"Đạo pháp thật là cao thâm!" Ngay cả Chu đại sư do Tần Lập mời đến, đều nhịn không được kinh ngạc hô lên.
"Coi như ông sống không có uổng phí, có thể nhìn ra đạo pháp của tôi cao thâm như thế nào." Dịch thiên sư giễu cợt nhìn chằm chằm Chu đại sư.
"Đại sư, lúc trước là tôi múa rìu qua mắt thợ." Chu đại sư đứng dậy hướng Dịch thiên sư chắp tay nói.
Đối phương có đạo pháp cao thâm như vậy ông ta chỉ có thể cúi đầu, trong giới phong thủy thuật mà nói kẻ nào mạnh hơn thì chính là kẻ có quyền.
Lúc này, nhiệt độ trong phòng vốn dĩ đã tăng lên trong nháy mắt trở lại thấp như ban đầu.
“Chuyện này...... Đây là có chuyện gì vậy? Tại sao nhiệt độ lại giảm xuống?" Cụ Trương vừa nãy còn đang vui mừng, vội vàng hỏi.
"Cụ Trương, vừa rồi tôi chỉ là thi triển một chút mà thôi, kế tiếp chỉ cần cho tôi thời gian ba ngày bày trận vậy thì có thể giải quyết hoàn toàn sát khí ở đây." Dịch đại sư tự tin nói.
Đồng thời còn lau mồ hôi trên trán, hiển nhiên hành động vừa rồi của ông ta đã tiêu hao không ít sức lực.
"Thì ra là thế, được, được! Sau khi mọi việc thành công, tôi tất nhiên sẽ dùng hết sức cảm tạ đại sư cùng Vạn Khánh." Cụ Trương khuôn mặt tràn đầy vui vẻ nói.
Vạn khánh sau khi nghe được lời này, tất nhiên là miệng cười muốn kéo đến mang tai.
Về phần ông Tần cùng Tần Lập, sắc mặt đều tái nhợt.
Đặc biệt là Tần Lập, trên mặt ông ta thậm chí còn lộ ra vẻ tuyệt vọng ông ta vô cùng rõ ràng một khi Vạn Khánh có được sự trợ giúp của Cụ Trương, ông ta càng không có cách nào tiếp tục chống lại Vạn Khánh a!
Lúc này, Dịch đại sư lại nhìn về phía Lâm Thiên.
"Chàng trai nhỏ, hiện tại cậu đã phục chưa?" Dịch đại sư mang theo nụ cười tràn đầy tự tin.
Lâm Thiên cười lắc đầu: "Cho dù ông chỉ mới thể hiện có một hai phần nhưng những lời ông nói trước đó bất quá cũng chỉ là ăn nói lung tung, cố ý muốn mê hoặc mọi người ở đây mà thôi, đây là sự thật, không thể thay đổi."
"Thế nào? Cậu vẫn không nhận thua sao?" Dịch thiên sư nhíu mày.
"Thậm chí ông còn chưa tìm ra được nguyên nhân sâu xa của vấn đề, những gì ông làm vừa rồi, chẳng qua chỉ là uống rượu độc để giải khát, căn bản không có khả năng giải quyết tận gốc vấn đề." Lâm Thiên ngồi trên ghế bình tĩnh nói.
"Ha ha, tôi thấy cậu thật ra chỉ là đang già mồm, cậu nói nhiều như vậy, có bản lĩnh thì cậu thể hiện ra một chút xem, chỉ nói bằng miệng thì có tác dụng gì chứ?" Dịch thiên sư cười nói.
Tất cả mọi người có mặt đều nhìn Lâm Thiên như thể đang nhìn một trò đùa.
Ở trong mắt bọn họ, Dịch thiên sư đã bộc lộ ra khả năng siêu phàm như vậy, Lâm Thiên chế nhạo Dịch thiên sư thực sự là một chuyện vô cùng buồn cười.
Ngay cả đến ông Tần đều nhịn không được lắc lắc đầu, sắc mặt Tần Lập cũng trở nên khó coi tới cực điểm, nếu không phải ngại ở chổ này không thích hợp, Tần Lập thật sự muốn mắng to Lâm Thiên ở trong mắt ông ta Lâm Thiên không chỉ làm mất thể diện của chính mình mà còn là thể diện của cả nhà họ Tần.
Chỉ có Tần Thi có vẻ thực sự lo lắng.
"Được rồi!”
Vạn khánh trực tiếp mắng ra một câu.
"Cụ Trương, tôi đề nghị đem thằng nhóc này ném ra ngoài, cậu ta không xứng tiến vào nơi này!" Vạn Khánh nói.
Cụ Trương nhìn thoáng qua ba người nhà họ Tần, sau đó nhắm mắt gật đầu.
Trong chốc lát, vài tên bảo an đứng trong phòng trực tiếp xông lên.
"Cụ Trương….”
Ông Tần muốn đứng lên thay Lâm Thiên cầu tình, muốn ngăn cản Cụ Trương đem Lâm Thiên đuổi ra ngoài nhưng mà Tần Lập đã giữ chặt ông ấy lại.
"Ba, cậu ta tự mình gây chuyện khiến cho bản thân bị đuổi ra ngoài! Chúng ta không cần quan tâm đ ến!" Tần Lập lạnh giọng nói.
Lúc này, bốn gã bảo an đã xông tới trước mặt Lâm Thiên.
"Anh này, xin hãy theo chúng tôi ra ngoài, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí." Bảo an mở miệng nói.
"Không cần, tự tôi có thể đi."
Lâm Thiên buông chén trà trong tay xuống, từ từ đứng dậy.
"Lâm Thiên!"
Tần Thi cũng theo cậu đứng lên, trong đôi mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
"Vị Dịch thiên sư này, vừa rồi không phải ông nói nếu tôi thực sự có tài thì thi triển ra ngoài một chút sao? Tôi cũng không muốn bị người khác hiểu lầm tôi là một tên hề làm trò, trước khi tôi đi tôi sẽ thi triển cho ông thấy một phần." Lâm Thiên lắc đầu nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên trực tiếp ngẩng đầu quát to một tiếng.
"Khởi cho ta!"
Cùng với tiếng hét to của Lâm Thiên, nội lực trong cơ thể nhất thời cũng theo đó tuôn trào ra.
"Oanh!"
Vốn dĩ nhiệt độ đang ở mức chỉ có 4-5 độ khiến trong phòng vô cùng rét lạnh, nhưng lúc này lại đột nhiên tăng mạnh lên.
Nhiệt độ trong phòng nháy mắt vọt tới gần 30 độ, giống như đang ở giữa ngày hè nóng bức!
Người vẫn đang mang áo khoác ấm lúc này mồ hôi đã đổ đầm đìa cứ như đang ở trong phòng xông hơi vậy!
"Chuyện này....Chuyện này.."
Tất cả mọi người ở trong phòng bỗng nhiên bị một tia sét từ trên trời đánh trúng, nhất thời hai mắt đều trừng lớn.
Vị Dịch thiên sư đang đứng ở giữa phòng khách, sau khi cảm nhận được nhiệt độ trong phòng có biến đổi lớn, giống như gặp phải điện giật bình thường, dường như cả người đều rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Tần Lập, nhất thời bị kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía của Lâm Thiên lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Ông ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến, Lâm Thiên lại có thể lợi hại như vậy!
Về phần Cụ Trương, Vạn Khánh, Chu đại sư, cùng với tất cả mọi người ở đây,bọn họ đều bị kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồm.
Trời ạ, chỉ cần vung một cánh tay lên, liền có thể làm cho nhiệt độ trong phòng chuyển từ lạnh giá sang nóng bức như đang ở mùa hè sao?
Khả năng này, thật sự là dọa người a!
Đây thật sự chính là tiên thuật!
Ngay cả Tần Thi cũng kinh ngạc đến nổi che miệng lại, cả khuôn mặt bị sửng sốt cũng thay đổi hình dạng, cô biết Lâm Thiên rất lợi hại nhưng xác thực chưa từng gặp qua thủ đoạn lợi hại đến như vậy của Lâm Thiên!
Sau một hồi bàng hoàng.
Dịch thiên sư trực tiếp quỳ xuống trên mặt đất.
"Đại sư! Ngài mới thật sự là đại sư a!"
Lời nói của Dịch thiên sư vang lên trong phòng khách vốn đang rất yên tĩnh, sau khi lọt vào tai mọi người, họ mới giống như chợt bừng tỉnh sao cơn mê.
"Đây mới là đại sư a!"
"Trời ạ, không nghĩ tới cậu ta còn trẻ tuổi mà lại có thể sở hữu một năng lực siêu nhiên như vậy!"
Mấy nhóm người lớn tuổi ngồi ở hai bên đều nhịn không được cảm thán một câu.
Lâm Thiên liếc mắt nhìn một cái Dịch thiên sư đang quỳ ở giữa phòng, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Vạn Khánh.
"Vạn Khánh đúng không? Hiện tại ông vẫn cảm thấy tôi không có tư cách ở trong này?" Lâm Thiên lạnh giọng chất vấn.
“Chuyện này…. Chuyện này….”
Sắc mặt của Vạn Khánh vô cùng khó coi, miệng lại ấp a ấp úng nói không ra lời.
"Bỏ đi, cũng là lúc tôi nên đi rồi." Lâm Thiên nói xong câu đó, liền xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
"Đại sư, khoan đã!"
Cụ Trương ngồi ở vị trí đầu tiên, vội vàng hướng Lâm Thiên kêu gọi.
Cụ Trương đã nhìn ra Lâm Thiên chỉ sợ so với Dịch thiên sư còn lợi hại hơn rất nhiều.
Hơn nữa trước đó Lâm Thiên còn nói qua rất nhiều lần, những gì Dịch thiên sư nói toàn bộ đều sai, cho nên ông ta đương nhiên muốn giữ Lâm Thiên lại để hỏi rõ ràng, cuối cùng là sai ở đâu và làm như thế nào mới có thể hóa giải tình huống hiện tại!
Nhưng mà Lâm Thiên cũng không có dừng lại, trong nháy mắt liền đi ra khỏi phòng khách biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
"Lâm Thiên!”
Tần Thi vội vàng đuổi theo.
"Tần Lập, con còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chạy đi tìm Lâm Thiên trở về a!" Ông Tần hướng Tần Lập trách mắng.
Tần Lập nghe thấy vậy, ve mặt trở nên vô cùng kỳ quái, ông ta cảm thấy nếu đuổi theo Lâm Thiên cũng không phải, không đuổi theo cũng không phải.