cầu cạnh người khác...
Tiêu tiểu thư lắc đầu nói:
- Lâm lang, chỉ cần chàng có thể bình yên vô sự, cho dù ta chết cũng nguyện ý, huống chi một thân phận công chúa nhỏ nhoi!
- Sai rồi!
Lâm Vãn Vinh mỉm cười vuốt ve gương mặt nàng:
- Nàng bây giờ không phải chỉ là công chúa, còn là Đại phu nhân của Lâm gia. Lâm Vãn Vinh ta cười cũng cười được, khóc cũng khóc được, nhưng bảo hạ mình thì vĩnh viễn sẽ không làm. Lâm gia ta đời đời kiếp kiếp, con cháu muôn đời, đều làm người đứng thẳng, chẳng khom lưng đi cầu cạnh người khác, đó không phải tác phong của ta.
Hắn nói mà hào khí cao ngút tận mây xanh, mấy vị phu nhân rất hiếm khi thấy thần thái hắn như vậy, nhất thời vừa kính lại vừa yêu, Ngưng Nhi lo lắng vội nói:
- Nhưng, đại ca, Từ tỷ tỷ không phải người ngoài...
Lâm Vãn Vinh mỉm cười, ngắt lời nàng:
- Từ tiểu thư chính là quân sư của ba quân, sự vụ bận rộn, chuyện của đại quân hơn mười vạn đã làm cô ấy bận ngập đầu, sao có thể bảo chiếu cố ta?! Hơn nữa, ta đi chiến đấu, không phải đi hưởng thụ, những việc sinh hoạt bình thường, há có thể để cho người khác lo lắng? Ta đem theo Cao Tù, còn có Hứa Chấn, Hồ đại ca, Đỗ đại ca toàn là những huynh đệ sinh tử, có họ là đủ rồi!
- Lâm lang...
Tiêu Thanh Tuyền còn muốn nói gì, Lâm Vãn Vinh phất tay, cương quyết nói:
- Nam chủ ngoại, việc này nghe ta.. nếu ai sau lưng ta đi cầu xin người khác, ta tuyệt không tha thứ!
Lời này nói rất nặng, hắn ngày thường hi hi ha ha, lúc nào cũng ngọt ngào êm ái với mấy vị phu nhân, chưa từng nói qua lời nào dữ dằn như vậy. Lúc này lại giở mặt như thế, đến cả Tiêu tiểu thư cũng không dám làm ngược ý hắn. Ba vị phu nhân nhất thời im thin thít không nói gì. Ngưng Nhi ghé tai hắn, âu yếm bảo:
- Đại ca, nếu Chỉ Tình tỷ tỷ nghe huynh nói những lời này, chỉ sợ sẽ thương tâm chết đó.
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nói:
- Thương tâm cũng được, ta không quan tâm. Ngưng Nhi, nàng không được mật cáo...
- Tướng công, xem huynh nói gì thế.
Thanh âm Lạc tiểu thư phát run:
- Muội làm sao dám mật cáo với Từ tỷ tỷ, muội sợ huynh đánh muội mà...
Mặt Ngưng Nhi đỏ như bôi phấn, khiến Lâm đại nhân nhìn trân trân, tim đập thình thịch: "Tiểu hồ ly này, lại câu dẫn ta phạm sai lầm nữa rồi!" Lâm Vãn Vinh hít một hơi, hôn một phát lên mặt Ngưng Nhi, coi như trả thù.
Vốn định đến thăm Ngọc Nhược, nhưng nghe nói tỷ muội các nàng và Tiên Nhi đi về bên Tiêu gia, bận rộn lo việc sửa lại nhà cửa, nên cũng chẳng đi nữa.
Trên người hắn có thương tích. Hai ngày nay lại vừa bắt người vừa chiến đấu, thật vô cùng khốn đốn, được dưới mấy vị phu nhân hầu hạ, chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ. Chỉ là trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, vẫn luôn có cảm giác bất ổn, tựa hồ có việc gì đó chưa làm.
Sáng sớm hôm sau, còn đang mơ mơ màng màng mắt nhắm mắt mở, những cây nến chỉ còn lại có cái bấc đèn bên trong, ngoài cửa sổ trời vẫn còn tối tăm. Đêm qua Tiêu Thanh Tuyền vẫn còn ngủ bên người, chẳng biết khi nào đã biến mất rồi, đến cả Ngưng Nhi và Xảo Xảo cũng không thấy nữa.
- Không xong!
Lâm đại nhân vỗ mạnh vào trán:
- Ta làm sao quên việc này được chứ?!