Mặc dù Triệu Linh không đồng ý nhưng cậu chủ Thẩm cảm thấy anh ta vẫn còn hy vọng.
Anh ta cũng thầm hạ quyết tâm, những ngày tháng tới đây, nhất định phải biểu hiện thật tốt trước mặt Triệu Linh, cố gắng chiếm được trái tim Triệu Linh.
Lâm Thiên đã chứng kiến hết tất cả.
Nhìn thấy người khác tỏ tình với Triệu Linh, không biết vì sao, Lâm Thiên lại có cảm giác khó chịu, như thể một thứ gì đó của mình sắp bị cướp mất đi.
Mặc dù Lâm Thiên đã cố gắng hết sức để nói với bản thân mình rằng anh và Triệu Linh chỉ là bạn, không được nghĩ linh tinh
Nhưng cảm giác khó chịu trong lòng thì không thể kìm chế được!
Sau khi cậu chủ Thẩm lùi ra, Lâm Thiên mới bước tới.
“Triệu Linh.”
Lâm Thiên mỉm cười, bước tới trước mặt Triệu Linh.
“Không ngờ người bận rộn công việc như anh cũng đến được.”
Triệu Linh nhìn Lâm Thiên, đột nhiên nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Sinh nhật cô, cho dù bận rộn đến mấy cũng phải dành thời gian đến tham dự chứ. Đây là quà của cô.”
Lâm Thiên vừa nói, vừa lấy ra một chiếc hộp, và mở ra.
Trong hộp là một mặt dây chuyền nhỏ làm thủ công, trên mặt dây chuyền có khắc chữ “Linh.”
“Chữ ‘Linh’ trên mặt dây chuyền là do tôi tự khắc, mặc dù món quà không có giá trị nhưng là do tôi tự tay làm, là tấm lòng của tôi, mong cô không chê.” Lâm Thiên cười nói.
“Làm sao tôi chê được, nó rất đẹp!” Triệu Linh nhìn chằm chằm món quà trên tay Lâm Thiên với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, cậu chủ Thẩm đứng gần đó, sắc mặt bỗng trở nên u ám.
Lúc anh ta tặng quà cho Triệu Linh, Triệu Linh cũng mỉm cười, nhưng là nụ cười lịch sự.
Mà bây giờ, Triệu Linh nở một nụ cười rạng rỡ, một nụ cười biết nói, khiến anh ta cảm thấy ghen tị.
Lúc này.
“Anh có thể…… có thể đeo giúp tôi không?” Triệu Linh nhìn Lâm Thiên đầy mong đợi.
“Tất nhiên là được rồi!” Lâm Thiên cười gật đầu.
“Vậy anh tháo chuỗi ngọc trai xuống nhé, dù sao cũng chỉ có thể đeo một thứ trên cổ.” Lâm Thiên nói.
“Ừm!” Triệu Linh gật đầu.
Lâm Thiên giúp Triệu Linh tháo chuỗi ngọc trai xuống, rồi ném trên bàn để quà tặng bên cạnh, sau đó tự tay đeo mặt dây chuyền do chính tay mình làm cho Triệu Linh.
Lúc này, xung quanh bắt đầu có tiếng bàn tán xôn xao.
“Người này là ai? Lại tháo chuỗi ngọc trai của cậu chủ Thẩm, và đeo mặt dây chuyền của mình.”
“Không biết, chắc không phải cậu ấm cô chiêu hội con nhà giàu đâu?”
“Điều quan trọng là Triệu Linh chủ động để anh ta đeo giúp!”
“Mặt dây chuyền thủ công của anh ta cùng lắm vài trăm nghìn đồng ở những quầy hàng ven đường? Nhìn cách anh ta ăn mặc cũng rất bình thường, không hiểu Triệu Linh đang nghĩ gì nữa.”
“Người khó chịu nhất lúc này có lẽ là cậu chủ Thẩm. Chuỗi dây chuyền anh ta tặng Triệu Linh bị người khác tháo xuống, chắc chắn mất mặt lắm!”
……
Mọi người đều đang thì thầm to nhỏ bàn tán, đồng thời cũng liếc nhìn xem cậu chủ Thẩm phản ứng như thế nào.
Quả nhiên, lúc này, mặt mũi cậu chủ Thẩm khó coi như vừa giẫm phải shit.
Lúc cậu chủ Thẩm muốn Triệu Linh đeo chuỗi ngọc trai, Triệu Linh còn hơi do dự, mà bây giờ lại chủ động để anh chàng này đeo giúp?
Hơn nữa còn tháo chuỗi ngọc trai của cậu chủ Thẩm xuống!
Nếu danh tính của đối phương lớn hơn cậu chủ Thẩm và món quà tặng Triệu Linh giá trị hơn, thì anh ta có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng đằng này, món quà tặng Triệu Linh không chút giá trị gì.
Thứ anh ta tặng Triệu Linh là một chuỗi ngọc trai cao cấp trị giá mười tám triệu đồng, anh ta phải trả một cái giá rất đắt để có được nó.
“Các người biết anh chàng này?
Cậu chủ Thẩm mắt tái mét hỏi những người xung quanh.