Lâm Thiên tiếp tục nói: “Vậy tôi sẽ thêm một phần nữa, tổng cộng là chín nghìn tỷ, mua hết cổ phần của tập đoàn Thành Đô trong tay của ông, Chủ tịch Lưu, tôi hi vọng ông cảm thấy tốt liền mua. “
Tổng vốn chủ sở hữu của Tập đoàn Thành Đô do Chủ tịch Lưu sở hữu trị giá một trăm bảy đến hai trăm tỷ, và mức giá mà Lâm Thiên đưa ra gần như gấp đôi.
“Cảm thấy được giá thì bán? Haha, cậu đang uy hiếp tôi sao? Vậy thì tôi cũng nói rõ ở đây, ít hơn hai mươi nghìn tỷ. Tôi cũng sẽ không bán đâu.” Chủ tịch Lưu ngạo nghễ nói.
“Hai mươi nghìn tỷ? Ông thật sự là tham lam quá độ. Bất quá đã không thành thật như vậy thì hôm nay cũng không cần tiếp tục bàn bạc nữa!” Lâm Thiên trực tiếp đứng lên.
“Thư ký Chu, tiễn khách.” Chủ tịch Lưu nghịch nghịch món đồ cổ.
Thư ký cũng làm động tác 'mời’ ra hiệu Lâm Thiên rời đi.
“Chủ tịch Lưu, tôi tin rằng ông sẽ hối hận. Nhớ những gì tôi đã nói. Hơn nữa, đây là danh thiếp của tôi.” Lâm Thiên lấy ra một danh thiếp, đặt lên bàn. Sau khi nói xong. Lâm Thiên xoay người bước ra ngoài.
Khi Chủ tịch Lưu nhìn thấy Lâm Thiên rời đi, không khỏi chế nhạo nói:
“Hừ, không biết chó hoang từ đâu chui ra. Lại còn mở miệng đòi mua tập đoàn Thành Đô, thật là nực cười.”
Sau đó, ông ta tiếp tục nghịch món đồ cổ hoàn toàn không để ý đến chuyện hồi nãy của Lâm Thiên.
………..
Sau khi Lâm Thiên rời khỏi tập đoàn Thành Đô. “Vốn dĩ tôi muốn nói đến chuyện thu mua lại, nhưng ông lại có thái độ như vậy, cho nên tôi chỉ có thể đổi chiêu.” Lâm Thiên lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên gọi điện thoại cho Lưu Thân.
Sau khi cuộc gọi được kết nối.
“Lưu Thân, anh liên hợp với thị chứng khoán, ra tay với tập đoàn Thành Đô của Hà Nội, triển khai thu mua.” Lâm Thiên phân phó nói.
Thu mua với ý dụng xấu là mua lại công ty mà không có sự cho phép của ban giám đốc công ty mục tiêu. Bất kể bên kia có đồng ý hay không cũng tiến hành hoạt động thu mua lại.
Nói một cách đơn giản, chính là tìm cách mua lại cổ phần của tập đoàn Thành Đô trên thị trường, chỉ cần số lượng cổ phần vượt quá số cổ phần của Chủ tịch Lưu, anh sẽ có quyền cổ phiếu tuyệt đối, sau đó có thể thay đổi một chủ tịch và tiếp quản tập đoàn Thành Đô!
Nói thì dễ nhưng làm vẫn khó, thu mua với dụng ý xấu không phải là việc dễ dàng, để thực hiện nó trên thực tế không chỉ đốt tiền mà còn phải thông minh biết cách chèo lái.
Lấy một cái ví dụ, năm đó Thịnh Đại muốn thâu tóm Tân Lãng, nhưng kết cục là thất bại.
“Tập đoàn Thành Đô sao? Được rồi Chủ tịch Lâm, tôi sẽ chuẩn bị tốt cho việc này.” Lưu Thân đáp.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, từ phía trước đi tới tập đoàn Thành Đô.
Cô ấy là Vũ Ngọc Hiền , chị cả của Bigo Live
Trong nháy mắt, Vũ Ngọc Hiền bước tới trước mặt Lâm Thiên.
“Cậu nhóc, tránh ra!” Các vệ sĩ xung quanh Vũ Ngọc Hiền hét vào mặt Lâm Thiên.
“Chỉ là một streamer mà thôi, có nhiều vệ sĩ như vậy, thật sự cho rằng mình là một ngôi sao lớn sao.” Lâm Thiên chế nhạo chế nhạo, lắc đầu.
Vũ Ngọc Hiền ngay lập tức không vui khi cô ta nghe được điều này.
Cô ta dừng lại và nhìn Lâm Thiên. “Anh này, anh là cái gì mà dám cười tôi.” Vũ Ngọc Hiền nhìn Lâm Thiên với vẻ khinh thường.
Vũ Ngọc Hiền cũng không biết, người trước mặt chính là chủ nick name thần thành “Cha mày Lục công tử.”
“Tôi xầu?” Vũ Ngọc Hiền lạnh lùng nói.
“Nói nữa ngày, thì ra là fan cứng của Tô Bảo Nhi, thoạt nhìn đã bị cô ta tẩy não. Cô ta mới là kẻ bắt chước, hiểu không!”
Nói xong, Vũ Ngọc Hiền trực tiếp đi tới tập đoàn Thành Đô.
Lâm Thiên nhìn theo bóng lưng của Vũ Ngọc Hiền, lạnh giọng nói: “Vũ Ngọc Hiền, cô cứ đợi đó sẽ không lâu đâu, tôi sẽ cho cô thân bại danh liệt!”
Nếu như Lâm Thiên chỉ muốn giết cô ta, mà thủ đoạn hiện tại và khả năng nhẫn nhịn của Lâm Thiên, thực không phải là chuyện khó cô ta cũng chỉ là một streamer.
Tuy nhiên, điều mà Lâm Thiên muốn không phải là giết cô ta, mà là thông qua cô ta và trả lại cho Tô Bảo Nhi sự trong sạch, Lâm Thiên muốn cho cả thế giới biết rằng người bắt chước không phải Tô Bảo Nhi , mà là Vũ Ngọc Hiền!
Vũ Ngọc Hiền sau bước vào cổng tập đoàn Thành Đô.
“Hừ, không ngờ lại gặp mặt tên đó ở đây. Thật sự là xui xẻo gặp phải fan cứng đầu của Tô Bảo Nhi.” Vũ Ngọc Hiền vẻ mặt khó chịu.
“Đúng. Ngày mai! Tôi sẽ để Tô Bảo Nhi hoàn toàn rơi xuống vực sâu, không bao giờ có thể trở lại. “Vũ Ngọc Hiền nở một nụ cười lạnh lùng.