Bên ngoài Hoàng cung, khắp nơi đều vô cùng long trọng.
Ở trên bộ liễn, ánh mắt Nam Cung Ly vẫn nhìn chằm chằm về phương xa, nhìn về phía chiếc xe ngựa đang càng ngày càng đến gần.
Lập tức trên khuôn mặt lão luyện trầm ổn của thiếu niên nở bừng một nụ cười sáng lạn, phút chốc toàn bộ thân thể đứng lên khỏi bộ liễn, tung người một cái, giây tiếp theo, đã đứng vững vàng trên mặt đất.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của hàng ngàn hàng vạn cung nữ và thái giám, thiếu niên Hoàng Đế đi về phía chiếc xe ngựa vừa dừng lại. Trong lòng mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Hoàng Thượng tự thân nghênh đón sứ thần, đây đã là lễ nghi cao nhất rồi. Thế mà chẳng những tự thân nghênh đón, thiếu niên Hoàng Đế lại còn bước xuống khỏi bộ liễn. Hắn đang muốn làm gì vậy?
Trong lòng mọi người đều đang dò đoán, ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp vào bóng dáng màu vàng sáng đó.
Bọn họ đều biết, thiếu niên này đã chịu đựng cuộc sống nô ɭệ nơi địch quốc bảy năm, không chỉ có vậy, còn dẫn quân thu hồi lại vùng đất đã mất, đẩy địch quốc vào vận mệnh diệt vong như chính mình bảy năm trước thì không thể chỉ dùng hai chữ ‘hung hãn’ để mà hình dung được!
Tâm hồn Nam Cung Ly tung tăng, cuối cùng đi tới trước xe, giữ ngựa lại. Cứ nghĩ đến chuyện hôm nay có thể được nhìn thấy Mộ Dao tỷ tỷ đã lâu không gặp thì tâm tình của hắn lại cực kỳ vui vẻ.
Đợi cho xe ngựa dừng lại ổn định, Mạc Thiếu Khanh mới thật cẩn thận giúp đỡ Tần Mộ Dao, vén rèm lên, muốn bước ra trước sau đó mới ôm Dao Nhi xuống.
Nhưng, khi hắn vừa ra khỏi xe ngựa, nhìn thấy thiếu niên đang giữ ngựa, một bộ đồ màu vàng sáng kia đã tỏ rõ thân phận của hắn.
Trong lòng Mạc Thiếu Khanh ngẩn ra.
Nam Cung Ly ư?
Thiếu niên này có vẻ trưởng thành hơn nhiều so với những thiếu niên mà hắn đã từng gặp. Hắn ta khiến người khác cảm thấy không giống một thiếu niên mười lăm tuổi. Trong đôi mắt kia lộ ra tia trầm ổn, không những vậy còn đậm đặc hơn cả một người trưởng thành nữa.
Cũng nhìn vào mắt Mạc Thiếu Khanh, trong lòng Nam Cung Ly đánh giá nam nhân có tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn vừa bước ra khỏi xe ngựa.
Đây là trượng phu của Mộ Dao tỷ tỷ sao? Từng là Đại thiếu gia của thủ phủ Mạc phủ, vì Mộ Dao tỷ tỷ mà chuyển toàn bộ sản nghiệp đến Bắc Tĩnh quốc, kỳ tài trên thương trường – Mạc Thiếu Khanh đây ư?
Quả nhiên là dịu dàng nho nhã y như tin đồn, khiến người ta vừa thấy đã giống như một trận gió xuân thổi qua.
Mạc Thiếu Khanh nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, chỉ lễ phép tươi cười với Nam Cung Ly rồi lập tức nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Ngay sau đó Tần Mộ Dao ra khỏi xe ngựa, cẩn thận che bụng. Lúc ánh mắt thấy Nam Cung Ly, trong lòng nàng cũng hơi kinh ngạc.
Vậy là đã hai năm rồi không gặp! Bây giờ hắn đã trưởng thành hơn lần đầu tiên nàng gặp rất nhiều, quả thật là trên người đã toát ra khí phách của một bậc Đế Vương.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tần Mộ Dao, dường như hô hấp của Nam Cung Ly bị đình trệ lại một chút.
Ánh mặt trời ở phía sau lưng Tần Mộ Dao, dường như tạo thành một vầng sáng lớn bao quanh nàng, khiến nàng như một tiên nữ giáng trần.
“Dao Nhi…”
Mạc Thiếu Khanh vươn tay về phía Tần Mộ Dao, muốn đỡ Tần Mộ Dao xuống ngựa.
Cùng lúc đó, tay Nam Cung Ly cũng đưa ra.
“Mộ Dao tỷ tỷ…”
Nam Cung Ly che giấu tia trầm ổn, trong ánh mắt có thêm vài phần nhu hòa. Lần đầu tiên gọi tên nàng thành tiếng, giờ phút này tâm tình của hắn đang kích động không thôi.
Tay Tần Mộ Dao vốn định đưa cho Mạc Thiếu Khanh, nhưng sau khi nhìn thấy Nam Cung Ly cũng vươn tay ra, thân thể không khỏi dừng lại một chút, nhìn hai bàn tay đang vươn về phía nàng, hơi hơi nhíu mi.
Đây là tình huống gì vậy?
Nhìn thẳng hai mắt Mạc Thiếu Khanh, dường như trong mắt hắn cũng mang theo vài phần nghi hoặc. Lại đảo mắt nhìn thoáng qua Nam Cung Ly, vẻ nhiệt tình và chờ mong trên mặt hắn khiến nàng không thể cự tuyệt.
Nghĩ đến vừa rồi hắn gọi mình như vậy, trên thực tế, hắn cũng chẳng lớn hơn Thiên Nhi được bao nhiêu! Chỉ có điều, Thiên Nhi…
Thở dài trong lòng, Tần Mộ Dao bứt khỏi tâm trạng thương tiếc.
Thực ra Nam Cung Ly cũng chỉ là một hài tử đáng thương mà thôi!
Hai bàn tay vẫn vươn ra thẳng tắp, đều đang chờ Tần Mộ Dao đặt tay mình lên tay bọn họ. Đến ngay cả trong mắt Hồng Anh vừa xuống khỏi một chiếc xe ngựa khác, đang chuẩn bị hầu hạ nàng và Trần Huyền đứng đó nãy giờ cũng đều lộ ra tia kinh ngạc.
Thiếu niên Hoàng Đế này không khỏi quá chu đáo với Công chúa của bọn họ thì phải!
Cho dù nàng chọn bàn tay của ai thì cũng đều khiến mọi người băn khoăn!
Dưới ánh mắt suy đoán của mọi người, Tần Mộ Dao vươn tay trái, đặt ở trên tay Mạc Thiếu Khanh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc bao vây lấy tay mình, trong lòng dâng lên một chút yên ổn.
Nhìn về phía Nam Cung Ly, lại vươn tay phải, khóe miệng nở một nụ cười tươi rói.
Không chỉ là vì hắn là Quân Vương, cho nên phải đáp lại lễ tiết của hắn, mà là bởi vì trong lòng nàng, Nam Cung Ly giống như một đệ đệ. Sao nàng có thể cự tuyệt ý tốt của hắn được cơ chứ?
Nam Cung Ly và Mạc Thiếu Khanh nhìn nhau, trong mắt đều có sự thưởng thức lẫn nhau, cũng đều ngầm có cảm xúc khác, nhưng vẫn cùng đỡ Tần Mộ Dao xuống khỏi xe ngựa.
Tần Mộ Dao đặt chân xuống đất, xoay người hành lễ với Nam Cung Ly.
“Đa tạ Hoàng Thượng!”
“Mộ Dao tỷ tỷ có ơn cứu mạng, có ơn tái tạo với ta, không cần nói cảm ơn với ta.”
Nam Cung Ly nhìn thẳng vào hai mắt của Tần Mộ Dao.
Nếu không có nữ nhân này, cho dù lần đó mình không chết dưới côn bổng thì cũng sẽ chết trong Hoàng cung vì tính tình của mình. Cho nên, tất cả những gì hắn có đều là do Tần Mộ Dao cho!
Hắn không xưng ‘Trẫm’ với hai người, một người là Hoàng huynh Nam Cung Tinh Nguyệt của hắn, còn người kia chính là Tần Mộ Dao!
Trong lòng Tần Mộ Dao xẹt qua một chút vui sướng.
Quả nhiên là một hài tử biết báo ơn.
“Hoàng Thượng, cứu người chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, Hoàng Thượng không cần để ở trong lòng.”
“Đúng, Dao Nhi là người lương thiện, thấy ai gặp nạn đều sẽ ra tay cứu giúp. Hoàng Thượng, cảm ơn người đã nghênh đón phu thê chúng ta long trọng như vậy.”
Mạc Thiếu Khanh tiến lên nắm hai vai Tần Mộ Dao.
Khôn khéo như hắn, có thể cảm thấy ánh mắt Nam Cung Ly nhìn Dao Nhi không hề tầm thường. Chắc chắn là có biết ơn, nhưng không đơn thuần là không có cảm xúc khác trong đó.
“Đúng vậy! Mộ Dao tỷ tỷ thực sự là lương thiện!”
Nam Cung Ly nói nhỏ.
“Mộ Dao tỷ tỷ, Mạc Đại thiếu gia, mời tiến cung theo ta. Mấy ngày này hãy ở trong Hoàng cung đi. Ta đã cho người chuẩn bị rồi.”
“Hay là để chúng ta ở trong biệt quán đi!”
Mạc Thiếu Khanh đề nghị.
Trong kinh thành có biệt quán chuyên dùng cho các sứ thần.
Trên thực tế, sau khi hắn rời khỏi Mạc phủ, tuy mọi người đã phân tán khắp nơi, nhưng mà hắn vẫn không bán Mạc phủ đi. Tần phủ cũng vậy. Có rất nhiều nơi mà bọn họ có thể ở. Nhưng Hoàng cung thì…
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh hiện lên một tia do dự.
“Chẳng lẽ Mạc Đại thiếu gia không thích sự an bài của Trẫm sao?”
Ánh mắt Nam Cung Ly khẽ run, ngầm lộ ra một tia không vui, mang theo vài phần khí phách của Hoàng Đế. Lúc nhìn về phía Tần Mộ Dao, ánh mắt lại lập tức trở nên nhu hòa:
“Ta chỉ là muốn để Mộ Dao tỷ tỷ được hầu hạ cẩn thận một chút. Hơn nữa hiện giờ Mộ Dao tỷ tỷ đang có thai, ở trong Hoàng cung cái gì cũng tiện!”
Lời nói của Nam Cung Ly rất khẩn thiết, tràn ngập chân thành, khiến Tần Mộ Dao không thể cự tuyệt được. Nàng nở nụ cười tươi:
“Thiếu Khanh, chúng ta cứ làm theo an bài của Hoàng Thượng đi! Nghỉ ngơi ở đâu mà chẳng vậy, hẳn là trong Hoàng cung thì càng thêm an toàn, mà cũng không làm mất mặt Hoàng Thượng a!”
Tuy có là hài tử thì cuối cùng vẫn cứ là một vị Hoàng Đế!
Không phải nàng sợ phiền phức, mà là không muốn phát sinh phiền toái và tranh chấp không cần thiết. Hơn nữa quả thật là Nam Cung Ly đã lo lắng chu toàn cho nàng.
Mạc Thiếu Khanh giật mình, phút chốc nắm chặt tay Tần Mộ Dao.
Hắn cũng biết nỗi băn khoăn của Dao Nhi. Nhưng… Nhìn về phía Nam Cung Ly, cuối cùng cũng không thể không gật đầu đồng ý.
“Vậy thì thật tốt quá. Mạc Đại thiếu gia, Mộ Dao tỷ tỷ, mời qua bên này!”
Trong mắt Nam Cung Ly nở rộ một tia sáng, mà hắn cũng không bỏ qua thái độ của Tần Mộ Dao với Mạc Thiếu Khanh.
Tuy rằng nàng đã đáp ứng sự an bài của mình, nhưng cuối cùng thì vẫn phải được sự cho phép của Mạc Thiếu Khanh. Xem ra, địa vị của Mạc Thiếu Khanh ở trong cảm nhận của Mộ Dao tỷ tỷ không hề thấp a!
Tần Mộ Dao, Mạc Thiếu Khanh, Nam Cung Ly đều tự lên bộ liễn, đội ngũ nghênh đón bắt đầu tiến vào Hoàng cung.
Nam Cung Ly tự thân đưa hai người đến Phượng Tê cung. Cả cung điện tràn đầy nha hoàn, thái giám đang chờ đợi vị khách tôn quý sắp đến.
Tần Mộ Dao nhìn một đám đông đúc như vậy, khóe miệng lại không nhịn được mà run rẩy.
Không phải là nàng chưa từng thấy trường hợp như thế này, mà là do Nam Cung Ly huy động lực lượng quá lớn thì phải!
Cho dù là ở Hoàng cung Bắc Tĩnh quốc, trong cung điện của nàng và Mạc Thiếu Khanh cũng chỉ cần đến mười thái giám cung nữ là đã đủ để hầu hạ bọn họ rồi. Hơn nữa, rất nhiều chuyện của nàng đều do Mạc Thiếu Khanh tự làm, Mạc Thiếu Khanh cũng không để người khác động tay vào!
Gần một trăm người trước mắt này quả thật là khiến nàng có chút run sợ.
“Hoàng Thượng, người xem… Ta và Thiếu Khanh không cần nhiều người hầu hạ như vậy đâu. Hơn nữa có Hồng Anh rất hữu dụng, người để lại vài ba cung nữ thái giám là được rồi. Hãy để những người còn lại đi làm việc khác đi!”
Tần Mộ Dao cười gượng.
Nàng hiểu vì Nam Cung Ly muốn báo đáp ơn cứu mạng của mình nên mới long trọng như vậy. Nhưng, thật sự không cần nhiều người đến vậy! Ngược lại còn có thể mang đến nhiều chuyện không tiện.
“Mộ Dao tỷ tỷ, tỷ là vị khách tôn quý nhất của ta, quan trọng nhất là để tỷ được nghỉ ngơi thoải mái. Đã đến đây rồi thì cứ coi như ở nhà, không cần khách sáo!”
Nam Cung Ly cười nói.
Cung điện này là nơi hắn đã đặc biệt cho người chuẩn bị, cung nữ thái giám cũng đều là những người thạo việc nhất được lựa chọn và huấn luyện, các loại đồ dùng cũng đều là đồ tốt nhất!
“Hoàng Thượng, Dao Nhi không thích nhiều người. Nàng đã quen với sự chăm sóc của ta rồi. Có nhiều người lạ sẽ làm nàng không thoải mái!”
Mạc Thiếu Khanh cố ý nói.
Nhìn cung điện này là biết Nam Cung Ly đã dụng tâm. Nhưng mà cuối cùng thì không biết đó là tâm tư gì, hắn phải đề phòng.
Tuy chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, nhưng không phải Dao Nhi cũng chẳng lớn hơn hắn ta được bao nhiêu hay sao?
Thân thể Nam Cung Ly chấn động, trầm ngâm một lát, chần chờ nhìn Tần Mộ Dao. Sau khi thấy nàng gật đầu, trong lòng lập tức quyết định.
“Để lại mười cung nữ, mười thái giám đi! Như vậy cũng không nhiều.”
Nam Cung Ly hỏi ý kiến của Tần Mộ Dao.
Tần Mộ Dao nhìn nhìn Mạc Thiếu Khanh, thấy Nam Cung Ly đã nhượng bộ, cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa.
“Vậy được rồi! Đa tạ Hoàng Thượng đã thông cảm!”
Tần Mộ Dao vẫn lễ phép xa lạ như cũ.
Tuy trong lòng đã coi hắn như đệ đệ, nhưng bộ đồ màu vàng sáng trên người hắn luôn nhắc nhở nàng rằng thiếu niên trước mặt là một Quân Vương!
“Vậy thì Mộ Dao tỷ tỷ và Mạc Đại thiếu gia cứ nghỉ ngơi trong chốc lát. Đêm nay, ta sẽ chuẩn bị tiệc rượu tẩy trần cho hai vị!”
Nam Cung Ly lập tức dặn dò cung nữ thái giám, để lại hai mươi người tốt nhất, còn lại đều rời khỏi cung điện này.
Tần Mộ Dao nhìn cung điện xa hoa, không khỏi chậc chậc tán thưởng,
“Thiếu Khanh, sao trước kia ta không biết trong cung còn có một nơi xa hoa như vậy nhỉ?”
Cái gì cũng đều là thứ tốt nhất. Nàng không khỏi hoài nghi, liệu có phải Nam Cung Ly đã đưa đến đây tất cả những thứ tốt nhất trong cung hay không.
“Tiểu thư, mời tiểu thư uống trà. Nghe nói đây là trà do chính tay Hoàng Thượng chuẩn bị, là trà mà tiểu thư thích nhất!”
Hồng Anh cũng líu lưỡi nhìn cung điện xa hoa này. Trà trong tay là do nha hoàn ở bên ngoài pha sẵn, nàng chỉ việc đưa vào mà thôi.
“Thật sao?”
Tần Mộ Dao vừa mới tắm rửa thay y phục xong, nhận chén trà, uống một ngụm nhỏ, lập tức đôi mắt sáng lên.
Quả nhiên là không tệ!
“Dao Nhi…”
Mạc Thiếu Khanh đi đến phía sau Tần Mộ Dao, hai tay ôm nàng vào trong ngực, khiến hơi thở độc hữu trên người Tần Mộ Dao truyền vào chóp mũi hắn, lập tức trong lòng cảm thấy vui vẻ thoải mái. Nhưng cứ nghĩ đến cung điện xa hoa này, lông mày Mạc Thiếu Khanh lại nhíu chặt thành một đường.
“Sao vậy? Có phải vì hôm nay ta đáp ứng vào ở trong Hoàng cung nên đã chọc giận chàng hay không? Thiếu Khanh, chàng cũng biết đấy, dù sao thì hắn cũng là Hoàng Thượng, chúng ta ở trong quốc thổ của hắn nên ta không muốn gặp phải phiền toái không cần thiết! Hơn nữa, hẳn là Nam Cung Ly không có ác ý gì đâu. Tại chàng quá cẩn thận đấy thôi.”
Tần Mộ Dao nâng tay, nhẹ nhàng vỗ hai gò má cương nghị của hắn, nghiêng đầu tì má vào má hắn.
“Hắn đối xử quá tốt với nàng nên mới khiến ta cảm thấy bất an thế nào ấy!”
Mạc Thiếu Khanh thấp giọng nói.
Nhớ tới cách Nam Cung Ly đối xử với Tần Mộ Dao, dường như thật sự đã long trọng quá mức.
“Nàng xinh đẹp như vậy, cho dù là đang có bầu, cũng không hề giảm phong thái, ngược lại càng thêm hấp dẫn. Ta thật sự nên làm một cái lồng vàng rồi nhốt nàng trong đó mới phải.”
Ánh mắt Mạc Thiếu Khanh chuyển động. Ánh mắt nhìn đến đâu cũng đều thấy được sự xa hoa, khiến hắn càng thêm hoài nghi tâm tư của Nam Cung Ly.
Tần Mộ Dao nhíu nhíu mày, suy tư đến lời của hắn. Đột nhiên, hai mắt sáng ngời, lập tức cười ra tiếng.
Hóa ra Thiếu Khanh lại bắt đầu suy nghĩ miên man rồi đây!
“Ha ha… chàng đang nghĩ lung tung đi đâu thế? Người ta chỉ mới là một hài tử thôi mà! Mới có mười lăm tuổi, chẳng lớn hơn Thiên Nhi được bao nhiêu! Sao chàng lại có thể liên hệ những chuyện như vậy với nhau cơ chứ?”
Tần Mộ Dao vừa buồn cười lại vừa trách cứ nhìn Mạc Thiếu Khanh.
Sao nam nhân này lúc nào cũng cứ vì nàng mà cuống quýt lên như thế chứ!
“Nếu thật sự là ta nghĩ lung tung thì tốt rồi. Ánh mắt của hắn nhìn nàng…”
Mạc Thiếu Khanh càng ôm Tần Mộ Dao chắt hơn.
Dao Nhi quá xinh đẹp, quá hấp dẫn, sao có thể khiến hắn không nghĩ nhiều được cơ chứ?
“Chàng nha! Thiếu Khanh, ta phát hiện chàng thật sự là có máu ghen ghê gớm đấy. Còn ghen tuông với cả một hài tử nữa! Hiện giờ ta đang mang thai, ai mà lại có ý tưởng với một nữ nhân đang mang thai kia chứ?”
Tần Mộ Dao trêu chọc liếc mắt nhìn Mạc Thiếu Khanh một cái. Nàng thích dáng vẻ ghen tuông bảo vệ nàng của hắn. Nhưng, lúc này có vẻ Thiếu Khanh đang ghen tuông thái quá!
“Có ta đấy! Nếu nữ nhân mang thai đó là nàng, ta sẽ có ý tưởng. Dáng vẻ mang thai của nàng thật là …”
Mạc Thiếu Khanh nói không e dè, trong mắt đã dâng lên một tầng sắc thái khác.
“Thật là cái gì?”
Tần Mộ Dao nhìn thẳng hai mắt hắn, mắt chớp chớp, hai tay ôm cổ Mạc Thiếu Khanh, giữa hai người hầu như không còn khoảng cách, gần như có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
“Thật là quyến rũ người ta phạm tội!”
Mạc Thiếu Khanh hôn trộm lên môi Tần Mộ Dao.
Nữ nhân này luôn có thể khiến người ta sa vào tội lỗi. Chỉ cần một ánh mắt là đã khiến hắn không thể kìm chế nổi. Nghĩ đến trước đây khi chưa gặp nàng, Mạc Thiếu Khanh luôn khinh thường nữ nhân, cho dù đối mặt với thân thể nữ nhân trần như nhộng thì hắn vẫn có thể bình tĩnh như thường, không có chút tà niệm nào. Nhưng, từ sau khi thú Dao Nhi thì lại sa vào sự dịu dàng ngọt ngào của nàng, không thể kìm chế được!
“Ha ha… quyến rũ người ta phạm tội á? Ta chỉ muốn quyến rũ chàng phạm tội mà thôi!”
Tần Mộ Dao cười ra tiếng.
Trên đời này có biết bao nhiêu người, duy chỉ có Mạc Thiếu Khanh có thể khiến trong đầu nàng có ý niệm quyến rũ!
Tâm thần Mạc Thiếu Khanh chấn động, ánh mắt di chuyển đến thân hình mềm mại đáng yêu của Tần Mộ Dao, trong lòng không khỏi thở dài…
Nữ nhân này!
Hít thở một hơi thật sâu, vội vàng chiếm lấy đôi môi của nàng, giống như bị mê hoặc, vừa chạm vào là không muốn buông ra.
Trong mắt Tần Mộ Dao lóe qua một tia sáng, hôn lại hắn.
Nàng biết, bọn họ đều là độc dược của nhau, vừa chạm vào nhau là đều bị giam sâu trong đó, không thể tự kìm chế nổi!
Độ ấm trong phòng liên tục tăng vọt, dường như chỉ một cái hôn thì không thể khiến họ thỏa mãn được. Trong mắt Tần Mộ Dao dâng lên một tầng mê loạn, xé rách xiêm y của Mạc Thiếu Khanh, động tác có vài phần vội vàng…
Ánh mắt của nàng như có như không nhìn về phía chiếc giường lớn xa hoa kia.
Không biết nằm trên đó thì cảm giác sẽ thế nào nhỉ?
Trong đầu nhộn nhạo những ý tưởng kiều diễm, cảm giác thấy Mạc Thiếu Khanh ôm lấy mình, trong lòng cười thầm.
Xem ra ý tưởng này không chỉ của một mình nàng mà thôi…
Hai người đã thay y phục cho buổi yến hội tối nay, lúc này từng chiếc từng chiếc lại bị cởi ra rồi bị vứt bỏ xuống đất, từng chiếc từng chiếc vứt cả lên chiếc giường lớn xa hoa…
Nhưng, đúng lúc Tần Mộ Dao hăng hái lột bỏ chiếc áo cuối cùng trên người Mạc Thiếu Khanh thì một giọng nói bên ngoài vang lên phá vỡ hình ảnh hài hòa của hai người…
“Tiểu thư, Hoàng Thượng phái người đến truyền lời, nói là yến hội đã chuẩn bị xong, mời tiểu thư và Đại thiếu gia di giá!”
Bên ngoài vang lên giọng nói của Hồng Anh, lập tức khiến động tác của hai người trên giường lớn cứng đờ, trong mắt đều còn đầy ham muốn.
Tần Mộ Dao giật mình, lập tức đưa ra quyết định:
Mặc kệ hắn! Tiếp tục chuyện mình chưa làm xong.
Mà dường như Mạc Thiếu Khanh cũng cùng chung ý tưởng, không ngừng in lên thân thể Tần Mộ Dao những nụ hôn tinh tế ngọt ngào, từ chiếc cổ thon dài dần dần đi xuống… Như là đang tôn thờ tuyệt phẩm nghệ thuật hoàn mĩ nhất vậy!
“Thiếu Khanh… chàng mau giúp ta một chút đi!”
Bộ y phục của Mạc Thiếu Khanh vẫn còn chưa cởi hết, nụ hôn của Mạc Thiếu Khanh như có điện, truyền khắp toàn thân nàng, đồng thời cũng khiến tay nàng run run, không thể cởi bỏ được y phục của hắn.
Thấy trên người mình đã không còn gì che đậy mà trên người hắn vẫn còn có một bộ y phục chướng mắt ngăn cản nàng thưởng thức cơ bắp đầy mê hoặc của hắn, Tần Mộ Dao không chịu nổi!
“Ha ha…”
Nhìn dáng vẻ của nàng, Mạc Thiếu Khanh cúi đầu cười ra tiếng.
“Đây là việc của nàng chứ!”
Chẳng những không hỗ trợ mà Mạc Thiếu Khanh lại còn cố tình phân chia trách nhiệm như vậy.
Trên thực tế, hắn thích nhìn dáng vẻ lúng túng không biết làm sao và vẻ mặt đáng yêu của Dao Nhi, khiến hắn cảm nhận được sự mong chờ của nàng với mình!
Nếu có thể trải nghiệm cảm giác đó nhiều thêm một lát, sao hắn lại ra tay giúp nàng cơ chứ?
Tiếp tục việc của mình, vừa hôn nàng vừa thưởng thức động tác của nàng.
“Chàng…”
Tần Mộ Dao trợn mắt liếc Mạc Thiếu Khanh một cái. Nhìn thấy ý cười trên mặt hắn, rõ ràng là nam nhân này cố ý mà!
“Chàng thật sự là một gian thương!”
Tần Mộ Dao cắn hắn một cái qua y phục, cắn đúng vào điểm ái muội nào đó trên ngực hắn. Trong lòng vẫn chưa hết giận, hạ quyết tâm, cắn thêm một cái, lập tức nghe thấy tiếng kêu đau của nam nhân.
“Ui…”
Lúc này vẻ đắc ý vốn có trên mặt Mạc Thiếu Khanh đã trở thành nhăn nhó, nhìn đầu sỏ gây tội ác đã nhả miệng ra. Lúc này toàn bộ sự đắc ý đã chuyển sang mặt nàng.
Khóe miệng Tần Mộ Dao nhếch lên, nhíu mày với hắn, vội vàng kéo chăn, che kín thân thể của mình, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Mạc Thiếu Khanh, lập tức mở miệng:
“Thế nào? Gian thương, hoặc là ta sẽ lấy chăn bọc mình, hoặc là tự chàng cởi y phục ra. Chàng chọn đi!”
‘Hừ’, Tần Mộ Dao còn không quên hừ lạnh một tiếng, hếch cằm lên nhìn Mạc Thiếu Khanh.
Tần Mộ Dao vừa nói xong, quả nhiên thấy Mạc Thiếu Khanh lưu loát cởϊ áσ. Chỗ vừa bị nàng cắn in một dấu răng rõ ràng, trong lòng đột nhiên cứng lại.
Có phải vừa rồi mình đã dùng sức hơi mạnh rồi không?
“Dao Nhi… Nàng định bồi thường cho ta thế nào đây?”
Mạc Thiếu Khanh giận tái mặt.
Lực cắn của nữ nhân này không phải là nhỏ đâu nha!
“Cái này…”
Ánh mắt Tần Mộ Dao lóe lên, trong lòng dâng lên một chút áy náy, muốn tiến lên trấn an nam nhân đang ‘bị thương’, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói khiến người ta không vui.
“Công chúa còn chưa chuẩn bị xong à? Sao các ngươi vẫn còn chờ ở bên ngoài? Trẫm bảo các ngươi hầu hạ Công chúa tắm rửa thay y phục chứ không bảo các ngươi đứng không mà không làm gì!”
Giọng nói trách cứ nghiêm khắc truyền vào. Lúc này, không phải Hồng Anh, mà là Nam Cung Ly tự thân đến đón Tần Mộ Dao đi dự yến tiệc.
Nha hoàn bên ngoài lập tức quỳ xuống.
Trời đất chứng giám! Phò mã và Công chúa tắm rửa không cho ai vào hầu hạ! Đến ngay cả chính nha hoàn bên cạnh nàng mà còn không được vào!
Mà Hồng Anh đứng ở bên cạnh, ánh mắt chớp động.
Vừa rồi lúc mình đến trước cửa phòng chuyển lời mà bên trong không ai đáp lại, nàng cũng đã mơ hồ đoán được bên trong đang xảy ra chuyện gì. Nàng chỉ có thể thức thời chờ ở bên ngoài, mặt đỏ tim dồn mà cầu nguyện để Công chúa và Phò mã đừng có quên chính sự!
Nhưng, nàng không ngờ Hoàng Thượng lại đích thân đến đón Công chúa!
Bây giờ biết làm thế nào đây?
“Các ngươi còn không đi vào hầu hạ đi!”
Nam Cung Ly lớn tiếng nói, ngữ khí lạnh như băng.
Lập tức cung nữ quỳ trên mặt đất đứng bật dậy, đi về phía phòng trong.
Hồng Anh tay lanh mắt lẹ chắn cửa.
“Các ngươi không thể đi vào! Công chúa và Phò mã…”
Hồng Anh không biết nên nói như thế nào, trong lòng vô cùng lo lắng.
Cảm nhận được ánh mắt của Nam Cung Ly nhìn mình, trong lòng lập tức cả kinh.
“Công chúa và Phò mã đi đường mệt nhọc, sau khi tắm rửa xong đã nghỉ ngơi trong chốc lát. Có khả năng là bây giờ còn chưa tỉnh. Lúc ngủ Công chúa ghét nhất là bị người khác quấy rầy. Xin Hoàng Thượng thông cảm cho Công chúa…”
“Các ngươi đều chờ ở đây!”
Ánh mắt Nam Cung Ly lóe lóe, nghĩ rằng Hồng Anh nói không sai.
Mộ Dao tỷ tỷ mới từ Bắc Tĩnh quốc tới, đương nhiên là mệt mỏi. Hơn nữa Mộ Dao tỷ tỷ còn đang mang thai, càng không giống trước đây.
Nghĩ đến đây, hắn cũng tìm một cái ghế mà ngồi xuống.
Hắn đã cho các đại thần đến sớm để tham dự yến hội tẩy trần cho Mộ Dao tỷ tỷ, lông mày không khỏi cau lại. Nhưng chỉ trong giây lát, sắc mặt lại khôi phục như thường.
Cứ cho bọn họ chờ! Giấc ngủ của Mộ Dao tỷ tỷ mới là quan trọng nhất!
Cuối cùng thì Hồng Anh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ánh mắt nhìn cánh cửa vẫn đang đóng chặt, nhịn không được mà kêu rên.
Trời ạ! Công chúa và Phò mã đừng có…
Trong phòng.
Nghe thấy giọng nói của Nam Cung Ly, hai người đều giật mình. Tần Mộ Dao vội vàng xuống giường, vì đang mang thai nên khó khăn lắm mới với được y phục, vừa làm vừa thúc giục nam nhân.
“Thiếu Khanh, mau tới tìm giúp ta đi!”
Nàng không thể xoay người, chỉ có thật cẩn thận ngồi xuống tìm kiếm, lại sợ không cẩn thận ngã sấp xuống làm tổn thương đến hài tử!
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút không vui, vội vàng xuống giường, nhưng không giúp nàng tìm y phục, mà đưa tay ôm nàng trở về giường lớn.
“Thiếu Khanh… chàng làm gì vậy? Nam Cung Ly đang ở bên ngoài, chúng ta mau mặc y phục rồi đi ra ngoài thôi.”
Tần Mộ Dao đập vào ngực hắn, tránh né nụ hôn của hắn.
Mạc Thiếu Khanh không để ý tới lời của nàng, tiếp tục làm chuyện mình muốn làm.
Đã vậy, hắn càng không để cho nàng thoát thân.
Tuy rằng vội vàng, nhưng vẫn thật cẩn thận để ý cái bụng lớn của Tần Mộ Dao.
“Thiếu Khanh!”
Ngữ khí mang theo vài phần trách cứ.
“Thiếu Khanh.”
Ngữ khí dần dần mềm đi vài phần, lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
“Thiếu Khanh…”
Trách cứ đã biến mất, bất đắc dĩ cũng đã không thấy, thay vào đó là nồng tình mật ý.
Nhìn nữ nhân đã mềm người đi trong lòng mình, khóe miệng Mạc Thiếu Khanh mỉm cười đắc ý.
Nói thật, vừa rồi nhìn dáng vẻ căng thẳng của Dao Nhi khi thấy Nam Cung Ly đến, trong lòng hắn lập tức dâng lên một tia không vui. Mà hiện tại…
Nữ nhân hắn yêu không ngừng gọi tên hắn, trong lòng xẹt qua một chút ngọt ngào, hôn lên môi nàng.
Trong phòng, nhiệt tình vẫn như trước, kiều diễm vẫn như trước.
Về phần những người đang chờ bên ngoài, cứ để bọn họ chờ thêm một chút cũng được. Dù sao thì theo như lời Hồng Anh nói, lúc ‘ngủ’ thì Công chúa không thích bị ai quấy rầy!
Tần Mộ Dao nhìn vẻ mặt thỏa mãn đắc ý của nam nhân ngồi bên mép giường, không khỏi hung hăng trợn mắt liếc hắn một cái. Nghĩ đến chuyện vừa rồi chỉ cần một cái hôn tinh tế ngọt ngào của hắn mà mình mềm nhũn cả chân tay, phút chốc mặt nàng đỏ bừng.
“Làm sao vậy? Đã sắp sửa làm mẫu thân của người ta mà còn thẹn thùng như vậy sao?”
Mạc Thiếu Khanh trêu chọc, nhẹ nhàng mặc xiêm y cho Tần Mộ Dao, trong ngữ khí vẫn mang theo vài phần đắc ý.
Nghĩ đến khoảnh khắc ngọt ngào vừa rồi của hai người, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn.
Tần Mộ Dao không nói lời nào, chỉ trợn mắt nhìn hắn.
Nam nhân này đã được lợi lại còn khoe mẽ sao?
“Dao Nhi, đừng nhìn ta như vậy, nếu không ta sợ lát nữa chúng ta cũng chẳng đến được yến tiệc đâu!”
Tay Mạc Thiếu Khanh cứng đờ, hôn lên môi nàng một cái, rồi di chuyển đến vành tai nàng, nhẹ nhàng cắn nhẹ một cái, quả nhiên nhận thấy thân thể Tần Mộ Dao hơi run run. Nhìn vành tai đáng yêu của nàng…
Nơi này là nơi rất mẫn cảm của Dao Nhi.
“Mạc Thiếu Khanh!”
Tần Mộ Dao thấp giọng gọi tên hắn, nhìn nam nhân vừa rồi còn đùa giỡn với mình, giờ lại tiếp tục mặc y phục cho mình.
Nam nhân này… Nàng thật sự không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung về hắn nữa. Có đôi khi thì nhu tình, có đôi khi lại bá đạo, có đôi khi lại tà ác như thế!
“Hử?”
Mạc Thiếu Khanh không để ý tới ngữ khí của nàng, vẫn chăm chú mặc y phục. Thật vất vả mới mặc được y phục cho nàng, giờ lại bắt đầu sửa sang lại xiêm y của mình.
“Chẳng may lát nữa người ta nhìn chúng ta bằng ánh mắt khác thường thì phải làm sao?”
Tần Mộ Dao đứng dậy ôm cánh tay hắn, cũng không thầm oán hắn nữa.
Dù sao mình cũng không kháng cự nổi sự mê hoặc của hắn, không phải sao? Đây là chuyện mà cả hai người đều tự nguyện. Việc làm chậm trễ thời gian này nàng cũng có trách nhiệm!
Nghĩ đến yến tiệc lát nữa, là tiệc tẩy trần do Nam Cung Ly đặc biệt sắp xếp. Thế mà nàng và Thiếu Khanh lại chậm chạp chưa tới…
“Có thể làm sao đây? Ai mà biết chúng ta làm gì trong phòng kia chứ? Hơn nữa, cho dù biết thì đã sao, vừa vặn để cho bọn họ biết, phu thê chúng ta có bao nhiêu ân ái!”
Mạc Thiếu Khanh lơ đễnh nói.
Mặc y phục, đưa Dao Nhi đến ngồi trước bàn trang điểm, còn mình thì đi ra ngoài mở cửa.
“Tiểu thư ngủ dậy rồi sao?”
Hồng Anh nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức kêu lên, dường như đang cố ý nhắc nhở, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mạc Thiếu Khanh giật mình, ánh mắt như có như không nhìn thoáng qua Nam Cung Ly, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì!
Nha đầu Hồng Anh này coi như là thông minh!
“Đã dậy rồi, ngươi đi rửa mặt chải đầu trang điểm cho nàng đi!”
Mạc Thiếu Khanh phân phó, còn bản thân thì đi ra ngoài, hành lễ với Nam Cung Ly, nheo mắt.
“Đã để Hoàng Thượng đợi lâu, Dao Nhi mệt mỏi, liền ngủ một hồi. Thời tiết Bắc Tĩnh quốc vốn giá lạnh, lúc Dao Nhi ngủ luôn thích ôm cơ thể ta. Chuyện này giờ đã thành thói quen, cho dù đã đến đây cũng chưa kịp thay đổi! Cho nên ta cũng ngủ cùng nàng một lát!”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút sâu thẳm, cố ý nói.
“Mạc Đại thiếu gia và Mộ Dao tỷ tỷ thật đúng là ân ái!”
Nam Cung Ly nheo mắt, trong lòng cảm thấy vui vẻ cho Mộ Dao tỷ tỷ, nhưng mà trong lòng xẹt qua cảm xúc kỳ quái, lại nghĩ đến những lời mà đêm đó Hoàng huynh đã nói với mình.
Nếu chắc chắn rằng mình có thể đem hạnh phúc đến cho nàng thì hãy giành lấy?
Chỉ có điều, theo quan sát của hắn, Mộ Dao tỷ tỷ thực sự yêu Mạc Đại thiếu gia thì phải! Mà liệu mình có thể khiến Mộ Dao tỷ tỷ hạnh phúc không?
Trong lòng xẹt qua một chút chua xót.
Có lẽ trong mắt Mộ Dao tỷ tỷ, mình chẳng là cái gì cả!
“Dao Nhi là thê tử của ta, yêu thương nàng là chuyện đương nhiên!”
Vẻ tươi cười trên mặt Mạc Thiếu Khanh càng lúc càng lớn, mà tia sâu thẳm trong mắt cũng càng thêm nồng đậm.
Nhất thời Nam Cung Ly không biết nên nói gì.
Đương nhiên là nữ tử như Mộ Dao tỷ tỷ sẽ được người khác yêu thương rồi! Cho dù là ai, chỉ cần đã yêu nàng thì đều không tiếc bất cứ cái gì, không phải sao?
Hai người lẳng lặng ngồi, không nói gì.
Lúc Tần Mộ Dao chuẩn bị xong hết mọi thứ, bước ra, vừa nhướn mắt thì gặp ngay ánh mắt Mạc Thiếu Khanh, lại một lần nữa hồi tưởng đến hình ảnh kiều diễm vừa rồi, theo bản năng ánh mắt né tránh ra chỗ khác.
“Hoàng Thượng, thật ngại quá, lại còn để Hoàng Thượng tự mình đến chờ.”
Tần Mộ Dao cố gắng áp chế sự xấu hổ trong lòng, nhưng vẫn vô thức cảm thấy mất tự nhiên.
“Không có vấn đề gì. Dù sao ta cũng có thời gian, sức khỏe của Mộ Dao tỷ tỷ mới là quan trọng!”
Trong mắt Nam Cung Ly dâng lên một chút ý cười.
“Vậy chúng ta đi thôi! Hẳn là Mộ Dao tỷ tỷ và Mạc Đại thiếu gia đã đói bụng rồi!”
“Đúng, hẳn là Dao Nhi đã đói bụng rồi!”
Mạc Thiếu Khanh đi lên trước, đứng bên cạnh Tần Mộ Dao, kéo tay nàng.
Một câu này của hắn lọt vào tai người khác thì không có gì, nhưng rơi vào tai Tần Mộ Dao thì dường như lại mang theo ý tán tỉnh.
Không khỏi cấu một cái lên tay hắn. Nhưng nam nhân này chỉ coi như bị kiến đốt, chẳng có một chút phản ứng khác thường nào.
Trong đại điện chuyên dùng để thiết yến huyên náo một trận. Các vị đại thần ngồi trên vị trí của mình.
Từ sau khi Hoàng Thượng rời đi đến giờ vẫn chưa trở lại, mà hai vị khách tôn quý kia cũng chưa thấy đến. Tất cả mọi người đều biết chuyện hôm nay Hoàng Thượng tự thân xuất cung nghênh đón hai vị khách kia, đồng thời cũng nghe nói Hoàng Thượng còn cho sửa chữa sắp xếp lại Phượng Tê cung để hai vị khách kia ở lại.
Nghe nói hai vị sứ giả của Bắc Tĩnh quốc là Công chúa và Phò mã, nhưng kể cả Hoàng Thượng Bắc Tĩnh quốc có tự thân đến đây thì tiếp đãi khách như vậy đã là quá long trọng rồi, huống chi họ chỉ là Công chúa và Phò mã mà thôi.
Trong lòng bọn họ đều tràn ngập tò mò với Công chúa và Phò mã này.
Cuối cùng thì có cái gì đặc biệt mà lại được Hoàng Thượng tiếp đãi long trọng như vậy.
“Hoàng Thượng giá lâm! Công chúa Bắc Tĩnh đến! Phò mã Bắc Tĩnh đến!”
Giọng nói bén nhọn của công công vang lên, lập tức tất cả đại thần đều bước ra khỏi vị trí của mình, đi về trước đại điện, tất cả đều quỳ dưới đất.
“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, cung nghênh Hoàng Thượng, cung nghênh Công chúa và Phò mã!”
Các sứ thần cũng hô lớn, âm thanh như sóng lớn, vang vọng toàn bộ cung điện.
“Bình thân!”
Giọng nói uy nghiêm của Nam Cung Ly vang lên, đi đến ngồi xuống chỗ cao nhất.
Trước ánh mắt của mọi người, hai người Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh tao nhã ung dung đi đến, ánh mắt dừng ở ba vị trí trống bên cạnh Nam Cung Ly, lông mày nhướn lên.
Chẳng lẽ còn có người đến trễ hơn bọn họ nữa sao?
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng cũng không quá để ý. Được cung nhân dẫn đường nhanh chóng đi đến ngồi ở bên tay phải Nam Cung Ly.
Nam Cung Ly nhìn vị trí trống bên tay trái, ánh mắt không khỏi giật mình.
Tối hôm nay cố ý mời Hoàng huynh, sao Hoàng huynh vẫn còn chưa tới?
Trong lòng xẹt qua một tia nghi hoặc, nghĩ đến chuyện Hoàng huynh từng dịch dung ở bên cạnh Tần Mộ Dao, trong lòng lập tức hiểu ra.
Chỉ có điều, nếu đã dịch dung thì Mộ Dao tỷ tỷ không thể nhận ra dáng vẻ hiện tại của Hoàng huynh mới phải! Thế thì Hoàng huynh đang trốn tránh cái gì vậy?
Ngồi vào vị trí, trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút thâm trầm, ánh mắt dừng ở trên người Tần Mộ Dao, lập tức đứng dậy, chắp tay nói với Nam Cung Ly:
“Hoàng Thượng, thê tử của ta đang có thai, xin thứ cho ta muốn ở bên cạnh nàng để tiện chăm sóc!”
Nói xong, chuyển luôn ghế dựa đến bên cạnh Tần Mộ Dao, cố ý ngồi xuống.
Trong mắt Nam Cung Ly ngưng tụ một chút sâu thẳm, ánh mắt dừng ở trên bụng Tần Mộ Dao, cũng không cự tuyệt, cao giọng phân phó:
“Chuyển bàn của Phò mã đến gần chỗ Công chúa đi!”
Nói xong, lập tức có cung nhân bắt tay vào chuyển bàn.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều được chứng kiến vị khách nhân này tôn quý đến chừng nào!
Mà trong các quan viên ở đây cũng có một vài quan viên của tiền triều Tây Nhạc quốc đã thần phục Nam Cung Ly. Bọn họ ít nhiều cũng đã từng gặp Mạc Thiếu Khanh và Tần Mộ Dao. Bọn họ cũng chưa quên trong yến hội Khất Xảo ngày ấy, vị Tần Đại tiểu thư này đã khiến cho Duệ Vương gia kinh ngạc đến thế nào.
Nhưng mà, lúc bọn họ nhìn thấy Tần Mộ Dao thì đều vô cùng ngạc nhiên. Tuy rằng bọn họ có nghe nói Công chúa Bắc Tĩnh quốc đã từng không uổng người nào mà đánh bại Lâm Sở, quả thật là một thần thoại trong lĩnh vực quân sự. Nhưng, bọn họ lại không biết vị Công chúa đó chính là Tần Mộ Dao. Cho dù có nghe nói Công chúa đó tên là Tần Mộ Dao thì cũng đều nghĩ Công chúa đó và Đại tiểu thư vô dụng của bọn họ chỉ trùng họ trùng tên mà thôi. Vậy mà hiện tại…lại là cùng một người.
Nhìn dáng vẻ của nàng lúc này và nam nhân đang yêu thương chăm sóc nàng… Bọn họ đều không nhịn được mà tán thưởng.
Quả nhiên là trước khác nay khác. Tần Mộ Dao của hiện tại đã không còn là Tần Mộ Dao trước kia!
Cũng chỉ có nam nhân vĩ đại về mọi mặt như Mạc Thiếu Khanh mới có thể đủ để sánh đôi với nàng mà thôi!
“Mau dâng đồ ăn đi! Hẳn là Mộ Dao tỷ tỷ đã đói bụng rồi!”
Cho dù đang ở trước mặt quần thần, Nam Cung Ly vẫn đều không có chút kiêng dè mà gọi Tần Mộ Dao như vậy. Các vị đại thần thầm đoán mãi không thôi.
Mộ Dao tỷ tỷ? Xem ra Hoàng Thượng long trọng tiếp đãi Tần Mộ Dao, không chỉ vì nàng là Công chúa Bắc Tĩnh quốc mà thôi. Lẽ nào giữa bọn họ còn có giao tình?
Như có chút đăm chiêu nhìn ý cười trong mắt Hoàng Thượng. Bọn họ chưa từng nhìn thấy Nam Cung Ly như vậy bao giờ!
Sau khi thức ăn được đưa lên, lại một lần nữa khiến Tần Mộ Dao líu cả lưỡi, mà trong mắt Mạc Thiếu Khanh ở bên cạnh cũng lại càng thêm sâu thẳm.
Đây đều là những món mà Dao Nhi thích ăn! Xem ra tiểu tử Nam Cung Ly này đã tốn nhiều tâm tư hơn so với tưởng tượng của hắn!
Nghĩ đến đây, Mạc Thiếu Khanh nắm chặt tay Tần Mộ Dao dưới cái bàn, trong mắt xẹt qua một tia sáng.
“Dao Nhi, nếm thử cái này đi.”
Mạc Thiếu Khanh cố ý gắp đồ ăn cho Tần Mộ Dao, giống như mọi ngày bọn họ vẫn làm, không có chút kiêng dè, ngược lại còn mang theo vài phần cố ý. Cố ý không đặt vào trong chén của Tần Mộ Dao mà đưa tới bên miệng nàng.
Tần Mộ Dao giật mình, liếc mắt nhìn Mạc Thiếu Khanh một cái, nhưng cũng không thể cự tuyệt, không thể không thừa nhận ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nuốt một miếng.
Nghĩ đến những lời nói vừa rồi của Mạc Thiếu Khanh trong tẩm cung, trong lòng xẹt qua một chút ý cười.
Xem ra hiện tại nam nhân này vẫn còn để ý chuyện đó hay sao mà mất tự nhiên như vậy?
Nàng lập tức cảm thấy Thiếu Khanh như vậy vô cùng đáng yêu. Tuy rằng trước mặt nhiều người như vậy, nhưng Tần Mộ Dao vẫn nhanh chóng thả lỏng, cố ý hưởng thụ sự che chở đầy đủ của Mạc Thiếu Khanh.
Nàng đã từng nói sẽ đặt Thiếu Khanh lên vị trí hàng đầu, đương nhiên là phải để ý đến cảm nhận của hắn rồi, không phải sao?
Nam Cung Ly nhìn bọn họ ân ái, cảm xúc trong lòng đúng là không nói lên lời!
Trên yến hội lập tức có vũ cơ ca múa biểu diễn góp vui, những người khác dần dần thích ứng với sự ân ái ngọt ngào của đôi phu thê, cũng đều tự uống rượu, ăn đồ ăn, xem biểu diễn, ngẫu nhiên hàn huyên vài câu.
“Hoàng Thượng, Mộ Dao đại diện cho Bắc Tĩnh quốc đến chúc mừng Hoàng Thượng vinh đăng đế vị, cố ý cho người chuẩn bị một ít dị bảo quý hiếm của Bắc Tĩnh quốc, xin Hoàng Thượng đừng ghét bỏ.”
Tần Mộ Dao đã ăn được kha khá, lập tức mở miệng nói, phân phó người dâng lễ lên.
Nam Cung Ly tiếp đãi nàng long trọng như vậy, hiện tại nàng cảm thấy những thứ mà mình đã chuẩn bị có vẻ hơi kém cỏi.
“Sao ta có thể ghét bỏ những thứ mà Mộ Dao tỷ tỷ tặng được cơ chứ! Người đâu, đưa tất cả những thứ này đến tẩm cung của Trẫm!”
Nam Cung Ly lập tức hạ lệnh.
Đây chính là những thứ đầu tiên mà Mộ Dao tỷ tỷ tặng cho hắn, đương nhiên là hắn cảm thấy vô cùng quý trọng.
Hành động của Nam Cung Ly lại khiến mọi người kinh ngạc một lần nữa. Tuy rằng kinh ngạc nhưng không ai nói gì…
Yến hội tiếp tục tiến hành, mà ở một cung điện bên trong Hoàng cung…
Nam nhân đứng khoanh tay, nhìn về phía điện tổ chức yến hội. Hắn biết Dao Nhi đã đến, chỉ có điều tối nay hắn lại cố ý không tham dự. Nhưng mà nghe nói Nam Cung Ly tiếp đãi Tần Mộ Dao hết sức nhiệt tình, trong lòng hắn cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Trong mắt xẹt qua một chút nghi hoặc.
Thái độ của Nam Cung Ly với Dao Nhi… Dường như có chút…
“Vương gia, Hoàng Thượng phân phó, mời Vương gia đến yến hội dùng bữa ngay!”
Thái giám bên ngoài vội vã tới, cúi đầu, thuật lại lời nói của Nam Cung Ly.
Thân thể nam nhân đột nhiên ngẩn ra.
Bảo mình đến yến hội ngay sao? Không phải hắn đã báo là đêm nay sẽ không tham dự sao?
Trong mắt xẹt qua một chút tối tăm.
Hắn phải đi sao?
Lúc này hắn mới phát hiện ra, trong tiềm thức của hắn đang trốn tránh việc bị vạch trần thân phận trước mặt Tần Mộ Dao!
Sau khi vạch trần thì nàng sẽ có phản ứng gì?
Tuy trong lòng sợ hãi, nhưng, hắn cũng biết, một ngày nào đó chuyện này cũng sẽ xảy ra, sớm muộn gì cũng vạch trần, sao hắn không thản nhiên đối mặt kia chứ?