Cực Phẩm Đại Tiểu Thư

Quyển 2 - Chương 79: Thâm tình ôm nhau



Trên đường rất nhiều người qua lại, Tần Mộ Dao bỏ rơi những thị vệ không theo kịp, chỉ còn lại Thanh Lam.

Tần Mộ Dao tìm kiếm chung quanh, địa điểm trên lá thư hôm qua viết rõ ràng là nơi này – miếu Tuyết Thần.

Nàng đến đã lâu, nhiều người như vậy khiến việc tìm hình bóng Mạc Thiếu Khanh càng thêm khó khăn.

Nàng tin tưởng, hắn nhất định ở đó chờ nàng, hoặc là, nhất định cũng giống nàng, đều đang tìm kiếm đối phương.

Đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vai nàng, Tần Mộ Dao ngẩn ra, trên mặt nhanh chóng nở rộ ra vẻ tươi cười.

Là Thiếu Khanh! Nhất định là Thiếu Khanh!

Tần Mộ Dao không cách nào hình dung được tâm tình của nàng giờ phút này, nàng sắp nhìn thấy hắn sao?

Đưa lưng về phía hắn, hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, sau đó, cho dù trong lòng nàng vô cùng vội vàng nhưng vẫn có chút thẹn thùng.
Đúng! Thẹn thùng. Chắc chắn là thẹn thùng, Tần Mộ Dao nghĩ như vậy!

“Thiếu…”

Tần Mộ Dao xoay người, hai chữ ‘Thiếu Khanh’ còn chưa nói ra miệng, Tần Mộ Dao nhìn nam nhân trước mắt, trong nháy mắt vẻ tươi cười trên mặt trở nên có chút cứng ngắc, trong mắt xẹt qua một chút mất mát.

Sao có thể là hắn?

“Dao Nhi, sao vậy? Thật xin lỗi, hôm nay ở đây đông người quá, đã để cho nàng phải đợi lâu.”

Cả người Vũ Văn Hạo Thiên toát ra khí chất nho nhã, nhìn Tần Mộ Dao trước mắt.

Hôm nay nàng ăn mặc chải chuốt, ngày thường Tần Mộ Dao đã xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm, giờ phút này nàng càng khiến người ta thêm đui mù.

Tần Mộ Dao giật mình, lông mày hơi hơi nhướn lên.

Để nàng phải đợi lâu?

Đột nhiên nhớ ra hình như hôm qua mình không chỉ nhận được thϊếp mời của mỗi Mạc Thiếu Khanh, còn có mấy tấm khác, trong đó hình như có tấm viết tên Vũ Văn Hạo Thiên, trong mắt xẹt qua một chút ướm hỏi.
“Huynh… chỗ hẹn … Là nơi này?”

Tần Mộ Dao không biết nói gì nhìn hắn, trong lòng cầu nguyện, trăm ngàn lần đừng có nói ‘Đúng’!

Nhưng, ghét của nào trời trao của ấy, lúc Tần Mộ Dao nghe được đáp án của Vũ Văn Hạo Thiên, trong đầu lập tức oanh một tiếng.

“Đúng vậy! Miếu Tuyết Thần!”

Vũ Văn Hạo Thiên quan sát thấy sự khác thường của nàng, ngầm phát hiện lúc Dao Nhi quay lại nhìn hắn, trong mắt mang theo một tia kinh ngạc.

Không phải nàng đến gặp hắn sao? Vậy là nàng đến đây vì có hẹn với người khác?

Nghĩ đến đây, Vũ Văn Hạo Thiên lập tức nghiêm túc lên.

Không biết vì sao, trong lòng hắn dường như thực không muốn nghĩ đến chuyện đó.

Nheo mắt, cố ý coi nhẹ biểu hiện khác thường của nàng, khóe miệng giương lên một chút ý cười ôn hòa.

“Dao Nhi, ta có thể có vinh hạnh đưa nàng đi xem miếu Tuyết Thần được không?”
Trong mắt Vũ Văn Hạo Thiên lộ vẻ chân thành, khiến Tần Mộ Dao không đành lòng cự tuyệt, trong lòng Tần Mộ Dao khó xử.

Vì sao nơi hẹn của Vũ Văn Hạo Thiên lại giống nơi hẹn của Thiếu Khanh, đã chưa gặp Thiếu Khanh thì thôi, ngược lại còn không thể cự tuyệt lời mời của Vũ Văn Hạo Thiên.

“Dao Nhi?”

Vũ Văn Hạo Thiên thúc giục, nhìn thấy vẻ mặt trên mặt Tần Mộ Dao, trong lòng lập tức xẹt qua một chút hụt hẫng.

Dao Nhi đang chờ ai?

Trong đầu hiện lên vài hình ảnh, lông mày không khỏi nhíu chặt.

“A?… À… Được, vậy làm phiền huynh.”

Tần Mộ Dao nhắm mắt.

Nếu nói cho hắn, nàng ở đây chờ người khác, không hiểu sẽ có hậu quả gì.

Trên mặt Vũ Văn Hạo Thiên xẹt qua một chút đắc ý, tươi cười nở rộ hơn nữa, tay làm một tư thế mời, dẫn Tần Mộ Dao đi vào miếu Tuyết Thần.
Tuy trong lòng hụt hẫng vì người mà Dao Nhi chờ không phải là mình, nhưng cũng cảm thấy vô cùng may mắn, mình đã gặp được Dao Nhi trước người nọ một bước.

Sau khi hai người rời đi, chỉ một lát sau chỗ Tần Mộ Dao đứng ban đầu đột nhiên xuất hiện một thân ảnh cao lớn anh tuấn, Mạc Thiếu Khanh tìm kiếm bốn phía, vẻ tươi cười trên mặt đã hơi cứng đờ.

Không thấy bóng dáng Dao Nhi! Vừa rồi rõ ràng mình nhìn thấy ở phía này, rõ ràng Dao Nhi đứng ở chỗ này mà!

Nhưng… Lại tìm một lần nữa, trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút mất mát.

Không có! Không có bóng dáng Dao Nhi!

***

Trong miếu Tuyết Thần.

Hầu như những nam nữ có người trong lòng đều ở đây khẩn cầu Tuyết Thần phù hộ và chúc phúc, mà trong không gian của miếu Tuyết Thần có một cây đại thụ khổng lồ, chỉ cần viết ra nguyện vọng của mình, sau đó treo lên cây là Tuyết Thần có thể nhìn thấy tâm nguyện của họ.
Tần Mộ Dao và Vũ Văn Hạo Thiên đi sóng vai bên nhau, Vũ Văn Hạo Thiên giảng giải cho nàng về tập tục của tiết Tuyết Thần, Tần Mộ Dao lẳng lặng nghe, trong lòng lại nghĩ Mạc Thiếu Khanh đã đến hay chưa, nàng rời khỏi đó, hai người có thể đã bỏ qua nhau rồi không.

Có mấy lần, Tần Mộ Dao muốn ngắt lời Vũ Văn Hạo Thiên, trở lại nơi đó tiếp tục chờ Mạc Thiếu Khanh.

Một tháng không gặp, nàng thật vô cùng nhớ nhung vẻ tươi cười và cưng chiều của hắn, nôn nóng sự bảo vệ của hắn!

“Dao Nhi…”

Đi vào trong miếu Tuyết Thần, Vũ Văn Hạo Thiên gọi Tần Mộ Dao lại, hắn cảm giác được lòng nàng không yên, trong lòng sinh ra mất mát nồng đậm, hắn hầu như có dự cảm, Tần Mộ Dao sẽ tùy thời từ chối lời mời của hắn, sau đó trở lại chỗ vừa rồi, tiếp tục chờ người nào đó.
Người nọ rốt cuộc là ai? Là ai có thể khiến Tần Mộ Dao có vẻ mặt như vậy?

“Làm sao vậy?”

Tần Mộ Dao giương mắt nhìn về phía Vũ Văn Hạo Thiên, tươi cười, tận lực che giấu sự mất tự nhiên của mình.

Vũ Văn Hạo Thiên giật mình, nhìn nàng tươi cười, những lời muốn nói lại thu về, ngược lại thử hỏi :

“Dao Nhi đã có người trong lòng chưa? Tuyết Thần rất linh nghiệm, chỉ cần cầu nhân duyên ở đây, nhất định sẽ có nhân duyên tốt!”

“Thật sao?”

Tần Mộ Dao nheo mắt, trong đầu hiện ra vẻ tươi cười của Mạc Thiếu Khanh, trong mắt hiện lên một chút hạnh phúc.

“Vậy, ta đưa Dao Nhi đi cầu nguyện nhé?”

Vũ Văn Hạo Thiên tiếp tục nói, ánh mắt không chớp nhìn Tần Mộ Dao chằm chằm.

Không sai, trong mắt nàng vừa hiện lên tia hạnh phúc và thẹn thùng, trong lòng không khỏi ngẩn ra.
Không biết ai có thể khiến nàng có vẻ mặt như vậy, là người mà nàng đang chờ sao?

Trong mắt xẹt qua một chút hâm mộ!

Tần Mộ Dao không cự tuyệt, chỉ gật đầu đáp ứng.

Hai người đi đến trước mặt Tuyết Thần, Tần Mộ Dao thầm cầu nguyện, có tăng nhân đưa cho nàng một cái mộc bài, Tần Mộ Dao cầm mộc bài trong tay, trong mắt xẹt qua một chút nghi hoặc.

“Viết tên đối phương lên đó, treo lên trên cây kia, sẽ được Tuyết Thần chúc phúc.”

Vũ Văn Hạo Thiên giải thích, cảm thấy có hứng thú với cái tên mà Tần Mộ Dao sắp sửa viết ra.

Ai sẽ là cái người may mắn đó?

Tần Mộ Dao giật mình, cầm bút, xoay người viết ra ba chữ, khóe miệng giương lên một chút ý cười.

Nếu thật sự phải nhận được sự chúc phúc của Tuyết Thần, đây có thể coi như lễ gặp mặt với Thiếu Khanh!

Nghĩ đến Thiếu Khanh, vẻ tươi cười trên khóe miệng Tần Mộ Dao càng lúc càng lớn.
Vũ Văn Hạo Thiên nheo mắt, trong lòng vô cùng tò mò, đi ra phía trước, đang muốn vụиɠ ŧяộʍ xem thử, lại bị Tần Mộ Dao phát hiện ra, Tần Mộ Dao giấu mộc bài sau lưng, trừng mắt lườm Vũ Văn Hạo Thiên.

Lúc này vẻ mặt và dáng vẻ nhí nhố của hắn khác một trời một vực với dáng vẻ khôn khéo trên triều đường thường ngày của Vũ Văn Đại thừa tướng.

Vũ Văn Hạo Thiên bị phát hiện, xấu hổ sờ sờ mũi, trong lòng xẹt qua một chút mất mát.

Tần Mộ Dao nhanh tay che mộc bài, sao có thể để cho người khác nhìn thấy chứ?

“Đi, để ta đưa nàng đến cây hứa nguyện, treo lên đó là có thể được Tuyết Thần phù hộ.”

Vũ Văn Hạo Thiên nheo mắt, trên mặt miễn cưỡng xả ra vẻ tươi cười, nhưng trong lòng lại ngầm có cảm giác không muốn đưa nàng đi.

Tần Mộ Dao gật gật đầu, cùng Vũ Văn Hạo Thiên đi đến hậu viện của miếu Tuyết Thần, nơi đó đã có rất nhiều người xếp hàng chờ treo mộc bài.
Tần Mộ Dao và Vũ Văn Hạo Thiên xuất hiện lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía họ, tuấn nam mỹ nữ đi bên nhau khiến người ta ghen tị không thôi, trên mặt Vũ Văn Hạo Thiên vẫn là vẻ tươi cười, mà vẻ tươi cười trên mặt Tần Mộ Dao lại bắt đầu nở rộ.

Người Bắc Tĩnh quốc hầu hết đều hào sảng, giờ này khắc này, thậm chí có người còn ném tuyết về phía hai người, đây là cách họ biểu đạt sự chúc phúc của mình với những đôi lứa.

Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, trong lòng biết họ đang hiểu lầm, nhưng, đối diện với sự nhiệt tình của họ, Tần Mộ Dao vẫn giữ vẻ vẻ tươi cười như cũ.

Vũ Văn Hạo Thiên săn sóc nâng tay áo lên, nhẹ nhàng che vài bông tuyết đang bay vào Tần Mộ Dao, nhìn dung nhan xinh đẹp của Tần Mộ Dao, da trắng như tuyết, tâm thần run run, hắn dường như cũng đã đui mù.
Mà một màn này lại đập vào trong mắt Mạc Thiếu Khanh đang từ bên ngoài tiến vào tìm kiếm Tần Mộ Dao, ánh chờ mong và hưng phấn vốn có trong mắt Mạc Thiếu Khanh đột nhiên cứng đờ.

Dao Nhi và Vũ Văn Hạo Thiên?

Hai người họ được mọi người vây quanh, hình ảnh đó khiến hắn cảm thấy vô cùng chói mắt, nhưng hắn không thể không thừa nhận, hai người quả thật rất xứng đôi!

Lúc này trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác chua xót, tâm như thể đau nhói, toàn bộ thế giới dường như biến mất, chỉ còn lại ba người bọn họ…

Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút cô đơn.

Sao hắn lại không nghĩ rằng sau một tháng mong đợi thì sẽ gặp cảnh nàng tươi cười thoải mái bên cạnh người khác, trong lòng có một thanh âm đang nói với hắn, hãy mau rời đi, bằng không tâm sẽ càng thêm đau!
Nhớ tới ước hẹn của mình với nàng, hắn muốn bảo vệ nàng cả đời, nhưng nếu nàng yêu nam nhân khác, vậy thì sự bảo vệ của hắn có phải đã trở thành một sự châm chọc thật lớn hay không?

Bọn họ đều là những bậc vương giả, nhưng nếu so sánh thẳng ra, Vũ Văn Hạo Thiên vĩ đại không thua gì hắn, cho nên, trong lòng hắn mới cảm thấy sợ hãi.

Hai tay gắt gao nắm chặt lại, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm hai người đối diện kia, im lặng xoay người…

“A…”

Vũ Văn Cẩn sợ hãi kêu ra tiếng, ‘cộp’ một tiếng, mộc bài trong tay rơi xuống đất, trong lòng Vũ Văn Cẩn lập tức dâng lên một cơn lửa giận, tiến lên níu lấy nam nhân đã đụng vào nàng, ngữ khí không vui hét lớn:

“Ngươi không có mắt…”

Lời Vũ Văn Cẩn định nói chợt đóng băng trong miệng.

Trời ạ! Ánh mắt nàng khóa chặt nam nhân trước mắt, trong mắt nam nhân kia vô cùng thê lương ảm đạm khiến nàng giật mình, trong lòng lập tức kinh hoàng không thôi.
Đây là cảm giác gì? Giống như toàn bộ thế giới đều an tĩnh lại, chỉ còn lại mình nàng và nam nhân trước mắt này.

Hai mắt Mạc Thiếu Khanh trống rỗng, mặc cho nữ tử này lôi kéo, dường như không có một chút cảm giác.

“Ngươi… Làm sao vậy?”

Vũ Văn Cẩn nhận thấy hắn có chút không bình thường, thử hỏi, ngữ khí cũng khác hẳn vẻ hào sảng ngày xưa, dường như cố ý bày ra vẻ dịu dàng.

Mạc Thiếu Khanh không đáp lại, hình ảnh vừa nhìn thấy lại hiện lên trong đầu, không ngừng cắn xé trái tim hắn, trong lòng hắn kêu gào ‘Dao Nhi’, ‘Dao Nhi’…

Lông mày Vũ Văn Cẩn nhíu chặt.

Người này rốt cục bị làm sao thế? Sao lại có dáng vẻ mất hồn mất vía như vậy?

Theo bản năng buông lỏng vạt áo hắn ra, còn không quên vuốt lại chỗ bị nàng vò nát, hơi hơi cúi đầu.

“Ta… Ta tên là… Ta tên là Vũ Văn Cẩn…”
Nhưng, lúc nàng nói xong ngẩng đầu lên, đã phát hiện ra người kia không còn ở trước mặt mình, chỉ để lại cho nàng một cái bóng.

Trong lòng Vũ Văn Cẩn dâng lên một cảm giác mất mát.

Rốt cục hắn bị làm sao vậy? Vì sao lại thương tâm như vậy? Vừa rồi nàng nói tên cho hắn, liệu hắn có nhớ không?

Vô số nghi vấn vang lên trong đầu Vũ Văn Cẩn, lúc này nàng hoàn toàn quên mất mục đích của nàng đến miếu Tuyết Thần là cầu nhân duyên, hơn nữa là cầu nhân duyên cho nàng và ca ca!

***

Người ném tuyết về phía họ đã dần dần tản đi, rốt cục Tần Mộ Dao có thể nhẹ nhàng thở ra, lập tức phát hiện mình cũng không bị cảm mạo vì tập tục này của Bắc Tĩnh quốc, mở miệng đang định nói cảm ơn Vũ Văn Hạo Thiên, ánh mắt của nàng lại dừng ở một bóng dáng, trong lòng đột nhiên ngẩn ra.
Rất quen thuộc!

Tên Mạc Thiếu Khanh lập tức nhảy vào trong óc, trong lòng Tần Mộ Dao vui vẻ, trên mặt nở rộ ra một chút tươi cười, rất nhanh vòng qua Vũ Văn Hạo Thiên đang nhìn nàng chằm chằm, chạy vội về phía thân ảnh quen thuộc kia…

Vẻ mặt Vũ Văn Hạo Thiên run run. Niềm vui trên mặt Dao Nhi khiến hắn nhíu mi, nhìn thân ảnh đang chạy đi của Tần Mộ Dao, Vũ Văn Hạo Thiên lập tức cả kinh.

Dao Nhi thấy ai vậy?

Hầu như theo bản năng, Vũ Văn Hạo Thiên cũng chạy theo Tần Mộ Dao.

Tầm mắt Vũ Văn Cẩn vẫn đuổi theo cái người kỳ quái kia, đột nhiên cảm giác được hai thân ảnh chạt vụt qua bên mình, mà bóng dáng của nam nhân chạy sau kia cực kỳ giống ca ca của nàng, hơi hơi nhíu mi, Vũ Văn Cẩn lại nhìn thân ảnh màu trắng kia rồi cũng đuổi theo rất nhanh.

Mạc Thiếu Khanh bước vô mục đích, lúc này hắn hoàn toàn như một cái xác không hồn, không biết nên làm cái gì bây giờ?
Trong lòng không ngừng gọi tên Tần Mộ Dao, cứ hy vọng rằng hắn không thấy một màn kia, càng hy vọng người đứng bên cạnh Dao Nhi vĩnh viễn là hắn!

“Thiếu Khanh!”

Thanh âm mang theo một tia dồn dập thở dốc, quen thuộc truyền vào tai Mạc Thiếu Khanh.

Thân thể Mạc Thiếu Khanh run run, dừng bước.

Là Dao Nhi đang gọi hắn sao?

Hai mắt phút chốc trợn to, nhưng giây tiếp theo, trong mắt hắn lại xẹt qua một chút cười khổ.

Làm sao có thể là Dao Nhi? Nhất định là ảo giác của hắn!

Mạc Thiếu Khanh lại tiếp tục bước đi, trong đầu miên man nhớ về một ngày yêu đương ngắn ngủi bên Tần Mộ Dao, cảm thấy vô cùng nhớ nhung.

“Mạc Thiếu Khanh!”

Thanh âm lại một lần nữa truyền đến, Tần Mộ Dao nhìn bóng dáng trước mắt, trong lòng dâng lên một tia hoang mang.

Có phải nàng nhận nhầm không? Nhưng bóng dáng trước mắt này, thật sự cực kỳ giống Mạc Thiếu Khanh!
Thân thể Mạc Thiếu Khanh lại một lần nữa cứng đờ, vẫn không nhúc nhích.

Là ảo giác sao?

Nhưng tiếng gọi này, sao lại chân thật như vậy?

Trong lòng có chút hoang mang, Mạc Thiếu Khanh muốn quay đầu lại để biết rõ đến tột cùng, nhưng lại sợ hãi một kết quả không như mình muốn, ngược lại càng thêm mất mát.

Hai người cứ dùng dằng như vậy, lông mày Tần Mộ Dao nhíu lại, trong lòng xẹt qua một chút kiên định, đi nhanh tiến lên, đi đến trước mặt người nọ, lúc nhìn thấy gương mặt mình vẫn nhớ nhung kia, sự nghi hoặc trong lòng đột nhiên biến mất.

“Dao Nhi?”

Mạc Thiếu Khanh có chút không biết nói gì nhìn nữ tử áo trắng trước mắt, giống như tiên nữ trong tuyết trắng, vạn vật trên thế gian đều mất đi màu sắc.

Lập tức, ánh mắt Mạc Thiếu Khanh phút chốc sáng bừng lên, như ánh sáng ngọc giữa trời đêm, trong lòng kích động, máu sôi trào, không tự chủ được mà vươn tay, lúc chạm vào má nàng, sự kích động trong lòng lập tức không thể kìm chế được.
Dường như hoàn toàn quên mất hình ảnh mình vừa nhìn thấy, quên mất thương tâm vừa rồi, trong lòng chỉ có một ý niệm, phải ôm nàng thật chặt vào ngực, để cho nàng cảm nhận được biết bao nhung nhớ của mình!

Nghĩ là làm, Mạc Thiếu Khanh tiến lên một bước, hai tay ôm lấy Tần Mộ Dao, giữ chặt toàn bộ thân thể nàng trước ngực mình.

“Dao Nhi…”

Mạc Thiếu Khanh thấp giọng gọi bên tai Tần Mộ Dao, chỉ một tiếng gọi, liền đủ để cho Tần Mộ Dao cảm nhận được tình cảm của hắn với nàng.

Gió lạnh gào thét, trong lòng Tần Mộ Dao lại dâng lên một tia ấm áp, dường như được truyền đến từ trong lòng hắn, trên mặt Tần Mộ Dao hiện ra một chút tươi cười sáng lạn, nâng tay lên, ôm lại hắn.

Hai người gắt gao ôm nhau, trao cho nhau tình yêu, trao cho nhau nhung nhớ…

Vũ Văn Hạo Thiên nhìn hai người ôm nhau, lập tức hiểu ra, ý cười trên khóe miệng dường như cũng trở nên chua xót.
Vừa rồi trên mộc bài của Dao Nhi nhất định là viết tên Mạc Thiếu Khanh rồi!

Cũng khó trách!

Hồi tưởng lại lúc ở Tần phủ Tây Nhạc quốc, một màn hắn đã nhìn thấy, lẽ ra không quá khó đoán ra quan hệ của họ mới phải!

Mạc Thiếu Khanh, một nam nhân vĩ đại như vậy, thật sự là xứng đôi với Dao Nhi. Nhưng mà, vì sao trong lòng hắn lại cảm thấy phiền muộn như vậy?

Lắc lắc đầu, từ bao giờ mà Vũ Văn Hạo Thiên hắn lại trở nên trì độn như thế?

“Ca… Bọn họ…”

Vũ Văn Cẩn như bị cái gì đó làm cho đau đớn.

Nam nhân kia lại ôm chặt lấy nữ nhân mọi ngày vẫn quấn quýt lấy ca ca! Đây là có chuyện gì?

Vũ Văn Hạo Thiên xoay người nhìn về phía Vũ Văn Cẩn, ra vẻ thoải mái chuyển sự chú ý:

“Không phải muội đi cầu phúc sao? Đã xong rồi à?”

Vũ Văn Cẩn run run, lập tức nhớ tới chuyện quan trọng của mình, nhưng nhìn xuống tay đã không thấy mộc bài đâu, nhớ tới vừa rồi lúc mình bị nam nhân kia va vào, nhất định là đã làm rơi ở đó, trong lòng hơi hơi mất mát, nhưng cũng chẳng muốn đi tìm, ánh mắt vẫn dừng ở trên hai người đang ôm nhau.
Bọn họ dường như không bị tác động bởi thế giới xung quanh, đang chìm vào trong thế giới của riêng mình.

Vũ Văn Cẩn cong môi, trong mắt xẹt qua một chút không vui.

“Trước mắt công chúng mà lại ôm ôm ấp ấp như vậy, chẳng có chút lễ nghĩa nào!”

Nói xong, Vũ Văn Hạo Thiên còn không kịp ngăn cản, đã thấy Vũ Văn Cẩn đi đến bên hai người, hai tay chống nạnh, một dáng vẻ điêu ngoa.

Vũ Văn Cẩn đang định mở miệng, lại nghe thấy một thanh âm lên tiếng trước nàng.

“Dao Nhi, nàng để ta phải chờ lâu quá đó!”

Trong mắt Lộng Nguyệt xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ.

Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh còn đang chìm sâu trong niềm vui gặp lại không hẹn mà cùng nhíu mày.

Mạc Thiếu Khanh ý thức được hoàn cảnh hiện tại, khẽ nhích ra, nhưng trên thực tế, trời biết giờ phút này hắn không muốn tách khỏi Dao Nhi đến nhường nào.
Vẻ mặt Tần Mộ Dao cũng rất buồn bực, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lộng Nguyệt.

‘Chờ nàng’? Sao nàng không nhớ là nàng đã để cho hắn chờ?

Trong đầu hiện ra mấy tấm thiệp mời kia, dường như còn có hai tấm nàng chưa mở ra, lẽ nào…

Trong lòng Tần Mộ Dao cả kinh, ánh mắt dừng ở phía sau Lộng Nguyệt.

Cách đó không xa, y phục áo choàng màu trắng, mái tóc màu bạc xõa tung trên vai, nắm tay Thiên Nhi đi đến phía họ không phải là Lạc Khinh Trần thì là ai?

Trong lòng Tần Mộ Dao không khỏi rên thầm.

Đây là cái quái gì? Sao lại cùng hẹn ở một chỗ thế này?

Rõ ràng là nàng chỉ đến gặp Mạc Thiếu Khanh, vì sao đột nhiên lại mọc ra nhiều người đến vậy? Thật là náo nhiệt!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv