Người đàn ông đeo kính râm cười gượng một tiếng: "Chúng tôi nào dám, chúng tôi tới đây là để xin lỗi ngài và thừa nhận sai lầm của mình, lúc trước hoàn toàn là hiểu lầm."
Người phụ nữ mặc đồ màu xanh lam cũng vội vàng nói: "Vị khách này, tôi biết sai rồi, ngài tha thứ cho chúng tôi đi."
Lâm Thiên vừa nâng tách trà lên uống, vừa nhẹ nhàng bâng quơ nói:
"Thật ngại quá, muốn xin lỗi tôi, hai con kiến như mấy người còn chưa đủ tư cách."
Sắc mặt của người đàn ông đeo kính râm và người phụ nữ mặc đồ màu xanh lam tái nhợt.
Lâm Thiên buông chén trà, sau đó quay đầu nhìn về phía quản lý, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
"Quản lý, sao trong cửa hàng mấy người lại có hai con chó vậy? Tôi thấy mà khó chịu trong lòng, giúp tôi đuổi hai con chó này ra ngoài đi, không thành vấn đề chứ?"
"Vâng vâng vâng!"
Quản lý vội vàng gật đầu.
Lâm Thiên mua xe không mặc cả, lại trả tiền hết trong một lần, cửa hàng 4S bán một chiếc Phaeton sẽ kiếm được nhiều tiền hơn so với việc bán chiếc Tiguan, đương nhiên trong lòng quản lý hiểu rõ cái gì nên lấy, cái gì nên bỏ.
Người đàn ông đeo kính râm và người phụ nữ mặc đồ màu xanh lam nghe được lời nói của Lâm Thiên, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nhưng bọn họ cũng không dám phản bác.
Ngay sau đó, quản lý bảo mấy nhân viên tiếp thị nam xung quanh đuổi người đàn ông đeo kính râm và người phụ nữ mặc đồ màu xanh lam ra ngoài.
...
Bởi vì Lâm Thiên là khách quý, cho nên cửa hàng 4S giúp Lâm Thiên làm việc với hiệu suất phi thường cao, chưa đến hai tiếng đồng hồ, tất cả thủ tục về xe đều đã được xử lý thỏa đáng cho Lâm Thiên.
Sau đó dưới sự cung kính tiễn đưa của Lệ Anh, quản lý và tất cả nhân viên công tác trong cửa hàng, Lâm Thiên lái chiếc xe Volkswagen Phaeton rời khỏi cửa hàng 4S.
...
Buổi chiều, năm giờ.
Dưới công ty Internet Vân Du, Lâm Thiên và Thạch Hàn ngồi ở bên trong xe Phaeton, chờ Chu Ân tan tầm.
Thật ra mua chiếc xe Volkswagen Phaeton này cũng tốt, vẻ ngoài đủ điệu thấp, tính năng cũng tốt, ít nhất dùng để đi theo dõi sẽ không dễ dàng bị phát hiện, nếu dùng siêu xe như xe thể thao đi theo dõi chỉ sợ sẽ dễ dàng bị người khác phát hiện.
"Anh Thiên, cô ta đi ra rồi!" Thạch Hàn vỗ bả vai của Lâm Thiên.
Lâm Thiên nhìn thấy Chu Ân bước ra khỏi cổng công ty, sau đó ngồi vào một chiếc xe Maserati.
"Thạch Hàn, đuổi kịp!"
Lâm Thiên ngồi ở ghế phó lái nói.
Thạch Hàn gật đầu, sau đó khởi động xe Phaeton, đi theo.
Thạch Hàn từng ở trong đội đặc nhiệm hải quân, bản lĩnh theo dõi và phản theo dõi đều rất lợi hại.
Nửa tiếng sau, xe Maserati của Chu Ân dừng lại ở bên ngoài một nhà ăn kiểu Tây, sau đó Chu Ân xuống xe, đi vào nhà ăn.
"Anh Thiên, mau nhìn!"
Thạch Hàn vỗ bả vai của Lâm Thiên.
Lâm Thiên vừa ra bên ngoài đã thấy một chiếc xe Porsche màu trắng.
"Đó là xe Porsche của Lê Văn Hải, sao tên đấy cũng đến đây?" Lâm Thiên có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Tên đó đến đây để làm gì? Không phải có cùng mục đích với chúng ta đấy chứ." Thạch Hàn nói.
"Mặc kệ tên đấy muốn làm gì, chúng ta cứ yên tĩnh xem diễn biến thôi." Lâm Thiên nói.
Lúc này, Lê Văn Hải đã xuống xe, đi vào trong cửa hàng.
Sau khi Lê Văn Hải vào nhà ăn kiểu Tây.
"Đi, chúng ta cũng đi vào." Lâm Thiên mở cửa xe.
Ngay sau đó, Lâm Thiên dẫn theo Thạch Hàn cùng đi vào nhà ăn kiểu Tây.
Trong cửa hàng kiểu Tây có tổng cộng hơn mười khách hàng.
Sau khi tiến vào nhà ăn kiểu Tây, dưới sự phục vụ của nhân viên, Lâm Thiên ngồi vào một chỗ tương đối bí mật, sau đó tùy tiện gọi hai món ăn.
Lê Văn Hải đang nhìn chằm chằm vào Chu Ân, cho nên không phát hiện Lâm Thiên cũng đi vào nhà ăn. Chu Ân lại đang cúi đầu xem thực đơn, cho nên cũng không phát hiện ra Lâm Thiên và Lê Văn Hải.
Ở chỗ bàn của Lê Văn Hải, anh ta đang lặng lẽ nhìn trộm Chu Ân.
"Chu Ân, dáng người của em thật đẹp quá đi, hôm nay anh đây sẽ chiếm được em, he he!" Lê Văn Hải lộ ra nụ cười xấu xa.
Anh ta tin rằng theo kế hoạch mà anh ta và Lê Hằng nghĩ ra, chắc chắn có thể bắt được trái tim của Chu Ân.
Đúng lúc này, cửa nhà ăn kiểu Tây bị đẩy ra, ba người đàn ông cao lớn tiến vào.
"Chào mừng ba quý khách, mời ba quý khách sang bàn bên này." Nhân viên phục vụ tiến lên nghênh đón.
Thời điểm ba người đàn ông đó đi ngang qua bàn ăn của Chu Ân, đột nhiên ngừng lại.
"Người đẹp, em ngồi một mình ở chỗ này trông thật cô đơn, mấy anh trai bọn anh ngồi cùng em được không?" Ba người đàn ông nhìn chằm chằm Chu Ân, trên mặt hiện lên nụ cười xấu xa.
"Ngại quá, mời mấy người đến chỗ khác ăn." Chu Ân mở miệng từ chối.
"Bọn anh cứ muốn ngồi ở đây đấy, he he!" Ba người đàn ông cười xấu xa.
"Ba quý khách, mong các ngài đừng làm phiền quý khách này, tôi sẽ đưa các ngài đến bàn khác." Nhân viên phục vụ mở miệng nói.
"Chỗ này không có việc của mày, cút ra chỗ khác!"
Một người đàn ông mặt rỗ trong đó trừng mắt lườm nhân viên phục vụ một cái, đồng thời còn lôi ra một con dao Switchblade từ trong túi.
Nhân viên phục vụ sợ tới mức mặt biến sắc, không dám nói thêm nữa.
Ngay sau đó, ba người đàn ông này cứ thế ngồi xuống cạnh Chu Ân.
"Người đẹp, bữa cơm ngày hôm nay bọn anh ăn cùng với em nha!"
Người đàn ông mặt rỗ kia vừa nói vừa nghịch ngợm tóc của Chu Ân, sau đó đưa tay khoác lên vai của Chu Ân.
Trên mặt của hai người đàn ông còn lại cũng nở nụ cười xấu xa.
"Bỏ cái tay bẩn thủ của anh ra khỏi vai tôi, nếu mấy người còn không đi, tôi sẽ lập tức gọi cảnh sát!"
Chu Ân kêu “A” nhẹ một tiếng, đồng thời hất bàn tay của người đàn ông mặt rỗ ra khỏi vai mình.
"Ui, người đẹp còn rất có cá tính đấy, em càng thế này anh đây càng thích. He he!" Người đàn ông mặt rỗ cười xấu xa nói.
Những khách hàng khác trong nhà ăn nhìn thấy một màn này, cũng không có ai dám đứng ra ngăn cản ba người đàn ông kia, bởi vì tất cả mọi người đều ôm ý nghĩ sống chết mặc bây, không ai muốn tự chuốc lấy phiền phức.
Chỗ bàn ăn của Lê Văn Hải.
"Đây là người mà chú Lê Hằng sắp xếp à? Nhưng... không phải chú Lê Hằng nói sẽ sắp xếp bốn người đến diễn kịch à? Sao bây giờ chỉ có mỗi ba người vậy?" Lê Văn Hải thì thào lẩm bẩm.
"Người không đến kia hẳn là tạm thời có việc phải nán lại, cho nên mới không đến đây được. Không sao, thiếu anh ta cũng không làm hỏng kế hoạch, kế tiếp sẽ là màn anh hùng cứu mỹ nhân của mình, thời điểm mình lên sân khấu đến rồi, he he!"
Lê Văn Hải cười, sau đó đứng dậy.
Bên kia.
"Hình như Chu Ân gặp phải chuyện phiền phức, đi, chúng ta đến đó giúp một tay."
Lâm Thiên vừa mới chuẩn bị đứng dậy đã nhìn thấy Lê Văn Hải đi đến chỗ Chu Ân trước.
"Hử? Lê Văn Hải mà cũng dám lên giúp á? Theo tôi biết thì tên Lê Văn Hải này sống an nhàn sung sướng, hơn nữa bình thường cũng hay đi chơi gái, hút thuốc và cờ bạc đến nghiện, thân thể hẳn phải hỏng từ lâu rồi chứ, vậy mà cũng dám nhúng tay vào chuyện này sao?" Lâm Thiên ngạc nhiên nói.
"Anh Thiên, giờ chúng ta nên làm gì?" Thạch Hàn hỏi.
"Nếu tên đấy đã muốn lên sân khấu, chúng ta chen vào cũng không tốt. Trước tiên chúng ta cứ bình tĩnh xem tình hình đi." Lâm Thiên vừa nói vừa ngồi xuống ghế.
Bên kia.
"Người đẹp, em đừng thẹn thùng như vậy, mấy anh trai đây đều là người lành nghề, đảm bảo sẽ mang lại cảm giác thoải mái cho em!" Người đàn ông mặt rỗ vừa nói vừa vươn tay muốn nắm lấy tay Chu Ân.
"Dừng tay!" Một tiếng quát lớn chợt vang lên.
Ba người đàn ông vừa quay đầu đã thấy Lê Văn Hải đến gần bọn họ.
"Lê Văn Hải? Sao anh lại ở đây?" Chu Ân có vẻ rất ngạc nhiên.
"Anh ở đây đương nhiên là để ăn tối. Xem ra chúng ta thật sự có duyên, không ngờ lại tình cờ gặp em cũng đến chỗ này ăn cơm." Lê Văn Hải nói.
Dừng một lát, Lê Văn Hải ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp tục nói:
"Chu Ân, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để em bị ba tên lưu manh đầu đường xó chợ này bắt nạt, hôm nay anh sẽ bảo vệ em!"
"Thằng nhóc này, con mẹ nó mày muốn xen vào việc của người khác đấy à? Tao khuyên mày tốt nhất nên cút đi đi!"
Ba người đàn ông cao lớn đứng dậy, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Lê Văn Hải, đồng thời xoa tay.
"Ba tên lưu manh mấy người, giữa thanh thiên bạch nhật cũng dám làm chuyện bẩn thỉu này, hôm nay tao sẽ vì dân trừ hại!"
Lê Văn Hải vừa nói vừa giơ lên nắm tay, đấm về phía người đàn ông mặt rỗ kia.
"Bốp!"
Sau khi cú đấm của Lê Văn Hải đánh lên người người đàn ông mặt rỗ, người đàn ông mặt rỗ lại không hề có chút sứt mẻ nào.
"Mày..."
Cái này không giống trong kịch bản. Dựa theo kịch bản, đáng lẽ phải là anh ta đấm ngã người đàn ông này, sau đó những người này giả vờ không đánh được anh ta, rồi bị anh ta hành hung mới đúng chứ?
Lê Văn Hải vội vàng nháy mắt với người đàn ông mặt rỗ, ý bảo người đàn ông mặt rỗ nhanh chóng giả vờ bị anh ta đánh ngã.
"Thằng nhóc, mày nháy mắt với tao làm cái quái gì? Con mẹ nó mày còn đánh tao, mày cho là ông đây không dám đánh mày à!"
Sau khi người đàn ông mặt rỗ nói xong, lập tức vung một đấm lên mặt của Lê Văn Hải.
"Bốp!"
Lê Văn Hải bị ăn một cú đấm đau điếng.
"Các anh em, đánh!"
Ba người đàn ông lập tức nhào đến chỗ Lê Văn Hải, đánh anh ta tới tấp.
"A! Sao... Sao mấy người lại thật sự nhào lên đánh vậy chứ!"
Lê Văn Hải ôm đầu kêu đau.
Lê Văn Hải thật sự không nghĩ rằng mấy người này hoàn toàn không hành động giống trong kịch bản!
Dựa theo kịch bản, phải là anh ta đánh bại những người này, thể hiện sự mạnh mẽ can đảm của mình ở trước mặt Chu Ân, trình diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân với Chu Ân, sau đó chiếm được trái tim của Chu Ân mới đúng!
Kết quả là hiện tại anh ta bị người khác điên cuồng đánh ở trước mặt Chu Ân.
"Mấy người... Mấy người bị điên à? Mấy người hành động sai hết rồi!" Lê Văn Hải hét to.
"Còn dám mắng chúng tao bị điên? Muốn chết à!"
Ba người xuống này xuống tay quá nặng.
Một lúc sau ba người này mới ngừng tay.
Lê Văn Hải đã bị đánh thành đầu heo, trên mặt xanh một khối tím một khối, còn có chỗ bị tụ huyết. Anh ta đau đến mức nước mắt nước mũi đều chảy ra, cả người chật vật không chịu nổi.