Sau khi hai người ngồi xuống xong, chỉ đợi lễ hội ca nhạc bắt đầu.
Không bao lâu sau, lễ hội ca nhạc chính thức bắt đầu, Tô Bảo Nhi chầm chậm bước lên sân khấu.
Cô ấy mặc váy dài tao nhã, trang điểm tinh xảo, từ từ bước lên sân khấu.
Theo bước chân Tô Bảo Nhi, toàn bộ bầu không khí của lễ hội ca nhạc cũng dâng lên cao trào trong nháy mắt, tiếng thét chói tai liên tục vang lên.
Ngay cả Phạm Minh Tú cũng không ngừng hét lên chói tai.
Lâm Thiên nhìn Tô Bảo Nhi trên sân khấu, trên mặt cũng lộ ra niềm vui mừng, nụ cười vui vẻ.
Nhìn thấy Tô Bảo Nhi có thể đi đến trình độ này, nhìn thấy Tô Bảo Nhi có thể hoàn thành mơ ước của mình, Lâm Thiên cảm thấy vui mừng cho cô ấy từ tận đáy lòng.
Bên cạnh Lâm Thiên, có hai cô gái khá xấu xí đang ngồi.
"Thật không biết, con điếm xấu xa Tô Bảo Nhi này có gì tốt đẹp mà lại được chào đón như vậy, mắt những người này đều bị mù hết rồi."
"Yên tâm đi, hôm nay tôi sẽ làm cho cô ta bị hủy hoại nhan sắc trước mặt tất cả mọi người!"
Hai người bọn họ trò chuyện với nhau, giữa nơi hò hét chói tai, trong lúc kêu gào ầm ĩ này, không hề bị ai chú ý đến, nhưng mà với thính lực của Lâm Thiên, anh lại nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Sau khi Lâm Thiên nghe thấy như vậy, lập tức anh hơi nhíu mày.
Cùng lúc đó, Lâm Thiên nhìn về phía hai người bọn họ, nhìn thấy trong tay của cô gái mập mạp ngồi bên kia.
Trong tay cô ta cầm một chai nước uống, có điều Lâm Thiên thấy màu sắc của nước không bình thường.
Trong lòng Lâm Thiên lập tức xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ.
Chẳng lẽ đây chính là a-xít sao?
Sau khi Lâm Thiên nghĩ đến đây, trong lòng lập tức sởn tóc gáy.
Lâm Thiên không dám tưởng tượng, nếu đây thật sự là a-xít, nếu mình không phát hiện ra, trước mặt tất cả mọi người, bọn họ hắt lên mặt Tô Bảo Nhi, sẽ có hậu quả như thế nào!
Sau khi nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thiên lập tức có một ngọn lửa giận dữ bắt đầu dâng lên!
Đối với Lâm Thiên mà nói, ai dám tổn thương đến người phụ nữ của mình, mình tuyệt đối không thể tha thứ được!
"Hai vị, các cô định làm gì vậy?" Lâm Thiên nhìn về phía hai cô gái kia.
"Cái gì... Cái gì là làm gì chứ! Đương nhiên là đến xem lễ hội ca nhạc thôi!" Cô gái mập mạp hơi quanh co úp mở.
"Vậy trong tay cô cầm cái gì thế?" Lâm Thiên lạnh lùng chất vấn.
"Đương nhiên là đồ uống rồi, có vấn đề gì không?" Cô gái mập mạp nói.
"Vậy cô có thể, cho tôi kiểm tra chút được không." Lâm Thiên nói.
"Anh là ai chứ! Tại sao tôi lại phải cho anh kiểm tra?" Cô gái bên cạnh lớn tiếng nói.
Cô gái mập cũng lớn tiếng nói: "Đây là đồ cá nhân của tôi, anh có tư cách gì mà kiểm tra chứ? Mẹ nó đầu anh có bệnh chắc?"
"Sao vậy Lâm Thiên?"
Tranh cãi cũng dẫn đến sự chú ý của Phạm Minh Tú.
"Anh nghi ngờ đồ uống trong tay bọn họ là a-xít, bọn họ muốn hắt lên Tô Bảo Nhi!" Lâm Thiên híp mắt nói.
"Cái gì?" Phạm Minh Tú cũng giật mình.
"A-xít gì chứ, đây rõ ràng là đồ uống của tôi, anh đừng có ở đây ngậm máu phun người! Thật sự thì đầu óc của anh có bệnh không đấy, tôi là fan hâm mộ của Tô Bảo Nhi, đến xem lễ hội ca nhạc của Tô Bảo Nhi thôi!" Cô gái mập lớn tiếng nói.
"Cô đã nói đấy là đồ uống của cô, vậy cô uống một ngụm đi, tôi sẽ tin cô ngay." Lâm Thiên lạnh lùng nói.
"Chuyện đó..."
Sắc mặt cô gái mập và người bên cạnh cô ta đều đột nhiên thay đổi.
"Tại sao tôi lại phải nghe lời anh? Anh bảo tôi uống là tôi phải uống à?" Sắc mặt cô gái mập hơi khó coi.
"Ầm!"
Lâm Thiên hoàn toàn không thèm nói năng linh tinh với bọn họ.
Trực tiếp dùng tốc độ cực kỳ nhanh cướp được chai đồ uống trong tay cô ta!
"Anh có bệnh không đấy, bừa bãi cướp đồ của người khác! Trả lại cho tôi!"
Cô gái mập vừa nói vừa đưa tay định cướp chai đồ uống lại, nhưng mà Lâm Thiên sẽ cho cô ta có cơ hội này sao? Rõ ràng là không rồi.
Lâm Thiên tránh được động tác cướp lại của cô ta, sau đó trực tiếp vặn mở nắp chai, đổ đồ uống trong chai xuống mặt đất.
"Xèo xèo!"
Sau khi rơi xuống mặt đất, lòng đất lập tức sủi bọt.
Cô gái mập và cô gái khác bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
Phạm Minh Tú cũng bị giật mình.
"Cái này... Cái này thật sự là a-xít rồi!" Phạm Minh Tú kinh hãi nói.
Lâm Thiên nhìn về phía hai cô gái kia.
"Bây giờ các cô còn dám nói đây là đồ uống sao? Nếu các cô còn dám nói, tôi cam đoan tôi dám đổ nó vào miệng các cô đấy!" Giọng nói của Lâm Thiên lạnh như băng, sắc mặt lại càng tối sầm.
Bọn họ lại dám âm mưu hãm hại Tô Bảo Nhi, làm sao Lâm Thiên có thể nhẫn nhịn được chứ?
"Chuyện này... Chuyện này..." Sắc mặt hai cô gái cũng vô cùng khó coi, nói không thành lời.
"Minh Tú, em lập tức đi gọi bảo vệ đến đây, anh đứng đây trông chừng bọn họ." Lâm Thiên nói.
"Được!" Phạm Minh Tú vội vàng gật đầu.
Phạm Minh Tú lên tiếng trả lời, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi gọi bảo vệ đến.
Hai cô gái nhìn thấy Phạm Minh Tú đi gọi bảo vệ, bọn họ cũng luống cuống.
"Chạy mau!"
Hai cô gái đứng dậy định bỏ chạy.
"Các cô chạy trốn được sao?"
Lâm Thiên lập tức đặt chai a-xít xuống, sau đó bước lên giữ chặt hai cô gái kia.
Dựa vào sức mạnh của Lâm Thiên, mặc cho hai cô gái kia giãy giụa thế nào, cũng không thể động đậy được.
Chỉ một lát sau, Phạm Minh Tú đã dẫn theo bảy, tám bảo vệ chạy đến.
"Chính là hai cô gái này!" Phạm Minh Tú chỉ vào hai cô gái mang theo a-xít.
Các nhân viên bảo vệ lập tức xông lên, khống chế hai cô gái này lại.
Về phần trên sân khấu, giờ phút này Tô Bảo Nhi đã bắt đầu hát bài hát đầu tiên rồi.
"Đây là a-xít tôi lục soát được từ chỗ hai người bọn họ!" Lâm Thiên đưa a-xít cho người bảo vệ đi đầu.
"Chai này không phải của chúng tôi! Đây là của anh ta, là anh ta đang giá họa cho tôi!" Cô gái mập chỉ vào Lâm Thiên hét to.
"Đúng đúng đúng, đây rõ ràng là của anh ta!" Một cô gái khác cũng vội vàng hùa theo.
Rõ ràng bọn họ muốn quanh co không thừa nhận, thậm chí còn muốn giá họa cho Lâm Thiên.
"Các cô đang tự tìm đường chết đấy!" Trong con ngươi Lâm Thiên lóe ra ánh sáng lạnh ghê người.
Vốn dĩ bọn họ muốn gây tai họa cho Tô Bảo Nhi, cũng đã khiến Lâm Thiên vô cùng tức giận rồi, bây giờ lại thêm cảnh này nữa sao?
"Rốt cuộc a-xít này là của ai!" Đội trưởng đội bảo vệ chất vấn.
"Đương nhiên là của hai cô gái này rồi!" Phạm Minh Tú vội vàng hét lên.
"Nói láo, rõ ràng là của hai người." Hai cô gái này vẫn đánh chết không chịu thừa nhận.
"Các anh có thể xem lại camera giám sát, chuyện như thế nào sẽ biết ngay thôi." Lâm Thiên nói với đội trưởng bảo vệ.
"Đừng cãi nhau nữa, đều dẫn về phòng bảo vệ điều tra hết đi, điều tra xong rồi nói sau." Đội trưởng bảo vệ nói.
Cứ như vậy, Lâm Thiên và Phạm Minh Tú, còn có hai cô gái đều bị dẫn đến phòng bảo vệ.
Trong phòng giám sát.
Bảo vệ quan sát camera giám sát xong, cuối cùng xác nhận a-xít này là do hai cô gái kia mang vào.
Đứng trước bằng chứng rành rành, hai cô gái này cũng không thể chối cãi được nữa.
Trong phòng giám sát.
Đội trưởng bảo vệ đã gọi điện thoại thông báo cho 110 đến đây xử lý.
Giám đốc của sân vận động cũng hỏi han đi vào phòng giám sát.
Lúc này, Lâm Thiên nhìn hai cô gái mang theo a-xít.
"Các cô có còn kẻ đồng lõa nào không?" Lâm Thiên lạnh lùng chất vấn.
"Liên quan mẹ gì đến anh!"
Cô gái mập tức giận đến mức lập tức mắng Lâm Thiên, dù sao cũng là do Lâm Thiên phát hiện ra các cô, khiến âm mưu của bọn họ bị phá hủy.
"Các cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
Con ngươi Lâm Thiên đột nhiên co rút lại, trong con ngươi lóe lên một luồng ý lạnh kinh người!
Bọn họ năm lần bảy lượt thách thức ranh giới cuối cùng của Lâm Thiên, Lâm Thiên tự thấy mình đã kiềm chế lắm rồi!
Ngay sau đó, Lâm Thiên đạp sang một cước.
"Ầm!"
Cô gái mập lập tức bị đạp trúng, cô ta phun ra một ngụm máu tươi.
Lâm Thiên khống chế sức mạnh rồi, một cước này không lấy mạng cô ta, nhưng tuyệt đối có thể cho cô ta nằm viện một thời gian rồi.
Ngay sau đó, Lâm Thiên lại nhìn sang cô gái còn lại.
"Cô nói đi! Còn có kẻ đồng lõa không, nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, nếu không kết cục của cô cũng sẽ giống cô ta đấy!" Hai mắt Lâm Thiên lộ ra ý lạnh.
"Có thì sao hả, anh... Anh tìm ra được chắc?" Cô gái cười khẩy nói.
"Này anh làm gì thế hả, sao anh lại đánh người chứ, còn đánh người ta đến hộc máu nữa, mau khống chế thằng ranh này lại cho tôi!" Giám đốc sân vận động hét to.
Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía giám đốc sân vận động: "Các ông lập tức tạm dừng lễ hội ca nhạc đi, tiến hành điều tra trước đã, tôi nghi ngờ trong hội trường vẫn còn có kẻ đồng lõa của bọn họ."
"Anh là cái thá gì chứ hả, anh bảo chúng tôi tạm dừng thì chúng tôi phải tạm dừng à? Lễ hội ca nhạc lớn như thế này, anh có biết nếu tạm dừng sẽ ảnh hưởng đến mức nào không hả?" Giám đốc cười khẩy nói.
"Chẳng lẽ ông không nghe thấy vừa nãy cô ta đã nói trong hội trường vẫn còn có kẻ đồng lõa của cô ta sao!" Lâm Thiên nói.
"Cô ta nói có là có sao? Ai biết được cô ta nói thật hay giả chứ." Giám đốc khinh thường nói.
Lâm Thiên trực tiếp xách cổ áo giám đốc lên.
"Chính vì không biết cô ta nói thật hay giả, cho nên lại càng phải điều tra, ông hiểu chưa! Nếu Tô Bảo Nhi có chút tổn thương nào, ông gánh được trách nhiệm không hả?" Giọng nói Lâm Thiên lạnh như băng.
Chuyện liên quan đến sự an nguy của Tô Bảo Nhi, đương nhiên Lâm Thiên sốt ruột, đương nhiên anh lo lắng không yên!
Mà giám đốc lại không làm, sao Lâm Thiên có thể không tức giận được chứ?
"Chúng tôi đã sắp xếp bảo vệ của mình rồi, không cần anh đứng đây dạy tôi phải làm gì, mặt khác vừa nãy anh đánh người ta bị thương, lát nữa chúng tôi phải dẫn anh đi xử lý theo pháp luật!"
Sau khi giám đốc nói xong, đẩy Lâm Thiên ra, sau đó sửa sang lại cổ áo của mình.
"Các ông đã có bảo vệ, vậy các ông làm ăn kiểu gì, lại thả cho hai người có thể mang theo a-xít này vào đây? Bọn họ có thể mang theo a-xít vào sân, chẳng lẽ không phải do bảo vệ của các ông sơ sẩy hay sao? Chẳng lẽ ông không phải chịu trách nhiệm sao?" Lâm Thiên lạnh lùng chất vấn.