Mọi người đều rối rít nhường đường cho Lâm Thiên, Lâm Thiên đi thẳng đến giữa quảng trường, đứng đối diện Quách Cường.
Các đệ tử phái Bạch Vân đều đứng xung quanh quan sát, đương nhiên bọn họ cũng để cho hai người phần sân bãi đủ rộng để phát huy.
Giữa sân.
"Cuối cùng anh cũng đến, tôi còn tưởng rằng anh sợ đấu nữa cơ." Quách Cường cười nói.
"Trong mắt tôi, anh chẳng qua chỉ là một con sâu con kiến thôi, tôi nào lại có thể sợ một con sâu con kiến được?" Trong con ngươi sâu sắc của Lâm Thiên không hề dao động chút nào.
Khi Lâm Thiên còn ở Hư Đan Cảnh, cũng đã từng chém giết mấy tên Thực Đan Cảnh rồi, huống chi bây giờ Lâm Thiên đã thăng lên đến Thực Đan?
Đối với Lâm Thiên mà nói, chiến đấu như vậy chẳng có tính khiêu chiến gì đáng kể.
"Hừ, thật là kiêu căng ngạo mạn, tôi và anh đều ở Thực Đan Cảnh, anh thật sự cho rằng anh ghê gớm đến mức nào chứ." Quách Cường cười khẩy nói.
"Nói nhảm ít thôi, ra chiêu đi, giải quyết anh xong, tôi còn có chuyện phải làm, tôi bận lắm." Lâm Thiên bình tĩnh nói.
Ánh mắt Quách Cường tập trung, anh ta cảm thấy Lâm Thiên không để anh ta vào mắt chút nào, anh ta cảm thấy Lâm Thiên hoàn toàn không đối xử với anh ta như một đối thủ, điều này khiến anh vô cùng khó chịu!
Anh ta thầm nghĩ, chúng ta đều là Thực Đan Cảnh, anh dựa vào cái gì mà điên cuồng như vậy?
"Hôm nay, để Quách Cường tôi, giẫm nát đệ tử thân truyền có tiếng mà không có miếng như anh dưới chân đi!" Quách Cường hung dữ nói.
Sau khi Quách Cường vừa nói xong, nội lực trong cơ thể không hề giữ lại chút nào, gào thét xông ra, thân hình như mũi tên trên dây cung lướt đi, đồng thời đánh một quyền về phía Lâm Thiên, xen lẫn âm thanh không khí nổ tung, hung dữ lao về phía Lâm Thiên.
Trong nắm đấm này, giống như mang theo tức giận và không hài lòng chất chứa trong lòng Quách Cường đã lâu.
"Ra tay rồi!"
"Quách Cường này vừa ra tay đã dùng hết sức lực rồi!"
"Quách Cường không hổ là người xuất sắc trong Thực Đan Cảnh, sức mạnh của một nắm đấm này thật sự rất mạnh, Thực Đan Cảnh thực lực hơi thấp e rằng cũng khó mà tiếp được nắm đấm này!"
Mọi người nhìn thấy Quách Cường ra tay, đều sôi nổi bàn tán.
Tất cả mọi người đều là tu sĩ, đều là người trong nghề đương nhiên nhận ra được trong nắm đấm này của Quách Cường ẩn chứa sức mạnh thế nào.
"Quá yếu!"
Nhìn nắm đấm mạnh mẽ nhanh chóng đánh úp lại, ánh mắt Lâm Thiên sâu thẳm, không có chút ý sợ hãi nào, vẫn dáng vẻ không hề dao động chút nào.
Ngay sau đó, Lâm Thiên vừa nhấc tay, dùng một tư thế nghênh chiến ngay chính diện, trực tiếp đấm ra một đấm.
Ầm!
Trong giây phút, hai nắm đấm của hai người đụng vào nhau dữ dội.
Trong nắm đấm của hai người ẩn chứa nội lực mạnh mẽ, trong nháy mắt tuôn trào ra ngoài!
Ngay sau đó.
"Ầm!"
Quách Cường trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, rơi mạnh xuống đất cách đó mười mấy mét, mạnh đến nỗi trên mặt đá cẩm thạch xuất hiện vết nứt.
"Bịch bịch!"
Quách Cường đập xuống đất, sắc mặt trắng nhợt, từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
"Két!"
Giờ phút này, tất cả các đệ tử có mặt đều bối rối.
Như vậy là kết thúc rồi sao?
Đối với trận "so tài" ngày hôm nay, bọn họ đoán ra rất nhiều loại kết quả, nhưng mà bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ được, thế mà lại kết thúc như vậy!
Không những các đệ tử có mặt, tất cả đều bối rối.
Ngay cả Viên Lương, Hồng Linh, nhị trưởng lão, tam trưởng lão ở rào chắn cũng chấn động dữ dội, trong lòng họ cũng đã dâng lên sóng to gió lớn cuồn cuộn.
Cùng là Thực Đan Cảnh, thế mà lại có thể làm được một chiêu giết chết kẻ địch trong một giây sao? (giết ở đây có nghĩa là đánh bại).
Phải biết, đây chính là cùng cảnh giới đấy, cho dù Thực Đan Cảnh thực lực thấp nhất, chống lại Thực Đan Cảnh thực lực mạnh nhất, cũng phải giao đấu một lúc mới có thể phân ra thắng bại được chứ?
Giữa sân.
Sau khi khiếp sợ trong giây lát ngắn ngủi, toàn quảng trường đã vang lên xôn xao.
"Trời ạ, thế mà anh ta lại đánh bại Quách Cường trong một chiêu rồi! Anh ta thế này giống Thực Đan Cảnh sao hả?"
"Xem ra, tất cả chúng ta đều đánh giá thấp anh ta rồi, danh tiếng đệ tử thân truyền này của anh ta, quả thật không hoàn toàn chỉ là danh hão!"
...
Giờ phút này trong con ngươi Quách Cường cũng lóe ra khiếp sợ và không thể tin nổi dày đặc.
Trước khi so tài, anh ta có nằm mơ cũng không ngờ được, Lâm Thiên thế mà lại có thể mạnh mẽ đến mức này.
Lúc này, Lâm Thiên chạy đến trước mặt Quách Cường.
"Quách Cường, anh thua rồi, tôi vốn dĩ không muốn ra tay với anh, nhưng mà anh lại nhiều lần thách đấu tôi, tôi chỉ đành cho anh được như mong muốn thôi." Lâm Thiên lắc đầu nói.
"Anh... Anh... Sao anh lại mạnh như vậy được!" Quách Cường thẫn thờ nhìn Lâm Thiên, giọng điệu sắc nhọn.
Lâm Thiên đứng chắp tay, bình tĩnh nói: "Tôi đã nói rồi, trong mắt tôi anh chẳng qua chỉ là con sâu con kiến thôi, nếu không phải là đệ tử cùng môn phái, bây giờ anh đã là một cái xác rồi, anh thật sự cho rằng tôi đây là một đệ tử thân truyền, chỉ có danh hão thôi sao?"
"Anh cho rằng tôi thua như vậy sao? Nằm mơ giữa ban ngày!" Gương mặt Quách Cường đột nhiên trở nên dữ tợn.
Cùng lúc đó, Quách Cường đột nhiên nhảy vọt lên, đánh một chưởng về phía Lâm Thiên, trong lòng bàn tay anh ta còn có một hạt châu màu đen.
Hạt châu màu đen tỏa ra khí đen yếu ớt!
"Đó... Đó là Nhiếp hồn châu!"
"Vậy mà Nhiếp hồn châu lại ở trong tay Quách Cường!"
"Quách Cường lại định sử dụng Nhiếp hồn châu, e rằng Lâm Thiên này sẽ gặp phải tai họa rồi, thứ này rất ác độc đấy!"
Đám người đứng xem xung quanh nhìn thấy Nhiếp hồn châu trong tay Quách Cường xong, đều vô cùng khiếp sợ.
Sau khi Lâm Thiên nhìn thấy hạt châu trong tay Quách Cường, con ngươi cùng đột nhiên co rụt lại.
Vì Lâm Thiên lại cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm từ trên hạt châu kia!
"Ầm!"
Quách Cường đột nhiên tấn công bất ngờ, trong nháy mắt tay anh ta đã cầm theo Nhiếp hồn châu đánh thẳng đến trước mặt Lâm Thiên, Lâm Thiên muốn tránh cũng đã không còn tránh được nữa, chỉ có thể giơ tay ra đỡ!
"Ầm!"
Sau khi một chưởng của Lâm Thiên vỗ xuống, tay tiếp xúc lên Nhiếp hồn châu kia xong, Lâm Thiên chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, một luồng khí đen chui vào trong cơ thể Lâm Thiên, dường như linh hồn của Lâm Thiên đều bị thứ này ăn mòn, khiến đầu Lâm Thiên đau đến mức như sắp vỡ ra!
May mà Lâm Thiên có Thần cấp công pháp tăng thêm, Lâm Thiên vận chuyển công pháp, còn có thể mạnh mẽ chống lại luồng khí đen này.
"Cút ngay cho tôi!"
Lâm Thiên gắng gượng chống đỡ cơn đau đầu, đánh lại một chưởng về phía Quách Cường!
"Ầm!"
Quách Cường lập tức bị Lâm Thiên đánh cho bay ngược ra sau lần nữa, sau đó đập xuống đất.
Lâm Thiên đè lên huyệt thái dương của mình, tạm thời đè nén được khí đen.
Trong lòng Lâm Thiên vô cùng rõ rầng, nếu không phải mình đã bước vào Thực Đan Cảnh, nếu mình vẫn còn ở Hư Đan Cảnh, thủ đoạn như vừa nãy, rất có thể sẽ khiến cho linh hồn của Lâm Thiên bị thương nặng.
Linh hồn bị thương nặng sẽ ra sao? Nhẹ thì làm người ta tinh thần không ổn định, nặng thì chết ngay lập tức!
Đối phương sử dụng thủ đoạn đê tiện đến mức độ này, làm sao Lâm Thiên có thể không giận được chứ?
"Quách Cường, nếu anh đã có mánh khóe sau lưng, vậy thì chịu chết đi!" Trong ánh mắt Lâm Thiên lóe ra ý lạnh dày đặc.
Vừa nói dứt lời, Lâm Thiên lập tức xông lên, đấm một đấm về phía Quách Cường.
"Ầm!"
Nắm đấm nện thật mạnh lên người Quách Cường, anh ta lại phun ra thêm hai ngụm máu nữa, hơi thở cũng trở nên yếu ớt.
"Đừng... Đừng đánh nữa!"
Quách Cường hơi thở yếu ớt, cực kỳ sợ hãi bắt đầu cầu xin tha thứ.
Lúc này Quách Cường thật sự sợ hãi rồi, anh ta cảm thấy Lâm Thiên sẽ giết mình.
"Bây giờ mới biết sợ à? Muộn rồi!" Ánh mắt Lâm Thiên tập trung lại, cùng lúc đó, lại giơ nắm đấm nữa lên.
Các đệ tử đứng xem đều nhìn đến mức sợ hãi hết hồn, giết đệ tử cùng môn phái, chính là tội lớn đấy! Có điều không ai trong số bọn họ dám đi lên ngăn cản Lâm Thiên.
"Dừng lại cho tôi!"
Một tiếng quát mắng vang lên.
Lâm Thiên quay đầu nhìn lại, đập vào tầm mắt, chính là Viên Lương.
"Anh Viên, cứu tôi với!"
Quách Cường nhìn thấy Viên Lương giống như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, vội vàng kêu cứu về phía Viên Lương.
"Lâm Thiên, so tài giữa các đệ tử với nhau, thế mà anh lại đòi lấy mạng người ta sao? Anh cũng biết trong phái Bạch Vân, giết hại sư huynh đệ cùng phái sẽ phải chịu cực hình!" Viên Lương lạnh lùng quát to!
"Sư huynh Viên Lương, nghe nói Quách Cường là một con chó của anh, anh ta đến thách đấu với tôi, không thể thiếu được là do ý của anh đúng không?" Lâm Thiên cười khẩy nói.
Lâm Thiên vừa nói vừa cúi người xuống nhặt hạt Nhiếp hồn châu trên mặt đất lên.
Vừa nãy Lâm Thiên dùng một chưởng đánh bay Quách Cường, Nhiếp hồn châu trong tay anh ta cũng rơi xuống mặt đất.
Viên Lương nhìn thấy Lâm Thiên nhặt Nhiếp hồn châu lên, trong con ngươi anh ta lập tức hiện lên vẻ lo lắng.
"Nhiếp hồn châu của tôi! Trả lại cho tôi!" Viên Lương nghiêm giọng quát to.
"Hóa ra thứ đồ chơi này là do anh đưa cho anh ta à? Tôi đã nói mà, làm sao anh ta lại có thứ báu vật nhường này cơ chứ." Lâm Thiên híp mắt nói.
Quách Cường là một đệ tử nội môn, có pháp khí như vậy, quả thật rất kỳ lạ, nhưng Viên Lương là con trai của chưởng môn, anh ta có báu vật như vậy lại không kỳ lạ chút nào.
Dù sao phái Bạch Vân truyền thừa nghìn năm, đương nhiên cũng truyền lại được nhiều pháp khí, báu vật.
Ngay sau đó, Lâm Thiên thả Nhiếp hồn châu kia vào ngực mình.
"Sau này thứ này thuộc về tôi." Lâm Thiên nói.
Sau khi Viên Lương nghe nói như vậy, cơ thịt trên gương mặt lập tức co giật mạnh mẽ.
"Anh... Anh thật to gan, đây là của tôi! Lập tức trả lại cho tôi, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo!" Viên Lương lớn tiếng quát to.
Đối với Viên Lương mà nói, Nhiếp hồn châu này chính là báu vật của anh ta đấy.
Thứ này ở giới tu tiên Hoa Quốc chính là báu vật vô cùng quý giá, nếu không phải cha anh ta là chưởng môn, anh ta hoàn toàn không thể nào có được thứ này.
Bây giờ Lâm Thiên lại định chiếm làm của riêng sao?