“Muốn trách thì tự trách bản thân ông, lúc trước bày đủ trăm phương nghìn kế để đối nghịch với tôi. Đây là sự lựa chọn sai lầm nhất của ông.” Lâm Thiên lạnh giọng nói.
Vì Lê Hằng dám làm càn như vậy, Lâm Thiên tuyệt đối không thể bỏ qua cho ông ta.
Cứ thế, Lê Hằng vừa gào thét giận dữ vừa bị bảo vệ lôi ra khỏi văn phòng.
Lâm Thiên liên lạc với thư ký Tiểu Ngọc, yêu cầu cô thông báo đến toàn thể công ty chuyện Lê Hằng đã bị sa thải.
Đồng thời, những người làm dưới tay Lê Hằng, Lâm Thiên cũng quan tâm đến. Có người bị cách chức, có người thì trực tiếp sa thải.
Qua một trận rửa sạch về nhân sự, Lâm Thiên cơ bản đã bài trừ toàn bộ những kẻ dám đối đầu với mình.
Qua một trận thay đổi nhân sự này, cũng có nhiều chức vị cao bị bỏ trống, có thể sẽ là chỗ mới cho những người có năng lực.
Lâm Thiên chuẩn bị để đánh bại tập đoàn Phạm thị. Sau khi tiếp nhận chức vụ chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên, anh sẽ tiến hành một đợt thay đổi nhân sự nữa.
Mặt khác, Lâm Thiên cũng chuẩn bị điều chuyển Lưu Thân, Phạm Minh Tú đến tổng công ty.
Lưu Thân có năng lực rất tốt, hơn nữa Lâm Thiên cũng rất tin tưởng anh ta. Lúc trước ở Bảo Thạnh thị anh ta đã giúp được cho Lâm Thiên nhiều chuyện, hơn nữa, Lâm Thiên cũng đã hứa với anh ta về việc điều chuyển này.
Còn về Phạm Minh Tú, cô cũng là một người có năng lực làm kinh doanh xuất sắc. Hơn nữa, cô cũng là người phụ nữ của Lâm Thiên. Tất nhiên Lâm Thiên sẽ tin tưởng cô, điều chuyển cô đến tổng công ty cũng là một chuyện có lợi.
Hơn nữa, khi cô đến tổng công ty, Lâm Thiên và Phạm Minh Tú có thể ở cạnh nhau.
…
Với Lâm Thiên mà nói, tất cả mọi chuyện đang diễn biến theo chiều hướng tốt đẹp. Kế hoạch phát triển sự nghiệp của Lâm Thiên cũng đang được tiến hành thuận lợi.
Lúc này, di động của Lâm Thiên đột nhiên vang lên. Anh nhìn lên màn hình, nhận ra là ông ngoại đang gọi đến.
“Lâm Thiên, ông sẽ đến công ty ngay. Cháu có ở công ty không đấy? Ông có chuyện gấp muốn bàn bạc với cháu.” Giọng của Lê Chí Thành nghe có vẻ vội vã.
“Ông ngoại, cháu đang ở công ty.” Lâm Thiên trả lời.
“Được. Vậy cháu cứ ở văn phòng đợi ông.” Lê Chí Thành nói.
Lâm Thiên cũng không biết ông ngoại muốn tìm anh là có chuyện gì. Nhưng nghe giọng Lê Chí Thành vội vàng như vậy, anh cảm giác chuyện này cũng không thể là một chuyện nhỏ.
Hơn nữa, Lâm Thiên thấy mắt trái mình giật giật. Trong lòng anh thấy đây có thể là một điềm xấu, cảm giác như đã có chuyện gì đó không tốt đã xảy ra.
Lâm Thiên nghe theo lời ông ngoại, đi đến văn phòng của ông để chờ đợi ông ngoại đến.
Đứng cạnh tấm cửa kính trong suốt ở trong văn phòng, Lâm Thiên có thể nhìn đến một nửa phong cảnh của thành phố Kim Đô trong mắt.
“Nhiều mây đen quá. Đây có phải là dự báo sẽ có mưa rất to không?” Lâm Thiên nhìn lên bầu trời đầy những đám mây sậm màu vần vũ.
Bên ngoài còn có từng cơn cuồng phong đang thổi rất mạnh.
Dưới sự bao phủ của mây đen, bầu trời trông u ám lạ kỳ. Làm cho con người cũng cảm thấy một áp lực vô hình.
Đột nhiên, cánh cửa văn phòng bị đẩy mạnh, ông ngoại Lê Chí Thành của Lâm Thiên vội vàng bước vào trong văn phòng.
“Ông ngoại.” Lâm Thiên vội quay đầu nhìn về phía Lê Chí Thành.
“Lâm Thiên. Có… có chuyện lớn rồi. Nhà họ Triệu gặp nguy rồi.” Lê Chí Thành vừa thở hổn hển vừa nói, hiển nhiên đã đến đây rất vội vàng.
Lâm Thiên kinh ngạc, kêu lên: “Sao cơ? Nhà họ Triệu nguy rồi? Ông ngoại, không phải ông đang muốn nói đến tập đoàn Triệu Thị đó chứ?”
“Đúng là tập đoàn Triệu Thị, giờ tập đoàn triệu thị sắp đổi chủ rồi.” Lê Chí Thành nói.
“Vậy thì sao tập đoàn Triệu Thị lại gặp nguy được. Ông ngoại, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Lâm Thiên cũng vội vàng tiến tới để hỏi.
“Cha của Triệu Linh quá mê cờ bạc. Hôm trước ông ta ở sòng bạc bị rơi vào bẫy. Không những bị mất hết tiền, còn vay nợ sòng bạc đến tận hơn năm trăm tỉ tiền vay nặng lãi.” Ông ngoại nói.
Sau khi ngừng một lát, ông tiếp tục. “Sòng bạc liền bắt người, sau đó yêu cầu nhà họ Triệu chỉ trong một ngày phải mang cả vốn lẫn lãi đến trả. Ông chủ nhà họ Triệu không có khả năng làm việc đó, nên đành phải làm theo yêu cầu của đối phương, lấy tập đoàn Triệu Thị ra để gán nợ.”
“Ông chủ nhà họ Triệu mang cả tập đoàn đi để gán nợ ư?” Lâm Thiên kinh hãi nói.
“Đúng thế. Hơn nữa, theo ông được biết, chuyện này rất có thể có do nhà họ Phạm thao túng đằng sau. Hay nói cách khác, lần này chính là do nhà họ Phạm giăng bẫy tập đoàn Triệu Thị, làm cho tập đoàn Triệu Thị phải bị phá sản.” Ông ngoại nói.
“Chết tiệt. Không ngờ nhà họ Phạm sắp đi đời rồi mà cũng có thể làm ra được chuyện này.” Lâm Thiên bực bội đấm xuống mặt bàn, mặt cũng trở nên xanh mét.
Lâm Thiên hiểu rõ. Vì thỉnh cầu của anh lên nhà họ Triệu mới hợp tác với Tỉnh Xuyên, cùng nhau đối phó với nhà họ Phạm.
Hiện tại nhà họ Phạm trả thù nhà họ Triệu, khiến tập đoàn Triệu thị phá sản, trong lòng Lâm Thiên không khỏi cảm thấy áy náy.
Nếu không phải anh yêu cầu nhà họ Triệu hỗ trợ. Nếu nhà họ Triệu không đối đầu nhà họ Phạm, chuyện này sẽ không xảy ra.
“Ông ngoại. Ông chủ Triệu và Triệu Linh đang ở đâu rồi? Họ vẫn ổn chứ?’ Lâm Thiên vội vàng nói.
“Nhà họ Triệu thảm rồi. Những kẻ thù trước đây lẫn chủ nợ đều thay nhau tìm tới. Nhà cửa, xe cộ, thậm chí cả đồ đạc, trang sức đều bị lấy hết, không còn lại một thứ gì.”
“Bây giờ ông chủ Triệu và Triệu Linh người không một xu dính túi, ngay cả nơi ở cũng không có.” Ông ngoại nói.
Lâm Thiên nghe vậy liền càng thêm lo lắng.
“Ông ngoại, vậy bọn họ giờ đang ở đâu? Nếu họ đã gặp khó khăn như vậy, chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.” Lâm Thiên sốt sắng nói.
Bởi vì nguyên nhân sâu xa cũng từ anh, nên nếu nhà họ Triệu có chuyện, Lâm Thiên phải giúp bọn họ bằng mọi cách.
“Tất nhiên là vậy. Ông đã tìm cho họ một chỗ ở trước. Bây giờ ông và cháu đến chỗ đó, cũng bọn họ nói chuyện rồi bàn xem nên làm gì.” Ông ngoại nói.
“Vâng.” Lâm Thiên lễ phép gật đầu.
Sau đó, hai người lại vội vàng đi ra khỏi văn phòng.
Bên ngoài tòa nhà của tập đoàn, gió đang thổi rất mạnh. Thời tiết cũng u ám hơn thường lệ, có vẻ sắp có một trận mưa rất to.
Lâm Thiên và ông ngoại vừa bước ra ngoài đã thấy một người rất quen từ phía trước bước đến.
“Phạm Nhật Long.”
Hai đồng tử của Lâm Thiên co lại. Bởi vì người đang bước đến đúng là Phạm Nhật Long.
Bên người Phạm Nhật Long còn có một người đàn ông trung niên đang đi cùng.
Người đàn ông này trông không hề bình thường. Quan trọng nhất là khi Lâm Thiên nhìn vào ông ta, anh cảm giác được một sự bức bách trước nay chưa từng có.
Chỉ chốc lát, Phạm Nhật Long đã bước đến trước mặt Lâm Thiên.
“Phạm Nhật Long, mày tới đây làm gì? Ở bữa tiệc lần trước thua thảm mà vẫn chưa thấy đủ hả?” Lâm Thiên nheo mắt lại, trong ánh mắt cũng đầy vẻ lạnh lùng.
Nhà họ Phạm phá hoại nhà họ Triệu, Lâm Thiên nhìn thấy Phạm Nhật Long rất nhiên sẽ không kiềm chế được tức giận.
“Lâm Thiên, hôm nay tao đến đây là để làm nhục mày, còn cho mày xem một màn diễn nữa.” Phạm Nhật Long nói.
“Không phải chỉ là phá hoại nhà họ Triệu sao? Có cái gì đáng mà lên mặt. Nhà họ Phạm của mày cũng không trụ nổi được mấy ngày nữa đâu.” Lâm Thiên nheo mắt lại, lạnh nhạt nói.
“Ha ha, nếu mày nghĩ vậy thì sai bét rồi.” Phạm Nhật Long cười lớn.
“Hiện tại tao có việc, không rảnh tiếp loại như mày. Cút đi.” Lâm Thiên nhíu mày nói.
“Nếu tao không cút thì sao?” Phạm Nhật Long vẫn không tắt đi nụ cười.
“Nếu không, tao cũng chỉ có thể bảo Thạch Hàn ra tay, làm cho mày cút sang một bên.” Lâm Thiên lạnh lùng nói.
Lâm Thiên vừa nói xong, Thạch Hàn đã bước lên phía trước.
“Mày nghĩ rằng mày có Thạch Hàn thì có thể trở thành kẻ vô địch sao?” Phạm Nhật Long cười nói.
Sau đó, Phạm Nhật Long quay sang người đàn ông trung niên bên cạnh, nói:
“Chú Thuyết, phiền chú ra tay, đánh bại bọn này.”
“Cứ để tôi.” Người đàn ông trung niên gật đầu.
Sau đó, ông ta bước lên phía trước, nói lạnh nhạt với Thạch Hàn.
“Ra tay đi. Để ta cho loại phàm phụ tục tử, đầu trộm đuôi cướp các ngươi biết được đâu mới là cường giả đích thực.”
Thạch Hàn cười lạnh. “Ông cũng ngông cuồng đấy. Những người dám nói chuyện với tôi như vậy đều không có kết cục tốt đẹp gì đâu.”
“Tiếp chiêu đi.”
Thạch Hàn nói xong liền bắt đầu tung chưởng về phía người đàn ông trung niên.
“Quá kém.”
Ông ta liền lắc đầu.
Khi nắm tay của Thạch Hàn đến trước mặt ông ta, ông ta cũng bắt đầu ra tay, chỉ một chưởng liền đánh thẳng về phía nắm tay của Thạch Hàn.
“Bốp.”
Chiêu thức của hai người trong nháy mắt liền va chạm.
Sau đó, Thạch Hàn liên tục lùi về phía sau.
Sau khi lui năm bước, Thạch Hàn phải lấy chân trấn định thân mình, sau đó mới có thể đứng vững vàng được.
Trên mặt Thạch Hàn cũng trở nên tái nhợt.
“Mạnh quá. Không ngờ ông ta có nội lực.” Thạch Hàn cắn răng mà nói.
Thấy Thạch Hàn chỉ một chiêu đã rơi vào thế hạ phong, mặt Lâm Thiên liền biến sắc.
Từ lúc anh biết Thạch Hàn đến nay cũng chỉ thấy anh ta thua một lần. Đó là lần đối đầu với người sư phụ của Bạch Hổ.
Đây là lần thứ hai Lâm Thiên thấy Thạch Hàn thua một người.
Hơn nữa, người lần trước đánh bại Thạch Hàn cũng có nội lực.
Như vậy, người đàn ông trung niên này cũng là người tu luyện nội lực sao?
“Chỉ có chút tài mọn đó sao? Chỉ đủ bắt nạt mấy tên phàm phu tục tử thôi.” Người đàn ông trung niên lắc đầu, cười lạnh mà nói.
“Ông là ai?” Lâm Thiên cắn răng, hỏi.
“Ta là Trần Thất Thuyết, người của gia tộc họ Trần.” Người đàn ông hừ lạnh.
“Cái gì? Người nhà họ Trần sao?”
Ông ngoại nghe thấy người đàn ông nói tên mình liền kinh ngạc, mặt cũng biến sắc.