Phạm Nhật Long vô cùng khí thế, những chỗ đi qua, các ông lớn trong thương mại và chính trị ở xung quanh, đều phải cười đáp lại anh ta.
Dù sao thì với thân phận của ông nội Phạm Nhật Long, cộng thêm bản thân Phạm Nhật Long cũng rất lợi hại, đã từng là thành viên trong đội đặc nhiệm Giao Long, từng đạt giải nhất cuộc thi đấu võ của quân khu, bản lĩnh cực giỏi, cả người đầy vẻ vang, có danh hiệu là “Đệ nhất thiên tài” ở Kim Đô. Tương lai tiền đồ rất rộng mở.
Phạm Nhật Long đi thẳng tới phía Lâm Thiên, trong nháy mắt đã đến trước mặt Lâm Thiên.
Hai người mắt đối mắt, dường như một cuộc chiến thế kỷ sắp nổ ra, mọi người xung quanh đều có thể cảm nhận được mùi thuốc súng nồng nặc.
Nghe nói ban đầu Phạm Nhật Long đến thành phố Bảo Thạnh, đã kết thù với cháu ngoại Lâm Thiên của Lê Chí Thành, bây giờ xem ra, hình như đúng là có chuyện này.”
“Nhà họ Phạmvà nhà họ Liễu đã không hòa thuận, lại thêm việc hai người họ có thù với nhau, Phạm Nhật Long gặp mặt Lâm Thiên này, đầy mùi thuốc súng!”
“Tiếp theo, chỉ e là sắp có kịch hay rồi.”
…
Một vài ông chủ đứng vây xem ở xung quanh, đã bắt đầu bàn tán.
Một lúc lâu sau.
“Lâm Thiên, đã lâu không gặp!”
Phạm Nhật Long nở nụ cười giơ tay ra, muốn bắt tay với Lâm Thiên.
“Anh Thiên, để em!”
Lúc này Lang Hải tiến lên một bước, muốn thay mặt Lâm Thiên bắt tay với Phạm Nhật Long.
Dù sao thì tài võ của Phạm Nhật Long rất giỏi, lực tay cũng rất mạnh, nếu Lâm Thiên bắt tay với anh ta, nếu Phạm Nhật Long dùng sức, e là sẽ làm xấu mắt Lâm Thiên trước mặt mọi người.
Phạm Nhật Long cũng không bắt tay với Lang Hải, mà lại cười lạnh lùng nói: “Lâm Thiên, tôi chỉ muốn bắt tay với anh mà anh cũng không dám, còn muốn để bảo vệ thay mặt? Anh cũng quá nhát gan đấy? Nói ra ngoài chẳng phải là khiến người khác chê cười anh là đồ chuột nhắt?”
“Đúng vậy, ngay cả bắt tay mà Lâm Thiên còn không dám, anh cũng quá hèn rồi đấy.” Một giọng nói vang lên.
Ngay sau đó, Chu Tuấn bước ra từ trong đám người, rõ ràng là lời nói ban nãy, chính là do Chu Tuấn nói.
Hiển nhiên là Chu Tuấn tới xem Lâm Thiên bị chê cười.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên Lâm Thiên.
“Tài nghệ Phạm Nhật Long rất giỏi, Lâm Thiên này bắt tay với Phạm Nhật Long, chắc chắn sẽ chịu thiệt!”
“Nếu Lâm Thiên lựa chọn bắt tay, chắc chắn sẽ chịu thiệt, nếu lựa chọn để bảo vệ ra mặt, thì sẽ bị Phạm Nhật Long cười nhạo, trở thành trò cười, việc này vô cùng khó để lựa chọn.”
“Trước đây đã nghe nói, cháu ngoại Lâm Thiên của Lê Chí Thành, khá là có đầu óc, bây giờ đã đến lúc xem bản lĩnh thực sự của Lâm Thiên này rồi, xem anh ta xử lý như thế nào.”
…
Những người xem ở xung quanh, đều sôi nổi bàn tán.
Đám người Lê Chí Thành, Triệu Linh, đều không nén được mà tỏ vẻ lo lắng cho Lâm Thiên.
Dù sao thì xung quanh đều là những nhân vật nổi tiếng ở Kim Đô, nếu Lâm Thiên xử lý không ổn, sẽ không chỉ bị Phạm Nhật Long cười nhạo, mà còn phải nhận sự trách móc của mọi người.
Ở trong hội trường.
Lâm Thiên cười lạnh lùng: “Bắt tay mà thôi, sao tôi lại không dám? Lang Hải, em lùi xuống.”
“Anh Thiên!” Lang Hải tỏ vẻ lo lắng.
“Lâm Thiên, cẩn thận!” Ông ngoại lên tiếng nhắc nhở.
“Lâm Thiên, đừng!” Triệu Linh cũng tiến lên kéo cánh tay của Lâm Thiên.
Triệu Linh biết rõ, dựa vào lực tay của Phạm Nhật Long, còn có thể bóp gãy xương bàn tay của Lâm Thiên.
“Không sao.”
Lâm Thiên mỉm cười xua tay với ba người họ.
Ngay sau đó, Lâm Thiên quay người nhìn Phạm Nhật Long.
“Bắt tay mà thôi!”
Lâm Thiên vừa nói, vừa mỉm cười chìa tay ra, bắt tay với Phạm Nhật Long.
Lâm Thiên hiểu rõ, nếu bản thân lùi bước không dám, chắc chắn sẽ bị Phạm Nhật Long cười nhạo là chuột nhắt, cũng sẽ khiến cho các ông chủ xung quanh cười chê mình nhát gan.
“Phạm Nhật Long, đúng là đã lâu không gặp, nghe nói lần trước sau khi anh rời khỏi thành phố Bảo Thạnh, bị đội đặc nhiệm Giao Long đuổi, đã tham gia vào bộ đội hậu cần. Là thật không?” Lâm Thiên vừa bắt tay, vừa cười nói.
Phạm Nhật Long nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Lâm Thiên, anh vẫn ngông cuồng như vậy!”
Giọng nói Phạm Nhật Long lạnh như băng, khi anh ta nói chuyện, tay cũng trực tiếp dùng lực.
Tay của Lâm Thiên, bởi vì ứ máu mà trong chớp mắt đã trở nên đỏ bừng.
Một loại đau đớn ray rứt, xông thẳng vào trong lòng, đau đến mức Lâm Thiên muốn hét lên.
Lực tay của Lâm Thiên, thực sự hoàn toàn không thể so bì với Phạm Nhật Long.
Tuy nhiên Lâm Thiên gắng gượng cắn răng, hoàn toàn không phát ra bất cứ âm thanh đau đớn nào.
Lâm Thiên biết, một khi bản thân kêu đau, vậy thì sẽ khiến cho Phạm Nhật Long được như ý, cũng khiến cho bản thân ở trong buổi tiệc này, bị mất mặt!
Ánh mắt của Phạm Nhật Long cứng lại, toàn bộ sức lực anh ta dùng, đủ để khiến cho một người bình thường phải gào khóc, thế nhưng anh ta phát hiện ra, Lâm Thiên lại không lên tiếng chút nào.
“Anh lại có thể chịu đựng được? Hừ, tôi xem anh có thể chịu đựng bao lâu!”
Sắc mặt Phạm Nhật Long u ám tiếp tục dùng lực.
Xương cốt bàn tay của Lâm Thiên, dường như bị bóp kêu lên răng rắc.
Lâm Thiên đau đến mức cả người đều run rẩy, trên trán đổ mồ hôi lạnh, thậm chí sắc mặt còn trở nên trắng bệch.
Tuy nhiên, trên mặt Lâm Thiên vẫn cố gắng nặn ra nụ cười, cũng không lên tiếng.
Có đau hơn nữa, tuyệt đối không được thua về khí thế!
Có đau hơn nữa, tuyệt đối không được để mất danh dự đàn ông!
“Lâm Thiên…”
“Anh Thiên!”
Cảnh tượng này, ba người Lê Chí Thành, Triệu Linh và Lang Hải nhìn đến đau lòng.
Trong hội trường.
“Anh… Anh không đau sao? Anh chịu đựng giỏi như vậy?!” Giọng nói Phạm Nhật Long lạnh như băng, anh ta không ngờ Lâm Thiên có thể chịu đựng được.
“Muốn tấn công tôi, không dễ vậy đâu!” Trên mặt Lâm Thiên hiện ra nụ cười dữ tợn.
“Được. Vậy tôi sẽ bóp vỡ xương cốt của anh! Tôi xem anh còn có thể chịu đựng được không!” Phạm Nhật Long hung hăng nói.
“Diệp… Phạm Nhật Long, nếu anh bóp nát xương tay tôi, xem như là làm hại người ở buổi tiệc, buổi tiệc rượu tổ chức ở trong tỉnh, Phạm Nhật Long anh làm hại ngượi trong bữa tiệc, cũng sẽ phải nhận hậu quả!” Lâm Thiên cắn răng nói.
Lời nói này của Lâm Thiên, lập tức giống như hất một chậu nước lạnh lên người Phạm Nhật Long.
Lần trước anh ta đến thành phố Bảo Thạnh, vì bị kích động trong chốc lát, đã khiến cho anh ta mất thân phận của đội đặc chiến Giao Long, bị hạ cấp xuống đội hậu cần, đây chính là hậu quả của việc anh ta bị kích động.
Đây chính là cái giá phải trả cho sự kích động.
“Hừ!”
Phạm Nhật Long lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó buông tay ra, anh ta không muốn bởi vì bị kích động, mà phải trả giá lần nữa.
Có thể thấy, kế hoạch muốn bêu xấu Lâm Thiên của Phạm Nhật Long, lúc này đã đổ bể.
“Lâm Thiên, không sao chứ!”
“Anh Thiên!”
Lê Chí Thành và Lang Hải vội vàng đi tới giúp đỡ Lâm Thiên.
“Không sao, cũng không chết được, nam tử hán đại trượng phu, chút đau này có là gì!” Lâm Thiên gắng gượng nở nụ cười.
Triệu Linh cũng vội vàng tiến tới, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Thiên.
Chỉ thấy bàn tay của Lâm Thiên, đỏ bừng giống như móng heo, thậm chí ở dưới da còn có máu bầm.
“Lâm Thiên, chắc chắn là rất đau, anh là đồ ngốc! Đồ ngốc! Rõ ràng nah có thể không bắt tay anh ta, anh như vậy có đáng không?” Triệu Linh đỏ ửng mắt, dáng vẻ vô cùng đau lòng.
“Vì danh dự, đáng chứ!” Giọng nói của Lâm Thiên kiên định, không có chút hối hận nào.
Là một người đàn ông, đầu có thể rơi, máu có thể đổ, danh dự không thể mất!
Sau khi Triệu Linh nghe thấy câu nói này của Lâm Thiên, cô nhìn Lâm Thiên bằng ánh mắt phức tạp, cô phát hiện người đàn ông này, thực sự không tầm thường!
Lúc này, những ông chủ đứng xem ở xung quanh, cũng đã bắt đầu bàn luận sôi nổi.
“Thực sự không thể ngờ, Lâm Thiên này lại cố gắng chịu đựng được!”
“Nhìn tay anh ta, bị bóp thành như vậy rồi, kết quả là anh ta cố gắng không phát ra tiếng, còn có thể mỉm cười, không thể không khiến cho người khác phải khâm phục!”
“Nếu đổi thành một con nhà giàu bình thường, ban nãy chắc chắn sẽ hét lên đau đớn, người này đúng là không tầm thường, thảo nào Phạm Nhật Long còn từng chịu thua anh ta!”
Đừng nói đám con nhà giàu. Cho dù là chúng ta, e là cũng sẽ khó mà chịu đựng được, người này, là người có thể làm chuyện lớn!”
…
Các ông chủ ở hội trường, đa số đều là lần đầu tiên gặp Lâm Thiên. Thế nhưng trải qua chuyện ban nãy, khiến họ nhận ra Lâm Thiên không hề tầm thường.
Mọi người vừa kinh ngạc, cũng vô cùng xúc động.
Ở hội trường.
“Lâm Thiên, ban nãy chỉ là một ít thức ăn khai vị, anh yên tâm, hôm nay nếu chúng ta đã gặp nhau, tôi chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho anh đâu.” Phạm Nhật Long nheo mắt, giọng nói lạnh lùng!
Mặc dù kế hoạch làm Lâm Thiên nhục nhã ban nãy của anh ta đã thất bại, thế nhưng xem ra, anh ta còn có sự chuẩn bị khác.
Tiếp sau đó, Phạm Nhật Long xoay người nhìn mọi người.
“Các vị khách quý, hôm nay bố tôi có việc trì hoãn nên không đến được, vì vậy đã đặc biệt mời đến một người nổi tiếng, tới góp vui với mọi người.” Phạm Nhật Long nói lớn tiếng.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên chải tóc mượt mà, đầu tóc sáng bóng, từ trong đám người bước ra, đi tới bên cạnh Phạm Nhật Long.
“Tôi xin được giới thiệu với mọi người, người này là nhà ảo thuật nổi tiếng của Ma Cao, ngài Trần Hải Dương.” Phạm Nhật Long giới thiệu.
“Chào mọi người, tôi là Trần Hải Dương.” Trần Hải Dương nở nụ cười chào hỏi mọi người.
“Ông ấy chính là nhà ảo thuật Trần Hải Dương, trước kia khi tôi đi Ma Cao chơi, đã từng nghe nói đến ông ấy!”
“Tôi cũng từng nghe nói đến ông ấy, không ngờ hôm nay lại có thể gặp tại đây!”
…
Các ông chủ ở xung quanh, sau khi nghe thấy tên Trần Hải Dương, rất nhiều người đều thì thầm với nhau bắt đầu bàn tán.