Viên Luật nghe vậy đành phải ngoan ngoãn câm miệng.
Lúc này, chưởng môn lại thay đổi một giọng điệu khác nói ra:
"Con trai à, con đừng suy nghĩ lung tung làm gì, sắp tới cha sẽ giúp con làm một viên Quy Nguyên Đan để có thể loại bỏ những di chứng còn sót lại sau lần cưỡng ép đột phá cảnh giới trước đấy."
Hành động của chưởng môn đúng kiểu điển hình cho thủ đoạn vừa đấm vừa xoa, tát người ta một cái rồi lại tặng người ta một quả táo.
Quả nhiên, sau khi Viên Luật nghe xong những lời này lập tức mừng rỡ như điên.
"Thật vậy chăng? Vậy thì tốt quá rồi" Viên Luật lộ ra sự vẻ vui thích thú.
Trước đó, Viên Luật vì đột phá lên Kim Đan nên đã dùng một số loại đan dược dẫn đến việc sau khi cưỡng ép thực lực lên Kim Đan để lại khá nhiều di chứng ảnh hưởng và gây phiền toái rất lớn trong việc tu luyện.
"Con cứ lui xuống trước đi, sau khi đan dược được đưa tới tay cha, cha sẽ lập tức thông báo gọi con đến." Chưởng môn vẫy vẫy tay.
"Vâng, con về trước ạ." Viên Luật chắp tay hành lễ, sau đó rời đi.
...
Bên này...
Một mình Lâm Thiên tu luyện đã hết vỏn vẹn hai ngày.
Trong hai ngày này, dường như những gì Lâm Thiên làm chỉ có tu luyện, tu luyện và tu luyện. Tu luyện mệt mỏi một chút thì ngừng lại giây lát rồi ngồi nghiên cứu Hắc Viêm quyết.
Hai ngày tu luyện cố gắng vượt qua được cả kết quả Lâm Thiên tu luyện ở thành phố trong mười ngày.
Đương nhiên, khoảng cách giữa Lâm Thiên và cảnh giới Kim Đan vẫn xa xôi, cách trở như trước.
Bình thường tu sĩ tu luyện từ Thực Đan cảnh cho đến Kim Đan cảnh, nhiều thì cũng phải hơn mười năm, ít thì vài năm cũng chẳng dễ dàng, cho dù Lâm Thiên sống từ năm này qua năm khác chỉ ở nơi này, không ngừng cố gắng tu luyện, coi như Lâm Thiên có công pháp vô cùng mạnh mẽ thêm vào mới có thể ra sức trong vòng một năm hay nửa năm đột phá lên Kim Đan cảnh.
"Bây giờ, với mình mà nói, thời gian đó vẫn quá dài." Lâm Thiên lắc đầu.
Lâm Thiên khát vọng bản thân có thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, Lâm Thiên không muốn chật vật như lần đó ở Băng Linh Cung, bị người của Băng Linh Cung coi mình như con sâu con kiến.
Nếu lời này mà bị mấy tu sĩ khác nghe thấy chắc họ sẽ đồng loạt tức đến phụt máu. Chỉ tốn mất có một năm, nửa năm mà có thể từ Thực Đan đột phá lên Kim Đan mà còn kêu chậm. Tốc độ này mà được coi là chậm sao? Thôi đi, trong giới tu luyện thì tốc độ này có thể coi là thần tốc luôn được rồi đấy?
Lâm Thiên ngắm nhìn bốn phía, đồng thời cười khổ, nói:
"Hơn nữa, suy cho cùng thì tôi cũng không thể sống ở đây mỗi ngày. Cho dù tôi muốn thì phái Bạch Vân cũng không cho phép!"
Lâm Thiên dự đoán 1 năm rưỡi đột phá lên Kim Đan là mỗi ngày đều ở đây tu luyện, đây là điều kiện trước hết quyết định quá trình.
Nhưng, vùng đất tu luyện này là một địa điểm bảo bối của phái Bạch Vân, đã vậy chỉ được tu luyện duy nhất một lần mà còn là một người tu luyện, không có chuyện mỗi ngày đều cho phép một mình Lâm Thiên độc chiếm dùng.
"Hửm?"
Lâm Thiên mơ hồ cảm giác được miếng ngọc bội để ở bên người mình có chút động đậy kỳ lạ.
Miếng ngọc bội này là trước khi người thầy của Lâm Thiên, Huyền Minh Kiếm Tôn qua đời, để lại di vật cho Lâm Thiên.
Trước đó Lâm Thiên đã thử nghiên cứu nhưng có điều, anh chưa nghiên cứu được ra cái cái gì cả mà giờ, nó lao thẳng vào người của Lâm Thiên.
Trước đây, khối ngọc bội này chưa bao giờ có bất kỳ trạng thái di chuyển động đậy như vậy.
Nhưng mà, ngay từ lúc anh tiến vào nơi này để tu luyện anh đã hơi cảm thấy miếng ngọc bội này hơi chút kỳ lạ hơn so với lúc ban đầu.
Lâm Thiên lấy ngọc bội từ trên người xuống rồi cầm trong tay.
Ngọc bội mơ hồ tản ra ánh hào quang, dường như đang vô cùng khát vọng một loại năng lượng nào đó.
"Đồ thầy để lại đương nhiên không phải mấy vật tầm thường. Nhưng rốt cuộc thì thì này là gì, có tác dụng ra sao chứ?" Lâm Thiên lầm bầm.
"Đúng rồi, nhỏ máu thử xem!" Hai mắt Lâm Thiên tỏa sáng.
Lâm Thiên đột nhiên nghĩ đến một chuyện, trước đó ở trên núi Băng, Lâm Thiên bởi vì đổ máu mà đánh bậy đánh bạ có thể thành lập liên hệ với mảnh giáp kia.
Như vậy thì, miếng ngọc bội này liệu có phải cũng dùng cách đó, nhỏ máu nhận chủ để thành lập liên hệ với mình không?
Ở trong giới tu tiên, loại truyện như này rất phổ biến, nhiều pháp khí, tiên vật cũng đều dùng cách nhỏ máu để thành lập liên hệ với người sử dụng, cũng tương đương với việc nhận chủ nhân.
Nói làm là làm luôn, Lâm Thiên nhanh chóng cắn ngón tay mình, da rách, máu bắt đầu chảy, anh cẩn thận nhỏ từng giọt máu của mình lên trên miếng ngọc.
Tóc tách!
Sau khi máu tươi được tưới trên bề mặt miếng ngọc thì lập tức biến mất, giống hệt như chúng đã bị hấp thu sạch sẽ.
Rất nhanh sau đó, Lâm Thiên phát hiện, vậy mà bản thân anh lại có thể thành lập thành công mối liên hệ, khiến nó trở thành vật phẩm của mình!
"Ha ha, hóa ra là như vậy!" Suy đoán trở thành sự thật, Lâm Thiên không nhịn được, vô cùng cao hứng, vui vẻ cười rõ tươi.
Một lúc sau.
"Oành!"
Ngọc bội bỗng nhiên bộc phát ra một lực hút cực kỳ lớn, điên cuồng hút những linh khí trời đất bên trong nơi này, hệt như một con sói đói đã bị đói bụng từ lâu.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Lâm Thiên đột nhiên cảm thấy kinh ngạc.
Anh nhanh chóng khống chế miếng ngọc để cho nó dừng lại.
Ngay sau đó, ý thức của Lâm Thiên xâm nhập vào ngọc bội, phát hiện bên trong miếng ngọc hình như có một không gian nhỏ, tất cả những linh khí trời đất nó vừa hấp thu đều được cất giữ tại đó.
"Nó có thể dự trữ linh khí trời đất?" Lâm Thiên kinh ngạc.
"Vậy thì… nó dự trữ linh khí thì mình có thể sử dụng hay không đây?" Lâm Thiên lẩm bẩm nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên vận chuyển công pháp, đồng thời điều động linh khí trời đất trong ngọc bội tiến vào trong người mình.
"Oành!"
Linh khí trời đất trong miếng ngọc như van nước mở ra, ào ào mạnh mẽ, cứ thế lao vào bên trong cơ thể Lâm Thiên.
"Vậy mà cũng có thể làm như vậy!" Lâm Thiên mừng rỡ như điên.
Anh lập tức vận chuyển công pháp, hấp thu, luyện hóa hết tất cả những linh khí trời đất có trong miếng ngọc.
Lâm Thiên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng phát hiện trong một chuyện, linh khí được tích trữ trong miếng ngọc khi truyền vào cơ thể Lâm Thiên, tốc độ so với tình trạng tu luyện bình thường mọi ngày của anh giống hệt như trên trời và mặt đất, nhanh hơn rất rất rất nhiều!
Nói một cách khác dễ hình dung hơn tức là, lúc Lâm Thiên tu luyện ở vùng đất chỉ dành riêng cho tu luyện như ở nơi đây, tốc độ nhanh hơn gấp năm lần so với khi ở trong thành phố, mà khi linh khí qua miếng ngọc bội truyền vào trong cơ thể Lâm Thiên, tốc độ tu luyện của anh Lâm Thiên gấp những mười lần so với lúc tu luyện ở nơi thành thị!
Dù sao thì khi bản thân Lâm Thiên tu luyện cũng phải trải qua vài công đoạn, trước hết sẽ hấp thu, sau đó lại sử dụng công pháp luyện hóa chúng.
Mà thông qua tình trạng ngọc bội, trước hết nó sẽ giúp anh hấp thu, đến khi bản thân anh muốn tu luyện, nó trực tiếp rót linh khí trời đất vào trong cơ thể của mình, Lâm Thiên chỉ cần dồn toàn lực luyện hóa chúng là được, tốc độ Lâm Thiên luyện hóa càng nhanh, tu luyện sẽ càng nhanh!
"Đây chẳng phải nói, thông qua ngọc bội để tu luyện, chẳng những có thể khiến tốc độ tu luyện của tôi tăng lên rất nhiều mà tôi còn có thể để linh khí trời đất vào trong miếng ngọc tích trữ, sau này có thể lấy linh khí ra dùng bất cứ lúc nào, không cần chọn địa điểm như nơi này mới có thể tăng tốc độ tu luyện?" Lâm Thiên vui vẻ nói.
Nếu là như vậy, Lâm Thiên sẽ tích trữ thiên địa linh khí vào trong ngọc bội, mặc nó thỏa sức hấp thu, bởi vì như vậy nên cho dù Lâm Thiên vẫn ở trong thành phố nhưng vẫn có linh khí để bắt đầu tu luyện.
Vậy là ngọc bội kia tương đương với một địa điểm di động tăng cường tu luyện.
"Ha ha, ngọc bội này quả đúng là một bug." Lâm Thiên vui vẻ điên cuồng, vừa cười không khép được miệng vừa nói.
Đã có ngọc bội kia, chẳng những có thể khiến cho tốc độ tu luyện của Lâm Thiên tăng lên hơn mười lần, mà còn có thể không hạn chế địa điểm tu luyện!
Yêu cầu duy nhất chính là, trước đó phải tích trữ linh khí đủ nhiều bên tong miếng ngọc, có như vậy bản thân anh mới có thể lấy ra tu luyện bất cứ lúc nào.
Lúc trước Lâm Thiên vẫn luôn lo lắng, nếu như Lâm Thiên vì đột phá lên Kim Đan cảnh, mỗi ngày ở chỗ này tu luyện tu luyện, ngây ngốc ở đây thêm một năm nửa năm, không thể quay về thành phố, bản thân anh còn rất nhiều thứ cần phải lo toan ở nơi đó!
Hơn nữa phái Bạch Vân cũng không có chuyện rộng lượng cho phép Lâm Thiên Thiên đứng ở nơi này tu luyện nữa.
Nhưng đã có sự trợ giúp của ngọc bội, hai vấn đề này rất nhanh đã được giải quyết xong xuôi!
"Trước hết cứ để ngọc bội hấp thụ đầy linh khí trời đất đã!" Lâm Thiên nói.
Chỉ cần rót đầy linh khí vào trong miếng ngọc, khi Lâm Thiên trở lại thành phố, mỗi ngày đều có thể dựa vào linh khí trong miếng ngọc mà tu luyện!
Trước kia ở thành phố, tốc độ tu luyện chậm là vì linh khí ở đó vô cùng ít, ít đến đáng thương.
Nhưng đã miếng ngọc này, vấn đề đã có cách giải chu toàn.
Bây giờ, cho dù đi đến bất kỳ nơi nào cũng có thể dựa vào khả năng tích trữ của miếng ngọc mà cất giữ một lượng lớn linh khí, tu luyện rất nhanh, đây quả đúng là muốn sảng khoái bao nhiêu thì có bấy nhiêu mà!
"Bắt đầu!"
Nói làm là làm. Lúc này, tâm niệm của Lâm Thiên khẽ động, giải trừ khống chế với ngọc bội, khiến nó có thể hấp thu thoải mái linh khí trời đất.
"Oành!"
Một số lượng lớn linh khí trời đất điên cuồng lao vào trong ngọc bội.
Lúc này, ngọc bội như thể hóa thân thành một lỗ đen vũ trụ, mạnh mẽ chiếm lấy linh khí trời đất.
"Ầm ầm ầm!"
Khi ngọc bội điên cuồng chiếm đoạt, trước miếng ngọc thậm chí còn xuất hiện một vòng xoáy, linh khí xung quanh đều bị cuốn theo vòng xoáy đó lao vào bên trong ngọc bội.
...
Phái Bạch Vân, trong sảnh chính.
Oành!
Vốn dĩ trời quang mây tạnh, không có lấy một trận gió lớn, bỗng nhiên, một trận cuồng phong xuất hiện, gào thét một cách điên cuồng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Phần lớn đệ tử đều phát hiện, dưới tác dụng của cơn gió cuồng loạn này, tất cả những linh khí trời đất có trong không khí đều hướng về vùng đất tu luyện phía sau ngọn núi.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tất cả mọi người đều cùng nhìn về một hướng, là phí sau núi. Trên gương mặt mỗi người đều lộ rõ vẻ kinh ngạc.
...
Bên trong vùng đất tu luyện.
"Ha ha, hút đi! Hút đi!"
Mặt mũi Lâm Thiên lộ rõ vẻ vui sướng, tươi cười hào hứng.
Bởi vì sau khi ngọc bội hấp thu những linh khí này, chúng đều sẽ thuộc về anh, cung cấp cho chính bản thân anh linh khí để tu luyện, vậy cho nên, hấp thụ càng nhiều đương nhiên là Lâm Thiên càng vui vẻ.
Ước chừng mười phút sau, Lâm Thiên nhanh chóng phát hiện, bên trong vùng đất tu luyện vốn ẩn chứa rất nhiều linh khí trời đất, vậy mà giờ đã trở nên vô cùng mỏng manh, mỏng manh đến mức sắp loãng như linh khí có trong thành phố vậy.
Sau khi linh khí trời đất trở nên mỏng manh, yếu ớt như này, có vẻ như là miếng ngọc bội nãy còn đang được ăn no nê, giờ ít ỏi như vậy nên cũng mất hứng thú, không tiếp tục hấp thu nữa.