Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 33: Không Biết Trời Cao Đất Dày



“Chủ tịch của chúng ta thật tốt bụng!” “Đúng vậy! Nhìn thấy chủ tịch liền cảm thấy thân thiết! Đi theo chủ tịch như vậy, không sợ sẽ không có triển vọng!”

Hai nhân viên bảo vệ hào hứng nói.

Sau khi vào công ty, Lâm Thiên trực tiếp đi tới quầy lễ tân. “Chào buổi sáng, chủ tịch” Cô gái ngồi ở quầy lễ tân sốt sắng chào hỏi Lâm Thiên. “Lưu Thân có ở công ty không?” Lâm Thiên hỏi quầy lễ tân. “Chủ tịch, tổng giám đốc Lưu đã đi thị sát công trường, nhưng anh ấy sẽ về sớm.” Cô gái lễ tân mỉm cười trả lời. “Vậy thì tôi sẽ đợi anh ấy ở đây!” Lâm Thiên nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên đi tới khu nghỉ ngơi bên cạnh, tìm một chỗ ngồi xuống, rút điện thoại ra giết thời gian. Sau khoảng vài phút, một người đàn ông đeo kính gọng vàng cũng đến khu vực nghỉ ngơi và ngồi xuống trước mặt Lâm Thiên. “Người anh em, cậu cũng tới đây phỏng vấn ở tập đoàn Tỉnh Xuyên à?" Người đàn ông đeo kính vàng hỏi, nhìn Lâm Thiên từ trên xuống dưới. “Ừ, có vấn đề gì không?” Lâm Thiên cười hỏi.

Nhìn dáng vẻ của người đàn ông đeo kính vàng, Lâm Thiên đoán có lẽ anh ta tới phỏng vấn. “Không có chuyện gì, chỉ là tôi không ngờ bây giờ tập đoàn Tỉnh Xuyên cũng tuyển được những người như cậu?”

Người đàn ông đeo kính vàng cười nói.

Mặc dù người đàn ông đeo kính vàng có nụ cười trên môi, nhưng lời nói của anh ta có vẻ hơi mỉa mai.

Lâm Thiên không tức giận. Anh hỏi với một nụ cười: “Tôi thì làm sao? Tại sao Tỉnh Xuyên không tuyển những người như tôi?” “Này người anh em, có vẻ như nhận thức của cậu về bản thân là không đủ rồi, cậu ăn mặc giản dị như thế này đến phỏng vấn là đến làm trò cười hay sao? Ngoài ra, tôi nhìn bộ dạng của cậu như thế này, có vẻ học lực của cậu rất thấp đúng không?” Người đàn ông đeo kính vàng cười nói. “Học lực cũng ổn, tốt nghiệp cấp ba." Lâm Thiên nhẹ giọng nói.

Lâm Thiên bây giờ mới học đại học nửa chừng, về trình độ học vấn thì quả thật anh đã tốt nghiệp cấp ba và hiện đang học đại học. “Cấp ba sao? Haizz! Một người chỉ có bằng cấp ba như cậu mà còn có mặt mũi đến tập đoàn Tỉnh Xuyên phỏng vấn sao? Tôi thật sự không biết ai cho cậu dũng khí này” Người đàn ông đeo kính vàng không nhịn được cười.

Ngừng một chút, người đàn ông đeo kính vàng tiếp tục nói: “Người anh em à, có phải cậu đến phỏng vấn nhân viên bảo vệ không? Nếu là như vậy thì cũng chấp nhận được. Người có học lực như cậu chỉ xứng phỏng vấn nhân viên bảo vệ ở tập đoàn Tỉnh Xuyên thôi”

Trong lời nói của người đàn ông đeo kính vàng tràn ngập sự xem thường Lâm Thiên. "Ha ha."

Lâm Thiên không nhịn được cười, anh đường đường là chủ tịch chi nhánh Bảo Thạch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, là ông chủ của công ty này. Thế mà nói anh không xứng đáng? Đây là trò cười sao?

Đương nhiên, Lâm Thiên không trực tiếp tiết lộ danh tính.

Lúc này, người đàn ông đeo kính vàng lấy ra một bản sao bằng tốt nghiệp của mình. “Cậu nhóc, để tôi cho cậu xem, thế nào là một người có học thức cao

Người đàn ông đeo kính vàng vừa nói vừa đặt bản sao trước mặt anh.

Lâm Thiên nhìn xuống bản sao, sau đó lắc đầu chế nhạo: “Anh tốt nghiệp thạc sĩ à? Nhưng với tư chất của anh, e rằng không bằng học sinh cấp ba!”

Nghe đến đây, người đàn ông đeo kính vàng bỗng không vui. “Cậu nhóc, tôi nghĩ cậu đang ghen tị với tôi! Cậu chỉ là một kẻ rác rưởi có học lực cấp ba, cậu còn không xứng nâng giày của tôi, cậu có hiểu không!” Người đàn ông đeo kính vàng tự hào nói.



Sau một lúc dừng lại, người đàn ông đeo kính vàng tiếp tục ngạo mạn: “Cậu nhóc, nếu cậu thông minh, bây giờ mau chóng nịnh nọt tôi đi. Nếu chúng ta có một cuộc phỏng vấn, cậu sẽ là nhân viên bảo vệ của công ty và tôi sẽ là nhân viên cốt cán của công ty. Đến lúc đó nói không chừng tôi có thể quan tâm đến người bảo vệ như cậu đó.”

Người đàn ông đeo kính vàng không biết rằng Lâm Thiên thực sự là chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên. Nếu anh ta biết, cho anh ta một trăm lá gan cũng không dám nói chuyện với Lâm Thiên như thế này. “Thật sao? Vậy thì phải nịnh nọt anh thế nào?” Lâm Thiên nở một nụ cười vui vẻ. “Đến nịnh nọt người khác mà cậu cũng không biết sao? Này, cậu đúng là bùn đất không thể cải tạo được mà. Cho cậu cơ hội để nịnh nọt người có học thức cao như tôi mà cậu còn không biết trân trọng. Người đàn ông đeo kính vàng lắc đầu thở dài. “Ha ha, tôi mà phải nịnh nọt anh sao? Tôi sợ anh không xứng” Lâm Thiên cười lạnh. “Tôi không xứng sao? Ha ha, cậu có biết bất tài và kiêu ngạo là như thế nào không? Giống như cậu, một thằng nhóc học thức kém và ăn mặc quê mùa, mà lại không muốn nịnh nọt người ở đẳng cấp cao hơn, vậy thì cả đời này cậu đã định phải làm bảo vệ rồi." Người đàn ông đeo kính vàng chế giễu.

Đúng lúc này, một bóng người từ bên ngoài công ty bước vào. Người này là Lưu Thân, tổng giám đốc vừa trở về từ cuộc kiểm tra hiện trường, Lưu Thân cũng được theo sau bởi một số giám đốc điều hành công ty và nhân viên công ty. “Oa, hình như là tổng giám đốc Lưu Thân!” Người đàn ông đeo kính vàng nhìn thoáng qua đã nhận ra Lưu Thân.

Sau khi Lưu Thân vào công ty, trước tiên anh trao đổi vài lời với cô gái ngồi ở quầy lễ tân. Sau đó đến thẳng đây. “Oa, tổng giám đốc Lưu Thần dường như đang đi về phía tôi?” Người đàn ông đeo kính vàng chú ý điều này.

Ngay sau đó, người đàn ông đeo kính vàng ngạc nhiên và lẩm bẩm một mình: “Phải không? Tổng giám đốc Lưu Thân vừa đến gặp tôi từ quầy lễ tân khi biết tin tôi đến phỏng vấn? Chà! Chắc là vậy!”

Chỉ có hai người, người đàn ông đeo kính vàng và Lâm

Thiên.

Trong mắt người đàn ông đeo kính vàng, Lâm Thiên là đứa rác rưởi đến phỏng vấn bảo vệ, chắc chắn tổng giám đốc không thể tới gặp Lâm Thiên.

Vậy thì, chỉ có thể đến gặp anh ta!

Người đàn ông với cặp kính vàng cảm thấy thích thú khi nghĩ đến điều này.

Lúc này, Lưu Thân mang theo một nhóm giám đốc công ty và nhân viên đến đây.

Tuy nhiên, người đàn ông đeo kính vàng phát hiện ra rằng tổng giám đốc Lưu Thân đã trực tiếp bước tới trước mặt Lâm Thiên.

Giây tiếp theo. “Chủ tịch Lâm!

Tổng giám đốc Lưu Thân trực tiếp chào Lâm Thiên. “Chào chủ tịch

Khoảng hơn chục giám đốc điều hành và nhân viên phía sau Lưu Thân đều đồng loạt cúi đầu trước Lâm Thiên. “Chủ... chủ tịch?”

Người đàn ông đeo kính vàng nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt ngưng lại.

Ngay sau đó, người đàn ông đeo kính vàng quay đầu lại nhìn Lâm Thiên.



Anh ta nuốt nước bọt. Sau đó, với một giọng nói run rẩy, anh ta không nhịn được mà hỏi Lâm Thiên: “Cậu sẽ không phải là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên chứ?” “Đúng vậy! Lâm Thiên nhẹ giọng đáp. Hå!

Sau khi nghe câu trả lời khẳng định, người đàn ông với cặp kính vàng ngồi phịch xuống ghế, và anh ta chết lặng. Người đàn ông đeo kính vàng nghĩ đến lời mình vừa nói với Lâm Thiên, trong lòng sinh ra một loại tuyệt vọng!

Trời ạ, anh ta vừa chế giễu chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên, anh ta vừa tỏ ra thượng đẳng với chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên! “Này, bây giờ anh cần tôi nịnh hót nữa không?” Lâm

Thiên nhìn người đàn ông đeo kính vàng cười.

Người đàn ông đeo kính vàng trước đây chế nhạo Lâm Thiên và giả vờ vượt trội như thế nào trước mặt Lâm Thiên, hiện tại Lâm Thiên hiện đã cho thấy thực tế là như thế nào.

Tất nhiên Lâm Thiên ghét người đàn ông đeo kính vàng này.

Giả bộ trước mặt Lâm Thiên, chuyện này đáng sao? “Tôi... tôi... Chủ tịch, vừa rồi tôi nói đùa. Cậu đừng để ý. Người đàn ông đeo kính vàng vội vàng giải thích.

Lâm Thiên chế nhạo nói tiếp: "Anh đường đường là thạc sĩ cơ mà, chẳng phải rất trâu bò hay sao? Sao bây giờ lại hạ thấp khí thế với một đứa có học lực cấp ba rác rưởi như tôi.” “Tôi... tôi..., Chủ tịch, tôi biết mình đã sai! Tôi thực sự biết mình đã sai rồi!”

Người đàn ông đeo kính vàng sợ hãi, trực tiếp quỳ trên mặt đất khi, anh ta khiếp sợ.

Bởi vì anh ta biết rằng anh ta đã xúc phạm Lâm Thiên bởi những gì anh ta nói trước đây, với tư cách là chủ tịch tập đoàn Tập đoàn Tỉnh Xuyên, nếu muốn xử lý anh ta, nó dễ dàng như là giấm chết một con kiến.

Lâm Thiên giọng điệu lạnh lùng, lớn giọng nói: “Bây giờ tôi chính thức thông báo cho anh với danh nghĩa là chủ tịch tập đoàn Tập đoàn Tỉnh Xuyên. Anh không xứng đáng làm việc ở đây, cút ngay! Ra khỏi tòa nhà tập đoàn Tỉnh Xuyên!”

Đối mặt với lời mắng mỏ của Lâm Thiên, người đàn ông đeo kính vàng sợ tới mức cả khuôn mặt biến thành màu gan lợn.

Làm sao anh ta dám ở lại nữa, nhanh chóng chạy ra khỏi cổng tòa nhà Tỉnh Xuyên. “Chủ tịch, chuyện này?”

Lưu Thân ở một bên ngẩn ra, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. “Chỉ là một tên hề mà thôi, đừng lo lắng, đi thôi, lên lầu đến phòng làm việc, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Lâm Thiên nói. “Vừa hay thưa chủ tịch, tôi còn có một việc rất quan trọng cần phải báo cáo gấp với cậu” Lưu Thân vẻ mặt nghiêm túc.

Từ khi Lâm Thiên gặp Lưu Thân, chưa từng thấy Lưu Thân nghiêm túc như vậy.

Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi? Lâm Thiên trong lòng có linh cảm mờ mịt. "Được rồi, chúng ta lên lầu nói chuyện”

Lâm Thiên nói chuyện với Lưu Thân rồi bước nhanh lên thang máy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv