“Thật không may, lúc đó tôi chưa có rời đi, vẫn ngồi ở bên kia đường, thật đúng lúc gặp được cô và Vũ Ngọc Hiền.” Lâm Thiên giọng nói lạnh như băng
“Dịch Vi, chị ... sao chị lại gặp Vũ Ngọc Hiền?” Tô Bảo Nhi cắn môi nói
“Tô Bảo Nhi, em nghe chị giải thích, chị...chị ...tám giờ tối qua quả thực chị có gặp Vũ Ngọc Hiền, nhưng chị tìm cô ta đẻ tính sổ, là vì tìm cô ta nói lí lẽ.” Dịch Vi vội vàng nói
“Dịch Vi, cô quả thật giỏi biện hộ.” Lâm Thiên híp mắt, lạnh giọng nói
Phần chối cãi này hoàn toàn trùng khớp dự đoán ban đầu của Lâm Thiên, Dịch Vi sẽ tìm lý do để ngụy biện.
“Tô Bảo Nhi, em nhất định phải tin tưởng chị, chúng ta không chỉ là bạn bè tốt, chị còn là fan trung thành của em, làm sao có thể lừa em.” Dịch Vi nắm lấy tay Tô Bảo Nhi
Ngay sau đó, Dịch Vi quay đầu lại, lớn tiếng chỉ trích Lâm Thiên
“Chính là cậu, Lâm Thiên. Lúc tôi tìm đến chỗ Vũ Ngọc Hiền nói chuyện, Vũ Ngọc Hiền nói cho tôi biết, Vũ Ngọc Hiền là từ chỗ cậu lấy được bài hát của Lâm Thiên. Cho nên, cậu mới chình là người tiết lộ bài hát của Tô Bảo Nhi, vậy còn dám đến đây làm loạn.”
Lâm Thiên nghe xong những lời này, sắc mặt càng thêm âm trầm
Lâm Thiên tuyệt đối không ngờ tới, đến lúc này, Dịch Vi không chỉ tìm cớ chối bỏ trách nhiệm, còn đổ họa lên người anh?
“Dịch Vi, cô thật đúng là tiện nhân, đã đến lúc này rồi, còn có thể nghĩ đến vu hại tôi.” Lâm Thiên lạnh giọng nói
Ngay sau đó, Lâm Thiên quay đầu lại, lạnh lùng nói
“Hừ, tôi đã sớm dự đoán được, cô nhất định sẽ không dễ dàng thừa nhận, cô sao không thông minh lên chút, nghĩ rằng tôi chỉ có mỗi đoạn video làm chứng cớ, liền dám đến đây tìm cô chất vấn sao? Tôi cũng không ngu ngốc như vậy, tôi cho cô biết, tôi vẫn còn thêm bằng chứng.”
Ngay sau đó, Lâm Thiên lấy tờ biên lai ngân hàng ra.
“Tô Bảo Nhi, tôi đã nhờ người điều tra, tìm được thông tin giao dịch chuyển khoản của Dịch Vi, cô xem đi.”
Lâm Thiên nói xong, liền đưa biên lai cho Tô Bảo Nhi
Tô Bảo Nhi cầm lấy tờ biên lai, liền nhanh chóng kiểm tra.
Tô Bảo Nhi xem xong, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Bởi theo thông tin trên biên lai, Tô Bảo Nhi nhận ra, tài khoản của Dịch Vi, tổng cộng nhận được ba khoản tiền lớn, mà ba khoản tiền này, trùng khớp với thời gian phát hành ca khúc mới của cô, hơn nữa... người chuyển khoản lại là Vũ Ngọc Hiền.
Tô Bảo Nhi cũng không phải là một kẻ ngốc, sau khi nhìn thấy điều này, cô ấy đã hoàn toàn hiểu rõ.
Sau khi Tô Bảo Nhi xem xong biên lai, tay cô khẽ run, sắc mặt tái nhợt, cả người ngã xuống.
“Tô Bảo Nhi.”
Lâm Thiên tay mắt lanh lẹ, vội vàng đỡ lấy Tô Bảo Nhi
Đối với Tô Bảo Nhi mà nói, hôm nay cô đã bị rất nhiều đả kích, cả người như suy sụp, gần như không thể chống đỡ nổi nữa.
Hiện tại đột nhiên biết được, người cô hết mực tin tưởng, lại phản bội cô, đem đến cho cô biết bao chuyện, tinh thần cô lúc này sao chịu đựng được nữa?
Tin tức này chính là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.
“Tô Bảo Nhi, cô không sao chứ?” Lâm Thiên đỡ lấy Tô Bảo Nhi
“Tôi...tôi không sao.” Tô Bảo Nhi cắn răng, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này, Dịch Vi cũng vội vàng chạy tới.
Đầu tiên cô ta nhặt lên tờ biên lai, nhìn thấy là thông tin chuyển khoản của cô ta, cả người cô ta như co giật, trái tim như ngừng đập.
“Tô Bảo Nhi, cái này... tuyệt đối không phải sự thật! Phần biên lai này khẳng định là tên điên này làm giả để vu oan cho chị, em nhất định không được mắc mưu của cậu ta.” Dịch Vi vội vàng nói
“Đến lúc này rồi, cô vẫn còn vu oan tôi? Thật đúng là tiện nhân.” Lâm Thiên hai mắt tràn đầy sát ý
Lâm Thiên vừa nói, một bên bóp cổ Dịch Vi.
Lấy sức lực của Lâm Thiên, khuôn mặt của Dịch Vi lập tức đỏ bừng, không thở nổi.
Cùng lúc đó, Lâm Thiên vươn tay, lấy điện thoại di động từ trong túi Dịch Vi ra.
Di động cô ta mở khóa bằng Face ID, lấy điện thoại ở trước mặt cô ta lung lay vài giây, mật khẩu lập tức được mở ra.
Lúc này, Lâm Thiên mở ra mục tin nhắn trong điện thoại Dịch Vi.
Tin nhắn đầu tiên, chính là ngân hàng gửi biên lai đến, nội dung ghi mười tám tỷ do Vũ Ngọc Hiền chuyển khoản.
“Đây là số tiền dơ bẩn mà cô nhận được. Tin nhắn đều ở trong này, tôi xem cô còn có thể chối cãi tiếp thế nào?” Lâm Thiên hung tợn nhìn Dịch Vi
Dịch Vi nhìn thấy đoạn tin nhắn, sắc mặt càng trở lên trắng bệch.
“Tôi...tôi...”
Sự thật và bằng chứng sừng sững trước mắt, Dịch Vi cuối cùng không còn cách nào phản bác.
Cô ta hiểu, giấy không thể gói được lửa...
Lâm Thiên xoay người đưa điện thoại di động cho Tô Bảo Nhi : “Tô Bảo Nhi, đây là tin nhắn trong điện thoại của cô ta, cô xem qua đi”