Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 410: Không thành công



Dịch: Workman
Biên tập: Ngưu Nhị

Cao Tù ở ngoài cửa chờ đã rất lâu, thấy Lâm Vãn Vinh hưng phấn bước ra, rồi nhìn trên trán hắn, nhất thời cả kinh:

- Lâm huynh đệ, ngươi bị sao vậy? Có phải là trong phủ có thích khách không, ngươi làm sao mà bị trọng thương như thế?

Mới vừa rồi cao hứng quá, không nghĩ tới việc này, Cao Tù không nói thế mới nhắc hắn nhớ ra. Lâm Vãn Vinh cảm thấy một cơn đau nhức từ trán, đưa tay sờ, cảm thấy một cục sưng lên mềm mềm to đùng.

Hắn nhe hàm răng chuột nói:

- Không có gì đại sự, chỉ là trong đường từ phủ đi ra đụng phải hòn giả sơn. Cao đại ca, huynh mau giúp ta nhìn một cái, có bị nặng lắm không, có gây tổn hại dung mạo anh tuấn của ta không? Con bà nó, ta toàn dựa vào gương mặt này mà kiếm cơm ăn qua ngày đó.

Cao Tù nghe thế cười ha ha, khoát tay nói:

- Vô phương vô phương, cũng may mà không lan tới miệng ngươi, như vậy không có gì đáng ngại cả, không cản trở ngươi ăn cơm hoặc tán gái.

Nhìn lão tiểu tử này nói thế, ta dùng tiền mua cơm, dụng tâm tán gái, tất cả đều là dựa vào chân công phu, đâu có chỉ múa lưỡi đơn giản thế, Lâm Vãn Vinh trợn mắt, cực kỳ không phục.

Cao Tù lôi từ trong ngực ra đủ thứ, đủ loại bình lớn chai nhỏ, Lâm Vãn Vinh tròn mắt, thấy trong đó chẳng thiếu gì tuyệt thế danh dược như "La hán đại phật côn", "Thần tiên thoát y sam", nhất thời vô cùng hâm mộ, thở sượt một cái nói:

- Cao đại ca quả nhiên danh bất hư truyền, hành tẩu giang hồ lại mang theo nhiều linh đan diệu dược như vậy, ta xem huynh dùng mười đời cũng dùng không hết, các hiệp nữ trên giang hồ quả thật là có phúc khí.

Thấy Lâm huynh đệ thần tình dâm tiếu, đểu giả vô cùng, rồi nhớ lần trước trên đường trở về từ Hàng Châu đã kinh nghiệm xử lý Đào công tử, Cao Tù xem ra cũng hơi e ngại hắn, vội vàng thu hồi mấy thứ bảo bối này, hắc hắc cười nói:

- Huynh đệ sao lại nói thế, ta là người như vậy sao? Đối với nữ tử, ta chủ yếu dựa vào bồi dưỡng cảm tình là chính, dược vật là phụ, dược vật là phụ…

Hay cho một câu dược vật là phụ, không thể tưởng tượng lão tiểu tử nhà ngươi lại nói được câu đó, ta làm sao lại kết giao với người bại hoại như vậy chứ, tính cách giống ta phết! Lâm Vãn Vinh cười ha ha, vỗ vai Cao Tù, xem ra gặp được một người bạn tri kỷ.

Cao Tù lục lọi một lúc lâu, cuối cùng tìm ra được một bình thuốc trị thương từ từ bôi cho hắn, cười đểu hỏi:

- Huynh đệ, sự tình tiến hành như thế nào? Nhìn thấy ngươi xuân phong đắc ý, chẳng lẽ đã đắc thủ rồi? Từ tiểu thư nổi danh lãnh mỹ nhân ở kinh trung chúng ta, lại còn thanh cao, vừa có học vấn, thế mà cũng bị huynh đệ ngươi hái lượm được, lão ca xin chúc mừng ngươi!

Lão Cao này quả nhiên là người có thói quen "dược vật là phụ", không nói có cái nhìn bất chính, mà cứ mở miệng toàn là những những từ thuật ngữ hắc đạo, cái gì đắc thủ lại còn hái lượm nữa, ngươi biến ta trở thành loại nhân vật nào chứ? Ta luôn luôn là người nâng niu hoa cỏ. Chỉ khi hai người hoàn toàn thông cảm, quan trọng nhất chính là tâm linh hòa hợp, thân thể cộng minh, chứ ai đâu mà dùng thuốc. Lâm Vãn Vinh trong lòng khinh bỉ lão Cao một phen, muốn trả lời hắn, nhưng hắn hỏi mình một câu mà mình cũng hơi mê hoặc. Vừa rồi từ khi nói chuyện với Từ tiểu thư, cho tới lúc bị nàng đuổi ra ngoài, tính ra rốt cuộc là thành công hay thất bại nhỉ?

- Huynh đệ, làm sao, rốt cuộc đắc thủ không? Ai nha. Giữa hai chúng ta còn có cái gì khó nói chứ, cứ có sao nói vậy là được!

Cao Tù chớp mắt nhìn hắn, nói vẻ sốt ruột.

Thật sự là phụ sự tín nhiệm của Cao đại ca a, Lâm Vãn Vinh cúi đầu xấu hổ:

- Chưa được!

Chưa được? Thần sắc Cao Tù nhất thời nghiêm túc, nghiêm chỉnh gật đầu nói:

- Từ tiểu thư quả nhiên không hổ là Từ tiểu thư, lại có thể làm cho Lâm Tam huynh đệ ngươi nếm mùi thất bại. Việc này nếu truyền ra ngoài, thanh danh uy vọng của nàng chỉ sợ còn muốn tăng lên nhiều lần. Không được, không thể để cho nàng đắc ý, ta nhất định phải giúp ngươi một tay. Huynh đệ…

Hắn móc trong lòng là một lô một lốc chai lọ, đảo mắt nhìn quanh, thần bí cười hề hề nói:

- Có mấy loại thuốc này, ngươi tự mình chọn đi, toàn bộ tài sản của lão ca coi như toàn bộ ở chỗ này đó. Ngươi có biết cái không. Cái này tên là "liệt nữ ngâm", là thứ được lưu hành nhiều nhất năm nay đó, những tú bà ở lầu xanh khi thu được những cô nương mới, đều dùng tới cái này đó, một bao cũng có tác dụng bằng với mười ngày trước…

Lão Cao này làm sao không sợ trời không sợ đất vậy, ta có phải là người như vậy không? Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cười, cố nặn ra vài tiếng ha ha:

- Cảm ơn Cao đại ca hậu ái, việc này không vội, sau này cần dùng sẽ tìm huynh mua thuốc.

Hai người bàn tán một hồi, rồi Cao Tù giúp hắn bôi thuốc. Hai người đang muốn rời đi, cửa của Từ gia bỗng cót két mở ra, tiểu nha hoàn Ngọc Châu chạy vội ra, khẩn cấp kêu lên:

- Lâm tướng công, Lâm tướng công, xin dừng bước...

- Tiểu muội muội, có chuyện gì thế?

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

- Bây giờ là ở ngoài phủ đó, nếu muội sờ ta, vậy ta phải thu phí đó!

Chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy, tiểu nha hoàn cả gương mặt đỏ bừng lên, đầu cúi thấp xuống gần chạm ngực, nhẹ giọng nói:

- Lâm… Lâm tướng công, tiểu thư bảo ta đưa thư và bình thuốc này giao cho tướng công. Tướng công tự mình xem đi… ta…. ta phải vào.

Ngọc Châu ngượng ngùng dúi cho hắn một phong thư và một bình thuốc nhỏ, xoay người chạy như bay, không dám ở lại một khắc nào. Cao Tù tò mò lấy ra bình thuốc, nhìn thoáng qua, rồi thở dài đánh sượt nói:

- Hay cho tên Lâm huynh đệ nhà ngươi, đã đắc thủ rồi, lại còn gạt ta, bắt lão Cao ta còn lo lắng cho ngươi nữa.

Đắc thủ? Ta không có a, Lâm Vãn Vinh cảm thấy oan uổng. Cao Tù cười hắc hắc rồi lắc lắc dược bình trong tay:

- Còn lừa ta! Nhìn xem, đây là cái gì?

- Thuốc chữa thương mà – Lâm Vãn Vinh khó hiểu nói – có cái gì đặc biệt chứ.

- Đúng là thuốc chữa thương, hơn nữa là thuốc hảo hạng, thuốc này phải dùng những giọt nước ba tháng trên cành liễu mùa xuân, cộng với tuyết liên cách năm trên băng sơn làm dẫn dược, giảm đau tan viêm, bôi vào khỏi ngay, công hiệu thần kỳ vô cùng.

Cao Tù dương dương đắc ý gật gù, muốn quảng cáo học thức của mình.

Lâm Vãn Vinh nghe thế mơ mơ màng màng, giọt sương ba tháng, tuyết liên cách năm, cái này đúng là có thể giảm đau tan viêm, nhưng mà việc ta đắc thủ hay không thì quan hệ gì đây?

- Giả vờ, lại giả vờ không giống.

Cao Tù hắc hắc cười nói:

- Lâm huynh đệ, ngươi học vấn cao thâm, lại lại biết làm thơ chơi chữ, loại thuốc này ở trong giới tài tử các ngươi gọi là gì, ngươi không biết hay sao?

Con mẹ nó, ta mà là tài tử cái rắm chó, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:

- Cao đại ca, tính cách của ta mà ngươi còn không rõ sao? Ngươi gặp qua loại tài tử tráng kiện hữu lực như ta chưa?

Ờ mà cũng đúng, nhìn bộ dáng Lâm huynh đệ, không mặc áo bào trắng, không cầm quạt giấy, cả ngày cười cợt hì hà chỉ lo tán tỉnh các tiểu thư, xem ra chẳng có lấy nửa phần giống tài tử. Cao Tù gật đầu cười ha ha nói:

- Cái này khó trách ngươi không biết. Ngươi nghĩ xem, dương xuân chi lộ, băng sơn chi tuyết, mấy cái thứ đó, đã vào tay giới tài tử, thuốc này sẽ có tên là gì? Thuốc chữa thương hả, tên này tục khí quá!

- Vậy rốt cuộc gọi là cái gì?

Thấy Cao Tù nói đông nói tây, loanh quanh mãi không vào chính sự, Lâm Vãn Vinh cũng hơi nóng nảy, túm lấy hắn hỏi.

- Thế mà không đoán được ư?

Cao Tù cười hắc hắc:

- Dương xuân chi lộ, băng sơn chi tuyết. Tóm lại, không phải là xuân phong ngọc lộ sao? Thuốc chữa thương này, tên là Xuân phong ngọc lộ! Cũng không biết tên công tử ăn no rửng mỡ nào nghĩ ra được cái tên này nữa.

Xuân phong ngọc lộ? Lâm Vãn Vinh hít một hơi lãnh khí, quả là một cái tên rất kêu, so với "thần tiên thoát y sam" cũng chẳng kém gì! Hắn mở phong thư kia ra, thấy trong tờ giấy có ghi:

Gió xuân mới hiểu hoa tàn

Giọt sương kia biết đêm hàn ra sao

Ai người tựa cửa chiêm bao

Lệ rơi đêm vắng, mưa rào ngoài hiên

(luutinh 26 và ivisk dịch)

(Nguyên tác:

Hoa tàn xuân phong hiểu

Tuế hàn ngọc lộ tri

Hà nhân tiễn song chúc

Lệ lạc dạ vũ thì.)

Chữ viết thanh tú, đúng là do Từ tiểu thư thân đề. Ý của bài thơ này, Lâm Vãn Vinh nhìn qua là hiểu ngay, xuân phong biết được ngày trăm hoa sẽ tàn, ngọc lộ biết trước ngày băng giá, chỉ cái câu tiểu thư rơi lệ trong đêm mưa, mà không ai thương tiếc, đây đúng là một câu thơ tình, trong đó có pha một vị đạo tự oán tự hận, Từ tiểu thư đích thật là quá tài tình.

Nhìn xuống phía dưới, phong thư còn có một dòng chữ nhỏ "Việc của ta, anh cũng biết, duy phán kim phượng lai, môn hộ tự khai."

Một câu không đầu không đuôi này làm cho Lâm Vãn Vinh sững người, cái gì kim phượng lai, cái gì môn hộ khai, đây là đố chữ à? Hắn nghĩ cẩn thận một phen, nhất thời à lên một tiếng. Kim phượng không phải là Thanh Tuyền sao, ý của Từ Chỉ Tình là muốn bảo Thanh Tuyền tự mình đến cầu thân, nàng mới có thể đáp ứng. Nha đầu kia đúng thật sự là một loại người cứng cỏi chẳng kém gì Thanh Tuyền, đại khái phàm là nữ nhân tài ba thanh cao, đều có bệnh này cả.

Chỉ là Từ nha đầu cũng không biết rằng, Thanh Tuyền là cũng là loại người đó, không phải nàng biết Lâm mỗ từ trước sao, bây giờ còn xem ai vào mắt chứ? Nàng biết Từ tiểu thư muốn ganh đua với nàng, làm sao có thể đến cầu thân cho được.

Lâm Vãn Vinh đầu phình ra như đầu trâu, hiện ở nhà đã có hai đỉnh núi. Một phái do Tiên Nhi cầm đầu, Tiêu gia mẫu nữ đứng sau cổ vũ, một phái do Thanh Tuyền lãnh đạo, Ngưng Nhi, Xảo Xảo làm bảo tiêu, nếu hai phe lại xuất hiện thêm một Từ Chỉ Tình nữa, thì chẳng phải sẽ loạn thành một mớ hay sao?

- Lâm huynh đệ, chuyện tốt phải không? Từ tiểu thư bảo ngươi đề thân hả?

Thấy trên mặt Lâm Vãn Vinh thần sắc biến đổi như chong chóng, Cao Tù cười nói.

Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt:

- Đề cái gì đề? Một khi ta đề, mọi thứ có thể sẽ trở thành rối loạn, không thể quen được với bệnh này của nàng!

Cao Tù kính nể giơ ngón cái, dám không để Từ tiểu thư vào mắt, Lâm huynh đệ này thật sự quả là lợi hại.

Ảo não nhét xuân phong ngọc lộ, phong thư tình vào ngực, Lâm Vãn Vinh luyến tiếc liếc nhìn Từ phủ. Không biết Từ nha đầu có phải đang lánh ở nơi nào đó trộm nhìn mình không, mình đi như thế này, không biết tên Lâm Tam công tử ở trong phủ chắc phải chịu khổ rồi, chẳng biết chịu bao nhiêu hành hạ nữa đây.

Không thèm quan tâm nữa, hắn kéo Cao Tù đi sang phía bên phủ trạch của mình cạnh đó, nghĩ về Thanh Tuyền, Ngưng Nhi, Xảo Xảo còn đang ở trong phủ chuẩn bị hành trang cho mình, cảm thấy nhớ nhung, bước nhanh tới cửa.

- Huynh đệ, không đi được a…

Cao Tù vội vàng lôi hắn lại, cười cười thần bí chỉ chỉ vào trán hắn:

- Ngươi có thương tích trong người, công chúa và Lạc tiểu thư đều là những người tinh minh trong thiên hạ, nói không chừng chỉ hai câu sẽ lộ tẩy hết.

Có đạo lý, cũng là Cao đại ca có cảnh giác cao, Lâm Vãn Vinh dừng chân, nhớ tới nan đề do Từ Chỉ Tình xuất ra, thở dài lắc đầu bất lực, lúc này mới hiểu không được ăn thịt dê lại chọc cho dê hôi, bây giờ có ngoại thương, nếu để Thanh Tuyền các nàng thấy, nhất định sẽ sinh ra bất mãn với Từ Chỉ Tình, đến lúc đó càng khó thu thập. Nhất thời không nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt, hắn đơn giản không thèm quản sự tình loạn thất bát tao này nữa, chuyển sang hỏi:

- Cao đại ca, có bao nhiêu người trông chừng Thành vương phủ?

Nói đến chính sự, Cao Tù không dám đùa giỡn nữa, chính sắc đáp:

- Chí ít có một trăm mười người, đều là huynh đệ thân tín, ẩn núp xung quanh phủ trạch hắn. Từ đại nhân dặn rồi, không có quân lệnh, không ai được kinh động cá lớn.

Một trăm mười người, xem ra số này cũng không nhỏ. Lâm Vãn Vinh trầm ngâm một lúc lâu, rảo chân bước ra ngoài:

- Cao đại ca, huynh theo ta cùng đi xem sao.

Cao Tù lên tiếng, vội vội vàng vàng đuổi kịp hắn tiến bước.

Phủ trạch của Thành vương, mấy ngày trước đã tới đây, đêm hôm đó, trong vương phủ này, Lâm Vãn Vinh thấy được con người chân thật nhất của An Bích Như. Nhớ tới ánh mắt nhu nhược của hồ mị tử, những giọt nước mắt bất lực, trong lòng hắn quặn lên, nỗi đau không của một người. Nếu có ngày gặp lại, hắn tuyệt sẽ không tái phạm sai lầm ngu xuẩn như vậy nữa.

Bây giờ hồ mị tử đang làm gì nhỉ, còn đi tìm người thương hay sao? Nàng thành tâm muốn chọc ta tức chết a. Thấy phủ trạch cao lớn, bức tường kiêu hãnh với những phù điêu ngọc bích, phồn hoa tuyệt đỉnh, một An tỷ tỷ tươi cười hiện lên trước mắt, làm Lâm Vãn Vinh trong lòng vừa đau khổ, vừa cảm thán vạn phần.

Xe ngựa trước cửa vương phủ vẫn lui tới rầm rập như cũ, nhìn vẫn phồn hoa như trước. Chỉ là những người hữu tâm mà nhìn những người ra vào, sẽ thấy tình hình bây giờ so với lúc Thành vương còn đắc thế khác nhau khá nhiều, có thể nói khác như trời với đất vậy. Rất nhiều nhân sự trong triều đình dạo gần đây bỗng nhiên thay đổi, tuy hoàng đế âm thầm bất tri bất giác bố trí, không làm cho người ta có cảm giác nguy hiểm như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng phần lớn người trong triều đều có cảm giác hình như sắp có chuyện gì lớn sắp xảy ra, khứu giác tự nhiên linh mẫn dị thường, một ngọn gió thổi cỏ lay, cũng có người ngửi thấy mùi ngay, Vô tình hay cố ý dần dần không lui tới phủ Thành vương nữa.

- Lâm huynh đệ, chính là nơi này.

Cao Tù tìm quanh quẩn trong ngõ nhỏ đối diện vương phủ một hồi, tìm thấy một đại môn của hộ gia đình bình thường, gõ nhẹ vài tiếng lên cánh cửa, tiếng gõ khá mạnh, ba dài hai ngắn.

Đại môn cọt kẹt mở ra, một hán tử khỏe mạnh thò đầu ra, thấy Cao Tù, sắc mặt lập tức rất vui vẻ:

- Cao thống lĩnh, ngài đến rồi.

Cao Tù gật gật đầu, rồi chỉ tay vào Lâm Vãn Vinh đứng bên cạnh:

- Vị này là Lâm Tam Lâm đại nhân, mau ra mắt đi.

- Ngài là Lâm đại nhân người đã hạ nhục Đột Quyết quân sư đó sao?

Tên thị vệ rất vui vẻ, vội vội vàng vàng khom người ôm quyền chào.

Nói đến việc này, Lâm Vãn Vinh đến nay trong lòng vẫn không cảm thấy thoải mái, bất lực thở dài nói:

- Xấu hổ, xấu hổ. Lại để hắn chạy mất, làm cho các huynh đệ thất vọng rồi.

- Việc này không thể trách ngài, chúng ta đều biết.

Thị vệ kia an ủi hắn, rồi nói:

- Lâm đại nhân, Cao thống lĩnh, các ngài tới vừa lúc, Từ đại nhân vừa mới đến, đang trong phòng nói chuyện.

Lời còn chưa dứt, đã nghe thanh âm Từ Vị từ bên trong truyền ra:

- Lâm tiểu huynh! Mau vào đây nói chuyện.

Lâm Vãn Vinh cùng Cao Tù vào cửa, chỉ thấy Từ Vị mặc quần áo vải bố. Trên đầu đội mũ ấm, mặt còn dính chút vài vết nhọ, chỉ nhìn qua, thật sự là không nhận ra.

Lão Từ này cũng hóa trang tới đây à, Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm thấy buồn cười, danh nhân như lão Từ, tới nơi nào mà chẳng có người biết, không hóa trang đổi y phục một phen, căn bản không thể hành động.

- Từ tiên sinh vì quốc gia đại sự, cam nguyện hy sinh này, tiểu đệ bội phục, bội phục.

Lâm Vãn Vinh cười ôm quyền nói. Lời này cũng không hẳn tất cả đều là trêu chọc, Từ Vị là người đọc sách thanh cao như vậy, có thể đổi thành bộ dáng này, đó tuyệt không phải là một việc dễ dàng.

- Làm trò cười, làm trò cười rồi.

Từ Vị cười ha ha, kéo hắn sang một bên, nhìn quanh quẩn không có ai chung quanh, thấp giọng nói:

- Lâm tiểu huynh, việc ta nhờ vả cậu thế nào rồi? Cậu có gặp được Chỉ nhi không? Ta không phải đã nói với cậu rồi sao, hôm nay nhà ta không có ai, bảo cậu làm việc chiếm tiện nghi cơ mà.

Nói đến việc này, Lâm Vãn Vinh cũng rất khó có thể nói về việc hắn nửa đường bị Từ tiểu thư đuổi ra, cân nhắc hồi lâu mới nói:

- Từ tiểu thư hả, gặp rồi…

- Gặp rồi hả?

Từ Vị mừng rỡ, nắm tay hắn hỏi gấp:

- Thế nào? Cậu giao cho nó quà gì thế? Hôm nay là ngày sinh của Chỉ nhi, nó có cao hứng không?

Lâm Vãn Vinh cười cười bẽn lẽn:

- Ta giao mình cho nàng…

- Cái gì?

Lão Từ sợ ngây người, cả hàm râu run run:

- Ngươi… các ngươi sao có thể làm một việc như vậy… thương phong bại tục quá, Chỉ nhi của ta là khuê nữ đó. Mau, mau tìm người môi giới đến đề thân, các ngươi ngày mai thành thân luôn!

Tư tưởng lão Từ quả là đen tối, ta còn chưa nói xong mà hắn đã nghĩ xấu thế rồi. Khinh bỉ Từ Vị một phen, Lâm Vãn Vinh lúng túng nói:

- Từ tiên sinh, đầu óc lão chạy đi đâu rồi, ta chỉ là tặng cho nàng một lễ vật mà thôi, cũng không phát sinh việc gì buông thả, ta và Từ tiểu thư rất thuần khiết mà.

- Rất thuần khiết?

Sắc mặt Từ Vị nhất thời có vài phần thất vọng:

- Vì sao không buông thả hả…, không phải, là ta nói, vì sao không ở lại ăn sinh nhật với nó? Ai da, trán cậu bị sao vậy, cậu bị thương à?

Lâm Vãn Vinh vuốt cục u to đùng, thở dài nói:

- Vì sự cố kỹ thuật, gặp phải chướng ngại nho nhỏ thôi. Nhưng lão yên tâm, Từ tiểu thư hẳn là rất cao hứng đó.

Hắn nói chuyện giống như thiên thư, lão Từ cho dù là người có học vấn đệ nhất thiên hạ, cũng đoán không ra huyền cơ bên trong, bất lực khoát khoát tay, cười nói:

- Chuyện các ngươi thanh niên, muốn làm thế nào thì thế ấy, ta muốn quản cũng không quản được mà, chỉ cần Chỉ nhi của ta cao hứng là tốt rồi.

Đây là tên đổ trách nhiệm điển hình, chuyên gạt bỏ gánh nặng cho người khác, Lâm Vãn Vinh không thể so được với lão, cười ha ha nói:

- Theo Từ tiên sinh nói, thanh niên chúng ta khiếm khuyết kinh nghiệm, chính là phải nhờ lão chỉ đạo chứ, người khác không biết, ta còn không biết sao, nghĩ tới năm đó, lão cũng là cao thủ tung hoành bốn bể đó chứ…

- Lâm huynh đệ, Từ đại nhân, việc lớn không xong!

Lời còn chưa dứt, đã thấy Cao Tù xông vào, vội vội vàng vàng nói:

- Thành vương đến rồi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv