Hai người đụng vào nhau làm cho cái khăn che mặt trên mặt của Ngưng Sương không cẩn thận mà rớt xuống, nhất thời lộ ra một dung nhan tuyệt thế. Mà khuôn mặt kia, lại làm cho Mạc Yên bị té đang nằm ở trên mặt đất trong nháy mắt trở nên cứng đờ. Lúc này, đầu óc trống rỗng, nhớ tới nỗi sợ hãi lúc trên bàn đu dây, đến lúc này nàng thực sự sợ hãi không biết phải làm sao.
Ngưng Sương nghi hoặc nhìn Mạc Yên bị đụng ngã trên mặt đất, vươn tay, dáng vẻ như muốn kéo nàng ta đứng lên.
“Ngươi không sao chứ?”
Mạc Yên đột nhiên phản ứng hất tay nàng ra, nhanh chóng từ mặt đất đứng lên, dáng vẻ giống như nhìn thấy quỷ.
Lúc này ả đang cười nhạo dáng vẻ thảm hại của mình sao?
Không! Nàng sẽ không chịu nhận lòng thương hại của Tần Mộ Dao đâu! Càng không lưu lại để cho ả xem kịch vui!
Vì sao Tần Mộ Dao luôn có vận may bao quanh, mà mỗi lần đều có thể chuyển nguy thành an, luôn nắm giữ được những điều mà mình muốn nhất. Bây giờ còn xem thường nàng, trong lòng của nàng hết sức khó chịu, nhìn này khuôn mặt, nàng thề, nhất định sẽ không để cho Tần Mộ Dao dễ chịu!
Hung hăng trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt, Mạc Yên nhanh chóng chạy đi!
Ngưng Sương nhìn Mạc Yên rời đi nhanh như chạy trốn, đột nhiên chú ý tới y phục của nàng ta bị xé rách một mảng lớn, ánh mắt nhìn vào gian phòng, thình lình phát hiện một nam nhân té trên mặt đất, nhất thời, nàng liền hiểu được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì!
Ngưng Sương nhíu nhíu mày, nàng còn chưa từng ở trước mặt người ngoài lô ra khuôn mặt thật của mình. Thế nhưng một giây sau, khóe miệng nàng đột nhiên giương lên một chút ý cười.
“Xem ra khuôn mặt này quả thật rất giống! Mạc Yên vừa rồi nhất định là nghĩ nàng ta vừa nhìn thấy là Tần Mộ Dao!”
Nghĩ tới đây trong mắt nàng hiện lên chút ghen ghét.
Sự thực là nữ nhân Tần Mộ Dao này thực có khả năng khiến cho người khác ghen tị với nàng ta mà! Ngay cả nàng cũng ghen tị!
Trong đầu hiện ra cảnh tượng lúc nàng gặp chủ nhân trong khoảng thời gian này, mỗi lần khi chủ nhân chăm chú nhìn vào khuôn mặt của nàng, ánh mắt đều sẽ sinh ra một chút biến hóa, không giống như trước kia lạnh như băng.
Trong lòng xẹt qua một chút mất mát, kéo cái khăn che mặt của chính mình lên, nàng biết, dịu dàng trong mắt hắn không phải bởi vì nàng, mà là khuôn mặt này tương tự mặt của Tần Mộ Dao!
Trong lòng thở dài, đi vào phòng cách vách.
“Chủ nhân.”
Ngưng Sương thấp giọng gọi, nhìn thân ảnh đưa lưng về phía của nàng, trong mắt hiện lên một chút dịu dàng.
Nam nhân không có quay đầu, trầm mặc một lát mới chậm rãi mở miệng.
“Hai ngày nữa, sứ thần Bắc Tĩnh quốc sẽ đến Tây Nhạc, đến lúc đó, sự xuất hiện của ngươi ở trước mặt mọi người như thế nào đều đã được ta lên kế hoạch cụ thể, ngươi chỉ cần dựa theo kế hoạch của ta làm việc là được, lần này, nhất định không được có sơ xuất!”
Nam nhân nhìn về hướng nam, tròng mắt thâm thúy hiện lên một tia sáng sắc bén.
Ngưng Sương giật mình.
‘Nhanh như vậy sẽ bắt đầu sao?’
“Vâng, chủ nhân, Ngưng Sương sẽ hoàn thành sứ mệnh!”
Ngưng Sương kiên định nói.
Tất cả mọi chuyện, nàng chỉ có phục tùng.
Nam nhân đột nhiên xoay người, nhìn Ngưng Sương, lại mở miệng.
“Lại đây, lấy khăn che mặt xuống!”
Ngưng Sương híp mắt, nàng biết chủ nhân là muốn xem mặt của nàng, chậm rãi đi qua, lấy cái khăn che mặt xuống, ngẩng đầu lên đối đầu nhìn vào mắt hắn.
Nam nhân nâng tay nhẹ vỗ về khuôn mặt này, khóe miệng dần dần giương lên một chút tươi cười, sáng lạn làm cho trong lòng Ngưng Sương đột nhiên nhảy dựng, cảm giác như nàng xuất hiện ảo giác vậy.
“Thật xinh đẹp!”
Lòng bàn tay của nam nhân vuốt nhẹ khuôn mặt của Ngưng Sương, từ môi chậm rãi hướng lên trên, từ lông mi đến khóe mắt. Đột nhiên, nét cười ở trên mặt của hắn cứng đờ, trong mắt đột nhiên lạnh lùng, như từ một ảo cảnh nào đó thoát ra, đẩy Ngưng Sương ra, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
“Hai mắt này vĩnh viễn cũng không có được cái thần như của nàng!”
Ngưng Sương như bị sét đánh, nàng biết ‘nàng’ trong miệng của hắn là ai! Nàng chính là bóng dáng của Tần Mộ Dao! Hoặc là, ngay cả bóng dáng cũng không bằng!
…………
Trong đại sảnh Tần phủ.
Cho bọn nha hoàn lui xuống, chỉ để lại bốn người Tần Mộ Dao, Mạc Thiếu Khanh, Thương Kì Nhiên, Chân Giác.
Tần Mộ Dao nhìn như không nhìn đảo qua mọi người một vòng, ngay cả Chân Giác cà lơ phất phơ thường ngày cũng trở nên nghiêm túc.
“Thiếu Khanh, có phải đã tra ra được chuyện gì?”
Tần Mộ Dao nhợt nhạt uống một ngụm trà, cũng không có tâm tư để thưởng thức trà ngon hay dở, cảnh tượng ba người bọn họ vội vàng đến vừa rồi, nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói.
Mà chuyện này, nếu linh cảm của nàng không sai, nhất định mười phần là có liên quan đến chuyện của phụ mẫu.
“Dao Nhi, có liên quan đến Bắc Tĩnh quốc……”
Mạc Thiếu Khanh đột nhiên híp mắt, nắm chặt chén trà trong tay.
Bắc Tĩnh quốc?
Tần Mộ Dao giật mình.
Mấy ngày nay, ba chữ Bắc Tĩnh quốc này làm lòng nàng không yên, chỉ cần vừa nghĩ đến Bắc Tĩnh quốc, nàng theo bản năng sẽ nghĩ đến mối quan hệ giữa phụ thân và Bắc Tĩnh quốc.
“Nói đi! Sứ thần Bắc Tĩnh quốc sẽ đến đây, hôm đó ta còn muốn đi tham gia yến hội, biết nhiều tin tức liên quan về nó, đối với ta cũng có lợi, không phải sao?”
Âm thanh của Tần Mộ Dao bình tĩnh đến kỳ lạ, làm cho mấy người đều cảm thấy khó mà tin nổi. Hồi tưởng lại mấy ngày trước đây Tần Mộ Dao bởi vì chuyện của phụ mẫu, trong lòng kích động, lúc này Tần Mộ Dao giống như khôi phục lại vẻ đối với mọi chuyện đều lạnh nhạt như mây trôi trước kia, chuyện gì cũng đều nằm trong tay của nàng.
Không sai, Tần Mộ Dao đã bình tĩnh lại, nàng biết, hành động theo cảm tình cũng không giúp được chuyện gì, vào giờ phút này, nàng càng cần một đầu óc trấn định.
Trên mặt Mạc Thiếu Khanh giương lên một chút ý cười.
Quả nhiên không hổ nữ nhân mà hắn coi trọng! Đây mới là Tần Mộ Dao!
“Bắc Tĩnh quốc lần này phái sứ thần tiến đến, ở mặt ngoài hình như là bởi vì hai quốc bang giao, nhưng mà, theo chúng ta tra được tin tức, bọn họ là muốn tìm tiền Thái Tử!”
Mạc Thiếu Khanh cũng bắt đầu thanh tĩnh lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tần Mộ Dao.
Tần Mộ Dao híp mắt.
‘Tiền Thái Tử?’
“Hơn mười năm trước, Hoàng Đế Bắc Tĩnh quốc chỉ có hai nhi tử, đều là Hoàng Hậu sinh, ngay lúc đó, một người là Thái Tử, mà một người còn lại là Hoàng tử hiện đang kế thừa ngôi vị Hoàng Đế. Ngay lúc đó Thái Tử cần chính yêu dân, lúc hơn mười tuổi bắt đầu phò trợ Hoàng Đế xử lý quốc sự, tại triều đường, ở dân gian đều được khen ngợi.
Nhưng là, đột nhiên có một ngày, không biết chuyện xảy ra như thế nào, Hoàng Đế giận dữ, lập tức hạ lệnh tự mình thoái vị, buộc hắn kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, bằng không, sẽ đem hắn trục xuất Hoàng thất, trục xuất Bắc Tĩnh quốc. Nhưng Thái Tử kia không biết vì cái gì, dứt khoát từ bỏ ngôi vị Hoàng Đế, ngày hôm sau, liền biến mất không còn tung tích.”
Mạc Thiếu Khanh nhỏ nhẹ nói, tất cả mọi người nghe hắn kể, trong lòng đều suy đoán, nguyên nhân làm cho Hoàng Đế buộc bản thân thoái vị, lập tức muốn đem Thái Tử đưa lên ngôi vị Hoàng Đế là gì, lại là vì sao Thái Tử tình nguyện bị trục xuất, cũng muốn từ bỏ rời đi?
“Thái Tử này cũng quá đáng, làm Hoàng Đế thật tốt nha, vạn người kính ngưỡng, còn có thể có hậu cung ba ngàn mỹ nhân, vô số……”
Chân Giác mở quạt giấy, hai chữ ‘Mỹ nhân’ cuối cùng còn chưa nói xong, liền cảm giác được một cái điểm tâm ở trên mặt hắn, nhìn về phía nguồn gốc của đồ vật bay tới, rõ ràng thấy Tần Mộ Dao thanh thản uống trà, trong lòng nhất thời bốc lên lửa giận, nhưng là lại ẩn nhẫn không dám phát tiết ra, chiêu vật ngã lần trước, hiện tại hắn còn không thở ra hơi đây!
Hắn cũng không muốn lại bị một lần nữa!
Tần Mộ Dao trừng mắt liếc mắt nhìn Chân Giác một cái.
Tên hoa hồ điệp này, trong đầu chỉ có tư tưởng phong lưu kia, nàng tin tưởng một ngày nào đó, sẽ xuất hiện một người trị hắn, ngược lại nàng muốn xem xem, lúc hắn bị quản hắn còn kiêu ngạo như vậy được không!
“Có lẽ, cái thứ gì đó đáng giá để hắn đi tìm!”
Tần Mộ Dao hớp một miệng trà, nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh, chống lại mắt hắn, ý bảo hắn tiếp tục nói tiếp.
Mạc Thiếu Khanh lại bởi vì một ánh mắt này, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, thông minh như hắn, làm sao có thể không biết suy nghĩ của nàng có ý gì, nhưng là, hắn lại cam tâm tình nguyện đi tin tưởng nàng là có dụng ý.
“Sau khi Hoàng Đế thoái vị cũng còn có một Hoàng tử kế thừa, cũng chính là tiên đế vừa qua đời của Bắc Tĩnh quốc, hậu cung của ông tuy người đẹp vô số, lại rất ít có người mang thai long tử, cho đến bốn năm trước, mới có phi tần sinh hạ long tử, bây giờ còn chính là một hài tử……”
“Cho nên, bọn họ muốn tìm tiền Thái Tử trở về chủ trì đại cục?”
Một hài tử, cuộc sống của chính mình còn chưa có thể tự gánh vác, làm sao có thể gánh quốc gia đại sự?
Mạc Thiếu Khanh gật đầu tán dương.
Quả nhiên là liền hiểu được một chút, nhưng là tiền Thái Tử kia rốt cuộc là ai? Liên hệ đến hành vi của Hiến Tông Đế, trong lòng hắn mơ hồ suy đoán của mình, nhưng là Dao Nhi có biết không?
“Kì Nhiên, Chân thiếu gia, bảo bối lần trước Hoàng Thượng ban cho ta, ta xem thấy có vài món các huynh nhất định sẽ thích, ta sẽ kêu người mang bọn huynh đi chọn vài món, thấy như thế nào?”
Tần Mộ Dao nở rộ ra một chút tươi cười trên khuôn mặt.
“Được, được! Bảo bối Hoàng Thượng ban cho, đương nhiên muốn nhìn xem!”
Vẻ mặt Chân Giác hưng phấn.
Thương Kì Nhiên trầm mặc không nói, lập tức hiểu được ý đồ của nàng, bất giác nắm kiếm trong tay thật chặt, nhưng là vẫn là đứng dậy, hắn nhìn như không nhìn mà nhìn thoáng qua Mạc Thiếu Khanh cùng Tần Mộ Dao, cùng Chân Giác cùng nhau đi ra đại sảnh.
Dao Nhi đẩy bọn họ ra, là có chuyện nói với hắn sao?
Mạc Thiếu Khanh híp mắt, khôn khéo như hắn, làm sao có thể nhìn không ra được?
Tần Mộ Dao chính là thản nhiên giương khóe miệng lên.
“Nhớ rõ bàn cờ ngọc lần trước Thiếu Khanh đưa cho ta, đến nay còn chưa từng dùng, Thiếu Khanh có bằng lòng theo ta cùng nhau thử hay không?”
“Đương nhiên đồng ý!”
Hắn đã sớm muốn cùng Dao Nhi chơi cờ, chính là cho tới nay, khổ nổi không có cơ hội.
Đột nhiên trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút giảo hoạt.
“Trong nhà chơi cờ quá mức buồn chán, ta có một chỗ, nhưng thật ra rất thích hợp chơi cờ!”
Không chỉ có thích hợp chơi cờ, còn thích hợp đàm luận nữa!