‘Trời ạ, 5200 tên lửa một lần, đây chính là hơn 360 triệu tiền thật đó, cả đời tôi cũng không kiếm được nhiều như vậy.’
‘Tiện tay là có thể vứt ra hơn 360 triệu để chơi đùa, tài sản không có vài tỷ thì cũng không dám đùa vậy nhỉ?’
‘5200 tên lửa, đây là đang quang minh chính đại bài tỏ với streamer à?’
‘Lần trước là 1520, lần này là 5200, cái này chắc chắn không phải là ngẫu nhiên, streamer cùng vị đại gia này có phải là cái bí mật không thể nói gì chứ.’
…
Trên sóng bình luận đều đang sôi nổi thảo luận.
Dưới 5200 tên lửa điên cuồng đập vào, độ nổi tiếng của phòng livestream đã đạt đến mấy trăm triệu.
Cha Của Cậu Lục: Tô Yên, cố lên, giải quán quân tôi lấy cho cô.
Lời này của Lâm Thiên vừa hiện lên, livestream lần thứ hai bùng nổ.
‘Móa, vị đại gia này thực sự muốn giúp Tô Yên tranh hạng nhất nha!’
‘Đừng có ngốc, anh ta có thể tranh hạng ba thì tôi còn tin chứ muốn giành hạng nhất ư, nằm mơ!’
‘Đúng đó. Hạng nhất Vũ Ngọc Hiền có rất nhiều đại gia ủng hộ, cũng không dễ bị đánh bại vậy đâu, tên Cha Của Cậu Lục này nghĩ chỉ bằng lực của mình anh ta là có thể đánh bại Vũ Ngọc Hiền á? Cũng quá điên rồ đó?’
…
Đối với câu ‘Giải quán quân, tôi lấy cho cô’ kia, đại đa số người xem livestream đều mang thái độ hoài nghi, bởi vì độ nổi tiếng của Vũ Ngọc Hiền thực sự rất rất cao!
Cha Của Cậu Lục: Các vị tin hay không thì chờ trận chung kết ba ngày sau sẽ biết.
Sau khi Lâm Thiên gửi những lời này xong thì lập tức rời khỏi app Bigo Live.
Chỉ là một cái Hội fans của Bigo Live, Lâm Thiên vẫn có lòng tin lấy được, Lâm Thiên không tin đập vài trăm tỷ vào mà còn không qua được Vũ Ngọc Hiền kia à?
Lâm Thiên vừa tìm hiểu một chút, trên cơ bản Hội fans tầm vài tỷ là có thể đoạt hạng nhất rồi.
Lâm Thiên cũng lười đi nhìn bảng xếp hạng, dù sao ba ngày nữa là đến ngày kết thúc rồi, chờ đến ngày cuối cùng đó, Lâm Thiên trực tiếp login đập tiền giúp Tô Yên on top một lần đi.
Đối với Lâm Thiên mà nói thì đó không phải việc khó gì.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Nanh Độc áp giải một người đàn ông trung niên mặc tây trang đi tới.
Người này đúng là Chủ tịch tập đoàn Thiên Nga, Ngô Chí Cương.
Trước đó, lúc Lâm Thiên nghèo túng đi đến bệnh viện thăm ông Ngô với ông ngoại thì đụng phải tên Ngô Chí Cương này, ông ta không chỉ buông lời nhục nhã ông ngoại và Lâm Thiên, mà còn ép ông ngoại cúi người xuống nói xin lỗi với ông ta.
Lúc đó, Lâm Thiên lập tức buông những lời tàn nhẫn với ông ta, nếu có một ngày anh có thể một lần nữa lấy lại quyền lực thì sẽ khiến ông ta phải trả giá đắt cho những gì ông ta làm ngày hôm đó.
Hôm nay, Lâm Thiên thành công xoay người, mối hận này anh phải thanh toán hết.
“Cậu Thiên, xin tha mạng!”
Tên Ngô Chí Cương này vừa mới vào tới đã lập tức quỳ xuống cầu xin Lâm Thiên tha thứ.
Ngày hôm nay, Lâm Thiên có bao nhiêu khủng bố ở Kim Đô này, Ngô Chí Cương cực kỳ rõ ràng.
“Ngô Chí Cương, ông nên biết vì sao tôi muốn tìm ông?” Lâm Thiên nhìn ông ta, lạnh giọng nói.
“Tôi… Tôi biết, nhưng tôi đã biết lỗi rồi, cậu Thiên Thiên xin hãy tha cho tôi đi.” Ngô Chí Cương run run nói.
Lúc đầu, Ngô Chí Cương dám nhục nhã Lâm Thiên và ông ngoại anh như vậy vì lúc đó ông ta cho rằng Lâm Thiên và Chí Thành một trăm phần trăm không còn khả năng xoay người, cho nên ông ta mới dám làm như vậy.
Lâm Thiên cười lạnh: “Ồ, ép buộc ông ngoại tôi cúi đầu trước ông, lẽ nào ông nói một câu ông sai rồi là xong chuyện hử?”
“Cậu Thiên, cậu… Cậu muốn thế nào?” Ngô Chí Cương thận trọng nhìn Lâm Thiên.
“Cho ông hai lựa chọn.”
“Một, để lại mạng đền bù.”
“Hai, giao công ty ra, sau đó cút đi tỉnh Tây Xuyên, ông tự chọn đi.”
Lâm Thiên đưa ra hai sự lựa chọn.
“Cậu Thiên, có… Có lựa chọn thứ ba không?” Ngô Chí Cương nói.
“Ông cảm thấy sao?” Lâm Thiên tựa cười mà không phải cười nhìn ông ta.
“Tôi… Tôi chọn số hai.” Ngô Chí Cương khẽ cắn môi đưa ra quyết định.
Ông ta biết bằng vào quyền thế của Lâm Thiên ở Kim Đô hiện tại thì ông ta không có tư cách ra điều kiện.
Lúc này Lâm Thiên gọi điện thoại cho Lưu Thân, để cho anh ta lên lầu mang Ngô Chí Cương đi làm thủ tục, đưa tập đoàn Thiên Nga sát nhập vào trong tập đoàn Vân Thiên.
Sau khi Lưu Thân mang Ngô Chí Cương đi.
Bên trong phòng làm việc.
“Nanh Độc, chuyện tìm kiếm Thạch Hàn có tiến triển gì không?” Lâm Thiên mở miệng hỏi.
“Vẫn không có, nhưng tôi đang tăng mạnh độ tìm kiếm.” Nanh Độc nói.
Lâm Thiên nhắm mắt lại gật đầu, trên mặt có chút khổ sở.
…
Ba giờ chiều, ở một chợ bán buôn hoa quả ở Kim Đô.
Lâm Thiên xuất hiện ở chỗ này.
Trước đó, Lâm Thiên đi ra khỏi vách núi là được một chiếc minibus đưa trở về Kim Đô.
Tài xế của chiến minibus kia không những không lấy tiền xe của Lâm Thiên mà còn đưa cho Lâm Thiên 350 ngàn đồng.
Lúc đó Lâm Thiên đã nói, sau nửa tháng sẽ tới chợ bán buôn hoa quả tìm anh ta, trả ân tình cho anh ta.
Tuy rằng đây chỉ là việc nhỏ nhưng Lâm Thiên sẽ không quên.
Ngày hôm nay Lâm Thiên đã xoay người, ân tình này cũng nên trả rồi.
“Là chiếc minibus kia!”
Lâm Thiên vừa đặt chân đến chợ hoa quả đã lập tức nhìn thấy chiếc xe đã từng chở mình kia.
Lâm Thiên đã nhìn đúng là biển số xe đó.
“Không ngờ vừa tới đã gặp được rồi.” Lâm Thiên nở nụ cười.
Lâm Thiên biết tài xế xe minibus chở anh là người buôn bán hoa quả ở một huyện nhỏ, không phải lúc nào cũng đến Kim Đô lấy hoa quả, vốn Lâm Thiên còn nghĩ tỷ lệ gặp được anh ta không lớn, không ngờ mình lại may đến thế, vậy mà gặp được anh ta.
Sau khi Lâm Thiên đến gần minibus thì phát hiện một đám người vây quanh xe, Lâm Thiên chen vào nhìn thấy tài xe minibus đang bị mấy người mặc cảnh phục vây quanh.
Người xung quanh đều đứng chỉ trỏ.
“Bác gái ơi, ở đây xảy ra chuyện gì thế?” Lâm Thiên hỏi một bác gái đứng cạnh đó.
“Cậu tài xế minibus này ở chỗ này lấy hoa quả, vì minibus không có giấy thông hành vào chợ cho nên mấy người quản lý chợ này muốn giữ xe, tài xế không cho bọn họ giữ nên ồn áo vây quanh.” Bác gái trung niên nói.
“Hóa ra là vậy.” Lâm Thiên gật đầu.
“Ôi, làn da cậu tài xế minibus đen xạm như vậy, vừa nhìn chính là người dân lao động cực khổ, những người này thật quá không có tình người.” Bác gái trung niên cảm thán.
Lúc này, một chiếc xe tải lái tới, mấy người mặc cảnh phục chào hỏi, chuẩn bị kéo minibus đi.
Tài xế minibus thấy vậy vội vã xông lên chặn trước xe của anh ta.
“Các anh, cầu xin các anh tha cho tôi lần này đi, nếu tôi không có cái minibus này thì đường sinh sống của tôi sẽ bị mất, xin các anh cho tôi một con đường sống, tôi còn có con nhỏ và bố mẹ già phải nuôi nữa.” Tài xế minibus đau khổ cầu xin.
“Đường sống của mày liên quan quái gì đến bọn tao, mày làm trái thì chúng tao phải giữ xe! Huống hồ cái minibus rách này của mày vốn là không đủ giấy tờ, hiểu không?” Một tên béo mặc cảnh phục hung hãn nói.
“Mấy người… Nếu mấy người giữ xe cùa tôi, tôi liều mạng với mấy người!” Tài xế minibus cắn răng nói.
“Bốp!”
Tên béo mặc cảnh phục kia đột nhiên tát một cái về phía tài xế minibus đối diện.
Đồng thời gã ta còn lớn giọng chỉ vào tài xế minibus:
“Còn dám liều mạng? Mày rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt à, nếu như còn cản trở bọn tao thì tự gánh lấy hậu quả đi!”
Lâm Thiên thấy vậy vội đi ra đỡ tài xế minibus đi đánh ngã dậy.
Trên mặt của anh ta rõ ràng có dấu tay màu đỏ.
“Cảm ơn cậu.” Tài xế minibus nói lời cảm ơn với việc Lâm Thiên nâng anh ta dậy.
“Ông anh, có nhận ra tôi không?” Lâm Thiên nói.
Sau khi tài xê minibus nhìn kỹ lại lập tức vội nói:
“Cậu là người trẻ tuổi lần trước đi nhờ tôi đó à? Cậu sửa lại tóc với râu làm tôi chút nữa không nhận ra!”
“Không sai, đúng là tôi.” Lâm Thiên mỉm cười gật đầu.
Dừng một chút, Lâm Thiên nói tiếp: “Anh không việc gì chứ?”
“Ôi, những người này khinh người quá đáng, xe của người khác có thể vào được, tôi không đóng tiền ra vào thì giữ xe của tôi, tôi nói đóng tiền bù mà bọn họ cũng không đồng ý, cứng rắn muốn tôi nộp phạt 17 triệu, không nộp phạt thì cho xe kéo đi.” Tài xế minibus uất ức nói.
17 triệu đối với tài xế minibus mà nói là rất rất nhiều tiền, anh ta mua chiếc minibus cũ này cũng chỉ có 17 triệu.
Tài xế minibus bụm mặt, tức giận nói: “Nếu không phải vì còn con nhỏ, vợ và mẹ già phải nuôi, tôi thật muốn liều mạng với bọn họ.”
Lâm Thiên biết tài xế minibus là điển hình của lớp người thành thật ở tầng chót xã hội.
Có thể ép anh ta đến mức muốn liều mạng thì chiếc minibus này thật sự có ý nghĩa lớn với anh ta.
Đương nhiên dù tài xế minibus muốn liều mạng thì anh ta cũng không dám làm. Vì anh ta làm người đến tuổi này rồi, trên có già dưới có trẻ, trên vai gánh trách nhiệm nặng nề.
Anh ta không có quyền khiến cho tính mạng của bản thân xảy ra bất cứ sai lầm này.
Dù sao, sống cũng không dễ dàng gì.
Lâm Thiên nhìn anh ta, trong lòng có chút khó chịu.
Lâm Thiên biết tài xế minibus là người tốt, từ việc anh ta đồng ý đưa Lâm Thiên đi miễn phí đồng thời còn cho Lâm Thiên 350 ngàn cũng đủ nhìn ra.
“Không sao, tôi giúp anh giải quyết.” Lâm Thiên vỗ vai anh ta.
“Đừng, những người này không dễ chọc!”
Tài xế minibus kéo tay Lâm Thiên lại.
Hiển nhiên là tài xế minibus không muốn Lâm Thiên bị dính vào.
“Không sao đâu, tôi có thể giải quyết, anh yên tâm.” Lâm Thiên mỉm cười nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên xoay người nhìn về mấy tên quản lý chợ, lại nhìn gã béo mặc cảnh phục.
“Này, mấy người dừng tay, đừng kéo xe đi.” Lâm Thiên khoát tay với bọn họ.
“Nhóc con, cậu muốn làm gì? Muốn xen vào việc của người khác à?” Tên béo mặc cảnh phục nhướn mày nhìn Lâm Thiên.