"Anh Lâm Thiên, anh có thích dòng sản phẩm đồng hồ Vacheron Constantin này không? Giá của nó là 700 triệu đồng."
"Còn có dòng đồng hồ của Patek Philippe này có giá là 750 triệu đồng, hay là dòng đồng hồ Rolex có giá là 800 triệu, đây là những chiếc đồng hồ nổi tiếng với thiết kế rất đẹp, sang trọng và rất được mọi người ưa chuộng."
Cô nhân viên tóc dài vừa nói, vừa cẩn thận lấy ra ba chiếc đồng hồ cho anh xem.
Lâm Thiên lắc đầu, cảm thấy không vừa ý.
"Thưa anh, anh đang cảm thấy những sản phẩm này đắt sao? Nếu như anh cảm thấy những chiếc này đắt, chúng tôi vẫn còn những sản phẩm có giá chỉ hơn 100 triệu. Anh có muốn xem qua không."
"Ý của tôi là, hơn 700 triệu là quá rẻ, cửa hàng còn loại nào đắt hơn không?"
Sau khi nghe vậy, cô nhân viên tóc dài của cửa hàng không khỏi kinh ngạc, thở dài, trong đầu cô nghĩ: “Hơn 700 triệu một chiếc đồng hồ vẫn cho là quá rẻ? Khẩu khí lớn như vậy, đây chắc là người có tiền lớn?”
“Anh Lâm Thiên, anh muốn một chiếc đồng hồ như thế nào ạ? Anh có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ lấy giúp anh.” Cô nhân viên tóc dài hỏi Lâm Thiên.
“Cô giúp tôi lấy cái đắt nhất ở cửa hàng này, tôi muốn xem thử.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
“Như vậy đi, tôi sẽ lấy cho anh xem bảo bối của cửa hàng, xin anh chờ tôi một chút.” Cô nhân tóc dài mỉm cười.
Ngay sau đó, cô nhân viên tóc dài của cửa hàng liền mang tới một chiếc đồng hồ đeo tay.
"Thưa anh, đây là chiếc đồng hồ dòng Omega Die Fei, giá trị của nó là 15 tỷ, được làm từ vàng trắng và kim cương, là báu vật cực quý của cửa hàng chúng tôi. Những viên kim cương trên chiếc đồng hồ này đều là kim cương cao cấp nhất được các nghệ nhân nổi tiếng tỉ mỉ chạm khắc. Đây cũng là dòng đồng hồ đắt nhất hiện nay." Cô nhân viên tóc dài giới thiệu.
Bởi vì đây là báu vật rất quý của cửa hàng, nên mấy nhân viên bán hàng của cửa hàng đều đưa mắt chú ý theo dõi.
Thậm chí có một vài khách hàng trong cửa hàng cũng chạy đến. Muốn xem vẻ đẹp và sự tinh tế của chiếc đồng hồ này.
“15 tỷ?” Lâm Thiên vừa nhìn đồng hồ, vừa lẩm nhẩm.
“Thưa anh, đây là dòng đồng hồ đắt nhất của cửa hàng chúng tôi, nếu anh nghĩ dòng sản phẩm này đắt thì ở cửa hàng chúng tôi vẫn còn có những chiếc đồng hồ giá khoảng 3-4 tỷ.” Cô nhân viên tóc dài vui vẻ tư vấn.
Xét cho cùng, với số tiền 15 tỷ cũng đủ để mua một chiếc xe thể thao cực tốt, cô nhân viên thấy Lâm Thiên ăn mặc đẹp, lại rất sang trọng, nhưng không phải người có thể tùy ý bỏ ra 15 tỷ để mua đồng hồ.
“Không cần, chỉ là 15 tỷ, tôi lấy nó, cô hãy giúp tôi quẹt thẻ.” Lâm thiên vừa nói vừa lấy ra một tấm thẻ.
“Thưa anh, anh… anh có chắc không?” Cô nhân viên tóc dài ngạc nhiên nhìn Lâm Thiên.
“Tôi chắc chắn, ngoài ra, khi quẹt thẻ, cô có thể giúp tôi kiểm tra lại, số dư còn lại trong thẻ của tôi là bao nhiêu.” Lâm Thiên nói.
“Vâng, thưa anh! Mời anh đi theo tôi.” Sau khi cô nhân viên xinh đẹp gật đầu, cô ta liền dẫn Lâm Thiên đến quầy thanh toán ở bên cạnh.
“Lê Minh này, trước tiên hãy giúp tôi kiểm tra số dư tài khoản trong thẻ ngân hàng của khách hàng này.” Cô nhân viên tóc dài đưa thẻ cho nhân viên thu ngân.
"Dạ."
Sau khi nhân viên thu ngân gật đầu đồng ý, cô ta cầm lấy thẻ, quẹt thẻ để kiểm tra số dư cho Lâm Thiên.
Tuy nhiên, khi cô ta nhìn thấy số dư của Lâm Thiên, cô ta kinh ngạc, choáng váng, mắt cô ta dường như mờ đi, dường như cô ta không thể nói ra được số dư.
"Lê Minh? Lê Minh? Sao cô lại ngây người ra như vậy? Số dư là bao nhiêu cô nói cho khách hàng biết đi chứ!" Cô nhân viên tóc dài vẻ mặt vô cùng nghi ngờ hỏi.
Ngay sau đó, cô nhân viên tóc dài đến trước màn hình máy tính kiểm tra số dư tài khoản đọc: "18967231123138 đồng, mười bốn chữ số! Gần 19 nghìn tỷ Việt Nam đồng, trời ơi!"
Sau khi cô nhân viên bán hàng tóc dài đọc số dư tài khoản của Lâm Thiên, cô ta không khỏi thốt lên sự kinh ngạc.
Cô nhân viên tóc dài khẳng định đây chắc chắn là số dư lớn nhất mà cô được tận mắt nhìn thấy, chỉ nhìn những con số này trên màn hình thôi cũng khiến tim cô đập nhanh hơn!
"Cái gì? 19 nghìn tỷ?"
Dù là nhân viên hay khách hàng trong cửa hàng, họ đều lắng nghe và bị sốc khi nghe những gì cô nhân viên tóc dài của cửa hàng thốt lên.
Trời ơi, đây là một con số lớn khủng khiếp. Nó khiến cả nhân viên và khách hàng đều bàn tán xôn xao.
Trong thẻ có 19 nghìn tỷ tiền mặt, tức là tài sản ít nhất cũng phải là vài ba chục nghìn tỷ. Đây là số tài khoản mà ai ai cũng ao ước.
"Đây là ai mà lại có khối tài sản lớn đến vậy!"
"Ừ, không biết đây là con của đại gia nào, có thể có 19 nghìn tỷ tiền trong thẻ, thật khiến người ta phải kinh ngạc!"
Cả nhân viên và khách hàng trong cửa hàng đều không thể không bàn tán điều này, khi có người có thể mua một chiếc đồng hồ 15 tỷ, và trong thẻ còn có một khối tài sản mà ai cũng mơ ước.
Khi họ quay lại nhìn Lâm Thiên, ánh mắt của họ đều có sự thay đổi, trong mắt họ hiện lên là sự kính nể đối với anh.
“Làm sao có thể là anh ta,… trông anh ta rất giống với người khách hàng lúc nãy vậy?” Cô nhân viên tóc ngắn đã từng tiếp đón Lâm Thiên trước đó, kinh ngạc nhìn Lâm Thiên.
“Không, không, chắc chắn mình nhận lầm người, không phải anh ta!” Cô nhân viên tóc ngắn nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.
"Anh Lâm Thiên, anh đã thanh toán thành công chiếc đồng hồ này. Đây là thẻ của anh, xin gửi lại."
Cô nhân viên tóc dài trả lại thẻ và biên lai cho Lâm Thiên bằng cả hai tay một cách cẩn thận, sau đó cảm ơn anh đã mua hàng. Đôi bàn tay trắng trẻo của cô ta có chút run lên.
Ngay sau đó, cô ta hỏi:
"Anh Lâm Thiên, chiếc đồng hồ này anh muốn đóng gói làm quà hay anh sẽ đeo?"
“Tôi sẽ đeo.” Lâm Thiên hờ hững đáp.
“Được rồi, anh Lâm Thiên, nếu anh không chê thì tôi sẽ giúp anh đeo nó.” Cô nhân viên tóc dài mỉm cười.
"Được thôi."
Lâm Thiên duỗi cánh tay trái ra trước mặt cô.
Cô nhân viên tóc dài cúi đầu cẩn thận đeo chiếc đồng hồ lên tay Lâm Thiên.
Sau khi đeo nó.
“Rất đẹp.” Lâm Thiên rất hài lòng gật đầu nói.
Mặc dù Lâm Thiên không hiểu về đồng hồ, nhưng chiếc đồng hồ này trông rất đẹp và tinh tế.
Ngay sau đó, Lâm Thiên ngẩng đầu mắt nhìn về phía cô nhân viên tóc ngắn bên cạnh.
“Cô, lại đây!” Lâm Thiên nhìn cô vẫy tay nói.
Cô nhân viên tóc ngắn ngoan ngoãn đi tới.
"Cô còn nhớ tôi không? Vừa rồi tôi đã đến cửa hàng này của các cô. Cô còn nhớ tôi không?" Lâm Thiên bình tĩnh nói.
“Thật sự… thật sự là anh!” Cô nhân viên tóc ngắn sợ tới mức sắc mặt biến đổi trầm trọng, nếu không phải là vì bản thân đang vịn vào quầy tính tiền thì cô đã ngất đi rồi.
Trời đất, sao người mà cô đã chế nhạo trước đây hóa ra lại là một người có số dư tài khoản đáng sợ như vậy. người có 19 nghìn tỷ sao lại là anh ta chứ.
"Tôi hy vọng sau này cô sẽ không đánh giá mọi người qua vẻ bề ngoài của họ. Cô hiểu chứ?"
Lâm Thiên nói xong, dưới ánh mắt ngưỡng mộ và kính nể của mọi người ở trong cửa hàng anh xoay người rời đi.
Đối với loại người này, Lâm Thiên không thừa hơi để nói chuyện vô nghĩa với cô ta.
...
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, cả người của Lâm Thiên như sáng bừng lên. Nhìn chiếc đồng hồ mới mua, bây giờ mới là hai giờ chiều. Vẫn còn ba tiếng nữa mới đến tan ca lúc năm giờ của công ty.
Lâm Thiên quyết định tùy ý lái xe đi dạo quanh thành phố một vòng, sau đó mới trở về công ty.
"Bùm!"
Một tiếng động đột ngột vang lên, tiếp theo là một chiếc Bugatti Veyron chạy qua bên trái xe Lâm Thiên.
"Đây là xe của Phạm Nhật Long!"
Lâm Thiên chỉ kịp nhìn thoáng qua đã nhận ra chiếc xe đó vì anh nhớ biển số xe, chiếc Bugatti Veyron này chính xác là của Phạm Nhật Long!
Khi Phạm Nhật Long bắt đầu đến đến thành phố Bảo Thạnh này, anh đã lái chiếc xe này, vậy nên Lâm Thiên nhớ rõ biển số xe.
"Phạm Nhật Long, tại sao lại có mặt ở đây?"
Lâm Thiên chăm chú nhìn chằm chằm phía sau chiếc Bugatti Veyron này.
Ngay sau đó chiếc Bugatti Veyron này đã biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Thiên.
Nhắc đến Phạm Nhật Long, nó giống như một rào cản trong lòng Lâm Vân.
Anh ta là cháu đích tôn của con trưởng nhà họ Phạm, cũng là người nối dõi của nhà họ Phạm, đã từng là thành viên của Đội đặc nhiệm Gia Long, là một trung tá trẻ đang ở độ tuổi 20 tràn đầy sức sống. Anh ta đã từng giành chức vô địch Giải đấu lớn cấp Quân khu trong cuộc đấu võ. Anh ta giống như là người do được đế phái xuống.
Tuy nhiên, anh ta cũng là kẻ thù cũ của Lâm Thiên.
Lần trước ở thành phố Bảo Thạnh, hắn đã bắt Lâm Thiên phải quỳ xuống, đến bây giờ Lâm Thiên đều nhớ như in tất cả mọi chuyện.
Trước khi Lâm Thiên lái xe về phía trước. Anh thầm thề rằng sẽ một ngày nào đó, nhất định có một ngày anh sẽ đem hắn ném xuống đất và giẫm nát hắn.
“Phạm Nhật Long, tôi tin rằng chúng ta sẽ mau chóng gặp lại nhau thôi.” Lâm Thiên lẩm bẩm với đôi mắt hơi nhíu lại.
...
Sau khi Lâm Thiên lái xe đi dạo xung quanh một vòng, anh liền quay trở lại công ty.
Năm giờ chiều, Lâm Thiên ngồi trên chiếc xe Bentley của ông ngoại, cùng ông ngoại ra ngoài.
Bên trong xe Bentley.
“Lâm Thiên, thời gian này ở Kim Đô cháu đã quen với cuộc sống ở đây chưa?” Ông ngoại hỏi thăm anh.
"Không tệ, thưa ông. Kim Đô quả thực là thành phố phát triển thịnh vượng hơn nhiều so với thành phố Bảo Thạnh. Không hổ danh là khu trung tâm kinh tế lớn nhất của khu vực phía Tây Nam." Lâm Thiên nói.
"Nghe nói gần đây cháu đang ở khách sạn. Như vậy không được hợp lý lắm. Ông đã cho người sắp xếp một biệt thự cho cháu ở. Đây là chìa khóa. Địa chỉ ở bờ Bắc Hồ, tựa núi nhìn sông, điều kiện cực kì tốt.
Ông ngoại vừa nói vừa lấy ra một chùm chìa khóa đưa cho Lâm Thiên.
“Cảm ơn ông ngoại.” Lâm Thiên cười nhận lấy chùm chìa khóa từ tay ông.
“Ngoài ra, ông còn chuẩn bị cho cháu một chiếc xe thể thao khác, những người trẻ tuổi như cháu, chắc chắn sẽ rất thích chiếc xe này.” Ông ngoại lại lấy ra một chùm chìa khóa, đưa cho Lâm Thiên.
Lâm Thiên cầm lấy chìa khóa ông đưa xem qua. Đây là logo của xe Porsche.
"Chiếc Porsche 918 này được sản xuất giới hạn 918 chiếc trên thế giới. Trong nước chỉ có tất cả là 10 chiếc. Lúc đầu ông mua để sưu tập nhưng giờ muốn mua chiếc xe này cũng khó mua nếu không có địa chỉ uy tín. Giá của chiếc xe trên thị trường đồ cũ trong nước cũng trên dưới 150 tỉ. ” Ông ngoại nói.
“Cảm ơn ông nội.” Lâm Thiên cười cảm ơn về những món quà của ông.
Lâm Thiên biết, một chiếc xe thể thao càng đắt tiền thì càng khó mua. Bởi vì chúng đều có giới hạn, chúng thường là vô giá, nhiều khi có tiền mà không mua được.
"Bây giờ, để ông nói cho cháu biết về người mà chúng ta sẽ gặp hôm nay. Ông ấy là Ngô Quốc Hùng. Ông ấy là bạn của ông, từng là trung tướng trong quân khu. Hiện tại ông ấy đã nghỉ hưu ở Kim Đô vì tuổi đã già. Tuy nhiên, tiếng tăm của ông ấy vẫn có ảnh hưởng lớn trong quân khu. Ông cùng một người bạn, trong những năm qua đều dựa vào sự giúp đỡ của ông ấy.” Ông ngoại nói.
“Ông ngoại, ông và ông Ngô này có quan hệ như thế nào ạ?” Lâm Thiên nghi ngờ hỏi.
Theo quan điểm của Lâm Thiên, vì ông Ngô này đã sẵn sàng vì ông ngoại nguyện làm chỗ tựa vững chắc cho ông ngoại thì quan hệ của hai người chắc chắn rất thân thiết.
Ông ngoại cười và nói: "Bà ngoại đã mất của cháu mang họ Ngô, cháu đã hiểu chưa?"
"Bà ngoại họ Ngô? Ông ngoại này, vậy người cùng nhà họ Ngô là quan hệ thông gia." Lâm Thiên đột nhiên hiểu ra.
Ông ngoại gật đầu: "Đúng vậy, ông là em rể của Ngô Quốc Hùng."
Ngừng một chút, ông ngoại tiếp tục nói:
"Theo kinh nghiệm của bản thân bao nhiêu năm qua, ông đã biết tầm quan trọng của việc kết thông gia , nếu không có thông gia, thì tập đoàn Tỉnh Xuyên chắc chắn sẽ không thể đạt được sự phát triển như ngày hôm nay. Vì vậy, ngay từ đầu ông đã không đồng ý việc kết hôn của bố mẹ cháu, ta hy vọng mẹ cháu có thể cùng con trai của tập đoàn nào đó kết hôn, nhưng ta cũng không thể ép buộc con gái mình."
Ngay sau đó, ông ngoại nhìn về phía Lâm Thiên và hỏi anh với một nụ cười:
"Lâm Thiên này, cháu có muốn để ông làm người mai mối không? Trong lòng ông đã tìm được người thích hợp cho cháu rồi."