Lâm Thiên tập trung nhìn kỹ, có khoảng bảy tám chục người tới, người đàn ông xăm hình hoa trên tay cũng được người ta dùng xe lăn đẩy vào. “Xong rồi! Bây giờ muốn chạy cũng không còn cơ hội.” Trần Hạo ngồi sửng sốt trên ghế sofa, trên gương mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng. “Tôi không sợ chết, nhưng... Nhưng tôi không muốn em gái tôi, bị đám khốn nạn này làm bẩn.” Trần Hạo tuyệt vọng nói.
Trần Hạo biết rất rõ, nếu em gái mình rơi vào tay đám người này, hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào.
Bên kia.
Anh Long người đàn ông đầu bóng loáng dẫn theo bảy tám chục người, tràn ngập khí thế đi tới chỗ quầy bar. “Chị Hoa, tắt âm nhạc cho tôi! Bật đèn sáng lên Sắc mặt anh Long âm trầm ra lệnh với chị Hoa.
Đương nhiên là chị Hoa không dám cãi lời, trực tiếp bảo người tắt nhạc ở quán bar, quán bar vốn hơi mờ tối lập tức sáng trưng.
Đồng thời chị Hoa nghĩ thầm trong lòng: “Lúc trước nói mấy cậu không nghe, bây giờ anh Long tới đây, xem mấy cậu làm sao bây giờ?”
Sau khi âm nhạc dừng, khách trong quán bar không hẹn mà cùng nhìn về bên này.
Rất nhiều khách hàng thấy âm nhạc đột nhiên tắt đi, vốn định mở miệng mắng, nhưng lúc bọn họ nhìn về bên này, thấy một đám người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen xì, đều câm miệng không dám nói lời nào.
Có người nhận ra anh Long, càng không dám lỗ mãng.
Cả quán bar đều rơi vào trong yên tĩnh quái dị. “Quán bar dọn sân, người không liên quan, lập tức cút ra khỏi quán.” Anh Long lớn tiếng nói, giọng nói vang vọng trong quán bar.
Những khách hàng này đâu dám cãi lời, đều ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Còn anh Long, trực tiếp dẫn người đi tới chỗ Lâm Thiên. “Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Trần Ánh Tuyết đã bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là bị trận trượng của đối phương dọa. “Lâm Thiên, hay là anh dẫn em gái tôi đi đi, tôi ở đây ngăn bọn họ.” Trần Hạo nghiến răng nói. “Cậu ngăn cản bọn họ sao? Trần Hạo, một mình cậu có thể chống lại được nhiều người như vậy không?” Lâm Thiên hỏi. “Đương nhiên là không chống đỡ được, nhưng bây giờ không còn biện pháp nào khác. Trần Hạo đứng dậy. “Cậu ngồi xuống, không phải là tôi đã nói rồi sao, để tôi giải quyết. Lâm Thiên kéo Trần Hạo trở về.
Trần Hạo chỉ có thể thở dài, bởi vì anh ta thật sự không nghĩ ra, Lâm Thiên giải quyết bảy tám chục người của anh Long kiểu gì?
Lúc này, anh Long đã dẫn người tới. “Bao vây bọn họ cho tôi. Hôm nay một người cũng đừng nghĩ bỏ chạy." Anh Long ra lệnh một tiếng.
Bảy tám chục người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen này, lập tức vây quanh đảm Lâm Thiên.
Sắc mặt Trần Hạo, Trần Ánh Tuyết đã tái nhợt, chỉ có
Lâm Thiên và Thạch Hàn rất bình tĩnh. “Anh Long, là tên nhóc này, là cậu ta hạ lệnh đánh gãy chân em.” Người đàn ông xăm hình hoa trên tay chỉ Lâm
Thiên.
Đồng thời người đàn ông xăm hình hoa trên tay cười gần nói với Lâm Thiên: “Nhóc con, vừa rồi tao đã nói, dám đánh tao, mày sẽ phải chết không thể nghi ngờ, bây giờ sẽ là lúc chết của mày. Ha ha!” “Rốt cuộc là ai chết, chuyện này khó mà nói... Lâm Thiên cười lạnh lùng.
Lúc này, Lâm Thiên vẫn dựa vào ghế sofa như cũ, bắt chéo hai chân, bộ dạng rất thản nhiên, không hoảng sợ chút nào. “Nhóc con, cậu đúng là kiêu ngạo, nhìn thấy nhiều người như vậy, vậy mà còn có thể bình tĩnh, không biết cậu là lưu manh ở đâu?” Anh Long nhìn Lâm Thiên nói. “Ông là anh Long đúng không, tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên là Lâm Thiên, là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh. Lâm Thiên nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Lâm Thiên nói thẳng thân phận của mình ra. “Cái gì? Cậu nói cậu là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên?” Anh Long ngẩn ra.
Trần Hạo và Trần Ánh Tuyết nghe thấy thế, cũng vô cùng kinh ngạc. “Anh Long, tên nhóc này đang khoác lác đấy, sao cậu ta có thể là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên được, nếu cậu ta nói là bảo vệ của tập đoàn Tỉnh Xuyên, trái lại em còn tin.” Người đàn ông xăm hình hoa trên tay cười nhạo nói. “Đúng vậy, nếu cậu ta là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, vậy tôi chính là ông trời.” “Đúng là quá buồn cười, tên nhóc này không nhìn xem mình có bộ dạng gì, mà dám giả mạo chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên Mấy đàn em đứng phía sau anh Long không nhịn được cười nhạo. “Chẳng lẽ biện pháp của anh ấy, là giả mạo chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên?”
Trần Hạo cũng không nhịn được lắc đầu, anh ta từng là bạn tốt của Lâm Thiên thời trung học, cũng xem như là biết chút ít về nhà Lâm Thiên, sao anh ta có thể tin tưởng, Lâm Thiên là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên được?
Anh Long cũng mở miệng cười nói: “Nhóc con, cậu nghĩ tôi là kẻ ngốc à? Cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao?”
Rõ ràng là anh Long cũng không tin. Lâm Thiên nhẹ nhàng bằng quơ nói: “Muốn chứng minh thực ra rất đơn giản, không phải là chỗ chị Hoa có hệ thống tình báo sao? Tôi nghĩ, trong hệ thống tình báo của chị ấy, nhất định có thông tin về chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh “Ông chỉ cần bảo chị ấy lấy một phần tài liệu ra đối chiếu, tất nhiên là sẽ biết rõ ràng, chuyện này rất dễ
Người đàn ông xăm hình hoa trên tay vội vàng nói: “Anh Long, không cần phải làm vậy đâu, với bộ dạng này của cậu ta, căn bản không có khả năng là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên được, anh Long nên ra tay giết cậu ta đi. “Câm miệng! Tôi làm việc thế nào, còn cần cậu dạy sao?” Anh Long quay đầu trừng người đàn ông xăm hình hoa trên tay.
Người đàn ông xăm hình hoa trên tay thấy thế, tất nhiên là anh ta chỉ có thể cầm miệng lại. “Đi, gọi chị Hoa tới đây. Anh Long ra lệnh với đàn em bên cạnh.
Anh Long nhìn cách ăn mặc của Lâm Thiên, thực sự không giống kẻ có tiền chút nào, càng không giống chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Nhưng ông ta phát hiện Lâm Thiên quá bình tĩnh.
Đối mặt với nhiều người như vậy, vậy mà anh còn có thể bình tĩnh như thế, người bình thường khó mà làm được chuyện này.
Vì đảm bảo tuyệt đối, anh ta quyết định tìm chị Hoa lấy tài liệu xác nhận một lượt, dù sao chỉ mất mấy phút mà thôi.
Rất nhanh, chị Hoa được đàn em gọi tới. “Anh Long, anh có gì dặn dò.” Chị Hoa mỉm cười nói. “Chị Hoa, cô tìm kiếm một phần thông tin về chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh cho tôi. Anh Long nói. “Được anh Long. Tôi sẽ làm ngay.
Chị Hoa là người biết điều, cho dù cô ấy không biết anh Long muốn làm gì, nhưng cô ấy không hề hỏi, cứ thế làm theo.
Chị Hoa trở lại sau quầy bar, lập tức mở máy tính ở quầy bar, đi vào trong mạng lưới tình báo thần bí, sau đó ở trong trang web này, tìm kiếm tư liệu về chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh.
Tư liệu nhân vật như vậy, rõ ràng là sẽ không bí mật, cho nên chị Hoa nhanh chóng tìm được.
Mở ra. “Là... Là cậu ấy!”
Chị Hoa nhìn thấy ảnh chụp xong, cô ấy kinh hãi che miệng, trợn to mắt, trên gương mặt tràn ngập vẻ khó tin.
Bởi vì ảnh chụp trên máy tính, đúng là Lâm Thiên. “Cậu ấy... Cậu ấy thực sự là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh
Xuyên?”
Trong lòng chị Hoa tràn ngập sóng to gió lớn.
Lúc trước Lâm Thiên nói không để anh Long vào mắt, chị Hoa vẫn không thể hiểu Lâm Thiên, cô ấy cảm thấy Lâm Thiên quá tự đại rồi.
Bây giờ đã hiểu rõ, vì sao Lâm Thiên tự tin như vậy, bởi vì Lâm Thiên là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh.
Chị Hoa biết rất rõ, công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh, tuyệt đối nằm trong ba công ty đứng đầu thành phố Bảo Thạnh.
Hơn nữa cả tập đoàn Tỉnh Xuyên, lại càng là tập đoàn lớn rất trâu bò ở ba tỉnh Tây Nam.
Lúc chị Hoa xem tiếp phía dưới, khi thấy giới thiệu về Lâm Thiên, cô ấy lại càng không nhịn được hít vào một hơi. "Á!" "Cậu ấy... Cậu ấy là cháu ngoại của... Ông cụ Lê Chí
Thành.
Sau khi chị Hoa nghĩ như vậy, cô ấy lập tức có cảm giác trời đất xoay chuyển. Cô ấy nằm mơ cũng không ngờ tới, Lâm Thiên lại là cháu ngoại của ông cụ Lê Chí Thành, đây là thân phận trấu bò cỡ nào.
Đối với chị Hoa mà nói, đây là nhân vật lớn ngày thường chỉ có thể thấy ở trong tình báo.
Cô ấy phát hiện, cô ấy thật sự đã coi thường Lâm Thiên.
Bên kia. “Lâm Thiên, chuyện này... Chỉ sợ chuyện này không dễ lừa bọn họ, cho dù như vậy có thể kéo dài vài phút, nhưng sẽ nhanh chóng bị lộ thôi.” Trần Hạo vô cùng lo lắng nói.
Theo Trần Hạo, Lâm Thiên nói mình là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, cũng bảo anh Long đi thăm dò, chính là vì kéo dài thời gian mà thôi. “Trần Hạo, cậu đừng sốt ruột, chúng ta uống một ly trước đã.” Lâm Thiên mỉm cười nâng ly rượu lên. “Lâm Thiên, đã sắp gặp tai họa tới nơi, tôi... Tôi đầu còn tâm tư uống rượu." Trần Hạo lộ ra nụ cười khổ. Đúng lúc này, chị Hoa chạy nhanh tới.
Sau khi chị Hoa tới gần, cô ấy liếc mắt nhìn Lâm Thiên một cái trước, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Thiên tràn ngập kính sợ.
Ngay sau đó, chị Hoa đưa tư liệu cho anh Long: “Anh Long, đây là tư liệu anh cần “Chị Hoa à, sao tay run như vậy? Còn nữa, sao sắc mặt cô không bình thường thế?” Anh Long liếc nhìn chị Hoa. "Anh Long, anh... Anh xem xong sẽ biết, chỉ sợ đến lúc đó, tay anh còn run hơn tay tôi, sắc mặt cũng khó coi hơn tôi ấy chứ.” Chị Hoa gượng cười nói. “Chúa lảm nhảm!
Anh Long vừa nói, vừa nhận lấy tư liệu, xem một lát.
Quả nhiên, vẻ mặt anh Long vốn bình thường, mới xem tư liệu một lát, sắc mặt đột nhiên trở nên tím xanh, trong mắt cũng lóe lên khiếp sợ.
Ông ta càng xem xuống phía dưới, khiếp sợ trên mặt càng nồng đậm hơn.