Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 327: Trên hồ Vi Sơn



Dịch: Lãnh Huyết

Đêm nay, hai người tình lang ý thiếp, ân ái ngọt ngào không tả xiết. Lạc tài nữ tuy bề ngoài ôn nhu điềm đạm nhưng lại là người dám yêu dám hận, giờ tâm nguyện được thỏa mãn, ngay trước bàn trang điểm, nàng thẹn thùng phối hợp cùng đại ca, mặc cho hắn hành sự. Nhìn trạng thái thân mật của mình và đại ca trong gương, trong lòng nàng ngoài sự xấu hổ còn xen lẫn một cảm giác kích thích mãnh liệt, rên rỉ thở gấp, triều lên triều rút, tạo nên cảnh xuân mỹ miều, vô vàn nóng bỏng trong căn phòng nhỏ bé đơn sơ.

Sau vài độ mây mưa, Lâm Vãn Vinh hùng phong không giảm, tráng chí chưa nguôi, Lạc tiểu thư kiều diễm phơi phới, hoa đã nở mấy lần, khó mà tiếp tục nhận ơn mưa móc, nàng ngượng ngùng rúc vào lòng hắn ngủ thiếp đi trong niềm hạnh phúc.

Sớm hôm sau khi Lâm Vãn Vinh tỉnh giấc, Lạc Ngưng đã thức dậy trước hắn, mắt hạnh hé mở, mặt hồng hoa đào, cánh tay trần ôm sít quanh ngực hắn, bộ ngực đầy đặn của nàng nhẹ nhàng ma sát phía trước. Lạc tiểu thư mặt như tô son, cái miệng nhỏ thở ra một làn hương thơm nhạt, thẹn thùng nói:

- Đại ca, huynh tỉnh rồi à?

Lâm Vãn Vinh cười ha ha nhón mũi nàng:

- Ngưng nhi, bây giờ không được gọi đại ca nữa, phải gọi là tướng công.

Lạc Ngưng "ừm" một tiếng, nép sát vào lòng hắn:

- Tướng công, chàng là đại ca của Ngưng nhi, cũng là tướng công của Ngưng nhi. Gọi chàng thế nào, Ngưng nhi cũng đều cam tâm tình nguyện.

Lạc Ngưng mới trở thành phụ nữ, khuôn mặt hồng hào chất chứa phong vận xuân tình nồng nàn, môi anh đào đỏ thắm lúc khép lúc mở như mới bôi son, tươi tắn chín mọng như thể tích nước, phong vận vũ mị đó thực quá sức hấp dẫn, dụ hoặc vô hạn.

Lâm đại nhân giương mắt đờ đẫn ngắm nàng, ra sức nuốt nước bọt, ***, đúng là vớ được bảo bối rồi, Ngưng nhi trông thì dịu hiền như nước nhưng thực tế bên trong rất khiêu gợi. Lâm Vãn Vinh chưa từng gặp ai nóng bỏng và bạo dạn như nàng đêm qua, sự cuồng nhiệt như lửa đó khiến Lâm đại nhân sảng khoái đến cực điểm.

Hai người lưu luyến nhổm dậy khỏi giường, nhìn đóa hoa đào mới thêu trên ga giường, Lạc Ngưng kêu một tiếng, sắc mặt đỏ rần vì xấu hổ, vội vàng dọn dẹp chăn đệm, đem tấm khăn trải giường cẩn thận gấp lại.

Lâm Vãn Vinh đứng sau lưng nàng, nhìn bờ mông cong, vòm ngực nở lộ ra mỗi khi nàng cúi nguời, nhớ lại sự nóng bỏng của nàng đêm qua, lòng hắn lập tức bừng cháy, ôm chặt vòng eo dương liễu, cột cờ của hắn giương cao, chọc vào phần thịt mông đẫy đà đó. Lâm Vãn Vinh hôn nhẹ lên dái tai non mịn của nàng, cười hi hi nói:

- Ngưng nhi, giờ còn sớm, chúng ta tập thể dục buổi sáng chút nhỉ.

Lạc Ngưng nghe mà toàn thân mềm nhũn dựa vào người hắn, hơi thở như lan:

- Tướng công, chàng hư lắm, đêm qua hành hạ người ta như vậy còn chưa đủ sao…

- Vĩnh viễn không đủ!

Lâm Vãn Vinh cười bên tai nàng, Lạc Ngưng tim đập thon thót, vành tai phát sốt, đầu gục xuống không dám lên tiếng, chẳng còn đâu dáng vẻ bốc lửa đêm qua.

Ngoài phòng là trinh nữ, trên giường là đãng phụ*, ta thích mùi vị này. Lâm Vãn Vinh ha ha cười rộ, trong lòng cực kỳ đắc ý. Tập thể dục buổi sáng nói thì nói vậy thôi, chứ Lạc Ngưng mới thành phụ nữ, thụ thương rất nặng, đến đi bộ còn chỉ đi được từng bước nhỏ chậm chạp. Lâm mỗ có tiếng là thương huơng tiếc ngọc, tất nhiên không thể thiếu một phen yêu thương thân mật, miệng ra rả gọi bé cưng bảo bối mà chẳng hề nổi da gà.

Lạc Ngưng được đại ca ôn nhu săn sóc, lòng vui sướng khó tả thành lời, hai người chàng chàng thiếp thiếp sờ sờ mó mó, lại cảm nhận được một tư vị khác biệt.

"Ai da", đang đến đoạn động tình, Lạc Ngưng bỗng nhớ ra điều gì đó, mặt hiện vẻ hoảng hốt, rồi tức khắc đỏ bừng, nhìn hắn bối rối.

- Sao thế, Ngưng nhi?

Lâm Vãn Vinh bế nàng ngồi trên đùi mình, hưởng thụ cảm giác nóng như lửa từ cái mông mịn màng đó truyền sang, ấm áp đến sướng lịm, không nhịn nổi quần hơi đội lên.

- Ư, đại ca, đừng trêu muội.

Lạc Ngưng giật mình kinh hô, mang tai nóng ran, miệng hổn hển thở gấp.

"Sorry, sorry", Lâm đại nhân trơ trẽn nói:

- Buổi sáng nó tự lên ấy mà, không phải cố ý đâu. Ngưng nhi, nó có chọc làm muội bị thương không, có cần bôi tí thuốc không?

Nghe hắn nói lời thô tục, Lạc Ngưng đấm vài cái vào ngực hắn, song trong bụng lại lấy làm thích thú, trước khi kết hôn nàng là một nữ tử trong trắng, nhưng khi đã bước qua ranh giới đó, nghe những lời đường mật trong khuê phòng chỉ hai người biết với nhau, đó cũng là một loại tình thú mà người ngoài không thể nào biết được.

- Đại ca, muội bảo, Từ tỷ tỷ…

- Từ tỷ tỷ, Từ tỷ tỷ làm sao?

Vừa nhắc đến Từ Chỉ Tình, hai mày Lâm Vãn Vinh đã chau lại. Lão Từ, không phải là ta cố tình ức hiếp khuê nữ nhà ông đâu đấy, ta đã nói từ trước rồi, cô nam quả nữ xuất hành, sớm muộn cũng sẽ sinh chuyện, thấy chưa, giờ thì ứng nghiệm rồi đó.

- Đại ca, đều tại huynh, xấu chết đi được.

Khuôn mặt Lạc Ngưng ửng lên sắc đỏ phơn phớt.

- Đêm qua Từ tỷ tỷ bảo có chuyện muốn nói nên đợi ở trong phòng muội. Thế mà muội lại cả đêm không về, ai da, xấu hổ quá đi, muội sẽ bị tỷ ấy cười cho chết mất.

Lạc Ngưng che mặt kêu, màu đỏ lan từ mang tai xuống tận cổ.

Lâm Vãn Vinh ha ha cười vang, Từ Chỉ Tình cười muội ấy à? Hiện tại cô ta lo cho mình còn chưa xong, có khi vẫn đang chui trong chăn khóc nhè nữa là.

- Muội không về phòng mà sao tỷ ấy cũng không tới tìm muội nhỉ?

Lạc Ngưng sau cơn xấu hổ, lẩm bẩm nửa như tự nói một mình, nửa như hỏi hắn.

- Không sao, có lẽ cô ấy ngủ say rồi, mùa xuân là mùa hay mơ mộng mà.

Lâm Vãn Vinh pha trò, chuyện này không thể để Lạc Ngưng tra hỏi tiếp được, nếu không lão tử sẽ lộ tẩy mất. Chỉ cần ta không nói, Ngưng nhi tuyệt đối sẽ không biết, về phía Từ tiểu thư càng sẽ không tiết lộ tin tức, chẳng nhẽ cô ta lại bảo: "Ngưng nhi, chồng muội là một tên dê cụ trời đánh thánh đâm, hắn dám mò vào phòng sờ soạng ngực ta."?

Khóe miệng hắn nhếch lên một điệu cười dâm, nắm tay Lạc Ngưng nói:

- À, phải rồi, hôm qua ta đã dặn Lạc Viễn, sáng sớm hôm nay sẽ lên Vi Sơn hồ kiểm tra một phen.

Bàn đến việc chính, Lạc Ngưng giũ bỏ sự ngượng ngùng, giữ rịt cánh tay hắn nói:

- Đại ca, muội đi cùng huynh.

Hai người mới động phòng đêm qua, chính là lúc ái ân hạnh phúc, tất nhiên tướng công đi đâu, Ngưng nhi cũng theo đó rồi. Lâm Vãn Vinh không thể phản đối, hai người nhanh chóng thu dọn rồi ra ngoài sân.

Lúc ngang qua sương phòng đêm qua, Lâm Vãn Vinh chỉ cửa phòng hỏi:

- Ngưng nhi, đây chính là khuê phòng của muội, không sai chứ?

Lạc Ngưng gật đầu, kề sát hắn nở nụ cười ngọt lịm, cánh môi anh đào khẽ mở:

- Đây là phòng của Ngưng nhi, cũng là phòng của đại ca, muội với đại ca là một thể, vĩnh viễn không xa rời.

Câu này nghe ấm lòng ghê ta, Lâm Vãn Vinh cười ha hả vài tiếng. Hai gian sương phòng tĩnh mịch không một tiếng động, chả biết Từ Chỉ Tình còn ở trong đó hay không. Lâm đại nhân trong tâm có quỷ, dựng cổ áo che nửa bên mặt, chực kéo Lạc Ngưng chuồn lẹ thì nàng đã rút khỏi tay hắn, nói nũng nịu:

- Đại ca, huynh chờ muội chút nha, muội đi xem Từ tỷ tỷ đã dậy chưa.

Lâm Vãn Vinh vừa há miệng, Lạc Ngưng đã đẩy cửa bước vào phòng Từ Chỉ Tình, khẽ gọi vài tiếng nhưng không có động tĩnh gì. Lạc Ngưng lại quay về phòng mình tìm kiếm một lượt, cũng không thấy bóng người, bất giác nhíu mày thắc mắc:

- Sao không thấy Từ tỷ tỷ đâu nhỉ?

- À, có thể là sáng sớm ra ngoài cho khuây khỏa rồi, Ngưng nhi, chúng ta cũng đi thôi.

Lâm Vãn Vinh mồm năm miệng mười nói.

Lạc Ngưng phì cười:

- Đại ca nói linh tinh gì thế, Từ tỷ tỷ việc gì phải khuây khỏa, tâm trạng tỷ ấy tốt lắm.

Tâm trạng tốt? Đó là trước đêm qua thôi! Từ Chỉ Tình bây giờ e là đang trốn vào đâu đó khóc trộm ấy chứ. Phải tới phòng Lạc Mẫn thỉnh an trước đã, Lâm Vãn Vinh đêm qua cuỗm mất khuê nữ bảo bối của người ta nên rất thành thực quỳ khấu đầu trước giường Lạc Mẫn, Lạc Ngưng ngoan ngoãn quỳ bên cạnh hắn. Hai người vái ba vái, khấu đầu chín cái, Lâm Vãn Vinh cung kính nói:

- Lão trượng nhân, người yên tâm, con nhất định sẽ tìm được số bạc đó về, trả lại công đạo cho người.

Lạc Ngưng trong mắt hàm lệ, nhẹ nói:

- Thưa cha, con gái đã kết làm phu thê với đại ca, từ nay gắn bó bên nhau không xa rời, cả đời hầu hạ lão nhân gia người. Đợi cha tỉnh lại, con gái và con rể sẽ lại khấu đầu trước cha.

Hai người ra ngoài lúc trời đã hừng sáng, Lạc Viễn đang nôn nóng chờ ngoài cửa, sau lưng gã tụ tập vài trăm người, người cầm lưới người cầm cây xiên cá, trông cách ăn mặc thì đều là những ngư dân tinh thông thủy tính trên hồ Vi Sơn.

- Đại ca...

Thấy Lâm Vãn Vinh đi ra, Lạc Viễn hớn hở gọi, lúc đến gần Lạc Ngưng, gã "hở" một tiếng kỳ quái, săm soi Lạc Ngưng từ trên xuống dưới rồi phán:

- Tỷ tỷ, tỷ biến đổi rồi!

Lạc Ngưng đỏ mặt lén véo tay đại ca, liếc hắn nói:

- Trẻ con nói năng nhăng nhít, tỷ có chỗ nào biến đổi?

- Tỷ tỷ, tỷ trở nên xinh đẹp hơn.

Lạc Viễn nháy mắt:

- Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, có phải vì đại ca tới, tỷ tỷ tâm lý vui vẻ nên mới mặt mày rạng rỡ, xinh xắn trẻ trung thế này không?

Nghe hai chị em trêu đùa, Lâm Vãn Vinh cũng vui lây, gật đầu nói:

- Được rồi, chuyện phiếm để sau. Tiểu Lạc, đây đều là các ngư dân trên hồ Vi Sơn hả?

Lạc Viễn gật đầu:

- Phải, các huynh đệ này đều là ngư dân quanh đây, đời đời sinh sống trên hồ Vi Sơn, rất giỏi thủy tính. Sau khi cha đệ đến Tế Ninh nhận chức đã lần lượt tới thăm hỏi từng hộ trên hồ Vi Sơn, mọi người cảm niệm ân tình của ông nên đều tự nguyện đến giúp.

Lạc Mẫn làm quan có rất nhiều đóng góp, từ việc đại hưng thủy lợi, chỉnh đốn đê sông ở Kim Lăng đã có thể thấy được điều này, tới Tế Ninh hiển nhiên cũng sẽ không thay đổi. Lâm Vãn Vinh yên tâm gật đầu:

- Vậy thì tốt rồi. Có thuyền không? Chúng ta ra hồ xem.

- Đương nhiên, có tận vài chiếc cơ.

Lạc Viễn hào hứng nói:

- Từ tỷ tỷ đã lấy một chiếc ra hồ rồi.

- Ai? Đệ bảo ai?

Lâm Vãn Vinh kinh ngạc hỏi, Lạc Ngưng cũng tỏ vẻ bất ngờ.

- Từ Chỉ Tình Từ tỷ tỷ á. Tỷ ấy đến từ lúc canh tư, nói là cần một con thuyền để ra hồ xem, đệ liền nhờ một vị đại thúc kinh nghiệm phong phú đưa tỷ ấy đi rồi.

Lạc Viễn giải thích.

Lúc canh tư? Thế chẳng phải đã hơn một thời thần rồi sao? Trời đất lạnh cóng, không khí âm u rét mướt thế này, một cô gái đơn độc ra hồ, bảo người ta không lo sốt vó sao được. Lạc Ngưng lo lắng trách:

- Tiểu Lạc, sao đệ không cản tỷ ấy?

Lạc Viễn gượng cười ủy khuất:

- Đệ đương nhiên có cản, nhưng Từ tỷ tỷ nói muốn ra hồ sớm để xem xét tình huống, thăm dò phương hướng vị trí số bạc. Đệ khuyên tỷ ấy đợi đại ca cùng đi, nhưng tỷ ấy kiên quyết không nghe, đệ chịu thua đành thu xếp một chiếc thuyền đưa tỷ ấy đi trước.

Lạc Ngưng lắc lắc đầu, nói với vẻ khó hiểu:

- Thảo nào không thấy ai trong phòng, hóa ra tỷ ấy ra hồ rồi. Lạ thật, muội rất hiểu tính cách của Từ tỷ tỷ, từ trước tới giờ tỷ ấy rất trầm tĩnh, làm việc gì cũng đều suy nghĩ kỹ rồi mới hành động, sao lần này lại ngoại lệ nhỉ? Mới canh tư đã chèo thuyền ra hồ Vi Sơn làm chi? Tối lửa tắt đèn, tỷ ấy nhìn được cái gì chứ?

Ta đã bảo là cô ta ra ngoài khuây khỏa, muội còn không tin. Thấy hai chị em Lạc gia nghi hoặc nhìn mình, Lâm Vãn Vinh đỏ mặt mo, cười nói:

- Đừng nhìn ta, ta có xúi bẩy cô ấy đi đâu.

- Đại ca, suốt chặng đường đồng hành cùng Từ tỷ tỷ, huynh có phát hiện ra tỷ ấy có điểm nào khác thường không? Kiểu hành sự tùy tiện này không phải phong cách của tỷ ấy, muội cứ cảm thấy là lạ ý.

Lạc Ngưng nắm tay hắn, dịu dàng hỏi.

- Khác thường? Không có đâu, ta thấy cô ấy rất bình thường, quá ư là bình thường.

Lâm Vãn Vinh khoác lác mà không biết ngượng mồm, cười ha ha nói:

- Chúng ta đừng đoán bừa nữa, chờ ra hồ tìm thấy cô ấy rồi Ngưng nhi đích thân hỏi chẳng phải là xong ư?

Coi như đã thành công đánh lạc hướng chú ý của hai người, Lâm Vãn Vinh lén lau mồ hôi lạnh, thầm kêu gào oan uổng, chỉ là hiểu lầm thôi mà, lão tử chột dạ cái gì?

Sáng sớm trên hồ Vi Sơn được phủ một lớp sương mù dày đặc, cách vài trượng đã không nhìn rõ bóng người. Hơi nước trong lành bốc lên mặt, đem đến cảm giác lạnh buốt thấu xương. Sương lạnh rơi rớt khắp mặt hồ, trên những cành lau sậy khô vàng rải đầy hạt sương óng ánh, đu đưa trong gió nhẹ, lắc lư, rơi rụng.

Mới là đầu xuân, thời tiết vô cùng lạnh giá, đứng ở đầu thuyền đón ngọn gió sớm lan vào tận xương tủy, tuy Lạc Ngưng đã mặc một lớp áo rét dày cộm mà vẫn không kìm nổi rùng mình, mặt đỏ bừng vì cóng.

Lâm Vãn Vinh đau lòng nắm tay nàng nhẹ nhàng xoa bóp, rồi lại nhét tay nàng vào trong áo bông của mình để sưởi ấm. Lạc Ngưng cười ngọt ngào, nhẹ gãi ngực hắn, say đắm nói:

- Đại ca, ở cạnh huynh, Ngưng nhi cảm thấy mình là người con gái hạnh phúc nhất thế gian.

Ài, cô bé này dễ dỗ dành quá cơ, ta thấy hơi mắc cỡ rồi đó. Lâm Vãn Vinh toan chọc ghẹo nàng một trận thì Lạc Ngưng lại tiếp:

- Muội ở bên đại ca, lúc lạnh có đại ca sưởi ấm cho, nhưng còn Chỉ Tình tỷ tỷ, một thân một mình phiêu bạt trên hồ, trời thì rét cóng, ai sưởi ấm cho tỷ ấy đây?

Ài, thế chẳng phải là bắt ta phải tự kiểm điểm sao? Mặc dù Từ tiểu thư một mình ra hồ có phần nguyên nhân rất lớn là do giận ta, nhưng chuyện đêm qua ta không cố ý thật mà. Ta sờ ngực cô ấy, cơ mà ngực cô ấy cũng sờ tay ta đó chứ? Mọi người đều như nhau, như nhau thôi. Hắn phóng mắt ra xa, sương mù bao phủ bốn bề, hình ảnh ở ngoài mấy trượng đã thấy rất mờ nhạt, sao có thể tìm được thuyền của Từ tiểu thư.

Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Không nghĩ ngợi nhiều nữa, Lâm Vãn Vinh khom lưng, múc một vốc nước trong ở đầu thuyền rắc lên mặt, cảm giác lạnh ngắt thấu xương khiến đầu óc hắn lập tức tỉnh táo hơn nhiều.

Hồ Vi Sơn chu vi vài trăm dặm, chiếm một vùng rộng lớn, chưa nói đến chuyện vắt qua cả mấy huyện Sơn Đông, chết người hơn là bèo nước, lau sậy bụi này liền bụi kia, bát ngát không thấy bến bờ. Bắt đầu từ bờ hồ, chỗ nước nông cao một thân người, chỗ sâu đạt mấy chục trượng, dù đem chôn cả thành Tế Ninh xuống cũng chẳng thể làm nổi sóng cả, nói chi đến ba lăm vạn lạng bạc ít ỏi? Nếu số bạc đó thực sự giấu trong hồ, e là chỉ có ông Long Vương mới biết địa điểm cụ thể.

"Đại ca", thấy hắn cau mày, Lạc Ngưng xót xa kéo ống tay hắn, ôn nhu khuyên:

- Huynh đừng làm khó bản thân. Nếu thật không tìm thấy bạc, Ngưng nhi cũng chấp nhận số phận. Được làm thê tử của đại ca, Ngưng nhi có chết cũng đáng.

- Tiểu nha đầu, nói vớ vẩn gì đấy? Chúng ta còn nhiều thời gian ân ái à!

Lâm Vãn Vinh vuốt ve tóc nàng, mặt cố rặn ra một nụ cười.

Tiếng mái chèo quạt nước lọt vào tai giòn tan, Lâm Vãn Vinh xua đuổi tạp niệm trong đầu, hỏi lão ngư ông đang chèo thuyền:

- Đại thúc, chúng ta mỗi năm đánh bắt được bao nhiêu cân cá trên hồ Vi Sơn?

Ông lão cười hà hà vài tiếng, quạt mạnh mái chèo xuống mặt nước:

- Mỗi năm đánh được bao nhiêu cân cá à? Cái này, tiểu lão đầu cũng chưa tính qua. Nếu chỉ tính nhà lão, dịp cuối hạ và nhập thu, tiểu lão đầu mỗi ngày đi đánh cá, sau một ngày nếu nhiều cũng được mấy chục cân, qua hai quý, kiểu gì cũng phải đánh được tám trăm đến một nghìn cân. (1 cân Trung Quốc = 1/2 kg)

Lạc Ngưng cảm thấy khó hiểu:

- Mỗi ngày mấy chục cân? Đại thúc, vậy chú hàng ngày đi đánh cá, sau một năm chẳng phải có thể kiếm được rất nhiều tiền ư?

Lâm Vãn Vinh nhéo má nàng, lắc đầu cười giảng:

- Nha đầu ngốc, muội tưởng đánh cá như ăn cơm, ngày nào cũng làm mấy lượt à? Đánh cá giống như trồng hoa màu, đầu tiên phải gieo giống, chăm sóc, tới mùa thu mới có thể thu hoạch. Như hồ Vi Sơn này, một năm bốn mùa, chỉ có hai mùa hạ và thu là thích hợp đánh cá. Mùa đông phải dưỡng thảo, mùa xuân thả cá bột, tới mùa hạ mới có thể cá béo đầy khoang.

Lâm Vãn Vinh từ nhỏ sống ở bên sông Trường Giang, tự nhiên hiểu rõ những điều này. Chị em Lạc Ngưng xuất thân nhà quan lại, sao hiểu chuyện nhà nông? Nghe đại ca giảng giải, nhất thời cảm thấy thật lạ lẫm thú vị, Lạc Ngưng nép sát vào cạnh người đại ca, mừng vui vô hạn, cất giọng êm ái:

- Đại ca, Ngưng nhi không biết, sau này huynh mỗi ngày đều dạy muội, được không?

Lão ngư ông giơ ngón tay cái khen:

- Trông tiểu ca chỉ thấy là người đọc sách văn nhã, không ngờ cũng biết những việc này. Tiểu ca nói không sai chút nào, những cành lau sậy này đã nuôi một mùa đông, chẳng bao lâu nữa là sử dụng được, hiện giờ là đầu xuân, sắp đến lúc thả cá bột rồi. Ngàn vạn con cá bột thả xuống, tới mùa thu, hồ này sẽ náo nhiệt lắm đây.

Thả cá bột, thả cá bột, Lâm Vãn Vinh thầm nhắc đi nhắc lại hai tiếng, dường như đã nắm bắt được thứ gì đó, nhưng lại như chẳng bắt được thứ gì.

Chú thích: *đãng phụ: người đàn bà phóng túng dâm loạn

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv