“Ra tay đi.” Gia chủ nhà họ Trần hét ra ba chữ.
Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão cùng gật đầu, sau đó lập tức lao thẳng về phía Thạch Hàn và Bạch Hổ.
Thạch Hàn và Bạch Hổ đều vô cùng căng thẳng, mặc dù họ đối phó với Hư Đan Cảnh thì dễ như trở bàn tay, thế nhưng đối phó với đối thủ thuộc Thực Đan Cảnh thì đối với họ thực sự là một thử thách lớn!
Xét cho cùng thì trong giới tu luyện, những trận chiến xuyên cấp gần như là không thể xảy ra, bởi vì mỗi lần thăng cấp đều sẽ có khoảng cách chênh lệch rất lớn.
“Bạch Hổ, Thạch Hàn, hai trưởng lão này đều là người của Thực Đan Cảnh, sợ là phải giao cho hai cậu xử lý rồi. Tiếp sau đây mới là thời khắc khó khăn thực sự, mới là cuộc đại chiến thực sự.” Lâm Thiên nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Yên tâm đi anh Thiên, bọn em sẽ cố gắng hết sức, sẽ dốc toàn bộ sức lực.”
Thạch Hàn và Bạch Hổ đều gật đầu lia lịa.
Sức mạnh của Thạch Hàn thì vừa nãy đã được chứng kiến rồi, anh ta có lẽ sẽ không đánh lại được Thực Đan Cảnh, nhưng với kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, không dám nói là có thể thắng được, nhưng ít nhất cầm cự trong một khoảng thời gian thì không có vấn đề gì.
Còn về Bạch Hổ, thể chất của anh ta vốn dĩ đã rất đặc biệt, sức mạnh của anh ta, cũng mạnh ngang ngửa các tu sĩ cùng cảnh giới.
Hơn nữa sau khi Lâm Thiên từ hẻm núi trở về đã cho Bạch Hổ hai viên đan dược. Sau khi anh ta uống vào, đương nhiên cơ thể sẽ mạnh hơn nhiều.
Vậy nên, nếu Bạch Hổ đánh nhau với đối thủ thuộc Thực Đan Cảnh, chắc có thể duy trì trong một khoảng thời gian nhất định.
“Anh Thiên, người em lo nhất là anh đó, bọn em chỉ là đấu với người hơn một cấp, còn anh đấu với gia chủ họ Trần kia, chênh lệch những hai cấp liền!” Bạch Hổ vô cùng lo lắng nói.
Thân là tu sĩ, bọn họ đều hiểu rõ, trận đấu xuyên hai cấp là cái khái niệm gì cơ chứ!
Trong mỗi một cấp bậc đều vô cùng khác biệt về sức mạnh.
Việc xuyên một cấp đối chiến đều là chuyện không thể tưởng tượng được, còn về xuyên hai cấp, đó tuyệt đối là điều viển vông. Thậm chí trong giới tu tiên ở Hoa Quốc, đây còn là chuyện nghe cũng chưa từng nghe đến.
Thông thường thì một người thuộc Kim Đan Cảnh có thể giết chết một người Hư Đan Cảnh chỉ trong một giây mà không tốn chút sức lực nào, cũng có thể dễ dàng giết chết một người thuộc Thực Đan Cảnh.
“Phải đấy anh Thiên, dù sao thì anh cũng là Hư Đan Cảnh, đánh nhau với tên gia chủ họ Trần đó, e là...” Thạch Hàn có vẻ vô cùng lo lắng.
Anh ta không thể tưởng tượng, Lâm Thiên phải làm sao mới có thể chống lại được một tên thuộc Kim Đan Cảnh.
Hơn nữa, mục đích mà hôm nay bọn họ tới là để cứu người.
Nếu muốn cứu được người thành công, không những phải chống đỡ được Kim Đan Cường giả, mà còn phải đánh thắng ông ta mới được...
“Tôi cũng chưa từng đấu với Kim Đan cường giả bao giờ, chỉ có thể coi như là thử sức vậy.” Lâm Thiên nói.
Trong lòng Lâm Thiên cũng hơi rén, thế nhưng vì để cứu người yêu, anh không còn đường lùi nữa rồi, cho dù có phải đối mặt với Kim Đan cường giả, anh cũng phải mạnh mẽ đương đầu với khó khăn.
Lúc này, hai vị trưởng lão của gia tộc nhà họ Trần đã xông lên phía trước.
“Anh Thiên, bọn em ra tay trước đây.”
Thạch Hàn và Bạch Hổ nói xong thì lập tức xông lên, đánh nhau với hai vị trưởng lão kia.
“Bụp bụp bụp!”
Những âm thanh va chạm mở ra một cuộc đại chiến thực sự.
Hai người họ mặc dù lợi hại, thế nhưng dù sao họ cũng là chiến dấu xuyên cấp, vậy nên đánh cũng hơi mất sức, thế nhưng cầm cự một thời gian thì cũng không có vấn đề gì!
“Đm! Tại sao hai cái tên này cũng lợi hại vậy!”
Hai vị trưởng lão sau khi gia chiến thì đều không nhịn được mà thốt lên câu chửi thề.
Hai bọn họ vốn cho rằng đối phó với hai tên ở Hư Đan Cảnh như Thạch Hàn và Bạch Hổ có lẽ sẽ rất đơn giản.
Thật không ngờ kết quả là bọn họ đánh cũng mệt vãi cứt, mặc dù họ cũng có chiếm chút ưu thế, nhưng ưu thế chỉ là cỏn con. Trong thời gian ngắn, căn bản không đủ để phân thắng bại.
Thành viên gia tộc họ Trần đứng xem xung quanh cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Hai cái tên này khỏe phết nhỉ, hai vị trưởng lão ra tau vậy mà cũng không làm khó được bọn họ.”
“Phải đấy.bọn họ rõ ràng là thuộc Hư Đan Cảnh, vậy mà lại có thể đánh nhau với Thực Đan Cảnh bất phân thắng bại, thật sự không hiểu nổi luôn.”