Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 259: Thủ thắng



Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: luutinstrong6
Biên tập: luutinstrong6

"Tất cả chuyện này là sao?" Đứng trên thành lâu, Lý Thái và Từ Vị cùng nhau xem xét diễn tập Từ Chỉ Tình thấy tình huống trước mắt, nhìn không được nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Không phải nói song phương mỗi bên có ngàn quân sao, như thế nào bên Tô tướng quân đột nhiên xuất ra nhiều nhân mã như thế ?"

Từ Vị cũng nghi hoặc không giải thích được, liếc mắt nhìn Lý Thái một cái, lão tướng quân từng trải phong sương trên mặt không chút biểu tình nào, trầm giọng nói: "Hết thảy đều gần giống với thực chiến, có xuất hiện cái gì ngoài ý muốn cùng là bình thường, chiến tranh thì không nói đến điều kiện. Điểm này, Tô Mộ Bạch làm tốt lắm, Lâm Tam e rằng phải thua rồi."

Từ Chỉ Tình cắn răng, mới vừa rồi chính nàng nói cho Lâm Tam, Song phương mỗi bên có một nghìn người tham chiến, vậy mà trong nháy mắt, Tô Mộ Bạch lại biến ra số nhân mã gấp năm lần, Tóm lại, tuy là bắt nguồn tự sự vô tâm, nhưng cũng là nàng báo sai tin tức, hãm Lâm Tam vào hiểm cảnh, trong lòng nàng có chút hoảng hốt, trận này Lâm Tam có khả năng kiên trì vượt qua không?

Hoàng đế nghe mấy người nói chuyện, nhất thời vô cùng hứng thú nói: "A, Từ ái khánh, Lý ái khanh, theo lời các ngươi nói, số binh mã thay đổi này, đúng là do Tô Mô Bạch lâm thời làm ra? Các ngươi đều không biết ?"

Lý Thái ôm quyền nói: "Bẩm báo hoàng thượng, đạo dùng binh giả, thật khôn lường, hành động này của Tô Mộ Bạch chính là hợp với đạo dùng binh, cũng là ngoài ý liệu mọi người, trường thực chiến này, e là sẽ rất nào nhiệt."

Hoàng đế trên mặt lộ ra chút cười, gật đầu nói: "Kẻ thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết, kỳ chiêu này của Tô Mộ Bạch, cũng coi như không uổng công trẫm một phen khổ tâm đưa hắn sắp đặt đến bên lão tướng quân học tập. Tốt lắm, Từ ái khanh, ngươi cho rằng Tô Mộ Bạch cùng kỳ nhân mà ngươi để cử, ai giỏi ai kém."

Từ Vị suy tư một trận , ôm quyền nói: "Bẩm hoàng thượng, Tô trạng nguyên dụng binh thần kỳ, đích xác có chỗ ngoài dự đoán, nhưng người vi thần đề cử này, cũng không phải là nhân vật dễ dàng bị đánh bại như vậy, trận này e là đánh thật sự."

"Muốn đánh phải đánh thật mới tốt." Hoàng đế cười to nói, trong mắt lộ ra một tia cười thần bí: "Chư vị ái khanh, hôm nay diễn binh lại có tình hình ngòai ý muốn, để chúng ta tận mắt nhìn thấy sức mạnh thực sự của Đại Hoa ta, chính là trăm năm khó gặp, chúng ta ở chỗ này bình tĩnh mà xem kỳ biến đi." Chúng thần thấy hoàng đế hứng thú dâng cao, cũng liền ầm ầm hưởng ứng, ánh mắt hướng tới trong giáo trường.

Từ Vị lo lắng nhìn ra xa, chỉ thấy xa xa năm nghìn binh mã của Tô Mộ Bạch trận hình ổn định, đan xen dày đặc, như thủy triều tràn tới hướng đối diện, Lâm Tam tuy là bị vây vào thế kém, nhưng trong quân kỷ luật nghiêm chỉnh, không chút manh động, trong lòng hắn hiện lên chút hy vọng, Lâm tiểu huynh người cũng đừng làm cho ta thất vọng a.

Lý Thái thấy Chỉ Tình đầy mặt sầu lo, liền nói: "Chỉ Tình nha đầu, ngươi xem trận này, là Tô Mộ Bạch thắng, hay là Lâm Tam thắng ."

Từ Chỉ Tình trầm mặc không nói, một lúc lâu sau mới thờ dài nói: "Ai thắng ai bại, Chỉ Tình không dám đoán bừa, ta chỉ biết một điểm , đó là Tô Mộ Bạch dù có thằng cũng nhất định là thắng thảm."

Từ Vị liếc mắt nhìn chỉ tình, gật đầu cười nói: "Chỉ nhi, ngươi đem Lâm Tam này ra nhìn thấy rồi. Người này làm việc làm người không theo một gương mẫu nào, tất thảy đều có thể ngoài dự đoán của mọi người." Hắn chuyển hướng sang Lý Thái nói: "Lý lão tướng quân, hay chúng ta cùng đánh cá đi, trận hôm nay, nếu là Lâm Tam thắng, ta liền mới ngươi tới nhà ta uống ba ngày."

Lý Thái còn chưa trả lời, hoàng đế đã nghe được thích thú, cười nói: "Từ ái khanh, nghe ngươi nói như thế, chẳng lẽ ngươi đối với vị kỳ nhân tự mình để cử cũng không tin tưởng, chuyển sang ưa thích Tô Mộ Bạch nếu không thì sao lại chịu bỏ tiền mua rượu ?"

Từ Vị lắc đầu nói: "Không phải vậy, không phải vậy. Lão thần cũng muốn bán ra chỗ rượu tích trữ này đi. Nếu là Lâm Tam thắng, ta xin đứng ra làm chủ. Mời chư vị đồng liêu uống mười ngày mười đêm, cũng là cam tâm tình nguyện.

Hoàng Đế cười nói: " Cái này thật thú vị, Tứ ái khanh, lần này ngươi làm chủ, cũng tính cho trẫm một phần, ta từ lâu cũng muốn tới nhà ngươi thưởng thức nữ nhi hồng lâu năm của khanh."

Một câu nói ra mọi người đều cười to, Từ Chỉ Tình cũng đỏ bừng mặt, Từ Vị cất kỹ nữ nhi hồng, đó là vì nữ nhi này, đáng tiếc Từ Chỉ Tình hồng nhan bạc mệnh, còn chưa quá môn, chưa thấy mặt hôn phu thì vị hôn phu đó đã tử chiến tại sa trường rồi, nữ nhi hồng này đến bây giờ còn chưa mở ra.

Hoàng đễ nói những câu này là cố ý trêu chọc nữ quân sư, mọi người nghe được đều vui vẻ, chỉ có Lý Thái lắc đầu thở dài. Làm trì hoãn việc chung thân của Chỉ Tình, quả thật là lỗi của Lý gia, hắn nhìn Từ Chỉ Tình một cái, than thở: " Chỉ nhi, nếu ngươi có người nào đúng với ý thích, đề xuất với bá bá, bá bá vì ngươi làm mai. Ngươi là khuê nữ của Từ gia, cũng khuê nữ của Lý Thái ta. Chúng ta nhất định phải làm đám cưới thật lớn, gả ngươi đi."

Từ Chỉ Tình sắc mặt ửng đỏ, tự nhiên cười nói: "Tạ Hoàng thượng cùng Lý bá bá hậu ái. Chỉ Tình mê đắm vạn vật, đối với chuyện nữ nhi cũng không chút lưu luyến. Rượu ngon của Từ gia ta, xin mới chư vị uống thoải mái."

"Mau nhìn---" Tư Vị đang tập trung tinh thần nhìn sa trường đằng xa, đột nhiên phát ra một tiếng kêu kinh hãi, thu hút ánh mắt của mọi người chuyển hướng ra giáo trường nhìn lại. Chỉ thấy quân kỳ trong ba quân của Lâm Tam lay động, bóng người qua lại, Lâm Tam bắt đầu hành động.

Nghe được lời nói của Lâm Vãn Vinh, Hồ Bất Quy cùng Đỗ Tu Nguyên nghênh đầu lên nhìn lại, chỉ thấy trên giá trường cát bụi dập dờn, một đám người dày đặc, trong tiếng ngựa hí vang, vô số người trào đến như thủy triều, nhanh chóng vọt tới hướng đối phương.

"Con bà nó, ít nhất cũng là năm ngàn người." Hồ Bất Quy nhếch miệng nói, trong mặt hiện lên vẻ hưng phấn: "Lần này có thể có thể đánh rồi, tên trạng nguyên kia còn có thể chơi chiêu này, thật sự không phải là kẻ ngu ngốc."

Lý Vũ Lăng là lần đầu tiền nhìn thấy khung cảnh to lớn vậy, hắn tuy còn trẻ tuổi nhưng cũng là xuất thân từ gia tộc cầm quân, thấy tình hình trước mắt, trường đao trong tay vung lên, tuấn mà cũng hí vang, hưng phấn kếu to: "đánh a, đánh cho thỏa thích"

Hai cái tên này đều là kẻ cuồng chiến tranh a, Đỗ Tu Nguyên cười khổ một tiếng, hắn am hiểu mưu lược gặp chuyện trầm tĩnh, tỉnh táo, thấy đối thủ trước mắt gấp năm lần mình, thế tới hung hãn, khí thế mãnh liệt, lo lắng nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, nói khẽ: "Tướng quân, làm sao bây giờ?"

Con bà nó, tên họ Tô này thoạt nhìn thì lịch sự tao nhã, không nghĩ tới vẫn còn là một cao thủ ám đấu a, Lâm Vãn Vinh nuốt nước miếng một cái, thấm ướt cổ họng khô khốc, hỏi: "Đỗ đại ca, nếu cùng bọn họ liều mạng đánh bừa tới, chúng ta có bao nhiêu phần thắng ?"

Đỗ Tu Nguyên cùng Hồ Bất Quy ngày thường đều đều đối diện nhân mã cùng nhau luyện binh, đối với bọn hắn sức chiến đấu hiểu biết rất rõ ràng, nghe vậy trầm tư nói: "Dùng một địch hai các huynh đệ thắng dễ dàng, dùng một địch ba , sợ là không được."

"Lấy một địch ba cũng không vấn đề gì." Hồ Bất Quy lại cương ngạnh nói: "Lâm tướng quân, những người dưới tay ta tuyệt không sợ chết."

Hồ bất Quy này giống với dạng phần tử hiếu chiến, Lâm Vãn Vinh tự nhiên không dám tin nghe lời hăn nói, nhưng thật ra so với lời Đồ Tu Nguyên gần như nhau, Lâm Vãn Vinh ngày đó đề nghị chế độ đào thải kẻ yếu, luôn luôn được Đỗ Tu Nguyên cùng Hồ Bất Quy trung thực chấp hành, cái này gần như thủ đoạn tàn khốc bất cận nhân tình, đối với việc tăng cường sức chiến đấu của quân sĩ có tác dụng cực lờn, lấy một địch hai, tuyệt không phải nói vô căn cứ, nhưng quân sĩ đối diện cũng là tinh nhuệ của Đại Hoa, tuyệt không thể có chút khinh thường.

Trong lúc mấy người đang trầm tư, Lâm Vãn Vinh phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy ngăm nhìn nhân mã của Tô Mộ Bạch, kỳ bình ít nhất năm ngàn, tuấn mã hí vang, trường đao vung cao, lao đến tấn công vào kẻ địch phía trước. Đội hình tụ hợp không phân tán, có sức tập trung, hiển nhiên là thao luyện đã lâu, trận hình thuần thục, phía sau là vô sô trường mâu bộ doanh, theo sau kỵ binh, đội đoàn nghiêm cẩn, sĩ khí mạnh mẽ, hiển nhiên là không dễ sánh được. Kỵ binh cùng bộ doanh lúc đó, cách nhau hơn mười trượng, đây cũng là đội hình tiêu chuẩn kỵ - bộ hợp đồng tác chiến.

Thấy mấy ngàn kỵ binh đối phương xung kích phía trước, Lâm Vãn Vinh khẽ cắn môi, mẹ kiếp, may mắn lão tử cũng là lão tổ tông chơi thủ đoạn, sớm bảo Lý Thánh chuẩn bị đồ vật, bằng không lúc này đây thật sự là bị họ Tô này diệt mất cũng còn không biết.

"Lý Thánh ---" Lâm Vãn Vinh quát lớn.

"Có mạt tướng ---" Lý Thánh thở hồng hộc chạy tới, vẻ mặt vừa hưng phấn vừa kích động, theo sau hắn cũng là mấy trăm nhân mã, kéo theo hơn mười chiếc xe lớn, trên xe chứa đầy cỏ khô, đúng là lương thực chuẩn bị cho chiến mã.

"Lý đại ca, ta không nói lời thừa nữa, vinh dự sinh tử của mấy ngàn huynh đệ ta, giờ ở trong tay ngươi." Lâm Vãn Vinh hơi trầm ngâm nói, Hồ Bất Quy cùng Đỗ Tu Nguyên đưa mặt nhìn nhau, Lâm tướng quân thế này là có ý tứ gì ? Chẳng nhẽ trận này muốn cho thần cơ doanh xung sát.

Lý Thánh khom người nói: "Tướng quân tính toán không hề sai sót, phòng ngừa cẩn thận, mạt tướng tâm phục, khẩu phục."

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, cũng không giải thích, sắc mặt nghiêm chỉnh, quát lớn: "Thần cơ doanh ở đâu?"

Mấy trăm cung thủ ra khỏi hàng, kết thành đội hình chiến đấu, cầm trong tay cung cứng, xếp thành hàng lối trước trận, hai mắt sáng rực, chính là đối kháng với mấy nghìn kỵ binh đối thủ xung kích phía trước.

Hồ Bất Quy cùng Đỗ Tuy Nguyên sắc mặt đồng thời đại biến, mấy trăm xạ thủ này, có thể nào ngăn cản hơn ngàn kỵ binh quân đang xung kích? Lâm tướng quân chẳng lẽ điên mất rồi.

"Lâm tướng quân ---" Hồ Bất Quy nóng lòng muốn nói, Lâm Vãn Vinh vung tay lên nói: "Nghiêm chỉnh chấp hành, nghe lệnh chỉ huy, tiễn thủ chuẩn bị."

Hơn trăm tiễn thủ dương cung lắp tên,nhìn kỵ binh kia tiến tới như gió, đảo mắt đã tiến vào phạm vi cung tên bắn tới, Lâm Vãn Vinh hét lớn một tiếng: "Bắn tên."

Mấy trăm mũi tên bay tán loạn như cào cào, hướng đến kỵ binh đang xung kích bắn tới. Cung tiễn dùng trong trận chiến diễn tập này, đầu tên đều đã bị bịt lại thức sự là có sức bắn ra thì có nhưng không có đầu nhọn nên lực sát thương bị hạn chế rất lớn, binh sĩ thần cơ doanh trong quân của Lý Thánh đều là thần tiễn thủ trăm người có một, trận mưa tên này độ chính xác cực cao, có đến một nửa bắn trúng mắt tuấn mã đang phi tới, Mấy trăm chiến mã cùng nhau hí lên một tiếng, đau đớn, bốn chân mềm nhũn, ngã trên mặt đật , hơn mười kỵ sĩ trên ngựa ngã theo, tiếng rên rỉ vang lên không đứt.

"Đánh tốt lắm." Lý Vũ Lăng hô to một tiếng, hưng phấn kêu lên. Hắn lần đầu thấy khung cảnh thực chiến, lại vẫn còn tính trẻ con, tự nhiên cao hứng vô cùng, bọn người Đỗ Tu Nguyên và Hồ Bất Quy lại vẫn như cũ lo lắng trùng trùng, phương pháp bắn mắt ngựa này, là Hồ Bất Quy học được từ người Hồ, hơn nữa thần cơ doanh thật sự là thần tiễn thủ, mặc dù hiệu quả không sai, nhưng đối phương chí ít có một ngàn năm trăm kỵ binh, thiệt hại mấy trăm, không thể gây thương tổn đến gân cốt, ngược lại càng kích thích sát khí của bọn họ.

Quả không ngoài dự đoán, kỵ binh đối phương bị thất bại một trận, giống như phát ra hung tính, càng vội chạy đến chém giết, trong khi chạy đội hình thay đổi, từ ngang biến dọc, làm cho xạ thủ mất đi mục tiêu, cung tiễn của thần cơ doanh nhất thời mất đi uy lực, đợi đến khi mưa tên bắn xong một trận nữa, kỵ binh đối phương thiệt hại đã giảm hẳn.

"Xông lên ---" những kỵ binh phía trước hùng tráng hô cao, ngựa lao như bay, bởi dọc biến thành ngang, như thủy triều hung mãnh tràn vào.

"Thần cơ doanh lùi ra sau, Lý Thánh ---"Lâm Vãn Vinh hét lớn một tiếng, hạ lệnh.

"Nhận lệnh" Lý Thánh sớm suất linh binh sĩ thủ hạ chuẩn bị thỏa đáng chỉ chờ mệnh lệnh, nghe Lâm tướng quân ra lệnh, mấy trăm binh sĩ thần cơ doanh thúc ngựa, nhanh chóng lôi lương thảo trên xe ngựa xuống, trong nháy mắt đã dựng trước kỵ binh đối thủ một đạo bình phong bằng cỏ khô.

Lương thảo vừa mới ném xuống xong, kỵ binh đối thủ đã trùng sát tới, Lý Thánh hốt hoảng hét lên một tiếng: "Lui, mau lui."

Mấy trăm kỵ binh trong ba quân của Lâm Tam quả thật theo chấp hành nghiêm lệnh, vừa nghe tương quân hạ lệnh lui lại, liền phi lên chiến mã, thúc ngựa chạy như điên, tư thế tuy thuần thục vô cùng, nhưng lại là dùng trong chạy trốn, thực sự khiến người cảm tháy đáng tiếc.

Trên thành lâu hoàng đế cùng chúng thần tử cũng nhìn rõ ràng rành mạch tình hình trước mắt, Lâm Tam này cũng không trụ lại được rồi, một lượt mưa tên qua đi, liền vội vàng lui lại, chỉ dựa vào lương thảo xe ngựa chắn ở phía trước, là có thẻ chốn đỡ thiết kỵ thế như chẻ tre của Tô Mộ Bạch sao ? thật sự quá ngây thơ rồi.

Ánh mặt mọi người đều dồn lên người Từ Vị, Tự Vị đại học sĩ học thức siêu phàm, nhãn quang độc đáo, chỉ là hôm nay mất đi cái nhìn, cực lực đề cử tới hoàng thượng nhân vật bất thành khi như vậy, thực sự khiến người ta thất vọng.

"Lý ái khanh, Tô Mộ Bạch trận này dùng binh thế nào? Có sơ sót gì không?" Ánh mắt hoàng đế nhìn vào trên chiến trường hai bên giao chiến, nhưng hỏi Lý Thái ở bên.

Lý Thái lắc đầu nói: "Tô Mộ Bạch lần này dùng binh, là binh thư chiến pháp điển hình, kỵ xung bộ tùy ( kỵ binh lên trước bộ binh theo sau), ứng dụng thật là không sai, trận hình kỵ binh biến hoa mau lẹ, xung kích mạnh mẽ, bộ doanh tốc độ cũng không sai, chỉ là –"

Trên tường thành này, hiểu binh pháp tác chiến, thực sự không có mấy người, Lý Thái là Đại Hoa đệ nhất danh tướng, trải qua hàng ngàn trận đánh, kinh nghiệm phong phú bao nhiêu, hắn nói tự nhiên là không có sai.

Hoàng đế nghe hắn tán dương Tô Mộ Bạch, có chút gật đầu, lại nghe hắn thay đổi ngữ khi, liền cười nói: "Lão tướng quân, chỉ điểm một hậu sinh vãn bối, nhưng lại khách khí như vậy làm gì, có gì hãy cứ nói hết ra."

Lý Thái ngừng nhìn nói: "Duy nhất không đủ, cũng là cự ly giữa kỵ binh cùng bộ doanh, hiềm nỗi duy trì khoãng cách xa một chút. Theo như binh thư mà xem, cự ly này cũng tính là đúng, nhưng theo kinh nghiệm thực chiến của lão thần mà xem, điều này có điểm không ổn rất lớn. Thí dụ như là tác chiến trên bình nguyên, kỵ doanh và bộ doanh liên kết với nhau gần một chút, để ngừa bị kỵ binh địch chặt đứt, Từ nha đầu, ngươi xem thế nào ?"

Hoàng đế mỉm cười nhìn Từ Chỉ Tình một cái, Từ tiểu thư khom người nói: "Ý kiến của Lý bá bá, Chỉ Tình vô cùng tán thành, cuộc chiến hôm nay, e là sinh ra chuyển biến ngược."

Hoàng đế gật gật đầu: "Nói về Tô Mộ Bạch xong rồi, lại nói về vị kỳ nhân Từ ái khanh đề cử. Lý ái khanh, ngươi nghĩ hắn biểu hiện thế nào ?"

Lý thái nhìn ra xa ở đống cỏ ngăn trở trước kỵ binh một cái, lắc đầu nói: "Lâm Tam người này làm việc, lão thần nhìn không ra, đống cỏ ngăn binh này, cũng không phải binh pháp trên quyển binh thư nào, nhưng từ tình thế chiến trường mà xem, có một điểm có thể khẳng định ---"

"Việc gì có thể khẳng định?" Hoàng đế nghe lão tướng quân phân tích cuộc chiến, nhưng lại nghe tới thích thú, vội vàng hỏi.

Lý Thái cười nói: "Từ nha đầu, tới ngươi nói đi." Ánh mắt chúng thần đều dồn cả vào người Chỉ Tình, ngay cả Thành vương kia vẫn trầm mặc ít nói, cũng lắng tai nghe lời nói của Chỉ Tình.

Từ tiểu thư mìm cười nói: "Trong chiến sự thường xuyên xảy ra, đống cỏ khô ngăn binh này của Lâm Tam, chưa đánh đã chạy, chỉ có hai khả năng."

Hoàng đế cười khổ nói: "Từ nha đầu, ngươi không nên ngăn sự hứng thú của trẫm, Nữ nhi hồng kia của nhà ngươi, trẫm sẽ cho ngươi tiếp tục bảo quản là được rồi."

Mọi người cười to, Từ Chỉ Tình sắc mặt đỏ lên, khẽ nói: "Nếu không phải là Lâm Tam này vô năng, thì chắc chắn là dùng yếu nhược đối địch tất có dự mưu phía sau."

Dự mưu phía sau? Mọi người kinh nghi một trận, lương thảo này có thể có cái gì lợi hại, huống chi toàn quân Lâm Tam đã lui lại, chẳng lẽ trong đó có giấu người?

"Oành --- Oàng ---" Hai tiếng nổ lớn kinh thiên vang lên, đất rung núi chuyển, tường thành trên mặt đất đều rung động, loan trướng quả hoàng đế cũng lay động khẽ một trận

"Người nào khai pháo ? hộ giá, mau hộ giá ---" Chúng thần kinh hãi thành một đoàn, cao giọng kêu lên, mấy hộ vệ thị tùng vội vàng vây lấy bên người hoàng đế, che hắn ở bên trong,

Chỉ có Từ Vị , Lý thái là những người đứng yên không hoảng hốt, Hoàng đế cười nói: " Hộ giá cái gì? đây là thực binh giao chiến, bắn hai quả pháo không phải bình thường sao?" Hắn đưa mắt nhìn lại, đã thấy đối diện một mảng hỏa quang , binh mã Lâm Tam ở nới nào cũng nhìn không thấy.

Kỵ binh của Tô Mộ Bạch thế tới cực nhanh, nháy mắt đã đến trước xe lương thảo, thấy quân sĩ Lâm Tam vứt xe mà đi, chúng binh sĩ kỵ doanh trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, thế ngựa không ngừng, trực tiếp đêm lương thảo ngăn trở kia phá ra , mấy ngàn nhân mã dũng mãnh vọt qua, xe đầy cỏ khô bị phá ra tán loạn khắp nơi, hình thành một đội hình dàn trải kéo dài, cảnh tượng thật là hoành tráng, trong chớp mắt, kỵ binh liền đột phá phòng tuyến cỏ khô, thẳng tới trong ba quân của Lâm Tam.

"Oàng ---" một tiếng thê lương tiếng thét thất thanh đột nhiên vang lên, một viên đạn pháo to lớn bắn đến trước mắt, rồI rơi trên đống cỏ khô sau lưng kỵ binh, đống cỏ khô trong nháy mắt thiêu đốt.

Ngàn kỵ binh của Tô Mộ Bạch nhất thời toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, đây là diễn binh không phải là thực chiến, Lâm Tam dám khai pháo, chẳng lẽ hắn điên rồi ?

Suy ngẫm chưa xong, lại nổi lên một trận nổ kinh thiên, cũng là đống cỏ khô kia nổ ra, một thanh âm tiếng nổ kịch liệt vang lên, tựa như là pháo bắn không ngừng, sóng nhiệt cuồn cuộn thổi đến mặt, trong sát na, đống cỏ khô vừa nổ mạnh vừa kịch liệt thiêu đốt, hình thành một biển lửa thật dài, đem bộ binh cùng kỵ binh trong nháy mắt chia thành hai đoạn.

Thuốc nổ ! Thiên hộ của kỵ binh thoáng chốc đã hiểu được đạo lý trong đó, trong đống cỏ khô này cất giấu tầng tầng thuốc nổ, Lâm Tam cố ý đem đám cỏ khô này vứt bỏ, là vì làm cho người khác tự mình mất cảnh giác, sau đó dùng hỏa pháo châm lửa cho thuốc nổ, mẹ kiếp, đây còn là diễn tập sao ? Lâm Tam, đây là giết người đó!

Sóng nhiệt rừng rực truyền đến, chiến mã xung phong phía trước cảm nhận được thế lửa cuồn cuồn phía sau, nhất thời cùng hí lên, bốn vó túng ra, liều mạng chạy về phía trước, đây vốn là chiến mã huấn luyện thuần thục, trong ngày thường đè cương một cái, liền có thể thu phóng tự nhiên, nhưng hôm này đối mắt với biển lửa hừng hực phía sau, mặc cho kỵ sĩ lôi đứt dây cương, cũng không ngừng được thế ngựa, mấy ngàn con tuấn mã, phát điên phóng về phía trước.

Mười mấy thớt chiến mã đi đầu vọt lên phía trước, đi được vài bước, đột nhiên trùng móng xuống, chân trước uốn cong, đầu ngựa hạ xuống, ngã cắm đầu về phía trước, mưới mấy tên kỵ binh bay ra ngoài, ngã mạnh trên mặt đất.

"Bán mã tác!" ( xem DDSL để biết thêm chi tiết ^ ^) tên thiên hộ trong lòng kinh hãi, thật sự sợ ngườI ngựa phía sau lại tới, hắn nâng trường đao lên, liền mạng kéo cương ngựa , hét lớn: "Ngừng tiến tới, ngừng tiến tới, phía trước là bán mã tác."

Hơn ngàn kỵ sĩ tự nhiên biết sự lợi hại của bán mã tác, nhưng đối diện với thế lửa thiế đốt phía sau, chiến mã bình thường cực kỳ dễ sai bảo đã sớm nổi cơn điên, mấy trăm thớt chiến mã đồng thời phóng về phía trước, vướng phải bán mã tác liền ngã xuống, tuấn mã phía sau cũng ngừng không đươc thế ngựa, nhảy lên trên cao, lại dẫm nát người đồng bạn phía trước, liên tiếp ngã quỵ trên mặt đất, miễn cưỡng kéo cương tuấn mã, nhưng lại khiến cuồng tính bộc phát, hí lên một tiếng, chân trước dựng lên cao, thẳng đứng so với mặt đất, đem đám kỵ binh ngày thường sống chết nương tựa vào nhau, hất mạnh ra ngoài, trong khoảnh khắc người ngã ngựa lật, tiếng kêu la khắp nơi, khung cảnh cực kỳ thảm liệt.

Đỗ Tu Nguyên nhìn tình hình trước mắt, trong lòng có chút không đành lòng, dù sao đây đều là huynh đệ của mình, mặc dù không tới mức bỏ mạng, nhưng dạng thương thế ngiêm trong này, không dưỡng thương cả tháng, sợ là không khôi phục được.

Lâm Vãn Vinh cũng hiểu rõ tâm tình của hắn, ra tay thế này hắn làm sao có thể chịu được ? Nhưng đây là thực chiến, hôm nay chính mình đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu không như thế, đám kỵ binh trong trường này, phía trước có dây thừng, sau có lửa mạnh, đã thành mục tiêu sống cho thần tiễn thủ, nếu muốn diệt bọn hắn, dễ như trở bàn tay.

Hẵn vỗ vỗ bả vai Đỗ Tu Nguyên, cười khổ nói: "Đỗ đại ca, huynh nên coi chúng ta đang là người Hồ, bởi như thế, tâm lý cũng cảm thấy tốt hơn, những huynh đệ này bây giờ bị thương, nhưng lại nhận được kinh nghiệm giáo huấn, ngày sau thật sự gặp người Hồ hung hãn, có thể chảy ít máu hơn, huynh nói có đúng hay không ?"

Đỗ Tu Nguyên cười sang sảng nói: " Lâm tướng quân nói đúng cực kỳ, bây giờ chúng ta làm ác nhân, cho bọn hắn một chút giáo huấn, Đỗ mỗ tự nhận đọc thuộc binh thư, nhưng nếu nói về mưu lược, cũng không phải là đối thủ của người, trong cỏ khô này dấu thuốc nổ, cũng chỉ có Lâm tướng quân ngươi dám làm, chỉ là chúng ta hôm nay lại ở trước hoàng thượng nổ pháo, là đại bất kính, không chừng sẽ rước lấy rắc rồi."

Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói: "Cái này ta nói không được, dù sao ta cứ đánh như vậy, không phải muốn xem ta bị đối thủ đem ra làm bánh bao thịt quét sạch sao?"

Đỗ Tu Nguyên tư duy tỉ mỉ, có hỏi chút nhưng cũng là xuất ra từ sự quan tâm thật sự, hắn bất đắc dĩ gật đầu, lại nói: "Bắn pháo cũng đã bắn rồi, nhưng mạt tướng vẫn có một chuyện lo lắng."

Lâm Vãn Vinh cười nói: "Huynh chẳng lẽ muốn hỏi, ta bắn pháo, Tô Mộ Bạch có thể hay không cũng cho chúng ta vài phát pháo ?"

"Đúng là như thế:" Đỗ Tu Nguyên gật gật đầu nói: "Giờ chúng ta là người khởi xướng, hắn sẽ không nương tay."

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói: "Ta đây chính là đánh bạc, cá là hắn không dám khai pháo. Chúng ta dùng pháo nhưng cũng chỉ là đốt cỏ, tới tận bây giờ, ta còn chưa cùng bọn họ thực sự phạm qua, hắn là kẻ đọc sách, lại muốn làm quan, không giống chúng ta không có chút cố kỵ nào như vậy, nếu là hắn thật sự dám khai pháo, chúng ta liền với một ngàn năm trăm kỵ binh của hắn cùng nhau xong đời, hắn tất nhiên dành được thắng lợi, hắn lạm sát người vô tội, coi binh linh như cỏ rác, thanh dành này truyền ra ngoài, như thế nào có thể lãnh binh, như thế nào có thể làm quan ? Huynh nếu là hắn, huynh có dám hay không?"

Đây là nhân tính a, Đỗ Tu Nguyên bất đắc dĩ thở dài, Lâm tướng quân nhìn người, chính là luôn nhắm đến chỗ yếu hại của đối phương, chỉ dựa vào điểm này, đếm khắp ở trên triều và trong dân gian, lại có người nào có thể so sánh với hắn,

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv