“Quản lý à, có chuyện gì xảy ra à? Vẫn chưa thương lượng xong sao?” Trương Thành vừa bước vào đã mở miệng thúc giục.
Trương Thành vừa nói chuyện vừa liếc mắt nhìn khắp phòng một lần.
Lúc này, ánh mắt của Trương Thành đột nhiên mở lớn, mà ánh mắt của anh ta lúc đó cũng dừng ở trên người một người.
Người này tất nhiên là Lâm Thiên.
Lúc này, quản lý của KTV mới lên tiếng: “Phó tổng giám đốc Thành, họ... Có vẻ họ không muốn nhường, tôi đang cố gắng làm công tác tư tưởng cho họ.”
Trương Thành mặc kệ anh ta, vẻ mặt tươi cười chạy về phía Lâm Thiên.
Các nhân viên của công ty hoạt hình khi nhìn thấy Trương Thành chạy tới, bọn họ cũng không biết Trương Thành định làm gì, đều nhao nhao nhường đường cho Trương Thành, đồng thời đều nhìn về phía Trương Thành.
Họ đều biết rằng đây là phó tổng giám đốc của tập đoàn Thành Đô, là một tồn tại mà họ không thể đắc tội.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người. Trương Thành bước nhanh đến trước mặt Lâm Thiên.
“Tổng giám đốc Thiên, thật là trùng hợp, sao cậu lại ở đây?” Trương Thành cung kính cúi đầu, khuôn mặt tươi cười dáng vẻ lấy lòng.
Tạ Anh Tuấn và các nhân viên của công ty hoạt hình đều rất kinh ngạc sau khi chứng kiến cảnh tượng này.
Chuyện gì xảy ra vậy? Dường như Trương Thành quen biết Lâm Thiên? Mà Trương Thành còn gọi Lâm Thiên là... Tổng giám đốc Thiên?
Trong đầu mọi người toàn là nghi vấn.
Lúc này quản lý của KTV cũng đi tới.
“Phó tổng giám đốc Thành, vị này là?” Quản lý KTV tò mò nhìn Lâm Thiên.
“Để tôi giới thiệu cho cậu biết, đây chính là Tổng giám đốc Lâm Thiên của tập đoàn Thành Đô chúng tôi, chuyện của Tô Bảo Nhi. Cũng chính là tổng giám đốc Lâm của chúng tôi giúp Tô Bảo Nhi xoay chuyển tình thế.” Trương Thành nói.
“Cái gì?”
Sau khi nghe điều này thì vẻ mặt của Tạ Anh Tuấn và các nhân viên của công ty hoạt hình lập tức trở nên xám xịt, như thể bọn họ bị một quả bom nặng nghìn tấn nổ trúng. Tất cả đều sững sờ tại chỗ.
Đặc biệt là Tạ Anh Tuấn, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Lâm Thiên, lộ ra vẻ mặt không thể hiểu được.
Trời ạ, hóa ra Lâm Thiên lại là tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Thành Đô?
Lúc trước bọn họ còn thảo luận về chuyện của Tô Bảo Nhi, còn bàn về chuyện có một đại gia siêu cấp giàu có chịu bỏ ra hàng chục tỷ để mua lại tập đoàn Thành Đô chỉ vì giúp Tô Bảo Nhi, lúc đó bọn họ còn liên tục cảm thán.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ người mà họ đang nói đến lại chính là Lâm Thiên.
Lúc này, Trương Thành lại nói tiếp: “Tổng giám đốc Thiên của chúng tôi có tài sản hơn mấy chục tỷ, ở khu vực Tây Nam, tổng giám đốc Lâm của chúng tôi quyền thế ngút trời, có biệt danh là Tây Nam Vương.”
Nhân viên của công ty hoạt hình không nhịn được nặng nề nuốt nước bọt, có khối tài sản hàng chục tỷ thì người này giàu biết cỡ chừng nào.
Khi bọn họ lại nhìn về phía Lâm Thiên lần nữa, ánh mắt của bọn họ đã lộ rõ vẻ kinh ngạc, đây chính là đại gia siêu cấp giàu có với khối tài sản hơn chục tỷ, bình thường bọn họ chỉ gặp mấy người giàu có khối tài sản hơn trăm triệu thôi mà họ đã vô cùng ngưỡng mộ rồi, nói chi đến đại gia hàng chục tỷ. .
Về phần Tạ Anh Tuấn, bạn học cũ của Lâm Thiên, anh ta bần thần trên ghế sô pha, cả người như bị rút hết tinh thần.
Chu Quốc Huy thấy thân phận của Lâm Thiên đã được mọi người công nhận thì cảm thấy vô cùng nở mày nở mặt.
“Tôi đã sớm nói với các người anh Thiên của tôi là người có tài sản mấy chục tỷ mà các người cứ hết lần này đến lần khác không tin tôi, hiện tại các người đã tin chưa.” Chu Quốc Huy lớn tiếng nói.
Cả phòng lặng im phăng phắc, lúc này không ai dám chế giễu, không ai nói Chu Quốc Huy thổi phồng khoe khoang nữa.
Phó tổng giám đốc Trương Thành quay đầu nhìn Lâm Thiên.
“Tổng giám đốc Thiên, tôi không biết cậu ở đây. Nếu cậu đã ở phòng riêng này thì tôi sẽ sang phòng riêng khác.” Trương Thành cười khan.
“Không cần, tôi phải đi ngay đây, ở chung với mấy con tôm, con cá nhỏ này thật nhàm chán.” Lâm Thiên đứng dậy.
Ngay sau đó, Lâm Thiên quay sang nói: “À, Trương Thành, nhân tiện xin giới thiệu với anh một người, đây là bạn của tôi, Chu Quốc Huy.”
Lâm Thiên vừa nói, vừa kéo Chu Quốc Huy đi qua.
“Anh Huy, xin chào, rất vinh dự được biết anh.” Trương Thành khom lưng, vô cùng cung kính cúi chào Chu Quốc Huy.
“Xin chào, xin chào.” Chu Quốc Huy vội vàng cười đáp lại.
Chu Quốc Huy nghe anh ta gọi mình là anh Huy, lại còn có thái độ kính cẩn như vậy đối mình, trong lòng anh ta có chút không quen, tay chân hơi luống cuống.
Đùa à, Trương Thành chính là phó tổng giám đốc của tập đoàn Thành Đô, Chu Quốc Huy chỉ là một nhân vật ở tầng dưới cùng, một giám đốc bình thường cũng có thể tùy tiện la hét quát mắng anh ta. Bây giờ người làm phó tổng giám đốc như Trương Thành lại đối xử vô cùng tôn kính với anh ta như thế này, đây là đãi ngộ mà Chu Quốc Huy chưa từng được hưởng.
“Trương Thành, anh giúp tôi sắp xếp cho Chu Quốc Huy làm việc ở tập đoàn Thành Đô, trước tiên cứ giao cho cậu ấy vị trí giám đốc để học hỏi kinh nghiệm. Sau này lại cất nhắc, cậu hỗ trợ dạy bảo cậu ấy cho thật tốt.” Lâm Thiên nói.
Mặc dù trình độ học vấn của Chu Quốc Huy không cao nhưng điều mà Lâm Thiên thích ở anh ta chính là nhân phẩm và tinh thần chịu thương chịu khó, làm việc chăm chỉ của anh ta.
Lâm Thiên nghĩ. Giao cho anh ta một vị trí như vậy, anh ta nhất định sẽ có thể hoàn thành tốt công việc, cũng coi như giúp đỡ Chu Quốc Huy một chút.
Hy vọng Chu Quốc Huy có thể tận dụng cơ hội mà Lâm Thiên đã cho anh ta để từ đó thay đổi cuộc đời của bản thân, đi đến đỉnh cao của cuộc sống.
Lâm Thiên chỉ có thể giúp anh ta một chút, sau này anh ta đạt được đến đâu thì phải dựa vào chính bản thân anh ta.
“Tổng giám đốc cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc anh Huy thật tốt, đối xử giống như cha ruột của tôi vậy.” Trương Thành lớn tiếng nói.
Tất cả nhân viên của công ty hoạt hình có mặt ở đây đều vô cùng ghen tị với Chu Quốc Huy, cậu ta trực tiếp đến tập đoàn Thành Đô làm việc với tư cách là giám đốc? Mà vị trí giám đốc này chỉ là để rèn luyện, tích lũy kinh nghiệm mà thôi.
Phải biết rằng công ty hoạt hình của bọn họ chỉ là một công ty có giá trị thị trường vài trăm triệu, trong khi đó tập đoàn Thành Đô lại là tập đoàn lớn có giá trị thị trường hàng chục tỷ, nhân viên bình thường của tập đoàn Thành Đô cũng đã cao cấp hơn cả giám đốc của công ty bọn họ, huống chi là giám đốc của một tập đoàn lớn như thế này.
Sau khi Lâm Thiên thu xếp xong xuôi, anh bước đến chỗ bạn học cũ Tạ Anh Tuấn.
Lúc này, sắc mặt Tạ Anh Tuấn tái mét, ánh mắt đờ đẫn, rõ ràng là đã chịu một trận đả kích lớn, anh ta có nằm mơ cũng không ngờ Lâm Thiên, một nhân vật không đáng chú ý thời trung học mà nay lại có tài sản hàng chục tỷ.
“Bạn học cũ Tạ Anh Tuấn, bây giờ cậu còn cho rằng tôi đang khoác lác không?” Lâm Thiên nhẹ giọng nói.
“Tôi... Tôi...”
Tạ Anh Tuấn lắp bắp không nói nên lời.
“Chỉ là một giám đốc nhỏ mà cậu lại dám kiêu ngạo quá quắt như vậy, thật là nực cười.” Lâm Thiên cười chế nhạo.
Tạ Anh Tuấn nghe Lâm Thiên nói như vậy thì cơ mặt của anh ta co giật mạnh, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
Tạ Anh Tuấn nghĩ đến chính mình trước đó còn dám ở trước mặt Lâm Thiên khoe khoang bản thân vô cùng tài giỏi, khoe khoang hiện tại tốt như thế nào, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật xấu hổ.
Thành tích hiện tại của anh ta sao có thể so sánh với khối tài sản hàng chục tỷ đồng của Lâm Thiên. Ngay cả một cái rắm cũng không bằng.
“Chu Quốc Huy, đi thôi.”
Sau khi Lâm Thiên nói xong thì trực tiếp bước ra ngoài.
Sau khi rời khỏi KTV.
“Anh Thiên, cảm ơn anh rất nhiều.” Chu Quốc Huy kích động cảm ơn liên tục.
“Cảm ơn cái gì?” Lâm Thiên cười nói.
“Không chỉ giúp em dạy dỗ Tạ Anh Tuấn, giúp em nở mày nở mặt, lại còn thu nhận em vào làm việc ở tập đoàn Thành Đô, nếu không có sự giúp đỡ của anh Thiên thì chỉ sợ cả đời em cũng sẽ không thể vào làm việc ở tập đoàn Thành Đô.” Chu Quốc Huy nói.
Chu Quốc Huy chỉ có trình độ trung học cơ sở, mà đây cũng chính là ràng buộc lớn nhất của anh ta. Khiến anh ta không có cơ hội làm việc trong một công ty lớn như tập đoàn Thành Đô.
Lâm Thiên cho anh ta cơ hội như thế này, là điều mà anh ta cầu còn không được.
“Làm việc chăm chỉ, tôi chỉ cho cậu một cơ hội, sau này cậu có thể đi được bao xa là tùy thuộc vào cậu hết.” Lâm Thiên nói.
“Anh Thiên, anh yên tâm. Em nhất định sẽ chăm chỉ làm tốt công việc.” Chu Quốc Huy gật đầu chắc chắn.
Sau khi tiễn Chu Quốc Huy về chỗ ở, Lâm Thiên cũng lái xe trở về biệt thự.
Về phần dược đỉnh mà Lâm Thiên mua, lúc trước khi đến KTV, ông chủ đã gọi điện thoại cho Lâm Thiên, nói rằng đã gửi dược đỉnh đến biệt thự của Lâm Thiên.
Trước khi về nhà, Lâm Thiên còn lái xe đi chợ dược liệu, mua một ít dược liệu trong chợ.
Lúc Lâm Thiên trở về biệt thự thì đã hơn chín giờ tối.
Lâm Thiên vừa đi tới cửa biệt thự thì một bóng đen từ trong hàng cây xanh bên cạnh vọt ra, chặn đường Lâm Thiên.
“Anh là ai?” Lâm Thiên cau mày khi nhìn thấy người vừa xuất hiện.
“Đương nhiên là người muốn lấy mạng của cậu, Chu Tuấn nhờ tôi chuyển lời, dám đối phó với cậu ta. Đây chắc chắn là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời của cậu.” giọng điệu của người áo đen rất lạnh lùng.
“Chu Tuấn?” Lâm T
Lâm Thiên có năng lực nên tất nhiên không hề sợ hãi.
“Hừ, kiêu căng ngạo mạn, đi chết đi.”
Người đàn ông mặc áo đen sau khi nhỏ giọng nói thì lập tức lấy ra một khẩu súng lục được gắn trang bị giảm thanh, chĩa họng súng về phía Lâm Thiên.