Vũ Văn Hạo Thiên sóng vai đi bên cạnh Ngưng Sương, trên mặt lộ ý cười thản nhiên, trong lòng lại suy nghĩ dụng ý của Ngưng Sương khi muốn đi một mình với hắn.
Ngưng Sương nheo mắt, như có như không nhìn Vũ Văn Hạo Thiên, nam nhân này chẳng những anh tuấn mà quyền lực ở Bắc Tĩnh quốc còn vô cùng đặc biệt, chỉ có điều, năng lực đó của hắn lại trở thành trở ngại của nàng.
Nghĩ đến mục đích của mình, trong lòng Ngưng Sương xẹt qua một chút tàn nhẫn, trên con đường của nàng tuyệt đối không cho phép tồn tại trở ngại lớn như vậy!
Ngưng Sương thưởng thức khung cảnh của phủ Thừa tướng, nơi nào cũng độc đáo, cái hồ nhân tạo mà họ vừa đi qua cũng là cảnh đẹp khó cưỡng, mùa này mặt hồ ở Bắc Tĩnh quốc thường kết một tầng băng mỏng, dưới ánh nắng hắt lên, càng khiến mặt hồ càng thêm xinh đẹp.
“Hạo Thiên, sau này ta có thể thường xuyên đến quý phủ làm khách được không?”
Trong mắt Ngưng Sương hiện lên một chút chờ mong, lại còn có một chút hồn nhiên.
Vũ Văn Hạo Thiên run run, trong lòng vì nghe xưng hô như vậy mà không vui, trong đầu hiện ra khuôn mặt giống nàng ta như đúc của Tần Mộ Dao, nếu xưng hô này từ miệng Tần Mộ Dao nói ra thì hắn lại cảm thấy thật có chút hưởng thụ.
Chỉ có điều… Nói ra từ miệng Ngưng Sương lại khiến hắn cảm giác được một tia dụng ý khác.
Lông mày nhíu lại, lập tức dần dần giãn ra, ngữ khí và thái độ đều cung kính lễ phép.
“Ngưng Sương Công chúa muốn đến thì cứ đến, chỉ có điều Bản thừa tướng sợ bọn hạ nhân tiếp đón không chu toàn! Chậm trễ Ngưng Sương Công chúa.”
Ngưng Sương vừa nghe, vẻ tươi cười ban đầu cứng đờ.
Thái độ của Vũ Văn Hạo Thiên với nàng trước sau đều xa cách như vậy, giống như không hề để nàng vào mắt, nghĩ đến đây, trong lòng xẹt qua một chút không vui, nhưng vẻ tươi cười trên mặt lại khôi phục như cũ.
“Sao có thể tiếp đón không chu toàn? Có Hạo Thiên tự mình tiếp đón, sao có thể chậm trễ? Ngưng Sương cao hứng còn không kịp nữa là!”
Vũ Văn Hạo Thiên cười nhưng không nói, ngẫu nhiên liếc nhìn thần sắc của nàng, trong lòng hơi khinh thường.
Sao hắn có thể không nhìn ra, tuy trước mặt hắn Ngưng Sương đang cố ý lấy lòng, nhưng cặp mắt kia vẫn lóe lên tia tính toán mãnh liệt.
Muốn lợi dụng hắn sao? Xem ra tính toán của nàng đã thất bại.
Vẻ trầm mặc của Vũ Văn Hạo Thiên chắc chắn là muốn bỏ qua Ngưng Sương, đột nhiên, ánh mắt Ngưng Sương nhìn thấy một hòn đá nhỏ, khóe miệng dần dần nhếch lên…
“A…”
Ngưng Sương sợ hãi kêu ra tiếng, chân khuỵu xuống, giây tiếp theo, toàn bộ thân thể liền đổ về phía Vũ Văn Hạo Thiên.
Vũ Văn Hạo Thiên hơi hơi nhíu mi, vươn tay, vừa kịp đỡ lấy thân thể đang sắp ngã xuống của Ngưng Sương, tư thế của hai người dán lại với nhau vô cùng ái muội.
“Ngưng Sương Công chúa, người không sao chứ?”
Vũ Văn Hạo Thiên lễ phép hỏi.
Ngưng Sương nhắm mắt, trên mặt thống khổ nhăn nhó.
“Hạo Thiên, có vẻ ta bị trẹo chân, đau quá, huynh có thể ôm ta quay lại đại sảnh được không?”
Thanh âm dịu dàng như nước khiến ai vừa nghe cũng đều lập tức cảm thấy thương xót và quan tâm, nhưng người đối diện lại là Vũ Văn Hạo Thiên, nên cách phản ứng cũng không giống người khác.
“Ngưng Sương Công chúa, nam nữ thụ thụ bất thân, người hãy ngồi đây một lát, để ta cho gia nhân đưa kiệu đến rước người!”
Vẻ mặt tuấn lãng của Vũ Văn Hạo Thiên vẫn nhẹ nhàng khoan khoái không chút gợn sóng sợ hãi, cố ý không hiểu ý tứ của nàng, nhìn Ngưng Sương trong lòng, đang định đẩy nàng ra thì một âm thanh nổi giận đùng đùng lọt vào tai hai người.
“Hồ ly tinh này, cách xa huynh ấy ra một chút!”
Vũ Văn Cẩn đi nhanh tiến lên, đến trước mặt hai người, không chút thương tiếc đẩy Ngưng Sương từ trong lòng Vũ Văn Hạo Thiên ra, Ngưng Sương bất ngờ không kịp phòng, bị nàng ta đẩy mạnh như vậy, lập tức thân thể lảo đảo, suýt ngã xuống tuyết…
Lông mày Vũ Văn Hạo Thiên nhíu chặt, tay mắt lanh lẹ lại một lần nữa đỡ lấy Ngưng Sương.
Thật buồn cười, nếu nàng mà ngã thật thì biết ăn nói thế nào với Tân Hoàng và Tân Hoàng hậu?
Thật ra hắn chỉ lo liên lụy đến Cẩn Nhi, nên hắn không thể không chú ý.
“Cám ơn huynh…”
Ngưng Sương nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, so với vừa rồi, sự lo lắng của hắn cũng tăng thêm vài phần, trong lòng xẹt qua một chút đắc ý.
Xem ra thật là ông trời đang giúp nàng, tạo cho nàng một cơ hội tốt như vậy!
Vũ Văn Hạo Thiên nâng Ngưng Sương dậy, mà trong mắt tiểu hạt tiêu Vũ Văn Cẩn lại đang dâng đầy lửa giận.
Đây là cái gì?
Ca lại quan tâm nữ nhân khác như vậy, quả nhiên là đã bị hồ ly tinh này mê hoặc sao?
Sự tức giận trong mắt càng sâu, không hề sợ hãi nhìn ca ca trước nay chỉ biết yêu thương mình, lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn Ngưng Sương một cái.
Ca muốn quan tâm nàng ta sao? Vậy nàng sẽ để cho ca ca tha hồ mà quan tâm đến nàng ta!
Trong mắt hiện lên một chút biến hoá kỳ lạ, Vũ Văn Cẩn tiện tay nắm lấy tuyết đọng trên đất, hung hăng ném vào nữ nhân kia.
“A…”
Tuyết cầu đánh trúng ngực Ngưng Sương, nàng lập tức lảo đảo, lúc này rốt cục nàng mới chú ý đến nữ nhân này, chau mày, nhìn Vũ Văn Cẩn từ trên xuống dưới.
“Ngươi là ai? Là nha đầu điên ở đâu? Dám làm như vậy với Bản công chúa!”
“Ngươi hỏi ta là ai? Hồ ly tinh ngươi còn hỏi bản cô nãi nãi là ai?”
Vũ Văn Cẩn giận không thể kìm được.
Nàng ta còn gọi nàng là nha đầu điên! Nàng không thể nuốt được sự tức giận này, phẫn nộ trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt, tiến lên nắm lấy tay Vũ Văn Hạo Thiên, hình như muốn tuyên bố chủ quyền của mình, ngẩng cao đầu, liếc xéo Ngưng Sương lúc này đang có vài phần chật vật.
“Nói cho nàng ta biết, bản cô nãi nãi là ai!”
Vũ Văn Hạo Thiên giật mình, ánh mắt vô tình liếc thấy một thân ảnh màu tím cách đó không xa, thân hình run run, lông mày càng nhăn chặt lại, giây tiếp theo, hắn kinh dị phát hiện trong mắt thân ảnh màu tím kia xẹt qua một chút đắc ý, nheo mắt, lập tức đã hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Cẩn Nhi này, luôn xúc động như vậy, bị người ta lợi dụng mà không biết! Nhưng, hắn lại không hề tức giận về chuyện Cẩn Nhi bị lợi dụng, ngược lại tâm tình đột nhiên trở nên tốt hơn!
“Hạo Thiên…”
Ngưng Sương nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, trong lòng giật mình, tuy nàng cũng không thật lòng ái mộ Vũ Văn Hạo Thiên, nhưng đây cũng chẳng phải là chuyện tốt nếu nàng muốn đạt được mục đích của mình!
Khóe miệng Vũ Văn Hạo Thiên giương lên một chút ý cười.
Đã có người muốn xem diễn, vậy hắn cũng biết thời biết thế mà diễn trò hay cho nàng thưởng thức!
“Cẩn Nhi, mau xin lỗi!”
Vũ Văn Hạo Thiên giận tái mặt, tình thế dường như lập tức thay đổi, bàn tay Vũ Văn Cẩn đang nắm lấy tay Vũ Văn Hạo Thiên như bị roi vụt trúng, khó chịu không nói lên lời, không biết nói gì nhìn Vũ Văn Hạo Thiên.
Xin lỗi? Ca lại bảo nàng xin lỗi?
Không phải ca hiểu nàng rất rõ sao?
Trong tự điển của nàng không tồn tại hai chữ ‘xin lỗi’! Nàng thà bỏ đi chứ nhất định không xin lỗi!
Tức giận trong lòng càng thêm tăng vọt, đảo mắt nhìn về phía Ngưng Sương đang thoáng có chút đắc ý, nàng phát hiện khuôn mặt này thật là vô cùng chướng mắt!
Buông tay Vũ Văn Hạo Thiên ra, nhắm mắt, đi đến trước mặt Ngưng Sương.
Xin lỗi a! Đây chỉ là một tiểu xảo!
Trong lòng xẹt qua một chút tính kế, lại giương mắt, trên mặt Vũ Văn Cẩn làm bộ chân thành và vô hại, dường như mang theo một tia khẩn cầu.
Khóe miệng Ngưng Sương giương lên một nụ cười đắc ý, nhìn thái độ của Vũ Văn Hạo Thiên với nữ nhân này, xem ra cũng không phải là uy hϊếp với nàng, nheo mắt, đợi nàng ta xin lỗi.
Vũ Văn Cẩn nháy mắt mấy cái, rất nhanh vươn tay về phía Ngưng Sương, điểm nhẹ lên người nàng ta một cái, Ngưng Sương không có phòng bị trong nháy mắt đã cứng đờ.
“Xin lỗi? Đây là lời xin lỗi của ta!”
Trong mắt Vũ Văn Cẩn xẹt qua một chút tà ác, lập tức điểm một huyệt vị khác trên người Ngưng Sương, giây tiếp theo, Ngưng Sương liền cảm thấy đau đớn từ chỗ nàng ta chạm vào nhanh chóng lan ra.
“Ngươi đã làm gì ta?”
Trên mặt Ngưng Sương nhăn nhó thống khổ, không biết nói gì nhìn tiểu nữ tử trước mắt, vì sao chỗ nào trên thân thể cũng đều vô cùng đau đớn? Giống như thân thể này không phải nàng.
“Không có gì nha! Ta xin lỗi a!”
Vũ Văn Cẩn giương một đôi mắt to, vô tội nói, nhưng đáy mắt lại cực kỳ tà ác.
Vũ Văn Cẩn tuy rằng điêu ngoa tùy hứng, ở Bắc Tĩnh quốc có tiếng xảo quyệt, nhưng, từ nhỏ nàng đã được thiên phú cho tài học y thuật, từ lúc mấy tuổi đã nắm rõ huyệt vị trên cơ thể người, hôm nay nàng chỉ dùng một chiêu nhỏ này mà thôi!
“Ngươi…”
Ngưng Sương nhíu chặt mi, nhìn vẻ tươi cười trên mặt Vũ Văn Cẩn, mơ hồ đoán ra nữ nhân trước mắt này đã làm gì với mình, ánh mắt dừng ở trên người Vũ Văn Hạo Thiên.
“Hạo Thiên, mau… bảo nàng ta giải huyệt!”
Lúc này căn bản là Ngưng Sương không thể nhúc nhích, đau đớn trên người càng ngày càng kịch liệt, sắp khiến nàng không thể chịu đựng được.
Vũ Văn Hạo Thiên nheo mắt, trong lòng âm thầm nhìn trò hay, đảo mắt liếc nhìn Vũ Văn Cẩn một cái, trên mặt lại là ý cười suиɠ sướиɠ, nghĩ đến Dao Nhi cũng hài lòng không kém, liền điểm nhẹ lên người Ngưng Sương một cái, lập tức, thân thể Ngưng Sương xụi lơ trên mặt đất.
Trong lòng Vũ Văn Cẩn xẹt qua một chút không vui, nàng còn chưa giáo huấn đủ mà! Sao ca lại…
Phẫn nộ nhìn Vũ Văn Hạo Thiên.
Ca đang giúp nàng ta sao? Trong mắt xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ, ca có thể giải huyệt, nàng có thể tiếp tục điểm, mãi cho đến khi nàng cảm thấy vui vẻ mới thôi!
Trong lòng nghĩ như vậy, Vũ Văn Cẩn đi nhanh tiến lên, đang muốn điểm huyệt cười của Ngưng Sương, cổ tay lại bị Vũ Văn Hạo Thiên giữ lại.
“Người đâu, đuổi nha đầu điên này ra khỏi phủ Thừa tướng!”
Vũ Văn Hạo Thiên lớn tiếng kêu lên, ánh mắt như có như không liếc đến một chỗ.
Sau này không thể để Vũ Văn Cẩn tiếp tục gây loạn được.
Quả nhiên, hắn vừa nói xong, liền thấy thân ảnh màu tím chạy ra từ chỗ tối, lôi kéo Vũ Văn Cẩn đang muốn phản bác, kéo tránh đi xa.
Trước lúc đi, ánh mắt hai người tiếp xúc, không nói gì cả.
Vũ Văn Hạo Thiên rất hiểu cá tính Vũ Văn Cẩn, vì thế hắn mới ngầm kêu gọi Tần Mộ Dao hỗ trợ, trừng phạt nho nhỏ với Ngưng Sương như vậy là được rồi, thân phận hiện tại của Ngưng Sương là Công chúa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ có Vũ Văn Cẩn phải gánh chịu xui xẻo!
Vũ Văn Hạo Thiên nhìn hai thân ảnh rời đi, trong mắt xẹt qua một chút ý cười, lại chuyển hướng về phía Ngưng Sương, trên mặt hắn lại khôi phục thái độ xa cách.
“Ngưng Sương Công chúa, người không sao chứ?”
“Đó là ai? Bản công chúa nhất định phải làm cho nàng ta đẹp mặt!”
Trong lòng Ngưng Sương tức giận, cho dù đã giải huyệt, hiện tại trên người vẫn còn đau nhức.
Vũ Văn Hạo Thiên run run.
“Vốn là thân thích trong phủ Thừa tướng, nhưng mà vừa rồi ta đã đuổi ra khỏi phủ Thừa tướng rồi! Chuyện này xảy ra trong phủ Thừa tướng, Bản thừa tướng cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm, nếu Ngưng Sương Công chúa cảm thấy trừng phạt của ta vẫn chưa hả giận, thì hãy phát tiết tức giận lên người Bản thừa tướng đi!”
Sự xa cách trong giọng nói của Vũ Văn Hạo Thiên càng ngày càng thịnh, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Ngưng Sương.
Trong lòng Ngưng Sương cả kinh, tuy biết rằng Vũ Văn Hạo Thiên nói như vậy là để bảo vệ cho nữ tử kia, nhưng lúc này nàng mà tức giận trước mặt Vũ Văn Hạo Thiên thì chắc chắn sẽ làm tổn hao hình tượng. Trong lòng cực lực áp chế lửa giận, khóe miệng Ngưng Sương dần dần dâng lên vẻ tươi cười.
“Hạo Thiên không cần tự trách, nha đầu kia cũng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, Bản công chúa sẽ không so đo!”
Quả nhiên, trong lòng Vũ Văn Hạo Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, đến gần Ngưng Sương.
“Chúng ta tiếp tục đi dạo nữa chứ?”
“Vâng.”
Ngưng Sương gật gật đầu, tuy rằng vừa rồi mình bị chơi xấu, nhưng chuyện nàng cần phải làm không thể bỏ được, tranh thủ được Vũ Văn Hạo Thiên, sau này sẽ có tác dụng vô cùng lớn.
“Vậy xin mời.”
Khóe miệng Vũ Văn Hạo Thiên giương lên một chút ý cười, nheo mắt, như có như không nhìn thoáng qua nơi hai bóng người biến mất, suy nghĩ đã đi theo hai nha đầu kia.
“Này, buông ra!”
Vũ Văn Cẩn không vui kêu lên, nàng còn chưa giáo huấn đủ mà! Trong tay nàng còn có hàng loạt thủ đoạn chưa sử dụng đến, sao đã lôi nàng đi? Nghĩ đến những lời vừa rồi ca nói, trong lòng càng thêm khó chịu!
Tần Mộ Dao vô cùng vui vẻ, nhìn thấy hai người đã đi rất xa nên buông Vũ Văn Cẩn ra, nghĩ dáng vẻ thống khổ vừa rồi của Ngưng Sương, trong lòng lập tức cảm thấy sảng khoái, nhìn nữ tử trước mắt từ trên xuống dưới, không ngờ nàng ta còn có chiêu thức ấy!
Đột nhiên nghĩ đến chuyện nếu nàng ta sử dụng những chiêu thức ấy trên người mình… Trong lòng lập tức run lên, chẳng may Vũ Văn Cẩn phát hiện ra vừa rồi nàng ta nhận nhầm người, không biết sẽ thế nào?
“Ngươi đã hết tức giận chưa?”
Tần Mộ Dao thử hỏi.
Vũ Văn Cẩn ngẩng cao đầu, trong đầu hiện ra khuôn mặt xinh đẹp kỳ cục kia, vừa rồi coi như đã ăn đủ đau đớn, không khỏi chép chép miệng.
“Một chút!”
Nếu lần sau mà để nàng gặp lại nữ nhân kia, lại thấy nàng ta quấn quýt lấy ca ca của nàng, nàng sẽ sử dụng thủ đoạn lợi hại nhất của mình!
“Ta muốn xé nàng ta ra làm tám mảnh… Ta muốn cho nàng ta biết sự lợi hại của bản cô nãi nãi…”
Vũ Văn Cẩn một tay chống nạnh, tay kia chỉ vào không trung, trong mắt xẹt qua một chút ý tàn nhẫn, dáng vẻ điêu ngoa của Vũ Văn Cẩn lập tức lại trở nên sinh động.
Dường như gió lạnh đang gào thét nhìn thấy nàng cũng phải né tránh.
Tần Mộ Dao nheo mắt, mơ hồ đã biết hiện tại Vũ Văn Cẩn vẫn đang nổi nóng, nhìn nàng vừa chỉ lên trời vừa nói không ngớt, nhắm mắt, thật cẩn thận lén chuồn đi, để nàng ta đứng lại một mình, vẫn đang thao thao bất tuyệt nói với không khí những chuyện nàng ta định làm…
***
Tây Nhạc quốc.
Mạc phủ.
Trong thư phòng Mạc Thiếu Khanh đột nhiên có một vị khách không mời mà đến.
“Duệ Vương gia đại giá quang lâm, thật sự là vinh hạnh của Thiếu Khanh!”
Mạc Thiếu Khanh khách khí nói, trên mặt vẫn là vẻ tươi cười chiêu bài như trước của hắn, nhìn Tề Duệ, lúc này vẻ mặt hắn ta rất âm trầm, cả người tản mát ra hơi thở cuồng tứ.
“Đây là thứ ngươi muốn.”
Trong tay Tề Duệ cầm một cuộn minh hoàng đặt trên cái bàn trước mặt Mạc Thiếu Khanh, trong mắt hiện lên một chút tối tăm, không muốn nói những lời khách sáo với hắn ta, giờ này khắc này, vẻ tươi cười trên mặt Mạc Thiếu Khanh thật là chói mắt.
Ánh mắt Mạc Thiếu Khanh dừng ở trên bàn, tùy tay cầm lấy, mở ra đọc, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn.
Không sai, đây đúng là thứ hắn muốn!
“Đa tạ Duệ Vương gia thành toàn!”
Mạc Thiếu Khanh khách khí nói, cuối cùng hắn ta vẫn lựa chọn thỏa hiệp, nhưng mà, hắn cũng không dám khẳng định Tề Duệ sẽ hoàn toàn buông tha cho Dao Nhi.
Quả nhiên, Tề Duệ nhìn thẳng đôi mắt đen của Mạc Thiếu Khanh, khóe miệng giương lên một chút khiêu khích.
“Thành toàn? Thiếu Khanh ngươi nói sai rồi, ta không hề ‘thành toàn’ cho các ngươi, đây chỉ là một giao dịch, cho dù tạm thời Dao Nhi không phải Duệ Vương phi, một ngày nào đó, nàng sẽ lại ngồi trên vị trí Duệ Vương phi!”
“Hả? Thật sao?”
Mạc Thiếu Khanh dường như chẳng để ý đến tuyên bố của hắn ta.
“Hình như Thiếu Khanh nghe nói, Hoàng Thượng cố ý để Yên Nhi trở thành Duệ Vương phi, ta đây làm huynh trưởng, muốn là người đầu tiên chúc mừng các ngươi!”
Mạc Thiếu Khanh đáp trả lại, lập tức nhìn thấy thần sắc trên mặt Tề Duệ đột nhiên biến đổi.
“Không cần chúc mừng của ngươi, đợi đến lúc Bản vương thú lại Dao Nhi, đến lúc đó ngươi chúc mừng cũng không muộn!”
Tề Duệ cũng không kém, nhìn thẳng hai mắt Mạc Thiếu Khanh, hai người đều là những người phong lưu số một số hai ở Tây Nhạc quốc, bọn họ vốn là bằng hữu nhưng giờ phút này lại đứng ở hai bên đối lập.
Chỉ sợ không lâu sau, chính bọn họ cũng không dự đoán được bọn họ sẽ vì ‘tiểu thư vô dụng’ của Tần phủ mà biến thành cục diện như thế nào!
Tề Duệ không khỏi hồi tưởng đến ngày ấy ở Đệ Nhất lâu, vấn đề hắn hỏi Mạc Thiếu Khanh, trong lòng hối hận nói không nên lời!
“Duệ Vương gia sẽ không phải là nghĩ đến việc ngồi hưởng tề nhân chi phúc đi?”
Mạc Thiếu Khanh vẫn không sợ hãi như trước.
Lại thú Dao Nhi? Tề Duệ có phải quá ngây thơ hay không?
Bọn họ đều biết Dao Nhi để ý đến cái gì, dựa vào tính tình của Dao Nhi, chắc chắn là sẽ không chia sẻ nam nhân của mình với những nữ nhân khác, trong lòng nàng, hoặc là có được tất cả, hoặc là sẽ hoàn toàn buông tay!
Mà bây giờ, Tề Duệ đã hoàn toàn mất đi tư cách!
“Ngươi…”
Tề Duệ nắm chặt hai nắm đấm, hận không thể xóa đi vẻ tươi cười trên mặt Mạc Thiếu Khanh, nhưng hắn cố gắng kìm chế, không muốn mất thân phận trước mặt Mạc Thiếu Khanh, trầm ngâm một lát, Tề Duệ khôi phục bình tĩnh, nhìn Mạc Thiếu Khanh.
“Đừng quên hứa hẹn của ngươi! Một trăm ngàn lượng hoàng kim, Bản vương hy vọng có thể mau chóng nhập khố!
Một trăm ngàn lượng hoàng kim phải không?
Mạc Thiếu Khanh gật gật đầu.
“Không thành vấn đề!”
Một trăm ngàn lượng hoàng kim, cũng là cống hiến hợp lý cuối cùng trong khả năng thu xếp của Mạc gia bọn họ!
Tề Duệ có được câu trả lời mình muốn, không muốn ở lại, tiếp tục nhìn vẻ tươi cười đắc ý trên mặt Mạc Thiếu Khanh, trong lòng phiền muộn không thôi, lập tức phất tay áo rời đi.
Mạc Thiếu Khanh nhìn thân ảnh của hắn, vuốt ve thánh chỉ trong tay.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, đây là thứ quan trọng nhất mà hắn muốn lấy được ở Tây Nhạc quốc này, có được rồi thì hắn chẳng còn gì để lưu luyến!
Nhớ tới khuôn mặt tươi cười của Tần Mộ Dao, giờ phút này hắn muốn mau chóng được nhìn thấy nàng, nắm chặt thánh chỉ trong tay, dường như hắn có thể tưởng tượng ra tương lai hạnh phúc của hắn và Tần Mộ Dao!
“Dao Nhi, ta đến đây!”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh lộ vẻ cưng chiều, Dao Nhi ở Bắc Tĩnh quốc cũng đang nghĩ đến hắn phải không?
Nơi nào có Dao Nhi thì sẽ có hắn! Đây là lời hắn đã hứa với Dao Nhi, từ nay về sau, hắn sẽ đi thực hiện hứa hẹn này!
***
Trong đại sảnh.
Tần Mộ Dao vừa mới vào đại sảnh, ánh mắt dừng ở hai thân nhân quen thuộc đang ngồi ở đại sảnh, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, thế nhưng lại cảm thấy có chút hoảng hốt, phụ mẫu ăn mặc đẹp đẽ quý giá khiến trên người bọn họ toát lên vài phần khí phách và quý khí nhưng lại thiếu đi cảm giác thân thiết mà nàng thích.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng như là bị một đôi tay nắm chặt, buồn bã không hiểu ở đâu kéo đến.
Phu thê Tần thị cảm giác được có ánh mắt ai đó đang nhìn mình, theo bản năng nhìn lại, một nữ tử đứng trước cửa, mặt nạ tinh xảo bao trùm khuôn mặt khiến người ta không nhìn rõ diện mạo của nàng, nhưng nữ tử này khiến họ có cảm giác quen thuộc.
Giống như là… Dao Nhi!
Là nàng sao?
Ánh mắt phu thê Tần Tấn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào nữ tử áo tím đứng trước mặt, hình như là đang tìm những điểm đặc trưng của Dao Nhi, càng nhìn kỹ càng thấy nàng chính là Dao Nhi!
“Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương.”
Tần Mộ Dao nhận thấy họ đang nhìn mình chăm chú, ý thức được ý đồ của mình, nhún gối, nhắm mắt, che đi những nhớ nhung vừa chợt lóe qua trong mắt, lúc nói chuyện còn cố ý đè thấp giọng nói.
“Đứng lên đi, ngươi là…”
Tần Tấn hơi hơi nhíu mi, trong lòng xẹt qua một chút mất mát, chợt vừa thấy, ông còn tưởng là Dao Nhi, nhưng nghe giọng nói của nàng ta, lập tức phủ định ý tưởng vừa rồi của mình, giọng nói của Dao Nhi trong lạnh nhạt lại lộ ra ngọt ngào, mà giọng của nữ tử trước mắt này nghe có vẻ trầm thấp.
Đúng vậy! Sao có thể là Dao Nhi? Dao Nhi đang ở Tây Nhạc quốc, nhất định Tề Duệ sẽ không để cho nàng rời đi, mà buổi nói chuyện của họ trên xe ngựa ngoài kinh thành hôm đó, chỉ sợ Dao Nhi đã không còn muốn gặp lại họ nữa rồi!
“Nô tỳ là nha hoàn trong phủ Thừa tướng, cố ý phụng mệnh Thừa tướng đại nhân, dâng vài thứ lên Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương.”
Tần Mộ Dao nói xong, dâng những thứ mình đang cầm trong tay lên, lúc này nàng cũng không hình dung được tâm trạng của chính mình, khuôn mặt dưới mặt nạ xẹt qua một chút chua xót.
Nàng muốn gọi là ‘phụ mẫu’, chứ không phải gọi là ‘Hoàng Thượng’, ‘Hoàng Hậu nương nương’ khiến người ta cảm thấy xa cách như thế này.
Thần sắc vừa rồi trong mắt họ khiến nàng nghĩ rằng nàng đã bị nhận ra!
“Nha hoàn? Nha hoàn mang mặt nạ, phủ Thừa tướng này thật là thú vị a!”
Tần phu nhân cũng nhận thấy giọng nói của nàng không giống Dao Nhi, hơi hơi giương khóe miệng lên, trong mắt hiện lên một chút không vui, bà không có hứng thú với những thứ nàng ta dâng lên, thật ra là bà có hứng thú với cái mặt nạ mà nàng ta đang đeo trên mặt.
Cho dù không phải Dao Nhi, bà cũng muốn nhìn xem khuôn mặt dưới tấm mặt nạ kia trông như thế nào, nhìn thân hình thì đúng là giống Dao Nhi!
Tần Mộ Dao giật mình, khóe miệng lập tức hơi cong lên, mẫu thân quả nhiên vẫn là mẫu thân a!
Về ngôn ngữ bén nhọn thì quả thực là không hề thay đổi!
Tần Mộ Dao nhắm mắt.
“Nô tỳ sợ bỏ mặt nạ ra sẽ dọa sợ Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương.”
“Hả?”
Tần phu nhân nhíu mày, khí chất phát ra từ trên người nữ tử này khiến mắt bà lóe lên, ý dò xét càng sâu.
“Bản cung vẫn muốn xem dung nhan dưới mặt nạ của ngươi có thể dọa Bản cung sợ đến đâu?”
Tần phu nhân càng cảm thấy thêm hứng thú với nha hoàn này, đặc biệt là cái loại cảm giác thân thiết kỳ quái này, khiến bà càng muốn nhìn xem khuôn mặt của nữ nhân này.
Tần Mộ Dao giật mình, nghĩ đến ý đồ của mình, nếu cứ giằng co như vậy, nàng căn bản là không đạt được mục tiêu, khẽ thở dài, trong mắt xẹt qua một chút kiên định.
“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương quả thật là muốn xem sao?”
Tần Tấn nhíu nhíu mày.
“Phu nhân, nàng cũng đừng làm nàng ta khó xử!”
Một câu ‘Phu nhân’ khiến trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút thâm thúy, khiến nàng như cảm giác được những ngày còn ở Tần phủ, lúc đó phụ thân cũng gọi mẫu thân như vậy!
Tần phu nhân sâu sắc nhận thấy thần sắc trong mắt nàng, trong lòng nghi hoặc càng ngày càng thịnh, không để ý đến lời Tần Tấn nói, đứng dậy đi thẳng về phía Tần Mộ Dao, đứng cách nàng một bước, trước ánh mắt giật mình của Tần Mộ Dao, chậm rãi nâng tay, chạm vào mặt nạ trên mặt Tần Mộ Dao, nhẹ nhàng kéo xuống.
Giây tiếp theo, dung nhan tuyệt thế của Tần Mộ Dao liền bại lộ trước mặt phu thê Tần thị, hai người phút chốc cả kinh, mặt nạ trong tay Tần phu nhân rơi xuống đất, Tần Tấn cũng theo bản năng đứng dậy, không biết nói gì nhìn nữ tử trước mắt.
Mà vẻ mặt Tần Mộ Dao lại vô cùng bình tĩnh, biến hóa nằm ngoài kế hoạch đến thật nhanh, trong lòng xẹt qua một chút bất đắc dĩ, Tần Mộ Dao nở rộ ra một chút tươi cười.
“Phụ, mẫu, kinh hỉ này thế nào?”
Tần phu nhân kích động kéo Tần Mộ Dao, đánh giá toàn bộ, đã hoàn toàn không còn tư thái bén nhọn như vừa rồi.
“Dao… Dao Nhi? Thật là con sao?”
“Là con.”
Tần Mộ Dao để cho bà đánh giá, đột nhiên phát hiện, hóa ra ở trong mắt họ, chung quy nàng không thể ngụy trang để lừa gạt được, vì họ rất quen thuộc với mình sao?
Trong lòng xẹt qua một chút lo lắng, cảm thấy chuyện họ nhận ra nàng cũng không phải là chuyện gì xấu, ít nhất nhìn thấy sự kích động trong mắt hai người họ, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy vui vẻ.
“Dao Nhi, sao con đến được đây?”
Trên mặt Tần Tấn cũng không thể che giấu được kích động, Tề Duệ chấp nhất với Tần Mộ Dao như vậy, hơn nữa với tính cách của hắn, nhất định là sẽ không buông tha cho nàng.
“Phụ, mẫu, chẳng lẽ hai người không nghe chuyện đại hôn của con và Tề Duệ?”
Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.
Đại sự như vậy, mặc dù là khoảng cách khá xa, nhưng Tề Duệ là Vương gia của một quốc gia, lẽ ra họ phải biết tin tức về đại hôn của nàng mới đúng, sao có thể không biết?
“Đại hôn?”
Thần sắc Tần phu nhân run run, càng thêm nghi hoặc, họ không nghe nói gì về tin tức này, Sương Nhi chỉ nói với họ rằng Dao Nhi ở Tây Nhạc quốc rất ổn, nên hai người họ không cần phải lo lắng.
Tần Mộ Dao nhìn nghi hoặc trên mặt họ, càng thêm nghiêm túc.
Xem ra thật sự phụ mẫu không biết tin tức này, trong đầu hiện ra hình ảnh Ngưng Sương, chuyện phụ mẫu không biết liệu có phải có người động tay động chân?
Nghĩ đến đây, hoài nghi của Tần Mộ Dao với Ngưng Sương càng ngày càng đậm.
“Nếu đã đại hôn, con cũng đã là Duệ Vương phi, sao có thể xuất hiện ở đây? Tề Duệ đâu?”
Tần Tấn nghiêm túc nói.
Tần Mộ Dao hơi hơi nhíu mi, nhắm mắt.
“Phụ thân thật sự hy vọng con an an phận phận làm Vương phi của Tề Duệ sao?”
Hình ảnh ngày đó ngoài kinh thành Tây Nhạc lại một lần nữa hiện lên trong đầu nàng, trong lòng lập tức như bị đau đớn.
Tần phu nhân nhận thấy cảm xúc trong đáy mắt Tần Mộ Dao, vỗ nhẹ tay nàng, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tần Tấn một cái, ngữ khí mang theo vài phần trách cứ.
“Sao Dao Nhi không thể xuất hiện ở đây? Dao Nhi là nữ nhi của chúng ta, nơi này cũng là nhà của Dao Nhi! Gả cho Duệ Vương gia thì đã làm sao? Gả cho hắn cũng không thể ảnh hưởng đến tự do của Dao Nhi!”
Tần phu nhân trách cứ quát lớn Tần Tấn, mà Tần Tấn cũng gật gù lắng nghe, một màn này khiến Tần Mộ Dao lập tức nhớ tới ngày xưa, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy ấm áp.
Nhớ tới vẻ mặt ngày đó của Dao Nhi, ánh mắt Tần phu nhân nhìn Tần Mộ Dao trở nên nhu hòa, mơ hồ mang theo một tia áy náy.
“Dao Nhi, con còn trách cứ chuyện ngày đó phụ mẫu để con ở lại sao?”
Tần phu nhân nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao, lúc đó tuy rằng trên mặt Dao Nhi cười, nhưng họ là mẫu tử, bi thương của nàng sao bà lại không nhìn ra được?
Tần Mộ Dao giật mình.
Còn trách cứ sao? Nàng cũng từng hỏi mình như vậy, nàng không thể không thừa nhận, mình vẫn còn canh cánh trong lòng, nhưng dù sao hai người trước mắt cũng là phụ mẫu của nàng, nếu nàng còn trách cứ thì hôm nay sẽ không sẽ xuất hiện ở đây!
Tần Mộ Dao nở rộ ra một chút tươi cười, không cần ngôn ngữ, nàng cũng biết, hai người họ sẽ hiểu được ý tứ của nàng.
Trong lòng Tần phu nhân và Tần Tấn kích động, Tần phu nhân lại ôm chặt Tần Mộ Dao vào trong lòng.
Ba người gặp lại vô cùng vui sướng, đột nhiên Tần Mộ Dao nhớ tới mục đích hôm nay của mình, tạm thời kìm nén vui sướng trong lòng, nhắm mắt.
“Phụ, mẫu, Dao Nhi nghe nói ngày mai sau khi đăng cơ sẽ xử lý chuyện Hoàng tử và Hoàng Hậu còn lưu lại của Tiên Đế, có phải không?”
Tần Tấn giật mình.
Làm sao Dao Nhi biết chuyện này? Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu Dao Nhi đang ở phủ Thừa tướng, như vậy cũng không khó đoán ra vì sao nàng lại biết. Nhưng mà ông thật không nghĩ tới chuyện Vũ Văn Hạo Thiên sẽ để Dao Nhi nói giúp mình.
“Đúng vậy.”
Khuôn mặt Tần Tấn hơi đổi.
“Vậy phụ thân đã nghĩ ra nên xử lý như thế nào chưa?”
Tần Mộ Dao nhìn thẳng hai mắt Tần Tấn, không hề xem nhẹ ánh mắt vừa chợt lóe lên của ông, hình như là đang che giấu cái gì.
“Chuyện trên triều đình, có phụ thân con lo là được rồi, Dao Nhi, theo chúng ta tiến cung đi!”
Vẻ mặt Tần phu nhân chợt lóe, giờ phút này lại trở nên mất tự nhiên.
Nghi hoặc trong mắt Tần Mộ Dao càng lúc càng lớn, vì sao thái độ của phụ mẫu lại thay đổi thất thường như thế?
“Phụ thân và mẫu thân không có việc gì gạt Dao Nhi chứ?”
Ánh mắt Tần Mộ Dao dao động giữa hai người, nhìn vẻ mặt của họ, ngữ khí mang theo một tia trách cứ, dừng một chút, tiếp tục nói:
“Hay là phụ mẫu có Sương Nhi, trong lòng đã không còn có Dao Nhi?”
Trong lòng Tần Mộ Dao xẹt qua một chút kiên định, nàng muốn thử, thử xem trọng lượng của nàng trong lòng họ đến đâu? Đồng thời cũng muốn thử thăm dò xem khống chế của Ngưng Sương với họ sâu đậm đến đâu!
Lời Tần Mộ Dao nói quả nhiên là có tác dụng, phu thê Tần thị nhìn nhau, dường như mang theo một tia áy náy, việc họ làm lần trước cũng thật có lỗi với Dao Nhi, nếu hôm nay lại cự tuyệt, Dao Nhi sẽ nghĩ thế nào?
Trong lòng Tần Tấn thở dài.
“Chuyện đó chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn!”
Mà lúc này, Ngưng Sương vừa mới từ bên ngoài trở về đến đại sảnh nhìn thấy ba người, trong lòng bất giác ngẩn ra, thân ảnh màu tím quay lưng lại phía nàng kia, mơ hồ lộ ra một tia quen thuộc, lông mày gắt gao nhướn lên, trong đầu lập tức hiện ra khuôn mặt Tần Mộ Dao, ánh mắt phút chốc trở nên nghiêm khắc.
“Phụ hoàng, Mẫu hậu.”
Ngưng Sương kêu lên, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở trên người thân ảnh màu tím kia.
Tần Mộ Dao nghe tiếng Ngưng Sương, trong lòng Tần Mộ Dao cả kinh.
Ngưng Sương? Nàng ta đã trở lại sao?
Tần Mộ Dao đang định xoay người để cho Ngưng Sương kinh ngạc, nhưng lúc tầm mắt vô tình đảo qua phu thê Tần thị, trong lòng đột nhiên ngẩn ra.
Nếu vừa rồi nàng không nhìn lầm, vẻ mặt và thần sắc trong mắt phụ mẫu khác hẳn vừa rồi, hầu như thay đổi trong nháy mắt!
Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?