"Chị Ngọc Hiền, không ổn rồi, cái tên Thổ hào thần bí của Tô Bảo Nhi đột nhiên xuất hiện và tặng cho Tô Bảo Nhi một trăm bốn mươi tỷ, hiện tại giá trị vinh quang của Tô Bảo Nhi đã lên tới hơn năm nghìn tỷ rồi, vượt qua chị, tạm thời đứng thứ nhất trong danh sách tổng thể!”, giọng điệu của trợ lý vô cùng lo lắng.
"Cái gì!"
Vũ Ngọc Hiền đang mỉm cười, nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Một trăm bốn mươi tỷ? Người này phải có rất nhiều tiền, cho nên mới tùy tiện bỏ ra nhiều như vậy, thưởng cho người phát trực tiếp?”, Vũ Ngọc Hiền nghiến răng nghiến lợi.
Một người điên cuồng phóng ra một trăm bốn mươi tỷ, ở trên app Bigo live. Có thể nói rằng, chưa từng có người nào khiến cho Vũ Ngọc Hiền ghen tị như vậy.
Hơn nữa, ba lăm tỷ trước đây của Tô Bảo Nhi, cũng là do Lâm Thiên gửi. Cộng thêm với lần này tổng thành hơn năm nghìn tỷ.
"Chị Ngọc Hiền, chúng ta phải làm sao bây giờ? Cô ta đã vượt qua giá trị vinh quang của chúng ta, muốn đuổi kịp cô ta cũng cần phải có hơn một nghìn tỷ, e rằng còn phải bỏ ra rất nhiều tiền”, trợ lý nôn nóng nói.
Trợ lý lo lắng nói tiếp: “Hơn nữa, tên Thổ hào này rất hào phóng, nếu chúng ta tiếp tục tranh đấu, thì e rằng người đó cũng sẽ tiếp tục đấu đến cùng…”
“Chết tiệt! Tô Bảo Nhi có tài năng gì, dựa vào cái gì mà cô ta lại có một Thổ hào lớn như vậy ủng hộ!”
Vũ Ngọc Hiền tức giận giậm chân, cô ta mất nhiều thời gian như vậy mới có được tổng cộng một trăm bốn mươi tỷ quà tặng, kết quả là sự xuất hiện của một Thổ hào đã thay đổi hoàn toàn cục diện.
“Chị Ngọc Hiền, hay là chúng ta thông qua ứng dụng app Bigo live nhắn tin riêng cho cái tên Thổ hào có nick là Cha mày Lục công tử kia đi, thử xem người đó có thể không nhúng tay vào nữa được không”, người trợ lý đề nghị.
"Đúng! Ý kiến hay”, Vũ Ngọc Hiền gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra ngay lập tức.
...
Ở một nơi khác.
Thành phố Bảo Thanh.
Lâm Thiên trực tiếp ra lệnh cho trực thăng bay đến trường đại học Bảo Thanh.
"Ôi, trực thăng!"
Các sinh viên trên sân trường nhìn thấy một chiếc trực thăng bay trên đầu.
"Mẹ kiếp, máy bay trực thăng đang hạ cánh, người này là ai mà đến trường học bằng máy bay trực thăng?"
"Quá ghê gớm!”
...
Các sinh viên trên sân trường đều bàn tán xôn xao.
Trực thăng đáp xuống sân trường, ba người Lâm Thiên lần lượt xuống trực thăng.
Khi mọi người nhìn thấy Lâm Thiên, thì đột nhiên hiểu ra.
"Hóa ra là đám người cậu chủ Lâm Thiên, cậu chủ Lâm Thiên đúng là kinh khủng, vậy mà lại ngồi máy bay trực thăng đến trường học!”
...
Sau khi ba người Lâm Thiên xuống máy bay, họ trực tiếp đến ký túc xá.
Ngay khi Lâm Thiên vừa bước vào ký túc xá, liền nhận được một tin nhắn riêng.
“Vũ Ngọc Hiền lại dám gửi tin nhắn riêng cho tôi?”, Lâm Thiên vừa liếc nhìn liền nhận ra người gửi tin nhắn đến là Vũ Ngọc Hiền.
"Cái gì? Vũ Ngọc Hiền thật sự gửi tin nhắn riêng cho anh Thiên? Nội dung như thế nào?”
Mập mạp và Thái Minh tò mò hỏi.
Lâm Thiên mở tin nhắn riêng.
Vũ Ngọc Hiền: “Xin chào, tôi là Vũ Ngọc Hiền, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
“Chết tiệt, Vũ Ngọc Hiền tìm đến anh Thiên rồi, chắc chắn là cô ta đã bị dọa cho khiếp sợ rồi”, Mập mạp kích động nói.
Lâm Thiên lập tức trả lời: "Cô muốn nói chuyện gì?”
Khương Tiểu Soái: "Chỉ cần anh không gửi quà cho Tô Bảo Nhi nữa, anh có yêu cầu gì thì nói thẳng”.
Lâm Thiên mỉm cười, sau đó tiếp tục gõ tin nhắn: "Tôi đã suy nghĩ rồi, tôi có tiền, quả thực là tôi không thiếu thứ gì cả, cũng không có yêu cầu gì, cho nên tôi vẫn sẽ giúp đỡ để Tô Bảo Nhi đứng đầu bảng”.
Khoảng một phút sau.
Vũ Ngọc Hiền: "Chỉ cần anh không tiếp tục gửi quà tặng cho Tô Bảo Nhi, tôi có thể gặp mặt riêng với anh ở bên ngoài, anh hiểu chứ”.
"Chết tiệt! Không ngờ Vũ Ngọc Hiền lại là người như vậy!"
"Đúng vậy, bình thường trong phòng trực tiếp đều tỏ ra vẻ ngây thơ, nhưng không ngờ sau lưng lại là loại người này, thật đáng sợ!”
Sau khi nhìn thấy tin nhắn của Vũ Ngọc Hiên, Mập mạp và Thiên Minh đều kinh ngạc.
Đương nhiên Mập mạp và Thiên Minh hiểu hàm ý trong ba chứ anh hiểu chứ của cô ta.
Lâm Thiên cũng lắc đầu mỉm cười, sau đó trả lời:
"Ha ha, quả nhiên là gái mại dâm, xin lỗi, tôi không có hứng thú với loại gái mại dâm!"