Lâm Thiên vừa nói xong, mấy ông chủ phía sau tổng giám đốc Lương hói đầu kia, đêu bật cười ha ha.
“Quy tắc? Ha ha, quy tắc là người có tiền thì có quyền quyết định nhé, cậu có tư cách gì mà dám giảng quy tắc cho tôi hả?” Tổng giám đốc Lương cười nói.
“Không phải là ông đã nói rồi sao, quy tắc là người có tiền có quyền quyết định, tôi có nhiều tiền hơn ông, đương nhiên sẽ có tư cách nói quy tắc cho ông.” Lâm Thiên bắt chéo chân, thản nhiên nói.
“Cậu có nhiều tiền hơn tôi? Ha ha!” Mấy người phía tổng giám đốc Lương cười lớn.
Ngay sao đó, tổng giám đốc Lương nhìn sang phía người đàn ông bụng phệ. Lạnh lùng nói: “Đức Viễn, đây là bạn của cậu sao? Cậu ta thực sự là không hiểu quy tắc nhỉ.”
Sau khi người đàn ông bụng phệ nghe thấy lời này, đột nhiên trong lòng trở nên rất hoảng loạn, ông ta và tổng giám đốc Lương đều là người kinh doanh, đều là người trong một giới.
Mà ông ta còn kém hơn tổng giám đóc Lương rất là nhiều, nếu như tổng giám đốc Lương muốn trừng trị ông ta, có thể dễ dàng làm cho ông ta không thể làm ăn trong giới được nữa.
Người đàn ông bụng phệ trừng mắt lườm Lâm Thiên một cái, sau đó lớn tiếng nói:” Này nhóc, mày giả bộ cái gì hả, một là ra ngoài ăn cơm với bọn tao, hai là cút đi, nếu như đắc tội vào tổng giám đốc Lương, tao cũng phải gặp họa đấy!”
“Nếu như ông sợ, vậy thì cứ đi ra đi, tôi cũng không giữ anh lại, phòng này tôi không nhường, tôi nghĩ tổng giám đốc Lương không cần gây phiền toái cho ông đâu, nếu như muốn gây phiền toái thì cứ tìm tôi.” Lâm Thiên thản nhiên nói.
Tô Bảo Nhi kéo kéo Lâm Thiên: “Lâm Thiên, dù sao đây cũng là thủ đô Hà Nội. Anh cũng không quen ai ở đây, lỡ như xảy ra chuyện gì, cũng không xử lí được đâu, chi bằng chúng ta cứ ra ngoài ăn đi.”
“Yên tâm đi.” Lâm Thiên nở một nụ cười tự tin.
“Này nhóc, nếu như mày muốn giả vờ phô trương. Vậy thì mày cứ ở đây mà giả vờ đi, Vi Vi, chúng ta đi, mặc kệ tên nhóc đó đi.” Người đàn ông bụng phệ nói.
Ngay sao đó, người đàn ông bụng phệ kéo Dịch Vi chuẩn bị đi ra ngoài.
Dịch Vi thấy vậy, vội vàng quay lại nói với Tô Bảo Nhi: “Tô Bảo Nhi, em nhìn thấy rồi chứ, tên nhóc này đến thủ đô Hà Nội, chỉ thêm phiền phức cho em mà thôi, em đi cùng với bọn chị đi, tên nhóc này muốn phô trương cái gì thì để tên đó tự gánh hậu quả đi.”
“Dịch Vi, thật sự xin lỗi nhé, em không thể đi với chị được, em không thể bỏ lại anh ấy.” Tô Bảo Nhi lắc đầu.
“Được rồi, đừng có nhiều lời nữa, chúng ta đi nhanh lên!”
Người đàn ông bụng phệ lôi DỊch Vi đi ra ngoài phòng.
Lúc anh ta đi đến trước mặt tổng giám đốc Lương, người đàn ông bụng phệ còn nở một nụ cười giải thích: “Tổng giám đốc Lương, tôi với tên nhóc này, thực sự là không có quan hệ gì hết, tôi đã nhường phòng cho anh rồi, nhưng mà cậu ta không nhường tôi cũng chả có cách nào khác, ngài đừng có ghi thù tôi nhé.”
“Tôi biết rồi.” Tổng giám đốc Lương gật đầu.
Lúc này người đàn ông bụng phệ mới thở phào ra một hơi. Sau đó ông ta tiếp tục dắt Dịch Vi ra khỏi phòng.
Quản lí đại sảnh cũng vội vàng cử một người phục vụ phía sau đi phục vụ hai người bọn họ.
Ngoài phòng.
“Tên ngốc này, lại dám tranh phòng với tổng giám đốc Lương, thực sự là không biết trời cao đất dày mà, tên đó cứ đợi chết đi.” Người đàn ông bụng phệ cười lạnh nói.
Đối với người đàn ông bụng phệ mà nói, vốn dĩ anh ta muốn dạy dỗ Lâm Thiên, nhưng bây giờ thì tốt rồi, không cần ông ta ra tay nữa đã có người xử lí Lâm Thiên rồi.
Dịch Vi cũng lạnh giọng nói: “Em đã sớm không ưa tên nhóc đó rồi, nhìn bộ dạng của cậu ta, cứ lần này lần khác làm bọ làm tịch, giờ phải dạy dỗ cho cậu ta một bài học, để cho cậu ta biết trời cao bao nhiêu mà đất dày bao nhiêu, lát nữa cậu ta bị đuổi ta khỏi phòng, em nhất định sẽ châm chọc cậu ta ra trò.”
“Chỉ là Tô Bảo Nhi kia, thật sự cũng rất khờ khạo, lại muốn đi theo tên nhóc kia, chỉ sợ lát nữa cô ấy sẽ phải gặp xui xẻo rồi.” Người đàn ông bụng phệ cảm thán.
Dịch Vi thấy người đàn ông bụng phệ quan tâm đến Tô Bảo Nhi, cô ta tức giận mà đạp mạnh một cái: “Sao anh lại quan tâm cô ấy thế hả? Cô ấy muốn đi theo tên hóc kia, thì cũng là lựa chọn của cô ấy, cho dù có kết quả gì đi nữa cũng là điều cô ấy đáng phải nhận.”
“Được rồi, được rồi, anh không nói nữa, chúng ta đi ra đại sảnh nào.” Người đàn ông bụng phệ kéo Dịch Vi ra đại sảnh.
Trong phòng.
“Này nhóc, tôi hỏi lại lần nữa, cậu có chịu nhường hay không hả?” Giọng nói của tổng giám đốc Lương dần trở nên lạnh lẽo hơn.
“Không nhường.” Lâm Thiên thờ ơ và trả lời một câu.
“Người anh em này, cậu cứ nhường phòng cho tổng giám đốc Lương đi, nếu như cậu đồng ý. Chúng tôi không những miễn phía cho cậu hôm nay, còn giảm giá làm thẻ hội viên cho cậu nữa, sau này cứ đến nhà hàng đều sẽ giảm giám 85%, cậu thấy thế nào?” Người quản lí đại sảnh nói với Lâm Thiên.
Lâm Thiên lắc đầu cười, sau đó trực tiếp lấy ra một chi phiếu. Dùng bút viết lên chi phiếu, sau đó đập một “Bộp” lên bàn.
“Đây là ngân phiếu ba tỷ năm trăm triệu đồng, hôm nay căn phòng này đã có người sử dụng, tôi mua rồi!” Lâm Thiên thản nhiên nói.
“Ba tỷ năm trăm triệu đồng?” Quản lí đại sảnh kinh ngạc.
Tiêu ba tỷ năm trăm triệu đồng để mua quyền sử dụng một ngày của căn phòng thôi sao? Đây là chuyện chưa từng xảy ra ở nhà hàng của bọn họ.