Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 125: Tiên Nhi hấp dẫn



Tần Tiên Nhi đã nhiều lần liều mình giúp đỡ có thể nói là rất tình thâm ý trọng, thế nên dù có lạnh lùng đến đâu cũng bị khối tình cảm đó làm cho cảm động . Huống chi Lâm Vãn Vinh này đâu phải quân tử, tiện nghi như vậy sao có thể không chiếm chứ? Cả người lập tức rạo rực hẳn lên.

Ngón tay Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, tuy còn vướng một lớp quần áo nhưng cũng có thể cảm nhận được làn da mát mẻ, mịn màng của nàng. Không biết tiểu nữ này dùng phương pháp bảo dưỡng gì mà da dẻ thật láng mịn, mềm mại như nước vậy. Lâm Vãn Vinh rên lên một tiếng, bàn tay cũng nhẹ nhàng chuyển động, tíc tắc các nút áo của của nàng đã được cởi ra, đại thủ nhanh nhẹn tiến vào.

Thân hình Tần Tiên Nhi run rẩy, đôi mắt nhu tình liếc nhìn hắn, gương mặt lộ vẻ ngượng ngùng vô hạn, chiếc miệng nhỏ hé ra, khe khẽ rên lên, một cổ hương khí nhàn nhạt xộc vào mũi Lâm Vãn Vinh, làm cả cõi lòng hắn ngây ngất tê dại.

Lâm Vãn Vinh vuốt ve nhẹ nhàng lên sống lưng của Tiên Nhi, cảm giác từ ngón tay truyền đến thật là nhu nhuyễn, Tiên Nhi da thịt trong suốt như ngọc, mềm mại mịn màng không có một chút tì vết, càng nhẹ nhàng vuốt ve càng cảm thấy như một loại tơ lụa mềm mại nhất,đưa lại một cảm giác đê mê.

Hê hê, nhặt được bảo bối rồi, không cần phải nói về dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của Tiên Nhi, làn da này đúng là mềm mại, cũng hiếm người sánh được, quả thực có thể ngang tầm với Thanh Tuyền. Tiên Nhi này thật sự là một đại bảo bối a, lão tử bị nàng hấp dẫn cũng là đạo li

Lâm Vãn Vinh thèm thuồng vội nuốt nước miếng, bàn tay cũng nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng nàng, từ từ tiến xuống dưới, thoáng cái đã đặt lên bờ eo thon, mềm mại của nàng rồi.

Lập tức, Tần Tiên Nhi tựa như bị trúng tà toàn thân bất động, người khẽ run rẩy, sắc mặt như phủ một lớp mây hồng, cái miệng nhỏ nhắn lãi khẽ rên lên, trong cổ họng bỗng ư hử vài tiếng, tựa như thanh âm của một con mèo cái chứ không phải do nàng cố ý phát ra. Hơi nóng bỏng của nàng trở nên gấp gáp, cơ thể nóng rực cả lên như bị lửa thiêu vậy.

Hai mắt nàng long lanh trong vắt, trên mặt phảng phất một mảng hồng phấn kỳ dị, ngơ ngác liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, đôi môi đỏ mọng một khẽ hé ra, hơi thở vô ý phát ra như hoả nhiệt .

- Công tử! Một tiếng rên rỉ từ Tần Tiên Nhi phát ra. Lâm Vãn Vinh trong lòng rung động, ôm chặt nàng vào trong lòng ngực, cảm giác thấy đôi ngọc nhũ căng tròn nhô cao đang tỳ lên ngực, một cảm giác mềm mại, trơn tru truyền tới. Hắn trong lòng không nhịn được nữa, hai tay thuận thế hạ xuống, đang muốn chạm vào tiết y của Tiên Nhi thì ánh mắt bỗng liếc qua, đã thấy xa xa trên mặt hồ, một con thuyền thật lớn của quan quân đang chậm rãi đi tới.

Lâm Vãn Vinh lập tức đè nén dục hỏa trong người, dần tỉnh táo lại. Ối chao! lão tử đây bị làm sao vậy, tinh trùng chui vào não à, định quần áo ướt dã chiến ư? bây giờ Tiên Nhi còn chưa có thoát hiểm. Chà, càng ngày sức chống cự đối với nữ sắc càng kém, lại để thằng bé chỉ huy thằng lớn. Xấu hổ, xấu hổ a!

Cảnh sắc trong rừng coi bộ cũng không tệ. Ta liền chui vào đấy, cùng với Tiên Nhi lại tiếp tục diễn xuất, "giãi bày" chuyện yêu đương, cảm giác khẳng định rất là … Hắn cười he hé mấy tiếng, cảm thấy có chút bội phục ý nghĩ dâm tiện của chính mình.

Tần Tiên Nhi cảm thấy bàn tay đang tác quái ở trên người đột nhiên ngừng lại, vội vàng hé mắt liếc trộm hắn, đã thấy hắn hai mắt híp lại, trên môi nở một nụ cười đắc ý, cũng không biết đang suy nghĩ quỷ quái gì nữa.

Tần Tiên Nhi cũng không nghĩ được gì nhiều, cho dù chính mình đối với hắn có tình ý sâu đậm, nhưng làm việc hồ đồ này với hắn ở bên ngoài rừng như vậy thì còn ra thể thống gì?

Nàng trên mặt nóng bừng, vừa thẹn vừa mừng, thầm nghĩ: "Cuối cùng chàng cũng biết thương tiếc ta. Nàng không biết rằng gã họ Lâm này đang có ý định dẫn nàng vào đàng kia nghiên cứu, hưởng lạc thú

Tiên Nhi, mau mặc quần áo, chớ để cảm lạnh. Lâm Vãn Vinh nghiêm trang nói, phảng phất như vừa rồi người nào khác cởi áo nàng vậy. Trên người hắn vẫn mặc bộ quần áo gia đinh ướt mèm, bây giờ lại làm ra vẻ chánh nhân quân tử, khiến cho người ta nhìn thấy buồn cười.

Tiên Nhi trong lòng thẹn thùng vô hạn, trộm liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ: "công tử này da mặt cũng không biết dày như thế nào, đã làm ra sự tình như vậy, ngó nghiêng một cái là đã ra vẻ trong sạch".

Nhưng Lâm Vãn Vinh hấp dẫn nàng vô cùng, chưa từng thấy hắn làm gì đứng đắn bao giờ, đích thực vô lại, nhưng cách đối xử làm người ta cảm thấy ấm áp, cùng hắn nói chuyện thì vĩnh viễn sẽ không biết ưu sầu. Tương phản với bọn vương tôn công tử, trước mặt nàng cứ điệu điệu bộ bộ giả tạo, nàng nhìn không vừa mắt tí nào.

Tần Tiên Nhi cúi đầu, trên mặt đỏ bừng, Lâm Vãn Vinh biết nàng thẹn thùng, càng chai mặt cười ha hả:

- Thôi để ta giúp nàng vậy.

Tần Tiên Nhi khẽ kêu một tiếng, cúi đầu không nói. Hắn liền vươn tay gài lại nút cho nàng.

Chỉ là xiêm y của các nữ tử, cởi ra đã không dễ, thắt vào còn khó hơn. Hắn lại không biết nguyên tắc, làm đi làm lại phí bao nhiêu sức cũng chỉ làm cho thắt chặt hơn, thật là mất mặt a!

Tần Tiên Nhi nhìn điệu bộ cực kỳ vụng về của hắn, muốn cười nhưng cũng nhịn lại được, trong lòng tràn đầy ấm áp và hạnh phúc: "Nếu là không phải có nữ tử khác cùng hắn dây dưa, ta sẽ cùng hắn sống tới đầu bạc răng long, cũng không uổng phí mong mỏi bấy lâu nay.

Lâm Vãn Vinh bị mấy cái nút này chơi khó, cúi đầu ủ rũ, giọng buồn bực:

- Tiên Nhi, quần áo này nàng mua ở đâu vậy? Chất lượng kém quá a!

Tần Tiên Nhi bật cười:

- Chính là ở cửa hàng của Tiêu gia, chất lượng quả hơi kém.

Lâm Vãn Vinh cười trừ:

- Vừa nãy ta nói những gì, cứ coi như là chưa nghe nhé.

Tần Tiên Nhi thấy hắn ít khi chịu thiệt về khoản miệng lưỡi, che cái miệng nhỏ nhắn khẽ cười duyên.

Lâm Vãn Vinh bị nàng trêu, trên mặt có chút xấu hổ, thầm nghĩ: "Đại tiểu thư cũng không biết cách tránh cho người ta khỏi bực tức, thiết kế quần áo không có lo lắng gì cho nam nhân chúng ta cả, không phải cố ý dịnh làm khó xử cho nam nhân thiên hạ hay sao? Vấn đề này rất là nghiêm trọng, sau này trở về nhất định phải chỉ điểm đề nghị với Đại tiểu thư, nữ tử quần áo nhất định sẽ có nhiều cải tiến, phải phổ biến cho nữ tử khắp thiên hạ rằng, không chỉ có các nàng "thiện giải nhân y" ( dễ mở nút áo), nam nhân chúng ta cũng là "Thiện giải nhân y"."

Rốt cuộc Tần Tiên Nhi cũng tự mình mặc quần áo cho ngay ngắn, sắc mặt đỏ bừng, nhìn hắn nói:

- Công tử hãy đợi quan thuyền truy xét đi qua, chúng ta phải sớm rời khỏi đây ngay.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười:

- Vậy thì đi ngay thôi, ta cũng nói trước, là ta tuyệt đối không chui vào hang ổ Bạch Liên giáo đâu nhé.

Tần Tiên Nhi vui vẻ đáp:

- Cũng chỉ đi một đoạn phía trước thôi.

Nói rồi dẫn theo Lâm Vãn Vinh đi vào một con đường phía trước.

Sau nửa canh giờ cũng xuyên qua được cánh rừng rậm, phong cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi, bắt đầu trở nên thoáng đãng hơn. Một cánh đồng trải rộng mang lại cho mọi người một cảm giác thư thái, chính giữa là con lộ nhỏ, hai bên cỏ dại xum xuê, nối thẳng tới một thôn trang yên ả.

Đường mòn hoang dại, dâu liễu xanh xanh, tiếng chó gà văng vẳng, lác đác vài lão nông đang làm ruộng vài làn khói bếp nhè nhẹ bay lên mang lại cảm giác tĩnh lặng an bình.

Lâm Vãn Vinh lấy làm ngạc nhiên hỏi:

- Tiên Nhi, nơi đây là địa phương nào vậy?

Tần Tiên Nhi liếc mắt nhìn hắn khẽ cười:

- Nơi này là Long Hoằng thôn.

- Long Hoằng thôn?

Lâm Vãn Vinh nghi hoặc, địa danh này quả chưa từng nghe qua.

- Nơi này là gia hương của thiếp.

Tần Tiên Nhi nhẹ nhàng nói.

- Gia hương của nàng?

Lâm Vãn Vinh giật mình ngạc nhiên, hắn cùng Tần Tiên Nhi trước kia gặp gỡ tại Diệu Ngọc phường cũng có qua lại, nhiều lần đàm luận kiến thức, học vấn, phong thổ, Lâm Vãn Vinh nguyên vốn tưởng rằng nàng xuất thân nhà đại phú, lại không nghĩ nàng lại đến từ thôn nhỏ này.

- Ta sống gần sông Trường Giang, còn Tiên Nhi sinh sống tại Tây Hồ, coi như là môn đăng hộ đối lắm.

Lâm Vãn Vinh cười he hé.

Tần Tiên Nhi nhẹ nhàng gật đầu:

- Nơi này đích thị gia hương của nương thân thiếp, mặc dù thiếp không phải xuất thân ở chỗ này, nhưng mà gia hương nương thân thì cũng như của thiếp thôi.

Nương thân Tiên Nhi? Không phải là nhạc mẫu ta sao, nguyên lai là Tiên Nhi dẫn ta đến đây để ra mắt à?

Chà, sau khi đi vào thế giới này, tiểu cô nương hay đại cô nương đều đã gặp không ít, mà tới bây giờ cũng chưa ra mắt nhạc mẫu bao giờ. Tiên Nhi này cũng gấp gáp quá, chuyện tốt còn chưa có làm xong mà. Chờ khi nào động phòng, gạo nấu thành cơm sau đó bái kiến mẫu nương, như vậy mới là cách đúng đắn.

- Tiên Nhi, nương thân nàng bây giờ có ở nhà không?

Lâm Vãn Vinh hỏi.

- Nương thân thiếp đã mất đi hơn nhiều năm rồi.

Tần Tiên Nhi mắt đã ươn ướt, khẽ trả lời.

Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng kéo tay nàng lại:

- Không cần phải thương tâm, nương thân nàng trên trời cao nhất định sẽ phù hộ tốt cho nàng, bằng không, nàng làm sao có thể gặp được ta chứ?

Tần Tiên Nhi vừa khóc vừa cười:

- Chàng! Sao mà da mặt dày thật.

Lâm Vãn Vinh thấy nàng đang khóc lại nở nụ cười, thần thái thật là kiều mỵ, trong lòng lại nổi tà ý, nhân tiện hỏi tiếp:

- Cha của nàng có ở nhà không?

Tần Tiên Nhi sắc mặt biến đổi, cả giận lớn tiếng:

- Ta không có cha!

Nàng vẻ mặt quyết liệt, trong mắt ánh lên ngọn lửa phẫn nộ, Lâm Vãn Vinh lắp bắp kinh hãi: "Tiên Nhi vẫn luôn ôn nhu động lòng người, thốt nhiên nhắc tới cha thì lại biến sắc như thế?"

Lâm Vãn Vinh thấy nàng cắn chặt hàm răng ngọc, sắc mặt tái nhợt, nước mắt lăn dài trên má, biết bên trong có sự tình khó xử, liền nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ bé của nàng:

- Tiên Nhi, việc này là ta không đúng, ta không nên hỏi, ta xin lỗi nàng.

Tần Tiên Nhi mím môi vội vàng nói với hắn:

- Công tử, chuyện này chàng không liên quan, chỉ là thiếp không tốt, chàng đừng trách Tiên Nhi được không.

Thấy Lâm Vãn Vinh mỉm cười gật đầu, Tần Tiên Nhi liền tiếp lời:

- Tiên Nhi cho tới bây giờ không có cha, chỉ có mẫu thân, Long Hoằng thôn này chính là cố cư của nương thân, cũng là gia đình duy nhất của thiếp. Hàng năm ta đều quay trở về đây ở một đoạn thời gian, những năm gần đây, công tử là đệ nhất khách nhân đến thăm nơi này đấy.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười, gật đầu nói:

- Nói như vậy, ở nhà này, chỉ có duy nhất một mình nàng thôi?

Tần Tiên Nhi khẽ "vâng" một tiếng, không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn gợn chút ngượng ngùng.

Lâm Vãn Vinh thềm kêu "ái chà" một tiếng, chỉ có một mình Tiên Nhi thôi ư! Ta chết mất, không phải cô nam quả nữ, lửa đặt gần rơm biến thành gian phu dâm phụ? Ông trời có mắt a, nhất định muốn ta phải hoàn thành hảo sự bên hồ lúc nãy.

Tiên Nhi sắc mặt đỏ bừng, vội chạy tới vài bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn Lâm Vãn Vinh tình tứ:

- Công tử mau lại đây!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv