Vốn dĩ mọi người tưởng rằng Lâm Thiên có thể khiến đại trưởng lão phải ra mặt mời chào, hơn nữa vừa vào đã trở thành đệ tử thân truyền, vậy dù có thế nào cũng phải là Kim Đan chứ? Mọi người có nằm mơ cũng không ngờ được rằng Lâm Thiên lại chỉ ở cảnh giới Thực Đan!
Cho nên, sau khi mọi người đều biết cảnh giới của Lâm Thiên, tất cả đều vô cùng không phục.
Ở trên quảng trường.
“Không ngờ vậy mà lại là Thật Đan?”
Viên Luật cũng nhướng mày.
Vốn dĩ anh ta tưởng rằng Lâm Thiên là Kim Đan Cảnh, thậm chỉ còn có khả năng là Nguyên Anh cấp một, như thế mới có thể nhận được đãi ngộ mà ngay cả anh ta cũng không được hưởng.
Nhưng chính anh ta cũng không thể ngờ được rằng, Lâm Thiên lại chỉ có thực lực ở Thật Đan Cảnh.
“Có lầm không thế? Một tên Thật Đan Cảnh như anh ta mà lại có thể trở thành đệ tử thân truyền? Chẳng phải phái Bạch Vân có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với đệ tử thân truyền sao?”
“Đúng vậy, một tên đệ tử có thực lực là Thật Đan Cảnh thì làm sao có thể đảm đương danh hiệu đệ tử thân truyền được? Như vậy thực sự quá bất công!”
“Đúng, thực lực của anh ta vốn không xứng trở thành đệ tử thân truyền!”
Mấy đệ tử bên cạnh Viên Luật cũng tức giận mà nói.
Ở phái Bạch Vân, yêu cầu để được nhận làm đệ tử thân truyền vô cùng cao, cho nên tới bây giờ mới chỉ có duy nhất ba người là đệ tử thân truyền. Mỗi người đều là tồn tại sáng chói trong phái Bạch Vân, thực lực của họ lại đều là Kim Đan!
Trở thành đệ tử thân truyền, có nghĩa là sẽ được phái Bạch Vân dốc hết sức lực để bồi dưỡng, tương lai thậm chí còn có khả năng vào trong thánh địa để tu luyện!
Nếu Lâm Thiên có thực lực là Kim Đan, bọn họ còn có thể miễn cưỡng mà phục, nhưng giờ đã biết Lâm Thiên chỉ là Thật Đan, đương nhiên bọn họ không thể phục nổi.
Ngay cả Viên Luật lúc này cũng phải lạnh giọng nói: “Thật không hiểu lý do tại làm sao mà một tên Thật Đan Cảnh cũng có thể trở thành đệ tử thân truyền, cùng ngồi cùng ăn với người có thân phận như tôi?”
Rõ ràng, Viên Luật cũng rất khó chịu.
Giữa sân.
“Không ngờ anh lại là Thật Đan!” Quách Chung cũng mở lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Thiên.
“Không sai, tôi là Thật Đan Cảnh, hơn nữa, trong tình huống tôi chưa đồng ý mà anh đã ra tay, anh cũng hiểu rõ đây không còn là luyện võ nữa rồi, đây là anh cố ý khiêu khích!” Lâm Thiên híp mắt, ngữ khí lạnh lẽo tỏa ra.
“Hừ! Lâm Thiên anh chỉ là một tên Thật Đan thì ở đây bày ra bộ dạng thối tha đó làm gì chứ! Nếu anh là Kim Đan thì tôi còn kính nể anh, những rõ ràng anh không phải!” Quách Chung lớn tiếng nói.
Trong lòng Quách Chung cũng là vô cùng không phục, anh ta đỏ lừ cả mắt.
Anh ta cũng là Thật Đan Cảnh, dựa vào cái gì mà Lâm Thiên có thể trở thành đệ tử thân truyền, còn đám đệ tử Thật Đan Cảnh bọn họ thì lại không?
“Bây giờ anh đến cả tiếng sư huynh cũng không biết gọi nữa rồi à?” Lâm Thiên lạnh giọng nói.
“Tuy anh là đệ tử thân truyền, nhưng trong giới tu luyện, kẻ mạnh là nhất, anh và tôi đều là Thật Đan Cảnh, tại sao tôi lại phải gọi anh là sư huynh!” Quách Chung thẳng thắn, hùng hồn nói.
Dừng lại một chút, sau đó Quách Chung tiếp tục lớn tiếng nói: “Lâm Thiên, bây giờ tôi muốn khiêu chiến anh! Tôi phải đánh bại anh! Tôi phải cho mọi người thấy được, cái tên thân truyền đệ tử như anh lớn đến mức nào, anh có dám ứng chiến hay không?”
Quách Chung cũng thuộc Thật Đan Cảnh, đương nhiên anh ta cũng có chút thực lực để khiêu chiến Lâm Thiên.
Hơn nữa, anh ta đã vào cảnh giới Thật Đan này khá lâu, trong cùng cảnh giới, anh ta vẫn luôn là sự tồn tại nổi trội. Anh ta tin rằng mình hẳn có thể chiếm thế thượng phong khi đấu với Lâm Thiên!
Cho nên, anh ta muốn khiêu chiến Lâm Thiên, thậm chí đánh bại Lâm Thiên, để cho mọi người thấy, cái tên thân truyền đệ tử này yếu đuối đến mức nào, không thực tế ra làm sao.
“Vừa rồi tôi đã nói, muốn khiêu chiến tôi? Anh còn không xứng! Muốn khiêu chiến thì bảo người đứng đầu của anh đến đây.” Lâm Thiên lạnh giọng lên tiếng.
“Chỉ với một kẻ là Thật Đan Cảnh như anh, tôi cũng có thể đối phó được. Anh còn chưa xứng để sư huynh Viên Luật ra tay!” Quách Chung kiêu ngạo nói.
“Tôi lười nói những lời vô nghĩa với người như anh.”
Nói xong, Lâm Thiên lập tức quay người rời đi.
“Đứng lại!”
Quách Chung trực tiếp chặn đường đi của Lâm Thiên.
“Hôm nay anh không đồng ý khiêu chiến với tôi thì đừng hòng rời đi!” Quách Chung kiêu ngạo nói.
Sắc mặt Lâm Thiên dần đen lại.
Lâm Thiên tự hỏi, bản thân mình đã khách khí đến như vậy rồi mà sao anh ta lại gây sự nhỉ?
“Đây là cái người ta hay gọi là hiền lành quá thì bị người khác khinh khi, ngựa lành thì người ta cưỡi đúng không. Được rồi, anh đã cố ý muốn chết, tôi đây cũng chỉ có thể giúp anh toại nguyện thôi.” Lâm Thiên lạnh lùng nói.
Vừa mới tới phái Bạch Vân, Lâm Thiên không muốn gây chuyện.
Nhưng Lâm Thiên nhường nhịn rồi thì lại bị đối phương cho rằng anh sợ sệt, nếu Lâm Thiên vẫn nhân nhượng, vậy thì không phải là tính cách của Lâm Thiên nữa rồi.
“Đại trưởng lão đến! Đại trưởng lão đến!”
Trên quảng trường đột nhiên có tiếng hô to vang lên.
Cùng lúc đó, bóng dáng đại trưởng lão xuất hiện trên quảng trường.
Sau khi đại trưởng lão thấy tình hình chỗ Lâm Thiên thì đi thẳng tới đây.
“Xảy ra chuyện gì?” Đại trưởng lão nghiêm mặt, mở miệng lên tiếng hỏi.
Quách Chung nhìn thấy đại trưởng lão thì sắc mặt không được tự nhiên cho lắm.
“Đại trưởng lão, tôi... Tôi muốn cùng sư huynh Lâm Thiên luyện võ một chút.” Quách Chung nói.
“Quách Chung, bây giờ anh lại biết gọi tôi một tiếng sư huynh đấy à? Vừa rồi chẳng phải anh nói tôi không xứng ư?” Lâm Thiên cười lạnh nói.
“Đây...”
Sau khi nghe thấy những lời này, toàn bộ phần cơ trên mặt Quách Chung lập tức co rúm lại.
“Làm càn! Quách Chung, Lâm Thiên là đệ tử thân truyền, quy tắc của môn phái như thế nào, chẳng lẽ cậu không rõ ư?” Đại trưởng lão nghiêm mặt răn dạy.
“Đại trưởng lão, quy tắc của môn phái tôi... tôi đương nhiên hiểu rất rõ. Nhưng... anh ta chỉ là Thật Đan Cảnh, dựa vào cái gì lại có thể trở thành đệ tử thân truyền!” Quách Chung cắn răng, hỏi thẳng những lời không phục trong lòng.
Sắc mặt đại trưởng lão cũng đen cả lại.
“Quyết định của môn phái, là thứ cậu có thể nghi ngờ đấy à? Môn phái ra quyết định như thế nào, có phải còn cần báo với cậu nữa đúng không?” Đại trưởng lão lớn tiếng trách móc.
Đại trưởng lão thân là cường giả Nguyên Anh, trong lúc nóng giận, nhiệt độ xung quanh cũng đột ngột giảm xuống.
Dưới cơn giận dữ của đại trưởng lão, Quách Chung lập tức sợ tới mức cả người run lên.
“Không dám, không dám, không dám! Đệ tử không dám!” Quách Chung vội vàng quỳ xuống đất, nhận lỗi với đại trưởng lão.
Vừa rồi cũng là bởi trong lòng quá mức không phục, cho nên mới hỏi ra khỏi miệng. Bây giờ ngẫm lại, chính bản thân anh ta mà cũng dám đối mặt chất vấn đại trưởng lão, đúng là muốn chết rồi.
“Lập tức xin lỗi Lâm Thiên đi! Về sau nhìn thấy Lâm Thiên, nhất định phải xưng hô kính trọng, gọi là sư huynh Lâm Thiên!” Đại trưởng lão lại trách cứ nói.
“Vâng vâng vâng, sư huynh Lâm Thiên, tôi xin lỗi anh!” Quách Chung chỉ có thể quay lại xin lỗi Lâm Thiên.
Lúc này đại trưởng lão cũng cười cười nói với Lâm Thiên: “Lâm Thiên, những đệ tử này không hiểu quy tắc, trêu chọc cậu lung tung, thật ngại quá. Về sau nếu có phiền phức gì thì cứ đến tìm tôi, lúc nào cũng được.”
“Đại trưởng lão khách khí rồi.” Lâm Thiên làm một động tác đa tạ.
Các đệ tử trên quảng trường nhìn thấy đại trưởng lão đối xử vừa thân thiết vừa khách khí với Lâm Thiên như thế thì lại xôn xao hẳn lên. Bình thường đại trưởng lão nổi tiếng uy nghiêm, cho dù có là đối xử với đệ tử thân truyền thì cũng vô cùng nghiêm khắc.
Mọi người đều không ngờ được, khi đại trưởng lão đối xử với Lâm Thiên lại khách khí như vậy, quả thực không giống tác phong thường ngày của đại trưởng lão.
“Lâm Thiên, Bạch Vân Các chúng ta có một Tàng thư các, bên trong có rất nhiều sách quý, nếu cậu có hứng thú thì có thể qua xem.” Đại trưởng lão nói.
“Được, vậy tôi tới đó xem qua một chút.” Lâm Thiên gật đầu đồng ý.
Nói xong, Lâm Thiên xoay người rời đi.
Sau khi Lâm Thiên rời khỏi quảng trường, đại trưởng lão cũng rời đi ngay.
Nhưng những lời bàn tàn trong quảng trường không hề dừng lại, mà còn ngược lại, ngày càng sôi nổi hơn.
Mọi người đều có vẻ tức giận bất bình, cho rằng Lâm Thiên dựa vào thực lực Thật Đan Cảnh mà trở thành đệ tử thân truyền, có tiếng nhưng không có thực lực, thế nên mọi người đều cho rằng Lâm Thiên không có tư cách trở thành đệ tử thân truyền.
Thậm chí mọi người còn cho rằng Lâm Thiên thật sự không dám nhận lời ứng chiến với Quách Chung, như vậy nói rõ anh không tự tin vào lực lực của mình.
***
Lúc này Lâm Thiên đi thẳng một mạch đến Tàng thư các.
Tàng thư các được chia ra làm ba tầng, tầng thứ nhất là một số loại công pháp, sách quý bình thường nhất.
Ở tầng thứ hai, cấp bậc của công pháp ở đây cao hơn một chút, nhưng chỉ có đệ tử trong môn phái mới có thể đi vào tầng thứ hai.
Còn tầng thứ ba chính là các cuốn công pháp, sách quý nhất của phái Bạch Vân, chỉ có những người là đệ tử thân truyền hoặc thuộc bậc trưởng lão mới có thể đi vào.
Lâm Thiên trực tiếp đi thẳng tới tầng thứ ba.
Tầng thứ ba này rất nhỏ, những món đồ được cất giữ bên trong cũng không nhiều lắm.
“Hử?”
Sau khi Lâm Thiên tiến vào Tàng thư các, anh phát hiện có một cô gái áo đỏ cũng đang ở tầng thứ ba này.
Lâm Thiên biết, người mặc đồ màu đỏ thì chứng tỏ là đệ tử thân truyền. Trong phái Bạch Vân này, ngoài mình ra thì chỉ có ba đệ tử thân truyền mà thôi. Nhưng Lâm Thiên không ngờ, trong ba người này lại có một người là nữ.
Cô gái kia nghe thấy tiếng thì quay sang nhìn qua, tầm mắt rơi đúng vào Lâm Thiên.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Cô gái có dáng người mảnh khảnh, làn da trắng nõn, dường như vô cùng mịn màng, ngũ quan rõ ràng, là một cô gái đẹp!
Là nữ tu sĩ thì đều có mị lực đặc biệt, từ vẻ ngoài, dáng người cho tới làn da vân vân, đủ các phương diện, tất cả đều hơn người thường một bậc, đây là lợi ích việc tu luyện đem lại.
“Chẳng lẽ anh chính là, đệ tử thân truyền mới gia nhập phái Bạch Vân kia?” Cô gái áo đỏ kinh ngạc nhìn Lâm Thiên.
Dù sao người có thể đi lên tầng ba này thì tối thiểu cũng là đệ tử thân truyền thì mới có thể được bảo vệ cho vào.
Chuyện Lâm Thiên gia nhập phái Bạch Vân đã được thông báo cho toàn bộ môn phái, đương nhiên cô gái áo đỏ này cũng biết.
“Không sai. Tôi tên Lâm Thiên.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.