Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 320: Tai Nạn Lao Động



Dịch: Lãnh Huyết

Lâm Vãn Vinh tuy da mặt dày thật nhưng cũng biết ngại, không dám vác nguyên cái mặt có dấu tay rõ nét của tiên tử tỷ tỷ mà về nhà, cứ lần khân ở chỗ Đỗ Tu Nguyên mãi. Rỗi rãi vô sự, hắn lôi Tá Tá Mộc lên thẩm vấn tường tận, quyền đấm cước đá một phen, quả nhiên đúng như Lâm Vãn Vinh dự đoán, tên Đông Doanh này có chết cũng không chịu mở mồm, tinh thần võ sĩ đạo đã luyện đến trình độ cực cao rồi.

Tính về thời gian, Tá Tá Mộc có chắp cánh cũng không thể vừa cướp xong bạc ở Sơn Đông đã bay ngay đến kinh thành ám sát, từ đó suy ra, vụ cướp bạc ở Sơn Đông do một nhóm người Đông Doanh khác cùng Thành Vương thực hiện, Tá Tá Mộc chưa chắc đã biết địa điểm giấu bạc cụ thể, nhưng khẳng định là ở quanh Tế Ninh. Hôm nay bắt được lũ quỷ Đông Doanh này, mặc dù đã cố hết sức khống chế không để tiết lộ tin tức ra ngoài, nhưng Thành Vương cũng chẳng phải đèn dầu sắp cạn, không gặp được Tá Tá Mộc y nhất định sẽ sinh lòng nghi ngờ. Số bạc ở Sơn Đông rất có khả năng đang di chuyển, việc không thể chậm trễ, chuyến đi Sơn Đông này không thể trì hoãn, có điều chẳng biết Từ Vị thương lượng với hoàng thượng kết quả rốt cuộc thế nào rồi. Nghĩ tới đây, hắn không ngồi yên một chỗ được nữa, cũng chả hơi đâu lằng nhằng với tên tiểu quỷ kia, trực tiếp sai Hứa Chấn "hầu hạ" hắn tử tế, đoạn cắp đít bỏ đi.

Hắn về đến cửa tiệm đã là lúc đèn hoa mới thắp, từ sớm hôm qua bị Từ Vị gọi đi, đến tận bây giờ mới trở về. Đành vậy, hắn lắc đầu thở dài, chẳng hiểu nợ nần gì ai nữa, lão tử đúng là số vất vả mà, đàn ông tuyệt đối đừng nên quá giỏi giang.

Vết "má hồng" chưa khô, không được để ai trông thấy. Hắn rón ra rón rén, đang định len lén lẻn vào, bỗng có tiếng reo mừng:

- Đại ca, đại ca về rồi.

Thoáng chốc mấy người trong nhà đã ùa ra, Xảo Xảo đi đầu, theo sau là Tiêu đại tiểu thư. Thần sắc nàng tiều tụy, ngơ ngẩn nhìn hắn, gọi một tiếng "Lâm Tam ---" rồi không nói gì nữa. Tiêu phu nhân đứng sau vỗ nhẹ bờ vai mềm yếu của nàng, mỉm cười gật đầu với Lâm Vãn Vinh.

- A ha, mọi người đều có mặt à, ăn cơm chưa? Ăn rồi thì ngủ sớm đi!

Lâm Vãn Vinh che má cười ha ha nói.

- Đại ca, mặt huynh bị sao thế?

Xảo Xảo đứng gần nhất, vừa nhìn đã thấy màu đỏ tươi trên mặt hắn, tức thì cả kinh hỏi.

Chưa nhìn chưa biết, nhìn rồi giật mình, ánh mắt mọi người liền dồn cả lên mặt hắn, Lâm Vãn Vinh bụm chặt má, ấp úng:

- Ờ, không sao, bất cẩn va phải cây thôi, hai bên má đều dính chưởng. Nhưng mà mọi người yên tâm đi, khuôn mặt anh tuấn của ta không bị tổn hại tẹo nào đâu.

Xảo Xảo kéo tay hắn ra, xót xa vuốt ve, rưng rưng nước mắt:

- Ai đánh huynh ra nông nỗi này chứ? Đại ca, đau không?

Nha đầu này, chẳng biết bao biện hộ chồng nàng gì cả. Đây mà là đánh à? Đây là do tiên tử tỷ tỷ lỡ tay khi đang thân mật với ta, là tai nạn lao động, hiểu chưa?

Trước giờ chỉ có hắn bắt nạt người khác, chưa từng thấy hắn bị đánh bao giờ, chuyện này là sao đây? Đại tiểu thư lo lắng nhìn hắn, muốn đến gần nhưng thấy dáng vẻ ôn nhu của Xảo Xảo, nàng lại dừng bước.

Đã giấu không xong thì thèm vào giấu nữa. Hắn nắm bàn tay nhỏ nhắn của Xảo Xảo, nhẹ véo khuôn mặt hồng thắm của nàng, cười hi hi ôm quyền hướng về Tiêu phu nhân và đại tiểu thư:

- Không sao, ngộ thương thôi, mấy hôm nữa ta sẽ đánh lại.

- Đại ca, huynh không sao chứ?

Xảo Xảo quan sát hắn kỹ càng từ đầu xuống chân, giọng nghẹn ngào:

- Hôm qua huynh bị hoàng thượng triệu đi, một ngày một đêm không có tin tức gì, làm mọi người lo chết đi được. Đại tiểu thư cả đêm không ngủ, sáng nay vừa dậy đã đi tìm Từ tiên sinh, nhưng mãi chẳng thấy bóng dáng ông ấy đâu.

Lâm Vãn Vinh đưa mắt nhìn đại tiểu thư, chỉ thấy mặt nàng đỏ hồng, môi anh đào cắn hờ, đang trao hắn ánh mắt chứa chan tình cảm.

- Không sao, không sao, làm gì có chuyện ta bị sao chứ.

Lâm Vãn Vinh cười hi hi:

- Hôm qua bàn bạc công chuyện với hoàng thượng đến tối mịt, hoàng thượng lão gia tử liền bảo ta ở tạm trong cung một đêm, nào ngờ đã khiến mọi người lo lắng, đều do lỗi của ta, họa là từ mặt trăng!

Tiêu Ngọc Nhược hừ một tiếng, nói khẽ:

- Giữ ngươi ở trong cung? Hoàng thượng đối đãi với ngươi quả là không tệ, sao rồi, chuyện kén phò mã đã định rồi chứ? Khi nào nghênh đón công chúa về nhà?

- Xảo Xảo, sao nàng ra ngoài cũng mang theo hũ giấm to thế?

Lâm Vãn Vinh cười nói.

- Đâu mà, muội có mang theo giấm gì ----

Xảo Xảo ngớ người, nói được nửa chừng, liếc thấy sắc mặt của đại tiểu thư, bèn phì cười mắng yêu:

- Đại ca, huynh xấu quá đi.

Đại tiểu thư vành mắt ửng đỏ, chẳng nói chẳng rằng, nâng váy dài chạy biến vào trong tiệm. Lâm Vãn Vinh mặt nghệt ra đó, Xảo Xảo vội đẩy lưng hắn, nôn nóng giục:

- Đại ca, xem huynh nói xằng nói bậy kìa, mau đuổi theo đi.

Vụ này om xòm à nha, hết Tiên Nhi lại đến đại tiểu thư, chả biết hai hũ giấm này hũ nào đậm hơn nữa. Hắn khó xử đánh mắt cầu cứu Tiêu phu nhân, Tiêu phu nhân lắc đầu bảo:

- Chuyện của bọn trẻ các ngươi ta cũng không hiểu lắm, các ngươi tự xử lý lấy đi, ta tin ngươi và Ngọc Nhược. Có điều, nói thật lòng, Lâm Tam à, hai ngày nay không thấy bóng dáng ngươi, nhà chúng ta không biết sao nữa, bỗng dưng mất hết sinh khí cứ như không còn trụ cột gia đình vậy. Ngọc Nhược mặt ủ mày chau, làm gì cũng không tập trung tinh thần, như đột ngột biến thành một người khác, trước kia lúc chưa có ngươi, nha đầu này hăng hái năng động lắm, dám nghĩ dám làm, không sợ gì cả, nhưng bây giờ thì trái ngược hẳn, ngươi nói xem chuyện này là sao?

Lời này của phu nhân ẩn chứa thâm ý đây, cơ mà nói thật nhé, Lâm mỗ sống ở Tiêu gia thật sự rất tự giác, luôn tích cực phát dương tinh thần ông chủ, chưa bao giờ coi mình là người ngoài cả. Lâm Vãn Vinh cười ha ha, vênh mặt mo nói:

- Vậy à, phu nhân đề cao ta rồi. Ài, quấy rối tinh thần đại tiểu thư như thế, ta thực hổ thẹn quá, nổi bật hơn mọi người đúng là sai lầm, lần sau ta sẽ nhớ kỹ.

Đây gọi là mặt lừa chẳng biết mặt ngựa dài (không biết người biết ta, tự cho mình là nhất), da mặt của Lâm Tam phải nói là khoáng cổ tuyệt kim. Phu nhân gượng cười, than:

- Tiêu gia ta vất vả chèo chống nhiều năm nay, toàn dựa vào hai nữ tử yếu đuối, sau khi có ngươi, áp lực của chúng ta đã giảm đi rất nhiều, nói ngươi hiện tại là trụ cột của Tiêu gia ta không sai chút nào. Ngươi đi đi, xem Ngọc Nhược thế nào rồi dỗ dành nó, con bé này -----

Phu nhân lau hai giọt nước mắt, không nói tiếp nên lời.

Đòn công kích tình cảm của phu nhân quả là lợi hại, buộc ta chết ngắc luôn, muốn chạy cũng không thoát. Lâm Vãn Vinh hoàn toàn bái phục thủ đoạn của phu nhân, ôm quyền lách mình vào nhà, đi thẳng ra hậu viện. Trời đã tối đen, phòng đại tiểu thư không thắp đèn, không gian mịt mùng, không hiểu nàng có trong đó hay chăng.

Gõ cửa vài cái, Lâm Vãn Vinh hắng giọng gọi:

- Đại tiểu thư, ta là Lâm Tam đây, mở cửa đi, ta có lời muốn nói.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, không một âm thanh, chờ hoài không thấy mở cửa, Lâm đại nhân lắc đầu, ài, cứ bắt ta phải xuất tuyệt chiêu à, ta thì chả sao, chỉ sợ nha đầu này chịu không thấu:

- Ngọc Nhược, bé ngoan, bé yêu, bảo bối, bé cưng ------

Tiêu phu nhân ở sảnh trước nghe mà toàn thân rợn da gà, tên Lâm Tam này sao lời nào cũng thốt ra được, đúng là làm tổn hại phong tục, ảnh hưởng xấu đến giáo dục, ôi thanh niên thời nay! Xảo Xảo thì mặt mũi đỏ rực, đối với "nhục ma"* đại pháp của đại ca, nàng đã quen lâu rồi, ngày nào không nghe còn có chút hoài niệm ấy chứ.

Hắn chưa hô hết một lượt, đại tiểu thư đã phải mở cửa, mặt đầy vệt nước mắt đứng đối diện hắn, vừa ngượng vừa giận mắng:

- Ngươi la ó lăng nhăng gì đấy, không sợ nương thân nghe thấy à?

Lâm đại nhân chui vào như khỉ, cười hi hi nói:

- Sợ cái gì, ta gọi là việc của ta, phu nhân nghe là việc của phu nhân. Phu nhân nghe vui tai, ta gọi hứng khởi, mỗi người một nhu cầu. Bé cưng, ta gọi lần nữa nhé, nàng thích nghe không?

- Ai muốn nghe chứ, lời ngon tiếng ngọt, ngươi đi mà nói với bé cưng công chúa của ngươi.

Đại tiểu thư hừ một tiếng, song sắc mặt đã đỡ khó coi hơn ban nãy.

- Vậy sao được, ta xin thề với trời, Ngọc Nhược là bé cưng của ta, độc nhất vô nhị.

Lâm Vãn Vinh tay giơ cao, mặt nghiêm nghị, mắt không chớp.

Hắn không hề nói dối, đại tiểu thư là bé cưng của hắn, Tiên Nhi là bé ngoan, chung sống hữu hảo, không xâm phạm nhau.

Sắc mặt đại tiểu thư đã dịu đi nhiều, còn ửng màu hồng nhạt, khẽ nói:

- Vậy ngươi có dám nói, hoàng thượng giữ ngươi qua đêm trong cung, lẽ nào không phải muốn chọn ngươi làm phò mã?

Hoàng thượng tuyệt đối không muốn chọn ta làm phò mã, nhưng công chúa đã quyết tâm kết uyên ương với ta rồi. Lâm đại nhân thở vắn than dài, lắc đầu nói:

- Chuyện này kể ra dài lắm, bên trong rắc rối ngoắt ngoéo, nói mấy ngày mấy đêm cũng không hết. Ý, bé cưng, bộ áo tím này của nàng đẹp quá, đẹp như tiên nữ ấy, sao trước kia ta chưa từng thấy nhỉ?

Đại tiểu thư không phải hạng dễ gạt, thấy hắn úp úp mở mở, biết ngay trong lòng hắn có quỷ, tức thì nước mắt lặng lẽ lăn dài:

- Ngươi chỉ biết nói suông dỗ dành thôi, tưởng ta dễ ức hiếp vậy sao? Cả đêm qua ngươi không về, làm ta sợ hãi mất cả hồn phách, chưa đến canh một ta đã tới phủ Từ đại nhân chờ tin của ngươi, vậy mà ngươi trả lời qua quýt thế à? Ngươi ra đi, ra đi, đi tìm bé cưng của ngươi đi!

Đại tiểu thư đẩy hắn ra ngoài, Lâm Vãn Vinh xoay lưng ôm trọn thân hình mềm mại của nàng vào lòng, cười hi hi nói:

- Ta đang tìm bé cưng của ta còn gì? Nàng xem, ta bị "tai nạn lao động" đây này, ài, nàng vĩnh viễn không tưởng tượng nổi những chuyện phức tạp, hiểm ác mà ta trải qua trong hai ngày nay đâu. Những lời ta nói với nàng, câu nào cũng là sự thật, không lừa già dối trẻ, nếu có giả dối, trời đánh tan xác, không được yên ổn -----

- Tự dưng thề thốt làm gì.

Đại tiểu thư hoảng hốt bụm miệng hắn, quýnh quáng nói:

- Nếu linh nghiệm thì sao? Không có ngươi, ta biết phải làm sao?

Lâm đại nhân chỉ còn biết lừ mắt nhìn nàng, nói năng hay nhỉ, ta mà là kẻ không thành tâm thế á? Hắn cầm tay nàng, đặt lên một nụ hôn nhẹ, mặt nghiêm nghị:

- Đại tiểu thư, ta hỏi nàng một chuyện, nàng nhất định phải thành thật trả lời ---- Nếu có một ngày ta làm hoàng đế, nàng sẽ thế nào?

Chú thích: *nhục ma: buồn nôn, ngứa ngáy, khó chịu (trước cử chỉ, lời nói của ai đó)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv