“Ai? Là ai? Ai dám làm cho tôi khó chịu!” Khương Hùng Dũng cắn răng, giống như muốn ăn thịt người. “Tập đoàn Tỉnh Xuyên dám, nếu như tôi không đoán sai, nhất định là do tên Lâm Thiên kia đang trả thù ông Luật sư nói. “Lại là thằng nhóc đó! Lại là thằng nhóc đó!” “Phụt!” Khương Hùng Dũng quá tức giận, ông ta lại nôn ra máu tươi.
Ông ta thật sự quá tức giận, ông ta không biết sau khi cấp dưới của mình nhận được video này, bọn họ sẽ nghĩ thế nào về ông ta. “Lâm Thiên, Khương Hùng Dũng tao xin thề, cho dù mày có là cháu ngoại của Lê Chí Thành, tao cũng nhất định băm vắm mày ra!” Trong mắt Khương Hùng Dũng lóe lên lửa giận không cách nào ngăn cản.
Một bên khác.
Lúc này Lâm Thiên đang trên đường đi đến trường, đột nhiên nhận được điện thoại của Lưu Thân. “Chủ tịch Lâm, tôi đã phát video đó ra ngoài, tôi nghĩ lúc này, nhất định Khương Hùng Dũng đang nổi trận lôi đình. Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lưu Thân. “Rất tốt, tất cả những chuyện này là do ông ta tự tìm, dám nhiều lần gây chuyện với chúng ta, thật sự cho rằng chúng ta dễ bị ức hiếp à?” Lâm Thiên cười mỉa
Đúng thế, Lâm Thiên chính là người đưa ra ý tưởng quay video này, đây chính là kế sách mà Lâm Thiên đã nhắc đến, tuyệt đối có thể chọc tức được ông ta.
Hiện tại, Lâm Thiên luôn tuân thủ theo nguyên tắc: Người không động đến ta thì ta không động đến người, nếu động đến, nhất định sẽ diệt sạch!
Khương Hùng Dũng này nhiều lần tìm Lâm Thiên gây phiền phức, thậm chí còn muốn giết chết Lâm Thiên, sao Lâm Thiên có thể không dạy cho ông ta một bài học? “Đúng thế, hiện tại nhất định Khương Hùng Dũng đang tức đến hộc máu, chủ tịch Lâm, biện pháp này của cậu thật tuyệt, ha ha ha. Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Lưu Thân.
Sau khi cúp máy, tâm trạng của Lâm Thiên rất tốt, bởi vì anh lại thành công đậm cho Khương Hùng Dũng một đao.
Lúc này, Lâm Thiên đi đến trước cổng trường học.
Trước cổng trường học đang có một bóng dáng cao gầy đứng đó.
Làn da của cô gái trắng nõn, mặc một chiếc váy trắng, với mái tóc xoăn màu vàng, phong cách rất thời thượng, trong tay còn xách theo một chiếc túi của thương hiệu LV, ngũ quan của cô ta vô cùng tinh xảo.
Cô ta tên là Tô Bảo Nhi, là hoa hậu giảng đường nổi danh của trường đại học Bảo Thạnh.
Cô ta đúng chuẩn vừa đẹp vừa giàu.
Không chỉ vô cùng xinh đẹp, trong nhà còn rất có tiền, ở trong lòng rất nhiều người đàn ông, cô ta chính là một người hoàn mỹ.
Vì thế, cô ta chính là người tình trong mộng của rất nhiều nam sinh trong trường đại học Bảo Thạnh.
Đương nhiên, không có quá nhiều nam sinh theo đuổi cô ta, bởi vì ở trong trường đại học Bảo Thạnh, không có quá nhiều người có gia cảnh tốt hơn Tô Bảo Nhi.
Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi đang nói gì đó với
Tô Bảo Nhi.
Người đàn ông trẻ tuổi kia, Lâm Thiên cũng biết anh ta, người khác đều gọi người này một tiếng anh Giang, một tên cậu ấm nhà giàu.
Vì sao lại gọi anh ta là cậu ấm nhà giàu ư? Bởi vì gia đình anh ta kinh doanh một chuỗi cửa hàng ăn uống, công việc làm ăn rất lớn, giá trị tài sản trong nhà ước tính rơi vào khoảng 3.500 tỷ, ở trong xã hội thượng lưu ở đất Bảo
Thạnh này, xem như là tương đối có máu mặt.
Theo như Lâm Thiên biết, anh Giang này vẫn luôn theo đuổi Tô Bảo Nhi, trong trường có rất nhiều người biết chuyện đó. “Anh Giang, anh đừng đến làm phiền tôi nữa có được không? Tôi thật sự có bạn trai rồi!” Vẻ mặt Tô Bảo Nhi không vui cho lắm. "Được, vậy em hãy nói cho anh biết, bạn trai của em là ai! Anh xem ai dám cướp người của anh Giang!” Vẻ mặt anh Giang tràn đầy kiêu ngạo.
Đúng lúc này, Lâm Thiên đi ngang qua bọn họ, cuộc đối thoại của hai người đã rơi vào trong tại Lâm Thiên. “Chính là anh ấy
Tô Bảo Nhi vừa nói, vừa quay đầu nhìn lại, đúng lúc đập vào mí mắt cô ta chính là Lâm Thiên.
Vì thế, Tô Bảo Nhi giữ chặt, sau đó khoác lên cánh tay
Lâm Thiên. Lâm Thiên nhất thời ngày người. Chuyện quái gì thế này? Hoa hậu giảng đường muốn kéo anh đến làm bia đỡ đạn à? “Anh ấy chính là bạn trai của tôi!” Tô Bảo Nhi khoác tay Lâm Thiên, nói với anh Giang. “Là cậu ta? Tô Bảo Nhi, em cảm thấy anh có tin hay không?" Anh Giang cười khẩy.
Ngay sau đó, anh Giang quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên, mang theo giọng điệu khinh thường nói. “Ranh con, cậu nói đi, cậu có phải là bạn trai của Tô
Bảo Nhi hay không?”
Tô Bảo Nhi thấy thế, vội vàng nhéo Lâm Thiên một cái, đồng thời không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Lâm Thiên, ý tứ rất rõ ràng, để Lâm Thiên thừa nhận chuyện này. “Nhóc con phải suy nghĩ cho kỹ trước khi nói chuyện đấy, nếu không, một kẻ vừa nghèo vừa xấu như cậu sẽ không gánh chịu được hậu quả đầu.”
Anh Giang mang theo giọng điệu cao cao tại thượng nói. “Hey, tôi chính là bạn trai của cô ấy, có vấn đề gì không?" Trên mặt Lâm Thiên mang theo nụ cười.
Lúc đầu, vốn dĩ Lâm Thiên không muốn nhúng tay vào loại chuyện này, dù sao cũng không liên quan gì đến anh.
Thế nhưng tư thái nói chuyện của anh Giang này, cũng với giọng điệu khinh thường anh là kẻ vừa nghèo vừa xấu kia, khiến cho Lâm Thiên vô cùng cảm thấy khó chịu, vì thế Lâm Thiên đã lựa chọn trả lời là “đúng thể”.
Lâm Thiên vừa mới nói xong câu này, trong lúc nhất thời, sắc mặt anh Giang âm trầm xuống. “Nhóc con, cậu thật đúng là dám thừa nhận! Cậu biết tôi là ai không?” Anh Giang hất cằm lên. “Anh đường đường là anh Giang, sao tôi lại không biết chứ." Lâm Thiên thản nhiên nói. “Con bà nó, nếu đã biết tôi là ai, cậu còn dám thừa nhận à, cậu có biết hậu quả khi dám đối nghịch với tôi là gì không?”
Anh Giang lạnh lùng nói. “ồ ? Hậu quả là gì thế?” Lâm Thiên cười như không cười, hỏi lại anh ta. “Nửa năm trước, trong trường học có một thằng ranh con dám công khai tỏ tình với Tô Bảo Nhi, một ngày sau cậu ta bị liệt, hiện tại vẫn còn đang nằm trong nhà, cả đời này đều là kẻ tàn phế, nói thật cho cậu biết, chuyện đó chính là do tôi làm!” Anh Giang kiêu ngạo nói. “Ác như thế sao?” Lâm Thiên nheo mắt lại. “Biết tôi ác thế là được rồi, tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa, tôi hỏi cậu, cậu có phải là bạn trai của Tô Bảo Nhi hay không, nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời!” Vẻ mặt anh Giang hung dữ trừng Lâm Thiên. “Không cần phải nghĩ làm gì, tôi chính là bạn trai của Tô Bảo Nhi!” Lâm Thiên không do dự, dứt khoát trả lời. “Cậu.” Sắc mặt của anh Giang hoàn toàn âm trầm, vốn dĩ anh Giang cho rằng, sau khi anh ta để lộ ra thân phận của mình, cộng thêm mấy câu uy hiếp, nhất định có thể dọa sợ thằng nhóc này.
Ngay cả Tô Bảo Nhi sau khi nghe Lâm Thiên nói như thể, cô ta cũng cảm thấy ngạc nhiên, chính bản thân cô ta cũng cho rằng, dưới sự uy hiếp của anh Giang, chỉ sợ Lâm
Thiên sẽ không giúp cô ta nữa, dù sao vốn dĩ hai người bọn họ không quen biết gì. Ai sẽ vì một người xa lạ mà đi đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng? “Anh Giang, anh nghe thấy rồi chứ? Anh ấy chính là bạn trai tôi, tôi thật sự có bạn trai rồi, cho nên hy vọng sau này anh đừng đến làm phiền tôi nữa.” Tô Bảo Nhi nói.
Sắc mặt anh Giang xanh mét, anh ta nhìn thoáng qua Tô Bảo Nhi, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên. “Được lắm, ranh con, cậu chờ đó cho tôi, tôi sẽ khiến cho cậu phải trả giá thật đắt!” Anh Giang hung dữ nói.
Sau khi bỏ lại câu này, anh Giang xoay người rời đi. Sau khi anh ta đi. “Cô Tô, cô còn chưa buông tôi ra à?” Lâm Thiên liếc thoáng qua bàn tay trắng nõn của Tô Bảo Nhi đang khoác lên tay mình. Vừa rồi vì muốn tăng thêm tính chân thực cho lời nói của mình, trong suốt cả quá trình, Tô Bảo Nhi đều khoác tay Lâm Thiên. “Không biết có bao nhiêu người ước được tôi khoác tay như thế đâu, vậy mà anh còn giục tôi bỏ tay ra?” Tô Bảo Nhi bĩu môi, đồng thời buông cánh tay của Lâm Thiên ra. “Người khác như thế nào thì tôi không biết, dù sao đổi với cô, tôi cũng không có hứng thú gì.” Lâm Thiên hời hợt nói. "Không có hứng thú với tôi?” Tô Bảo Nhi giật mình.
Tô Bảo Nhi là một cô gái vừa giàu lại vừa đẹp, là hoa hậu giảng đường nổi danh của trường đại học Bảo Thạnh, co là rất tự tin vào bản thân mình.
Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi cười nói: “Nếu như anh không có hứng thú với tôi, điều đó chỉ nói lên, khả năng giới tính của anh có vấn đề. “Ha ha ha, cô đã quá tự tin về bản thân mình rồi.” Lâm Thiên lắc đầu cười. “Cho dù như thế nào, vừa rồi rất cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi, tôi thật sự không nghĩ đến, dưới sự uy hiếp của anh Giang, anh còn có thể tiếp tục kiên trì giúp đỡ tôi như thế.” Tô Bảo Nhi nói.
Dừng lại một lúc, Tô Bảo Nhi tiếp tục: “Chúng ta vốn không quen biết, anh lại sẵn lòng giúp đỡ tôi như thế, anh nói, anh không có hứng thú với tôi, tôi không tin”
Theo như Tô Bảo Nhi thấy, dưới tình huống vốn dĩ hai người bọn họ không quen biết, Lâm Thiên còn sẵn lòng giúp đỡ cô ta như thế, điều đó chỉ chứng minh, cô ta rất có sức hút, Lâm Thiên bị cô ta thu hút, cho nên mới giúp đỡ cô ta.
Lâm Thiên câm nín: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi giúp đỡ cô, đơn giản là tôi cảm thấy chướng mắt với anh Giang, chỉ thế mà thôi, tôi thật sự không có hứng thú gì với cô.”
Lâm Thiên không nghĩ đến, cô hoa hậu giảng đường Tô Bảo Nhi này quá tự luyến.
Đương nhiên, cô ta có vốn để tự luyến.
Lúc này, Tô Bảo Nhi mở chiếc túi LV của mình, lấy ra một xấp tiền. “Cho dù là vì nguyên nhân gì, anh đã giúp đỡ tôi, đây là thù lao của anh.” Tô Bảo Nhi đưa xấp tiền này cho Lâm Thiên.
Lâm Thiên nhìn thoáng qua, xấp tiền này, ít nhất cũng phai 35 triệu.
Thật đúng là người giàu, ra tay rất hào phóng. “Xin lỗi cô, tôi không có hứng thú, tôi đã nói rồi, tôi giúp cô, đơn giản chỉ vì cảm thấy chướng mắt với anh Giang kia, chỉ thế mà thôi." Lâm Thiên không nhận tiền.
Đối với Lâm Thiên của trước kia, đây tuyệt đối là một số tiền lớn.
Nhưng đối với Lâm Thiên của hiện tại mà nói, nhiều tiền như thế rơi trên mặt đất, anh còn chẳng muốn cúi người nhặt. “Anh không cần? Là chê ít à?” Tô Bảo Nhi cau mày.
Tô Bảo Nhi nhìn qua quần áo của Lâm Thiên.
Theo như Tô Bảo Nhi thấy, đối với cô ta, số tiền này chỉ là tiền tiêu vặt, nhưng đối với người như Lâm Thiên mà nói, đây chắc hẳn là một khoản tiền lớn.