“Ông chú này, sao ông có thể không lịch sự như vậy chứ? Ông cứ xả thẳng vào trong đũng quần như vậy sao?” Lâm Thiên nhìn chằm chằm người đàn ông bụng bự cười nhạo.
“Mày...Đây là do mày làm?” Người đàn ông bụng bự nhìn chằm chằm Lâm Thiên với ánh mắt âm u hiểm độc.
“Tôi chỉ đổi ly nước cam của tôi cho ông để ông gieo gió gặt bão mà thôi.” Lâm Thiên vừa cười vừa nói.
“Mày...Cái đồ khốn nạn này!” Người đàn ông bụng bự cắn răng khẽ gầm.
“Ông rất tức giận có phải không? Ông càng tức thì tôi lại càng vui.” Lâm Thiên cười nói.
Cứ như vậy máy bay chậm rãi hạ cánh xuống sân bay Hà Nội với một mùi hôi thối nồng nặc.
Máy bay vừa mới dừng hẳn người đàn ông bụng bự đã vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh của máy bay, quần của ông ta đã ngả sang màu vang của phân.
Lâm Thiên cũng không quan tâm tới ông ta nữa mà đi thẳng xuống máy bay.
Sau khi ra khỏi sân bay Lâm Thiên nhìn thời gian thì phát hiện đã bảy giờ tối rồi.
“Anh này, bây giờ anh định đi đâu?” Chu Quốc Huy nhìn Lâm Thiên hỏi.
Lúc ở trên máy bay Lâm Thiên trò chuyện với anh ta rất hợp cho nên họ vừa mới kết bạn ở trong sân bay.
“Tôi chuẩn bị đi tìm người.” Lâm Thiên nhìn hình dáng Hà Nội ở phía trước mặt.
Ngay sau đó Lâm Thiên nhìn về phía cậu ta hỏi: “Vậy còn anh?”
“Tôi cũng chuẩn bị đi tìm bạn gái của tôi, ngày mai là sinh nhật của cô ấy nên hôm nay tôi đặc biệt ngồi máy bay đến đây để chuẩn bị cho cô ấy một sự ngạc nhiên vui mừng.” Chu Quốc Huy nở nụ cười giản dị.
“Xem ra anh rất yêu bạn gái của anh.” Lâm Thiên vừa cười vừa nói.
Lúc ở trên máy bay Lâm Thiên đã nói chuyện phiếm với anh ta nên anh biết anh ta là một người vô cùng tiết kiệm. Vậy mà anh ta lại có thể vì bạn gái bỏ ra hơn bảy triệu đồng để mua vé máy bay rồi vội vàng bay tới Hà Nội trong hôm nay.
Phải biết rằng hơn bảy triệu đồng là gần một tháng tiền lương của cậu ta!
“Đương nhiên, tôi và cô ấy ở chung một khu, chúng tôi đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn nên tình cảm của tôi và cô ấy rất tốt, mấy năm nay tôi đi làm thêm cũng đã tiết kiệm được hai trăm mười triệu đồng, sau khi chuẩn bị đón năm mới thì tôi sẽ kết hôn với cô ấy!” Trên mặt Chu Quốc Huy lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Đúng rồi, chúng ta trao đổi số điện thoại đi, dù sao thì chúng ta cũng là đồng hương cùng đến một nơi khác, nếu như có chuyện gì thì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, nếu như anh có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Lâm Thiên nói.
Lâm Thiên cảm thấy Chu Quốc Huy này là một người không tệ, hơn nữa Lâm Thiên cảm thấy cậu ta quá giản dị suy nghĩ cũng quá đơn giản, nếu như cậu ta thật sự gặp phải phiền phức gì thì Lâm Thiên cũng bằng lòng giúp đỡ cậu ta.
“Được, nếu như anh cần giúp gì thì cũng có thể gọi điện thoại cho tôi.” Chu Quốc Huy nhiệt tình nói.
Ngay sau đó Lâm Thiên và cậu ta lưu số điện thoại của nhau.
Sau khi lưu số điện thoại xong.
“Chu Quốc Huy, chúc anh hạnh phúc, chúng ta tạm biệt ở đây nhé.” Lâm Thiên mỉm cười vỗ bả vai cậu ta nói.
“Anh này, tôi cũng chúc anh hạnh phúc.” Chu Quốc Huy vừa cười vừa nói.
Sau khi Lâm Thiên tạm biệt cậu ta thì đón xe taxi chuẩn bị tìm một nơi để ở lại trước, sau đó ngày mai bắt đầu đi điều tra.
Màn đêm buông xuống, cảnh đêm ở Hà Nội vẫn rất lộng lẫy, diện tích của Hà Nội quả thực lớn hơn Kim Đô rất nhiều, dù sao thì nơi này cũng là thủ đô của Hoa Trung.
Xe taxi chạy hơn một tiếng mới đến nhà của Tô Bảo Nhi.
Bởi vì Tô Bảo Nhi đã đến Caqi Live để phát sóng trực tiếp nên tin tức của cô hiển nhiên sẽ có ở trong Caqi Live vì vậy Lâm Thiên dựa vào tài liệu mà Caqi Live đưa cho mình có thể tìm thấy nhà của Tô Bảo Nhi rất dễ dàng.
Tô Bảo Nhi thuê nhà ở trong một khu chung cư cũng khá tốt.
Dù sao thì trong nhà Tô Bảo Nhi vẫn còn ít tiền nên thuê nhà giá mười nghìn nhân dân tệ một tháng cũng không có vấn đề gi, huống chi cô ấy lại còn thuê chung.
Lâm Thiên vừa đi tới cổng của khu chung cư thì bị bảo vệ cản lại.
“Đây là nhà ở tư nhân, nếu như không có thẻ ra vào thì không được phép vào.” Bảo vệ ngăn Lâm Thiên lại nói.
“Tôi tới đây để thăm bạn nên có thể tiến hành đăng ký.” Lâm Thiên nói.
“Ghi chép của tôi ghi rõ đêm nay không có người tới thăm viếng, anh bảo bạn của anh tới đây đón anh đi.” Bảo vệ nói.
Lâm Thiên không ngờ nơi này lại quản lý chặt chẽ như vậy.
“Hai anh bảo vệ có thể châm chước cho tôi được không?” Lâm Thiên lấy ra bảy triệu đồng tiền mặt đưa cho hai người họ.
Lâm Thiên không liên lạc Tô Bảo Nhi để báo với cô ấy là mình sẽ tới từ trước.
Dù sao thì trước khi Tô Bảo Nhi rời khỏi Hà Nội cô ấy vẫn luôn từ chối Lâm Thiên, Lâm Thiên sợ sau khi cô ấy biết mình tới sẽ không muốn nhìn thấy mình cho nên Lâm Thiên chuẩn bị đi thẳng đến nhà của cô ấy, như vậy Tô Bảo Nhi không thể tránh né không gặp anh.
“Chàng trai đừng như vậy, ở đây có giám sát!” Bảo vệ từ chối thẳng.