Lúc bọn họ nhìn về phía Lâm Thiên một lần nữa lại có thêm một chút khinh thường!
Trong lòng người huấn luyện ngựa đang dắt Gia Tây Liệt nổi sóng to gió lớn cuồn cuộn, lúc ông ta đưa dây cương cho Lâm Thiên, trong lòng ông ta còn nghĩ thầm, chỉ e rằng lát nữa người này phải gặp xui xẻo rồi, nhưng có nằm mơ ông ta không ngờ rằng Lâm Thiên lại thật sự chinh phục được Gia Tây Liệt!
Ở giữa bãi.
"Lâm Thiên anh đỉnh quá đi. Anh lại còn thành công cưỡi lên lưng Gia Tây Liệt nữa!" Tần Thi liên tục reo hò đầy kích động.
Lâm Thiên nói qua loa: "Một con vật nuôi mà thôi, cưỡi nó cũng không khó lắm."
Lâm Thiên chỉ dùng lực uy hiếp tu sĩ của mình cưỡng ép khiến Gia Tây Liệt kinh sợ, để nó thuần phục.
Ngay sau đó, Lâm Thiên nhìn về phía hoàng tử Cát Lai.
"Hoàng tử Cát Lai, nghe nói anh cũng đã từng thử chinh phục Gia Tây Liệt, hơn nữa còn thất bại? Thật thế à? Rõ ràng là dễ như vậy mà, một tay mơ như tôi còn chinh phục được, danh hiệu cao thủ cưỡi ngựa của anh là tự xưng đúng không." Trên mặt Lâm Thiên nở nụ cười.
"Cậu... cậu... cậu..."
Bắp thịt trên mặt hoàng tử Cát Lai đột nhiên giật mạnh, sắc mặt lúc thì xanh, lúc thì đỏ, lúc thì trắng, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.
Tuy rằng câu nói này của Lâm Thiên không hề có bất kỳ từ ngữ thô tục nào, nhưng lại là sự trào phúng lớn nhất đối với anh ta.
Trong lòng hoàng tử Cát Lai cũng vô cùng chấn động, có nằm mơ anh ta cũng không ngờ tới Lâm Thiên lại chinh phục được Gia Tây Liệt, hơn nữa còn dễ dàng như thế, thậm chí anh ta còn có phần không dám tin đây là sự thật."
Nhưng sự thật đã bày ở trước mắt!
Anh ta không thể không tin!
Vốn dĩ anh ta còn muốn lợi dụng Gia Tây Liệt để Lâm Thiên phải chịu thiệt thòi, khiến Lâm Thiên bẽ mặt, kết quả là anh ta không ngờ rằng cuối cùng lại tự bê đá đập chân mình.
Lâm Thiên quay đầu nhìn Kurokawa Koro và Hàn An Lôi.
"Rất tiếc đã khiến hai vị phải thất vọng rồi, không được nhìn thấy cảnh tượng tôi bị bẽ mặt." Lâm Thiên mỉm cười.
Lâm Thiên rất rõ ràng vừa rồi hai người bọn họ ở đó châm ngòi thổi gió, chính là muốn nhìn thấy anh bị bẽ mặt.
Sau khi hai người bọn họ nghe Lâm Thiên nói như vậy, sắc mặt cũng trở nên ngày càng khó coi.
Lâm Thiên đưa mắt nhìn con ngựa mà hoàng tử Cát Lai đang cưỡi, đồng thời còn trừng con ngựa này một cái.
"Hí!"
Con ngựa đen thuần chủng này lập tức bị hoảng sợ rống to một tiếng, đồng thời đột nhiên giơ chân trước lên.
Hoàng tử Cát Lai ngồi trên lưng ngựa không kịp trở tay với tình huống bất ngờ này, trực tiếp ngã xuống từ trên lưng ngựa.
"Hoàng tử!"
Trợ lý, vệ sĩ của hoàng tử và quản lý của câu lạc bộ đều cực kỳ hoảng sợ tiến lên đỡ hoàng tử Cát Lai dậy.
"Tôi không sao!"
Hoàng tử Cát Lai khoát tay, có điều sắc mặt anh ta tái xanh, dù sao có nhiều người như vậy đang nhìn nên hiển nhiên rất mất mặt.
"Hoàng tử Cát Lai, xem ra kỹ thuật của anh chẳng ra sao nhỉ, một con ngựa bình thường mà còn không cưỡi nổi." Lâm Thiên cười nói.
Khóe mắt hoàng tử Cát Lai giật mạnh, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
"Thằng nhóc, là mày giở trò quỷ?" Hoàng tử Cát Lai hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Thiên.
"Tôi lại không chạm vào ngựa của anh, sao lại là tôi giở trò quỷ? Hoàng tử Cát Lai, là chính anh không có bản lĩnh thuần phục nó, đừng trách người khác chứ." Lâm Thiên cười nói.
Hoàng tử Cát Lai này muốn lợi dụng Gia Tây Liệt khiến Lâm Thiên bẽ mặt, đến mà không trả lễ thì không hay, đương nhiên Lâm Thiên cũng phải khiến anh ta mất mặt một chút.
Hoàng tử Cát Lai cũng không tiện nói thêm gì nữa, dù sao quả thật Lâm Thiên không chạm vào ngựa của anh ta, lời nói của anh ta không có căn cứ.
Lâm Thiên lại nhìn về phía Tần Thi.
"Tần Thi, cô có muốn đến cưỡi Gia Tây Liệt không?" Lâm Thiên vừa cười vừa nói.
"Muốn chứ! Đương nhiên là muốn!" Tần Thi hưng phấn liên tục gật đầu.
Trong giới thuật cưỡi ngựa ở Hà Nội, có thể cưỡi Gia Tây Liệt là một loại vinh dự tột cùng, ai mà không muốn chứ?"
"Nhưng mà tôi thật sự có thể cưỡi?" Tần Thi có vẻ hơi lo lắng, dù sao đây cũng là Gia Tây Liệt.
"Yên tâm, tôi nói có thể là có thể, cứ tin tưởng tôi là được." Lâm Thiên mỉm cười nói.
"Ừm!" Tần Thi ra sức gật đầu.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, không hiểu sao Tần Thi lại rất tin tưởng Lâm Thiên.
Tại sao lần này cô ấy muốn gọi Lâm Thiên đến? Chính là cô ấy cảm thấy chỉ cần có Lâm Thiên ở đây, dường như chuyện gì cũng không thành vấn đề, dường như phiền phức nào Lâm Thiên cũng có thể giải quyết.
"Gia Tây Liệt, nằm xuống." Lâm Thiên vỗ vỗ vào sau lưng Gia Tây Liệt.
Gia Tây Liệt lại ngoan ngoãn nằm xuống.
Tần Thi vội vàng chạy đến trước mặt Gia Tây Liệt.
"Tần Thi, lên ngựa đi. Tôi giúp cô!" Lâm Thiên mỉm cười vươn tay.
"Ừm!"
Tần Thi tươi cười gật đầu, sau đó vươn tay ra. Lâm Thiên trực tiếp kéo Tần Thi lên lưng ngựa để cô ấy ngồi ở phía trước Lâm Thiên, hai người cùng nhau cưỡi Gia Tây Liệt.
Chú ngựa Gia Tây Liệt này cao to lẫm liệt, mà Lâm Thiên và Tần Thi đều không nặng nên chở hai người bọn họ rất nhẹ nhàng.
Lâm Thiên nhẹ nhàng ôm lấy Tần Thi, đồng nắm nắm chắc dây cương.
Mùi hương nhàn nhạt trên người Tần Thi lại một lần nữa thâm nhập vào trong đầu Lâm Thiên.
"Mùi hương này đúng là khiến người ta muốn ngừng mà không được." Lâm Thiên vừa cười vừa nói.
Sau khi Tần Thi nghe vậy mặt không khỏi đỏ lên.
"Anh đừng nói linh tinh! Xung quanh còn có nhiều người lắm đấy!" Tần Thi hơi xấu hổ.
Lâm Thiên mỉm cười, sau đó tiến đến bên tai Tần Thi nhỏ giọng nói:
"Cô đừng quên rằng thân phận của cô bây giờ là bạn gái của tôi, tuy chỉ là giả vờ nhưng cũng phải diễn cho giống một chút chứ."
Hoàng tử Cát Lai nhìn thấy Lâm Thiên và Tần Thi nhỏ giọng thì thầm thân mật như vậy, anh ta tức sắp nổ phổi rồi.
"Giá!"
Sau khi nói xong, Lâm Thiên bèn vung dây cương, Gia Tây Liệt lao nhanh vào giữa bãi cưỡi ngựa rộng lớn.
Cứ như vậy, Gia Tây Liệt khó thuần phục nhất Hà Nội cứ thế bị Lâm Thiên cưỡi rong ruổi trong bãi cưỡi ngựa.
"Đi, điều tra giúp tôi về thằng nhóc này!" Hoàng tử Cát Lai với sắc mặt khó coi dặn dò trợ lý của anh ta.
"Dạ!" Trợ lý gật đầu đáp lại.
Hoàng tử Cát Lai ngẩng đầu nhìn về phía bãi cưỡi ngựa, nhìn Lâm Thiên và Tần Thi đang phi ngựa rong ruổi, sắc mặt của anh ta ngày càng khó coi.
"Tần Thi, tôi ăn chắc em rồi! Thằng nhóc này chắc chắn không bảo vệ được em!" Giọng điệu của hoàng tử Cát Lai đầy lạnh lùng.
"Giá!"
Ngay sau đó, hoàng tử Cát Lai cũng quất ngựa một cái, cưỡi ngựa của anh ta chạy về phía bãi cưỡi ngựa.
Lâm Thiên và Tần Thi cưỡi ngựa tròn nửa giờ, lúc thì vó ngựa phi nhanh, lúc thì chậm rãi đi dạo.
Hai người cũng trò chuyện không ít ở trên lưng ngựa.
Sau khi kết thúc cưỡi ngựa.
Ở trước cổng câu lạc bộ, mọi người nhao nhao chuẩn bị lên xe rời đi.
Lúc này điện thoại của Kurokawa Koro đột nhiên vang lên.
Kurokawa Koro cầm điện thoại di động lên xem thử, là một cuộc điện thoại quan trọng.
"Alo." Kurokawa Koro nhanh chóng nghe điện thoại.
"Anh Kurokawa, tôi đã giúp anh lấy được số điện thoại của chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên." Người trong điện thoại nói.
"Thật sao? Vậy anh mau gửi số điện thoại sang cho tôi." Kurokawa Koro tỏ ra vô cùng kích động và mừng rỡ.
Sau khi cúp điện thoại.
"Anh yêu, anh lấy được số điện thoại của chủ Tịch tập đoàn Vân Thiên rồi hả?" Hàn An Lôi vội vàng hỏi.
"Đúng thế!" Kurokawa Koro vui vẻ gật đầu.
Sau khi Lâm Thiên nghe vậy bèn sửng sốt một lát.
Kurokawa Koro lại tìm số điện thoại của anh?
Lâm Thiên lập tức giả vờ nghi ngờ hỏi:
"Kurokawa Koro, anh tìm số điện thoại của chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên làm gì?"
"Đương nhiên là tìm anh ta để bàn chuyện hợp tác rồi, không giấu gì cậu, gia tộc Kurokawa của tôi sắp lấy được quyền đại lý cho dung dịch nước thần tiên dạng uống ở Nhật Bản, chuyện này chính là do tôi đảm nhận." Kurokawa Koro ngạo nghễ nói.
"Ồ? Thế thì chí hướng của các anh cũng khá cao đấy nhỉ." Lâm Thiên cười nói.
"Đương nhiên rồi, sau khi chúng tôi lấy được quyền đại lý ở Nhật Bản, gia tộc Kurokawa của tôi sẽ đạt đến đỉnh cao mới, loại người ăn bám như cậu không có cửa so với tôi đâu." Kurokawa Koro dương dương tự đắc.
"Thật sao? Nhưng tôi cảm thấy có lẽ chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên sẽ không đồng ý với anh đâu." Lâm Thiên vừa cười vừa nói.
"Tôi thấy là cậu hâm mộ ghen tị nên mới ở đây nói châm chọc như thế, đều là người làm ăn, nếu có đủ lợi ích tôi không tin anh ta sẽ không đồng ý." Kurokawa Koro chẳng thèm để ý.
Sau khi Tần Thi nghe đến đó cũng không nhịn được mà che miệng cười một tiếng, người khác không biết nhưng cô ấy biết rõ ràng nhất việc Lâm Thiên chính là chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên.
Kurokawa Koro nhìn Lâm Thiên chằm chằm, tiếp tục ngạo nghễ nói:
"Lâm Thiên, tôi cho cậu hay, chờ sau khi tôi liên hệ được với chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên, tôi sẽ tố cáo với anh ta chuyện cậu cấu kết với tổng giám đốc Lưu Thân của Tập đoàn Vân Thiên nhận hối lộ gần 100 nghìn tỉ đồng! Đến lúc đó tên Lưu Thân kia cứ đợi bị sa thải đi, cậu cũng đừng hòng sống tốt."
"Anh muốn tố cáo tôi với chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên hả? Anh thích thì cứ tự nhiên." Lâm Thiên cười nói.
Hàn An Lôi cũng khoanh tay khinh thường nói:
"Nhóc con, giờ này mà cậu vẫn còn cười được? Chẳng lẽ cậu không biết bây giờ ở Hà Nội anh Lâm chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên có bao nhiêu trâu bò hả?"
"Đến cả tám gia tộc lớn và Bạch Vân Các đều phải cúi đầu trước anh ta, loại gia tộc không nghe lời như gia tộc Công Tôn cũng bị anh Lâm hủy diệt trong vòng một đêm! Nếu anh ta muốn xử lý cậu thì còn đơn giản hơn cả việc giẫm chết một con kiến!"