Lâm Thiên cũng chăm chú nhìn về phía Tô Bảo Nhi, nếu như có người nào đó dám động tay động chân với Tô Bảo Nhi, hoặc là có lời nói không đứng đắn, Lâm Thiên sẽ lập tức tiến đến ngăn cản.
Tuy nhiên, tình hình không tệ như Lâm Thiên nghĩ, đám người đó cũng không dám động tay động chân, có lẽ bọn họ sợ Bạch Vân Các.
Rốt cuộc, tiệc rượu ngày hôm nay cũng là do Bạch Vân Các tổ chức, đám người đó dù thế nào đi nữa cũng không dám ở trong tiệc rượu này mà làm xằng làm bậy.
Lúc này, âm nhạc ngừng lại, một ông lão mặc quần áo kiểu xưa, tách đám người vây quanh ở phía dưới chậm rãi bước lên sân khấu.
Ông lão này tuy đã lớn tuổi nhưng cả người đều toát ra một khí chất không giống với người thường, tạo cho ông ta tư thế của một bậc bề trên.
Ngay khi người này lên sân khấu, toàn bộ người ở phía dưới lập tức yên lặng.
Tư thái ôn hòa điềm đạm nhưng cũng rất khí phách, không thể không khiến kẻ khác thán phục.
“Lâm Thiên, ông ấy chính là người đứng đầu Bạch Vân Các.” Liễu Điệp chỉ vào ông lão trên sân khấu.
Lâm Vân thấy Thái thượng trưởng lão của Bạch Vân Các thì đồng thời trong lòng cũng thầm ghi nhớ dáng vẻ của ông.
Sau khi người đứng đầu của Bạch Vân Các đứng lên sân khấu, ông chậm rãi đọc một bài phát biểu, nhưng bài phát biểu của ông lại rất đơn giản, cũng chỉ mất một vài phút.
Chờ khi người đứng đầu của Bạch Vân Các đọc xong bài phát biểu của mình, cha của Liễu Điệp là Nam Cung Chính cũng đồng thời bước tới.
“Lâm Thiên, chúng ta nói chuyện một lát được không.” Nam Cung Chính cười nói với Lâm Thiên.
“Đương nhiên có thể.” Lâm Thiên nở một nụ cười đồng thời đứng dậy.
Vì thế, Lâm Thiên một đường theo Nam Cung rời khỏi đại sảnh tiệc rượu, đi đến hành lang bên ngoài khu nghỉ dường Thanh Nhàn.
“Bác Chính, bác tìm cháu có chuyện gì nếu không ngại thì nói thẳng.” Lâm Thiên không hề vong vo mà trực tiếp hỏi thẳng đối phương.
Nam Cung chắp tay sau lưng và chậm rãi nói:
"Lâm Thiên, tôi nghe nói cậu là tổng giám đốc tập đoàn Tỉnh Xuyên ở Tây Xuyên. Cậu còn trẻ như vậy mà tài sản có thể có lên đến 50 tỷ, khiến tôi không thể không nói cậu là người có chút bản lĩnh."
“Bác quá khen.” Lâm Thiên nhẹ giọng bâng quơ nói một câu.
Nam Cung Chính lại cười cười, sau đó thay đổi nội dung cuộc trò chuyện: "Chỉ tiếc, tài sản cùng năng lực của cậu so với dòng họ nhà Nam Cung chúng tôi thì cũng chẳng là gì, cậu cũng không thể so vì với Công Tôn Phong Vân, gia tộc nhà họ Công Tôn có bao nhiêu lớn mạnh e rằng cậu cũng không thể tưởng tượng được."
“Bác có gì muốn nói nếu không ngại thì có thể nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
Nam Cung Chính nhìn về phía Lâm Thiên, thách thức nói: "Ý của tôi rất đơn giản, tôi hy vọng cậu có thể nhìn nhận lại chính bản thân mình, xin đừng quấy rầy tới con gái của tôi, mong cậu tránh xa Liễu Điệp ra xa một chút, cậu không xứng với con bé, hiểu không?"
Lâm Vân cười cười: "Thì ra là bác tìm cháu vì chuyện này, bác coi thường cháu cũng không sao, cháu chỉ muốn nói với bác một câu, Liễu Điệp dù sao cũng là con gái của bác, mong bác đừng đem hạnh phúc của cô ấy để đổi lấy lợi ích gia tộc."
Sau khi Nam Cung Chính nghe thấy những lời này, sắc mặt ông ta nhất thời trầm xuống.
"Lâm Thiên, cậu không có tư cách dạy bảo tôi phải làm như thế nào. Nể tình cậu đã cứu con gái tôi, tôi khuyên cậu sớm hơn rời khỏi Hà Nội, nếu Công Tôn Phong Vân muốn trả thù cậu thì cậu cũng chỉ có đường chết không toàn thây." Ngữ khí Nam Cung Chính lạnh như băng.
Sau khi nói xong những lời này, Nam Cung Chính cũng liền trực tiếp xoay người rời đi.
Lâm Thiên nhìn bóng lưng Nam Cung Chính đang rời đi, cười nói: "Bác, hôm nay bác đối với cháu chính là coi thường sau này cũng có thể chính bác cũng không thể trèo cao được."
Đối với Lâm Thiên mà nói, tiệc rượu này không có ý nghĩa gì đặc biệt, Lâm Thiên cũng không hứng thú lắm với việc thưởng thức hội họa và thư pháp cổ.
Sau tiệc rượu kết thúc, Bạch Vân Các liền triệu tập tám đại gia tốc lớn Hà Nội và cùng một số gia đình trung lưu khác đóng cửa hội đàm, đây có thể chính là mục đích chính tiệc rượu ngày hôm nay của Bạch Vân Các.
Lâm Thiên cũng không có khả năng tham gia.
Vì vậy sau khi tiệc rượu kết thúc, Lâm Thiên cùng với Tô Bảo Nhi trực tiếp rời khỏi khu nghỉ dưỡng Thanh Nhàn.
Bãi đậu xe bên ngoài khu nghỉ dưỡng.
Sau khi Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi đồng thời lên xe .
“Lâm Thiên, lúc ở tiệc rượu, người đẹp cùng cậu vui vẻ tán gẫu kia, là ai vậy?” Tô Bảo Nhi chính là thuận miệng hỏi.
"Cô ấy tên là Liễu Điệp, khi cô ấy ở thành phố Bảo Thạch, cũng đã từng vài lần xuất hiện, không nghĩ tới chính là cô ấy lại là con gái của dòng họ Nam Cung cũng là một trong tám đại gia tộc lớn nhất ở Hà Nội." Lâm Thiên nói.
"Oa, con gái của một trong tám đại gia tộc lớn ở Hà Nội? Không những xinh đẹp mà gia thế lại tốt như vậy." Tô Bải Nhi bĩu môi.
“Coi như vậy đi.” Lâm Thiên gật đầu.
Sau khi nghe lời này, Tô Bảo Nhi nhanh chóng quay đầu lại nhìn Lâm Thiên, bĩu môi dò hỏi: "Lâm Thiên, không phải là anh thích cô ấy rồi chứ?"
Nhìn thấy bộ dạng của Tô Bảo Nhi, Lâm Thiên nhất lời liền nhịn không được mà bật cười một tiếng.
“Tô Bảo Nhi, cô… ghen à?” Lâm Thiên cười nói.
Sau khi Tô Bảo Nhi nghe thấy câu hỏi này, nhất thời có chút khẩn trương.
"Hừ... Nói bậy bạ gì vậy. Tôi... không thích anh, tôi như thế nào... Tại sao lại phải ghen." Tô Bảo Nhi ấp a ấp úng.
Lâm Thiên tươi cười đưa tay sờ sờ cằm, nói: "Nếu như cô không nói tôi cũng không phát hiện, Liễu Điệp đúng thật là một cô gái xinh đẹp."
“Anh… Lâm Thiên, anh chính là một tên sắc lang chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới.” Tô Bảo Nhi bĩu môi, lộ vẻ tức giận.
"Được rồi, tôi chỉ nói đùa với cô thôi.” Lâm Thiên nhếch lên một nụ cười nửa miệng.
Tuy rằng Tô Bảo Nhi không thừa nhận, nhưng Lâm Thiên có thể cảm nhận được, trong lòng Tô Bảo Nhi thực sự có chút khẩn trương, cho nên Lâm Thiên cũng có thể kết luận người trong lòng cô ấy chính là mình.
Lâm Thiên cũng đã đưa ra quyết định, nhất định phải tìm thời gian, cùng cô ấy nói rõ ràng "chuyện trong lòng".
Ngay sau đó, Lâm Thiên khởi động xe, nhanh chóng lái ra ngoài khu nghỉ dưỡng.
Sau khi trở về biệt thự, Lâm Thiên đã gọi điện cho Lưu Thân, bảo anh ta qua đây một chuyến.
Lợi dụng khoảng thời gian này, Lâm Thiên thử luyện chế lại hai loại thuốc hai khỏa vô cực đan, hơn nữa lần này chúng được điều chế thành công.
Ngay khi vừa chuẩn bị hoàn thành giai đoạn hai thì Lưu Ba đến.
“Lưu Thân, tới đây, mau tới, ngồi.” Lâm Thiên kéo Lưu Ba đến bên bàn ngồi xuống.
“Anh Thiên, anh gọi điện cho tôi gấp như vậy, có chuyện quan trọng sao?” Lưu Ba hỏi.
“Không, tôi có một chuyện tốt cho anh.” Lâm Thiên cười nói.
Lâm Thiên lấy ra một viên vô cực hoàn.
“Lưu Thân, tôi nghe nói lúc trước anh bị bệnh dạ dày, anh nên thử cái này xem.” Lâm Thiên vừa nói vừa đưa viên vô cực đan cho Lưu Ba
Các vấn đề phát sinh trên con đường thương mại đều là do Lưu Ba chịu mệt nhọc giúp anh xử lý, anh ta chưa bao giờ phàn nàn một lời, chưa từng đưa ra yêu cầu gì để cho bản thân mình, hơn nữa những việc giao cho anh ta luôn luôn có thể khiến cho Lâm Thiên vô cùng vừa lòng.
Nếu như có được lợi ích, Lâm Thiên đương nhiên sẽ không quên Lưu Ba.
Viên thuốc này đối với người thường mà nói chính là thân dược, Lâm Thiên đã để Lưu Thân uống một viên trước.
“Cái này... Anh Thiên đây là cái gì?” Lưu Thân nghi hoặc nhìn chằm chằm vào viên thuốc màu đen.
“Đây là thần dược, có thể chữa khỏi tất cả bệnh tật, ăn vào sẽ biết.” Lâm Thiên cười nói.
"Thần dược? Nó có thể chữa khỏi mọi bệnh tật."
Lưu Thân thì thào một câu, sau đó nhận lấy viên thuốc, có chút không dám tin.
"Ai nha."
Thời điểm Lưu Thân nhận được số tiền này, không hề nghĩ ngợi viên thuốc lại rơi vào chén nước trên bàn.
Sau khi viên thuốc vô cực đan rơi vào cốc nước, nháy mắt nó bị nước hòa tan, nước trong cốc chuyển sang màu nâu ngay lập tức.
“Chuyện này… Anh Thiên tôi không cố ý.” Lưu Thân lộ vẻ lo lắng khi nhìn thấy thuốc rơi xuống nước.
Ở trong mắt Lưu Thân, khẳng định viên thuốc rất quý, lại cứ như vậy bị mình đánh rơi vào nước.
“Anh Thiên, viên thuốc đã bị nước hòa tan trong nước, nếu như em uống hết chén nước này, hẳn là vẫn còn có thể phát huy hiệu quả."
Những lời này của Lưu Thân khiến Lâm Thiên bừng tỉnh.
“Đúng vậy, hẳn là có thể.” Lâm Thiên nói.
Vốn dĩ Lâm Thiên đã có chuẩn bị cho Lưu Thân một viên thuốc khác, nhưng những lời Lưu Thân nói khiến Lâm Thiên cảm thấy không phải không có lý.
Lúc này Lưu Thân mới cầm chén lên uống một hớp.
Sau khi nước thuốc màu nâu bị Lưu Thân nuốt xuống.
Lưu Thân chỉ cảm thấy một cảm giác mát lạnh sảng khoái, từ cổ họng chảy xuống dạ dày, rồi hóa thành một dòng điện ấm áp, lan tỏa khắp cơ thể.
Bởi vì công việc bận rộn, bệnh dạ dày cũng đã thành mãn tính, thường xuyên cảm thấy không thoải mái.
Nhưng khi nuốt xuống một ngụm, anh ta cảm thấy dạ dày của mình vô cùng thoải mái.
Hơn nữa gần đây lượng công việc của tập đoàn Thành Đô đặc biệt nhiều, Lưu Thân thường xuyên làm thêm giờ, tối hôm qua còn làm đến nửa đêm, cảm giác cả người đều vô cùng mệt mỏi.
Nhưng vào lúc này, Lưu Thân cảm thấy mệt mỏi dường như tan biến, cả người không thể nói rõ được cảm giác lúc này, cũng cảm thấy mình nhẹ nhõm đi rất nhiều.
"Cái này... cái này... Em cảm giác như bản thân được uống một ngụm nước thần vậy. Thật đáng kinh ngạc." Lưu Thân nhịn không được mà hô lên một tiếng.
Loại cảm giác kỳ diệu này, khiến cho Lưu Thân cảm thấy được quả thực quá mỹ diệu.
"Ồ? Chỉ một ngụm thôi mà đã có hiệu quả rồi sao?" Lâm Thiên kinh ngạc hỏi.
Lưu Ba chỉ uống một phần năm, hiệu quả rõ ràng như vậy, nhưng lại khiến Lâm Thiên đánh giá thấp uy lực của viên thuốc này.
Đối với tu sĩ mà nói chính là vô dụng, nhưng đối với người bình thường mà nói, thứ này quả thực là bảo bối.