Trong khoảng thời gian ngắn, không khí đột nhiên ngưng đọng, Tần Mộ Dao một thân hắc y từ chỗ ẩn thân đi ra, xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ. Mà lúc này nàng đang khϊếp sợ với những gì vừa nghe thấy.
Thân phận? Thân phận của phụ mẫu không phải là Gia chủ và phu nhân đứng đầu trong bốn phủ sao? Chẳng lẽ còn có thân phận gì khác? Nghe bọn họ nói chuyện vừa rồi, nàng ẩn ẩn cảm giác được, thân phận này dường như có liên quan đến Bắc Tĩnh quốc!
Bắc Tĩnh quốc?
Tần Mộ Dao tìm tòi tin tức về Bắc Tĩnh quốc trong đầu.
Bắc Tĩnh quốc ở phương bắc đại lục, giáp với phía bắc của Tây Nhạc quốc, ngoại trừ mùa hè vô cùng nóng bức, trên cơ bản quanh năm bị băng tuyết và rét lạnh.
Hoàng thất Bắc Tĩnh quốc họ Tấn, Tần Tấn?
Liên tưởng đến những điều mình vừa nghe được, Tần Mộ Dao nhất thời cả kinh, theo bản năng nhìn phu thê Tần thị.
Chẳng lẽ phụ thân có liên quan đến Hoàng thất Bắc Tĩnh quốc?
“Dao Nhi, tới nơi này làm gì? Đây không phải là nơi con nên đến, mau rời đi!”
Tần phu nhân vội vàng nói, vừa rồi bà nhìn ánh mắt Dao Nhi, dường như có một tia nhìn thấu bí mật, bà biết hiện tại nữ nhi trí tuệ hơn người, có khi còn hơn cả nam nhi, vừa rồi bọn họ nói chuyện, Dao Nhi nhất định đã sinh ra hoài nghi.
“Phụ thân, mẫu thân, Hoàng Thượng vì kiêng kị thân phận hai người mới nhốt vào đây sao? Thân phận của hai người… là gì?”
Tầm mắt Tần Mộ Dao dao động giữa hai người, muốn tìm ra chút manh mối từ vẻ mặt của bọn họ.
Quả nhiên, nàng vừa hỏi ra miệng, phu thê Tần Tấn liếc nhìn nhau, vẻ bất đắc dĩ và do dự của họ không lọt khỏi tầm mắt lợi hại của Tần Mộ Dao.
Lúc này, nàng càng thêm xác định ý nghĩ trong lòng mình.
Nàng quan sát thiên lao, nơi này không giống thiên lao bình thường, dường như được bố trí tỉ mỉ cẩn thận, có thể thấy được, mặc dù đã nhốt phụ mẫu vào thiên lao, Hoàng Thượng vẫn giữ lễ với bọn họ như trước.
“Dao Nhi, có một số việc không phải nói hai ba câu là có thể rõ ràng, huống hồ nơi này cũng không phải chỗ tốt để nói chuyện, thế nên, con hãy đi về trước, mọi việc chờ chúng ta ra ngoài nói sau!”
Tần Tấn dường như đã biến thành người khác, chẳng giống chút nào với người không có gì đặc biệt trước kia, làm cho người ta cảm giác được sự kiên định, an toàn.
“Phụ mẫu khi nào thì được ra ngoài?”
Tần Mộ Dao đột nhiên hỏi, lại khiến phu thê Tần thị đều ngẩn ra.
Hai ngày trước Tiên đế Bắc Tĩnh quốc băng hà, chỉ để lại một Hoàng tử năm tuổi nối ngôi, lúc này Bắc Tĩnh quốc đã sắp hỏng, đại thần Bắc Tĩnh quốc đều cực lực chủ trương tìm tiền Thái Tử đã rời cung hơn mười năm trước trở về chủ trì đại cục, mà thân phận bọn họ…
Hai người liếc nhau, cũng không khỏi thở dài.
Bọn họ khi nào thì có thể ra ngoài? Bọn họ cũng không biết rõ. Nếu Hoàng Thượng đã nhốt bọn họ lại, muốn được thả đi chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.
Tần Mộ Dao quan sát thấy vẻ mặt của hai người, đang muốn hỏi thêm cái gì, đột nhiên đúng lúc này, bên ngoài vang lên âm thanh ồn ào, phu thê Tần thị rõ ràng cả kinh, Tần phu nhân lập tức nắm lấy tay Tần Mộ Dao, đảo mắt nhìn về phía Chân Văn, nghiêm túc nói:
“Chân Văn, nếu ngươi còn bận tâm về tình nghĩa nhiều năm trước, xin ngươi mang theo nữ nhi của ta bình an rời khỏi nơi này!”
Trên mặt Chân Văn lộ vẻ khó xử, nhưng cũng không thể cự tuyệt, thở dài, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.
“Dao Nhi, đi theo lão rời khỏi nơi này, đừng để cho người ta phát hiện ra con, con không thể xảy ra chuyện gì được. Con yên tâm, phụ mẫu ở trong này rất ổn, không có việc gì!”
Tần phu nhân lo lắng nói, từ dưới tay áo rộng thùng thình, âm thầm đưa một vật gì đó vào trong tay Tần Mộ Dao, lập tức đẩy Tần Mộ Dao ra ngoài.
Tần Mộ Dao cảm nhận được động tác của Tần phu nhân, trong mắt hiện lên một vệt sáng, nắm chặt vật không biết là gì trong tay, nhìn hai người bên kia song sắt.
“Phụ thân, mẫu thân, hai người hãy cố gắng bảo trọng!”
“Đi thôi!”
Tần Mộ Dao xoay người bước ra khỏi cửa, thản nhiên nói với Chân Văn một câu, nhất thời khiến Chân Văn giật mình.
Ngữ khí vừa rồi của nàng, có một loại khí phách oai phong khác thường khiến trong lòng ông khẽ run lên, trong mắt xẹt qua một chút sâu thẳm, lập tức đi theo.
***
Lúc này ở ngoài thiên lao, một đội nhân mã đã đứng sẵn, chờ bọn họ xuất hiện.
Tần Mộ Dao nhìn nam nhân trung niên một thân minh hoàng đứng khoanh tay, dáng người uy vũ lộ ra một khí phách hiên ngang, nhìn thấy bọn họ từ trong thiên lao đi ra mà không hề khϊếp sợ, ngược lại giống như đã sớm biết được bọn họ ở trong này.
“Mộ Dao, đã trở về sao lại không đến gặp Trẫm và Hoàng Hậu? Chúng ta rất nhớ con!”
Hiến Tông Đế mở miệng, nói năng có khí phách, giống như đang nói việc nhà, khác hẳn ánh mắt thẳng tắp gắn trên người Tần Mộ Dao, khí phách Đế Vương kín không kẽ hở.
Tần Mộ Dao nhắm mắt, ngón tay nắm chặt, cố gắng trấn định lại.
Nàng biết hiện tại nếu mạo phạm Hoàng Thượng thì không phải là lựa chọn sáng suốt nhất.
Mở mắt, trên mặt Tần Mộ Dao nở rộ ra một chút tươi cười, tao nhã nhưng xa cách.
“Mộ Dao tham kiến Hoàng Thượng, hôm nay đã muộn, đang định ngày mai tiến cung thỉnh an Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương!”
“Hửm?”
Hiến Tông Đế giương khóe miệng lên, hai mắt đột nhiên híp lại, đánh giá Tần Mộ Dao.
Ông thật không ngờ hiện tại nàng có thể trấn định như thế, nếu là người khác, một thân y phục dạ hành, xuất hiện ở thiên lao cấm địa, thấy hắn, đã sớm sợ tới mức không biết làm sao!
Quả nhiên không hổ là Tần Mộ Dao!
“Nếu đã gặp thì hãy tiến cung cùng Trẫm đi! Vừa hay sáng nay đại thần đưa lên một ít đồ, Mộ Dao thuận tiện đi chọn một ít đồ mình thích đi!”
Sau nửa ngày Hiến Tông Đế lại mở miệng.
Tần Mộ Dao nhất thời ngẩn ra, nhìn nhìn Hiến Tông Đế, trong lòng đã hiểu rằng hôm nay nàng không thể thuận lợi tiêu sái ra khỏi thiên lao. Nhắm mắt.
Nàng thật ra muốn xem Hiến Tông Đế này rốt cuộc muốn diễn thế nào?
Đoàn người vừa đi ra khỏi thiên lao liền thấy ba con ngựa chạy nhanh về phía bọn họ.
Ba người vội vàng xuống ngựa, Tề Duệ thương thế còn chưa khỏi chạy nhanh ngăn đường đi của Hiến Tông Đế, quỳ một gối xuống.
“Nhi thần tham kiến Phụ hoàng, đêm đã khuya, khẩn cầu Phụ hoàng cho phép nhi thần đưa Dao Nhi về Tần phủ.”
Hiến Tông Đế khẽ nhíu mày, nhìn Tề Duệ quỳ trên mặt đất.
“Duệ Nhi, con làm cái gì vậy? Trẫm chẳng qua là đưa Mộ Dao tiến cung làm bạn Mẫu hậu con, chẳng lẽ con còn sợ Trẫm sẽ làm gì bất lợi cho nàng? Quả nhiên là con lớn, tâm đều đặt trên người người khác!”
Hiến Tông nhìn thoáng qua Tần Mộ Dao, ý cười trong mắt càng tăng lên.
Ánh mắt dừng lại trên người Mạc Thiếu Khanh và Thương Kì Nhiên đang quỳ dưới đất hành lễ.
Hôm nay đến đây thật là vừa hay.
Phất ống tay áo, trong mắt hiện lên một luồng ánh sáng sắc bén.
“Nếu đã đến đây thì cùng nhau tiến cung một thể đi!”
Dứt lời, thân ảnh minh hoàng với một dàn cung nhân vây quanh đi thẳng.
Ba người đang quỳ dưới đất lập tức đứng dậy, không hẹn mà cùng tiêu sái đi đến bên Tần Mộ Dao.
“Dao Nhi, nàng thế nào?”
Mạc Thiếu Khanh nhìn sâu vào hai mắt Tần Mộ Dao, quan tâm trong mắt không cần nói cũng biết.
“Nàng không sao chứ?”
Tề Duệ nhíu chặt mi, khó nén lo lắng.
“…”
Thương Kì Nhiên trầm mặc không nói, nhưng tầm mắt không rời khỏi Tần Mộ Dao.
“Các huynh tới làm gì?”
Tần Mộ Dao liếc một cái xem thường.
Tuy rằng trên miệng nói như vậy, nhưng vừa rồi lúc bọn họ đến, không hiểu sao lòng nàng chợt thấy yên ổn! Đến ngay cả chính nàng cũng bị cảm giác này làm cho hoảng sợ!