Gia tộc họ Trần.
Phạm Minh Tú đang bị nhốt ở trong một căn phòng nhỏ.
“Lâm Thiên, anh đừng bao giờ tới đây!” Vẻ mặt Phạm Minh Tú lo lắng.
Phạm Minh Tú biết rằng gia tộc họ Trần cố ý lợi dụng cô để thu hút Lâm Thiên tới đây, sau đó sẽ giết chết Lâm Thiên.
Hai tên đàn em của gia tộc họ Trần đang ở đây để canh chừng Phạm Minh Tú.
“Mẹ kiếp, ả đàn bà này nhìn thật xinh đẹp, quả là rất ưu tú, tam đệ, chi bằng chúng ta cùng nhau làm việc với ả ta đi?” Một tên đàn ông xấu xí nói.
“Được đấy, đệ đã nghĩ ra ý tưởng này từ lâu rồi.” Gã đàn ông đứng bên cạnh cũng nhếch miệng cười.
Sau đó, hai tên xấu xí đó nhìn sang Phạm Minh Tú, trong con mắt chúng hiện rõ lên sự tham lam háo sắc.
“Em gái, hôm nay hai anh đây sẽ khiến cho em thật vui vẻ.” Hai tên đó vừa nở một nụ cười dâm dê vừa đi về phía Phạm Minh Tú.
“Các người…. Cứu tôi với!”
Phạm Minh Tú hét lớn.
Những lời hai tên đó vừa nói lúc nãy, Phạm Minh Tú đều nghe thấy hết.
“Em gái, cho dù em có gọi khản cả cổ thì cũng không có tác dụng gì đâu.” Hai tên đó vừa nói, vừa cởi áo khoác ngoài ra.
“Rầm!”
Cửa phòng đột nhiên bị một lực lớn làm cho mở tung ra, gia chủ họ Trần đi vào phòng.
“Gia chủ!”
Hai tên đó sau khi nhìn thấy gia chủ họ Trần, liền vội vàng hành lễ với ông ta.
“Các ngươi định làm gì thế?” Gia chủ họ Trần vẻ mặt nghiêm nghị.
“Chúng tôi…. Chúng tôi….” Hai tên lắp ba lắp bắp, nói không ra lời.
“Đùng đùng!”
Gia chủ họ Trần lập tức cho hai tên đó mỗi người một cái tát vào mặt.
“Các ngươi muốn làm cái gì chẳng lẽ ta không đoán được ra hay sao? Các ngươi nhớ điều này cho ta, là một tu sĩ, thì cần phải có sự kiêu ngạo của một tu sĩ, mặc dù thủ đoạn chúng ta đang làm có chút đê tiện, nhưng cũng cần phải có giới hạn!” Gia chủ họ Trần lạnh lùng nói.
Là một tu sĩ, đặc biệt là một kẻ mạnh, đều phải có tính kiêu ngạo, ngay cả gia chủ họ Trần cũng không ngoại lệ.
“Đúng vậy đúng vậy đúng vậy!” Hai tên đó chỉ có thể gật đầu liên tiếp.
Ngay đúng lúc này thì một đàn em trong gia tộc hấp tấp chạy vào.
“Gia chủ, Lâm Thiên đến rồi, bây giờ đang ở trước cổng của gia tộc, bảy vị hộ pháp gia tộc đều đang ở cổng đối đầu với bọn chúng.” Tên đàn em vội vàng nói.
“Đến rồi sao? Tốt lắm!”
Gia chủ họ Trần nở một nụ cười nham hiểm.
Gia tộc họ Trần được xây dựng ở trên một ngọn núi, quy mô của toàn bộ gia tộc họ Trần rất lớn, diện tích ít nhất cũng bằng một cái thị trấn thông thường, bên trong có đến gần hai nghìn người ở, đều là những người máu mủ họ hàng và liên quan đến gia tộc họ Trần.
Ở Sơn Môn.
Lâm Thiên, Thạch Hàn, Bạch Hổ và những người ở trong núi đều đứng ở đây.
Bảy vị hộ pháp của gia tộc họ Trần, và hơn một trăm người đệ tử của gia tộc, đều đứng trước mặt ba người Lâm Thiên, đứng đó để đối đầu, ngăn cản không cho Lâm Thiên vào.
Gia tộc họ Trần vốn dĩ có tám vị hộ pháp. Nhưng trong số bọn họ, có một người chính là Trần Thất Thuyết, lần trước trong khi tiêu diệt gia tộc họ Phạm, hắn đã bị Lâm Thiên giết chết, vậy nên chỉ còn lại bảy người.
Cách Sơn Môn khoảng một nghìn mét có một ngọn núi, có một ông già tóc bạc và một người con gái mặc áo trắng đang đứng ở đó.
Hai người bọn họ đang ở đó nghe ngóng tin tức, nghe ngóng động tĩnh ở Sơn Môn của gia tộc họ Trần.
Hai người bọn họ chính là người của gia tộc Công Tôn.
Gia tộc Công Tôn là một gia tộc ẩn thế ở vùng Hoa Bắc, có mối thâm thù với gia tộc họ Trần, vì vậy bọn họ đã bí mật phái người đến đây để nghe trộm tin tức về gia tộc họ Trần, nắm bắt từng nhất cử nhất động của bọn họ.
Tại sao gia chủ họ Trần không dám xuống núi đi giết Lâm Thiên? Chính là vì ông ta sợ rằng khi ông ta rời khỏi gia tộc, gia tộc họ Trần sẽ bị gia tộc Công Tôn đánh lén.
Lão già đó chính là một cao thủ của Thực Đan Cảnh, là một vị trưởng lão của gia tộc Công Tôn.
Người con gái trẻ tuổi đó là người đã đạt đến Hư Đan Cảnh, vẫn còn trẻ như vậy mà đã đạt đến Hư Đan Cảnh, trong giới tu luyện của Hoa Quốc, chắc chắn được xem như là một giáo chủ.