Chân Giác bị Tần Mộ Dao đưa vào trong nhã gian Đệ nhất lâu, đóng cửa lại, hất Chân Giác một cái, Chân Giác bất ngờ không kịp phòng nhất thời lảo đảo.
“Ngươi nữ nhân này…”
Chân Giác ổn định thân thể của mình.
Chưa từng thấy nữ nhân nào cường hãn như thế. Hắn dù sao cũng là một đại nam nhân, dọc đường đi lại bị một nữ nhân lôi kéo, thật không biết trong thân thể mảnh mai như thế lại có lực đạo cường đại như vậy!
Nhiều người nhìn như vậy, hình tượng của hắn nhất định là bị hủy hoại hết, hắn làm sao mà xuất hiện trước mặt mọi người với danh xưng phong lưu phóng khoáng đây?
“Ta có chuyện muốn hỏi huynh!”
Tần Mộ Dao trực tiếp đi vào chủ đề.
Trên đường từ thành Cẩm Tú trở về, trong lòng nàng không lúc nào là không lo lắng. Vừa đến kinh thành, về nhà, quả nhiên nhìn thấy ngoại trừ nha hoàn gia đinh, thì không thấy bóng dáng phụ mẫu. Hỏi quản gia thì lại được cho biết là phụ mẫu đi xa!
Đi xa? Làm sao có thể!
Chẳng lẽ tin tức của Mạc Thiếu Khanh và Thương Kì Nhiên là giả?
Tần Mộ Dao suy nghĩ, trong lòng đã có chủ kiến của mình.
Xem ra việc phụ mẫu bị nhốt vào thiên lao quả nhiên là bí mật! Hiến Tông Đế ở bên ngoài tuyên bố phu thê Tần thị đi xa chưa về, đây không thể nghi ngờ là một lá chắn tốt nhất!
Chân Giác nhìn nhìn Tần Mộ Dao.
Có chuyện muốn hỏi hắn? Có chuyện muốn hỏi hắn mà lại có thái độ như vừa rồi?
Trong lòng càng thêm tức giận, lấy một chiếc gương, sửa sang y phục trên người, xoay người ngồi trên ghế, bắt chéo chân, một dáng vẻ ‘Ngươi có việc cầu ta, ta chính là lão đại’.
Nhớ tới những người chỉ trỏ trên đường vừa rồi, Chân Giác càng nâng giá cả bản thân lên.
“Ngươi có việc muốn hỏi Bản thiếu gia, Bản thiếu gia nhất định phải trả lời sao?”
Chân Giác đắc ý hếch cằm lên, liếc xéo nhìn Tần Mộ Dao. Thấy dáng vẻ thở gấp gáp vì tức giận của nàng lại có một cảm giác khác lạ!
Quả nhiên không hổ là đệ nhất mỹ nhân, phong vận quả thật kinh diễm hơn nhiều mỹ nhân khác.
Kinh ngạc với ý nghĩ của chính mình, Chân Giác lập tức ho nhẹ vài tiếng, che giấu xấu hổ của chính mình.
Mỹ nữ nào mà hắn chẳng từng thấy qua? Tần Mộ Dao tuy rằng là có được vẻ ngoài tuyệt thế, nhưng hiện tại cũng không phải là lúc tán thưởng mỹ mạo của nàng.
Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.
Làm giá?
Lần đầu tiên phát hiện nam nhân này lại không được tự nhiên như vậy, trong mắt hiện lên một chút không vui, từng bước một đi về phía Chân Giác.
“Chân thiếu gia, vậy ngươi muốn như thế nào?”
Thái độ Tần Mộ Dao thay đổi hoàn toàn, khiến hắn nhất thời hưng trí, mắt hoa đào khẽ nheo, nhìn Tần Mộ Dao từ trên xuống dưới, mi cong vút, da dẻ nõn nà, nàng hiện tại lại còn thêm một tia anh khí, càng có vẻ không giống người thường, càng thêm nổi bật!
Chân Giác đứng dậy, lấy chiết phiến trong tay nâng cằm Tần Mộ Dao lên, trong mắt hoa đào hiện lên một chút trêu cợt.
“Ngươi cũng biết ta ham thích cái gì, xem biểu hiện của ngươi như thế nào!”
Mi tâm Tần Mộ Dao hơi nhíu.
Công tử phong lưu này quả nhiên là danh bất hư truyền, ham thích của hắn? Ngoại trừ đùa giỡn nữ nhân, nàng cũng không nhớ rõ Chân Giác có cái ham thích gì!
Trong lòng xẹt qua một luồng biến hoá kỳ lạ, khóe miệng Tần Mộ Dao nở rộ ra một chút tươi cười, liếc Chân Giác một cái đầy mê hoặc, nâng tay đặt trước ngực hắn.
“Ta đương nhiên biết ham thích của ngươi, nhưng mà, Chân thiếu gia có muốn biết ham thích của ta hay không?”
Chân Giác giật mình.
Ham thích của nàng?
“Chăm chú lắng nghe!”
Vừa mới dứt lời, liền cảm giác một lực đạo trên tay, lực đạo không lớn, lại dễ dàng khiến hắn xoay người một cái, ngay sau đó, phía sau lưng đập xuống sàn, đau đớn truyền đến, hắn mới phát hiện, chính mình lại bị tiểu nữ nhân này làm cho phân tâm!
“Ôi…”
Chân Giác nhăn nhó mặt mày, hình tượng hoàn mỹ lại một lần nữa bị đả bại, nhìn Tần Mộ Dao trên đỉnh đầu, hắn lại bị một chiêu của nàng khuất phục, hắn có chút không thể tin được chuyện thật trước mắt.
Hắn tốt xấu cũng là một đại nam nhân, lại bị một nữ nhân đánh ngã trên mặt đất, chuyện này mà nói ra, uy danh Chân thiếu gia hắn làm sao mà giữ?
“Đây là ham thích của ta! Chân thiếu gia cần phải nhớ cho kĩ!”
Khóe miệng Tần Mộ Dao cười khẽ, giờ phút này nàng khẩn cấp muốn biết tình hình của phụ mẫu, không có thời gian nghĩ đấu pháp với Chân Giác, phương pháp giải quyết mau chóng duy nhất là dùng đến vũ lực, cho hắn nếm thử một chút đau đớn!
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, Mạc Thiếu Khanh và Thương Kì Nhiên đi theo vừa đến cửa thì nghe thấy tiếng đánh nhau, trong lòng đột nhiên lo lắng, còn tưởng rằng Dao Nhi bị bắt nạt, nhưng vừa vào cửa liền thấy Chân Giác vốn hết sức để ý đến hình tượng của mình đang nằm trên mặt đất, y phục lộn xộn, chổng vó, vô cùng chật vật. Còn Tần Mộ Dao, lại cười nhìn xuống nam nhân trên đất.
Hai người trong nháy mắt liền hiểu được dựa vào trí tuệ của Tần Mộ Dao, xem ra lo lắng của bọn họ là hoàn toàn dư thừa.
“Giác, nàng hỏi cái gì, huynh trả lời cái đó đi!”
Mạc Thiếu Khanh vừa cười vừa ngồi xuống, hắn biết mục đích Dao Nhi muốn tìm Chân Giác, chỉ cần là Dao Nhi muốn cái gì, nàng sẽ nhất định đạt được. Chân Giác muốn thế nào, cũng chỉ có thể khiến chính mình càng thêm chật vật mà thôi.
“Thiếu Khanh, huynh…”
Chân Giác còn chưa kịp ảo não vì bị hảo hữu nhìn thấy mình trong quẫn cảnh, đã bị lời của Mạc Thiếu Khanh làm cho chấn động.
Thiếu Khanh chẳng những không giúp hắn, còn nói mát, cái gì gọi là ‘Nàng hỏi cái gì, đáp cái đó’?
Mặt mũi hắn biết để vào đâu?
Đảo mắt nhìn về phía Thương Kì Nhiên, hy vọng nhận được sự giúp đỡ của hắn, nhưng sau khi nhìn thấy, trong lòng càng thêm bực tức.
Chỉ thấy, Thương Kì Nhiên như là không nhìn thấy hắn, đóng cửa lại, đi đến bên cửa sổ, ôm lấy kiếm bảo bối trong tay, thái độ mọi chuyện không liên quan, khiến hắn tức giận đến độ nghiến răng nghiến lợi!
Trong lòng Chân Giác xẹt qua một chút mất mát, nhìn thoáng qua Tần Mộ Dao, từ từ đứng lên, bất đắc dĩ tìm một cái ghế ngồi xuống, có chút không cam tâm tình nguyện.
“Ngươi muốn hỏi cái gì thì hỏi đi!”
“Về chuyện của phụ mẫu ta, ngươi biết được cái gì thì hãy nói ra!”
Tần Mộ Dao nghiêm túc nói.
Chân Giác giật mình, lại liếc Tần Mộ Dao một cái, vừa vặn chống lại tầm mắt lợi hại của nàng
“Phụ mẫu ngươi đi xa là giả, bị Hoàng Thượng nhốt trong thiên lao là thật.”
Ánh mắt Tần Mộ Dao lóe lóe.
“Vì nguyên nhân gì? Tình hình hiện tại của bọn họ như thế nào?”
Đây mới là điều Tần Mộ Dao muốn biết nhất!
“Ngươi cho rằng ta là Bách Hiểu Sanh a, cái gì cũng đều biết rõ? Chuyện này cũng là do ta nghe lén phụ thân ta nói chuyện với người khác mà biết được!”
Chân Giác nhún nhún bả vai, không khỏi thở hốc vì kinh ngạc.
Chết tiệt! Cú ngã vừa rồi, giống như thực sự chạm tới tận xương cốt!
Mi tâm Tần Mộ Dao nhíu lại.
Phụ thân Chân Giác là Tể tướng đương triều, trợ thủ đắc lực của Hoàng Đế, tin tức của ông nhất định sẽ không sai, chỉ có điều tin tức này quá ít ỏi!
“Muốn biết rõ ràng, phải đi hỏi Hoàng Thượng a!”
Chân Giác khinh thường trào phúng.
Đã muốn hỏi hắn vấn đề này lại còn động đến gân cốt hắn! Nghĩ đến Tề Duệ bị bẽ mặt trước mặt nàng, trong lòng sợ hãi Tần Mộ Dao thêm vài phần.
Sự thật chứng minh, nữ nhân này vô cùng nguy hiểm!
Trong mắt Tần Mộ Dao hiện lên một vệt sáng.
Hỏi Hoàng Thượng? Nếu ông đã muốn giấu mọi người, lại có thể nói chân tướng cho mình sao?
Lo lắng hiện tại của nàng là vì sao Hiến Tông Đế lại nhốt phụ mẫu nàng? Tần gia đứng đầu tứ phủ Tây Nhạc quốc, Tần Tấn thân là Gia chủ. Trong trí nhớ của nàng, Hoàng Đế đều lấy lễ tướng đãi với Tần Tấn, nay lại đưa ông nhốt vào thiên lao, trong chuyện này nhất định là đã xảy ra đại sự gì đó!
“Ta muốn đi thiên lao!”
Tần Mộ Dao đột nhiên mở miệng nói.
“Không được!”
Mạc Thiếu Khanh đầu tiên mở miệng ngăn cản, tầm mắt Thương Kì Nhiên cũng từ trên thân kiếm chuyển đến trên người Tần Mộ Dao.
Thiên lao? Đó là nơi người ta nói tới là có thể tới sao? Đừng nói thiên lao có thị vệ cao cường canh giữ, vào đó khó như lên trời, cho dù vào được, có thể đi ra sao? Vạn nhất bị người ta phát hiện thì đó lại thành to chuyện rồi!
Không ai trong bọn họ biết được mục đích hiện nay của Hoàng Thượng.
Lẻn vào thiên lao là tội lớn, nói không chừng chưa nhìn thấy người trong thiên lao thì chính mình đã bị nhốt vào thiên lao rồi!
“Dao Nhi, chúng ta nghĩ cách khác!”
Mạc Thiếu Khanh cứng rắn nói.
Hắn không thể để cho Dao Nhi đi mạo hiểm.
Tần Mộ Dao liếc nhìn Mạc Thiếu Khanh một cái, nàng biết ý tốt của Thiếu Khanh, nhưng nàng phải biết tình trạng của phụ mẫu.
Trong mắt xẹt qua một chút kiên định, trong lòng Tần Mộ Dao đã quyết định, một chuyến đến thiên lao này, nàng không thể không đi!