Lê Văn Hải vừa thốt ra lời chất vấn kia, tất cả mọi người liền nhìn về phía Lâm Thiên.
Lâm Thiên cười lạnh:
"Tôi còn đang không biết vì sao tập đoàn Tỉnh Xuyên lại xuất hiện cái loại quản lý phẩm chất thấp kém như vậy, bây giờ cuối cùng cũng hiểu rõ, hóa ra là người do cậu Lê Văn Hải đây đề bạt à. Cậu để cho loại cặn bã như thế này làm quản lý công ty rõ ràng là muốn gieo rắc tai họa cho tập đoàn Tỉnh Xuyên rồi!”
Rất nhiều quản lý cấp cao ở đây nhìn thấy tình trạng trước mắt, trong lòng bọn họ không khỏi thầm than Lâm Thiên đối mặt với tình huống như vậy còn có thể bình tĩnh, sắp xếp mọi chuyện.
Lê Văn Hải vỗ bàn một cái, tức giận không thôi nói:"Mày... Mày nói láo! Đừng có mà ngậm máu phun người ở đây! Những chuyện lúc nãy mày nói chỉ xuất phát từ một phía, mày lấy gì để chứng minh mấy chuyện kia là thật hả? Nếu thế thì tao còn có thể nói mày là cố ý nói xấu quản lý Lỗ, muốn mượn việc này diệt trừ người bên tao, nhờ vào đó tới đối phó tao cũng được!"
"Đúng vậy, chuyện này cũng không có chứng cứ."
"Cũng đúng, nếu như không có chứng cứ, vậy mọi chuyện có thể đúng là do cậu chủ Lâm Thiên tự biên tự diễn."
Rất nhiều quản lý cấp cao có mặt ở đây cũng thi nhau gật đầu, bàn tán rôm rả.
Quản lý Lỗ cũng đứng lên, vẻ mặt oan uổng mà nói: "Cậu chủ Lâm Thiên à, mặc dù cậu là cháu ngoại quý giá của chủ tịch, cũng không thể tùy tiện đổ oan cho người khác như vậy đâu, mấy chuyện mà cậu nói lúc nãy vốn dĩ không hề có thật!"
Lời này của quản lý Lỗ vừa ra, mọi người lại càng bàn tán dữ dội hơn. Không ai có thể biết được cuối cùng là bên nào đang nói dối.
Lê Văn Hải nghênh mặt kiêu ngạo, cậu ta tự nhận cú phản kích ban nãy của bản thân là cực kì hoàn hảo.
Lâm Thiên cười cười, sau đó bình tĩnh nói: "Cậu chủ Văn Hải, không phải mồm ai to hơn là người đó có lý đâu, cậu hét to gào lớn ở phòng họp như thế, thật sự là không có chút văn hóa nào. Mặt khác, nếu cậu muốn chứng cứ, vừa lúc trong xe tôi có lắp camera hành trình đó, hơn thế nữa, nếu muốn xem cảnh chủ quản Lỗ chặn đường gây khó dễ tôi ở đại sảnh lầu một công ty trước đó, mọi người chỉ việc lấy băng ghi hình ở phòng giám sát là được."
Lâm Thiên rất rõ ràng, càng ở trong thời điểm như thế này, bản thân càng phải giữ bình tĩnh, đầu óc tỉnh táo mới là cách tốt nhất.
Lúc này Lê Chí Thành nói: "Từ trước đến giờ, tập đoàn Tỉnh Xuyên của tôi luôn làm việc công bằng, nói chuyện phải có chứng cứ xác thực. Thư ký Trương, cậu đến phòng giám sát, đem băng ghi hình khu vực đại sảnh lầu một đến."
"Đã rõ!" Thư ký Trương gật đầu. Sau đó quay người đi ra ngoài.
Lâm Thiên cũng gọi điện thoại cho Thạch Hàn: "Thạch Hàn, cậu ở bên ngoài đúng không? Lấy video trong camera hành trình trên xe ra, sao chép một bản rồi mang nó đến đây cho tôi." Lâm Thiên nói.
"Đã rõ, anh Thiên." Thạch Hàn đáp trong điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiên cười cười nhìn Lê Văn Hải, nói: "Cậu chủ Văn Hải, chứng cứ và chân tướng mà cậu muốn, ngay lập tức có thể đưa ra rồi. Đến lúc đó, tôi muốn xem cậu chủ Văn Hải cậu còn có lời nào để nói nữa không? Cả quản lý Lỗ nữa, tôi chờ xem lát nữa ông sẽ giải thích như thế nào."
Sắc mặt Lê Văn Hải tái nhợt một chút, cậu ta không nghĩ tới, Lâm Thiên thật sự có chứng cứ trong tay. Nhưng chuyện đã tới nước này rồi, cậu ta chỉ có thể mạnh miệng nói: “Được thôi, tao đợi cái gọi là chứng cứ của mày đấy!"
Còn quản lý Lỗ thì sao? Ông ta ngồi trên ghế, sắc mặt cũng hết sức khó coi, trong lòng ông ta tất nhiên là sợ Lâm Thiên sẽ đưa ra chứng cứ.
Mấy phút sau, thư ký Trương từ phòng giám sát trở về, mang theo bản sao video trong camera giám sát đại sảnh lầu một mà Lâm Thiên nói.
"Thư ký Trương, chiếu video giám sát lên cho mọi người nhìn." Ông Lê bình tĩnh nói.
"Vâng!" Thư ký Trương gật đầu, sau đó bỏ cuộn video ghi hình vào máy tính, sau đó kết nối với máy chiếu được lắp đặt sẵn trong phòng họp. Video được phát ra.
Thông qua video này, mọi người có thể thấy rõ ràng, quản lý Lỗ chủ động xuất hiện trước mặt Lâm Thiên, cùng Lâm Thiên nói chuyện. Hơn nữa nhìn dáng vẻ chủ quản Lỗ cực kì vênh váo tự đắc.
Bởi vì camera chỉ có thể ghi lại hình ảnh, không thu được âm thanh, cho nên không thể nào nghe được Lâm Thiên cùng chủ quản Lỗ nói cái gì.
Sau khi video chiếu xong, Lê Văn Hải liền vội vàng đứng lên phản bác: "Video ghi hình này chỉ có thể chứng minh chủ quản Lỗ cùng cậu Lâm Thiên từng nói chuyện với nhau, căn bản không thể chứng minh những chuyện tên kia nói là thật!"
Những người ở đây gật đầu, nếu chỉ dựa vào đoạn video giám sát này thì thực sự không đủ để làm bằng chứng. Lúc này, Thạch Hàn mang chiếc USB có chứa đoạn video trích xuất từ camera hành trình trên xe đến. Anh bước vào phòng họp, rồi giao USB cho thư ký Trương.
Thư ký Trương lại cắm USB vào máy tính, tìm đoạn video rồi chiếu lên.
Video ghi lại cảnh sáng hôm nay Lâm Thiên đang lái xe trên đường, lúc này, một chiếc xe đột nhiên trờ tới, muốn cố vượt ngay trước đầu xe Lâm Thiên, sau đó va chạm với xe của Lâm Thiên. Một vài quản lý nhận ra chiếc Mercedes kia chính là xe của chủ quản Lỗ.
"Xe Mercedes đã muốn tạt đầu xe người ta, còn gây ra va chạm. Đây quả thực là lỗi của chủ xe Mercedes rồi." Mọi người dưới bục bàn tán xôn xao.
Ngay sau đó, trong video vang lên âm thanh Lâm Thiên mở cửa xe bước xuống. Bởi vì đây là camera hành trình, cho nên có thể nghe thấy âm thanh.
"Thư ký Trương, bật âm lượng lớn lên." Ông Lê nói.
Thư ký Trương lập tức chỉnh âm lượng đến mức cao nhất. Cứ như vậy, ai cũng có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa quản lý Lỗ và Lâm Thiên ở bên ngoài xe.
Mọi người có thể nghe thấy rõ ràng rằng chủ quản Lỗ nói muốn Lâm Thiên bồi thường 200 triệu, cả việc ông ta nhổ đờm xuống đất, muốn bắt Lâm Thiên ăn hết mới chấp nhận bỏ qua cho anh. Còn cả những lời ba hoa khoác lác rằng ông ta là quản lí cấp cao của tập đoàn Tỉnh Xuyên, đe dọa Lâm Thiên... Tất cả đều được camera hành trình gắn trên xe của Lâm Thiên ghi lại đầy đủ.
Vào giờ phút này, toàn bộ phòng họp bùng nổ.
"Cái tên quản lý Lỗ kia đúng là đồ cặn bã mà! Bản thân ông ta cố tình tạt đầu xe người khác không được, còn quay ra chửi mắng nạn nhân thì thôi đi, đã thế còn ỷ vào bản thân là quản lý của Tỉnh Xuyên, lấy tên công ty chúng ta ra nhục nhã người khác! Đây không phải là làm ô nhục thanh danh tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng ta hay sao?"
“Đúng vậy, loại người có đạo đức trơ trẽn như thế này, quả thực làm người ta cảm thấy ghê tởm!”
"Nói đúng lắm! Người này cũng khinh người quá đáng rồi!"
Rất nhiều quản lý đều vô cùng phẫn nộ đối với hành vi của chủ quản Lỗ. Lâm Thiên nhìn về phía Lê Văn Hải cùng chủ quản Lỗ, cười như không cười mà nói:
"Cậu chủ Văn Hải, quản lý Lỗ, hai người trước đó bảo tôi ngậm máu phun người, nói tôi bịa chuyện hãm hại các người đúng không. Bây giờ chứng cứ đã rành rành ra đó, mấy người còn lời nào để nói nữa không?"
"Chuyện này... Chuyện này..." Chủ quản Lỗ đã sợ tới mức không nói nên lời. Sắc mặt Lê Văn Hải cũng hết sức khó coi.
"Yên lặng!"
Lê Chí Thành khoát khoát tay, cả căn phòng trong nháy mắt an tĩnh lại. Lê Chí Thành trầm mặt, tức giận nói: "Quản lý Lỗ, cậu làm quản lý của Tỉnh Xuyên, chính là lấy cái tên Tỉnh Xuyên ra ngoài đe dọa người khác hay sao? Tập đoàn Tỉnh Xuyên của tôi có loại quản lí như cậu, quả thực là quá mất mặt! Loại sâu bọ như vậy chính là thứ làm hỏng cả một nồi canh!"
Lê Chí Thành vừa dứt lời, phẫn nộ cầm một cái ly lên ném về phía quản lý Lỗ.
Cả căn phòng phút chốc chìm trong im lặng, Lê Chí Thành nổi giận khiến tất cả mọi người đều thấp thỏm lo âu, cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ trong lúc này lỡ chọc giận Lê Chí Thành.
"Chủ... Chủ tịch!" Quản lý Lỗ đã sợ đến sắc mặt trắng bệch, không thể ngồi yên nổi nữa.
"Thư ký Trương, đuổi người này ra công ty ngay lập tức!" Lê Chí Thành trầm mặt nói.
"Đã rõ!" Sau đó, thư ký Trương nhanh chóng gọi bảo an đến, lôi chủ quản Lỗ ra khỏi phòng họp.
"Cậu chủ Văn Hải, cậu làm ơn nói với chủ tịch giúp tôi với!" Chủ quản Lỗ liên tục kêu to. Lê Văn Hải sắc mặt khó coi, nhưng lại không hề nói một lời nào.
Lần này là Lê Chí Thành tự mình ra lệnh, Lê Văn Hải tự nhiên không dám nhiều lời nửa chữ, huống chi bây giờ Lê Chí Thành còn đang nổi giận. Quản lý Lỗ liền bị lôi ra ngoài, lúc đi ngang qua chỗ Lâm Thiên, anh liền ngăn ông ta lại: “Quản lý Lỗ, cái này người ta gọi là ác giả ác báo đó." Lâm Thiên cười lạnh, nói.
Cơ mặt quản lý Lỗ giật mạnh. Hiện tại ông ta hối hận vô cùng, hối hận vì trước đó đã đắc tội Lâm Thiên, làm cho sự nghiệp của ông ta hết thảy đều sụp đổ.
Lâm Thiên lại nhìn về phía Lê Văn Hải, cười như không cười, nói: "Cậu chủ Văn Hải, nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đó cậu có nói, chủ quản Lỗ là do cậu đưa vào công ty, nói hắn là thân tín của cậu, đúng không nhỉ? Thật không nghĩ tới, cậu chủ Văn Hải cậu lại có thể tuyển chọn thứ sâu bọ này vào làm việc ở tập đoàn chúng ta cơ đấy. Cậu muốn hủy hoại danh tiếng của Tỉnh Xuyên hay sao mà lại làm vậy?"
Lâm Thiên vừa nói ra câu này, tất cả mọi người trong phòng họp đều đổ dồn ánh mắt về phía Lê Văn Hải. Sắc mặt cậu ta phút chốc thay đổi. Lâm Thiên cười tiếp tục nói: "Cậu chủ Văn Hải, cậu vậy mà lại coi loại cặn bã này làm thân tín cơ đấy. Là cậu không biết nhìn người, hay bản chất của cậu cũng y hệt với ông ta, nên mới ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thế? Cậu có thể vui lòng mà giải thích lý do cho chúng tôi không?"
Sau khi nói xong, Lâm Thiên liền khoanh tay, cười cười nhìn xem Lê Văn Hải sẽ trả lời như thế nào.
"Mày... Mày...”
Sắc mặt Lê Văn Hải mỗi lúc một khó coi, cậu ta biết Lâm Thiên đây là đang thừa nước đục thả câu, muốn đem mọi vấn đề đổ hết lên người cậu ta, nếu cậu ta không thể xử lý cho ổn thỏa, chắc chắn cậu ta sẽ bị ông ngoại phê bình nghiêm khắc!
Ngay sau đó, Lê Văn Hải lập tức đứng dậy, vọt đến trước mặt chủ quản Lỗ, vứt thẳng một bạt tai vào mặt hắn. Sau khi đánh xong, cậu ta vội vàng bày ra vẻ tức giận, chỉ vào mặt quản lý Lỗ quát lớn: "Quản lý Lỗ, tôi đã nhìn lầm ông rồi! Tôi cứ nghĩ rằng ông là một nhân tài, mới tiến cử ông, cho ông vào công ty làm việc, để ông đóng góp cho tập đoàn Tỉnh Xuyên, nhưng tôi không ngờ ông lại là loại người như thế, ông bị khai trừ khỏi công ty là đúng người đúng tội!"
Quản lý Lỗ biết, bây giờ ông ta đã trở thành một con tốt bị đem ra thế mạng, chỉ có thể chịu sự đánh mắng chửi rủa của người khác.
Lê Văn Hải lại liền vội vàng xoay người nhìn về phía Lê Chí Thành, làm như bị oan uổng mà nói: "Ông nội, chuyện cháu tiến cử chủ quản Lỗ vào công ty là thật, nhưng... nhưng cháu thực sự không biết ông ta lại là loại người thấp kém như vậy!"
Trán Lê Văn Hải ướt đẫm mồ hôi. Từ điểm này có thể thấy cậu ta hiện tại thật sự đang vô cùng nôn nóng.
"Cậu Hai, tôi nghĩ lời Văn Hải nói là thật, thằng bé thật sự không biết quản lý Lỗ là loại người như thế." Chủ quản tài vụ Lê Hằng đứng dậy, nói.
"Đúng vậy thưa cậu Hai, Văn Hải ắt hẳn là bị cái tên họ Lỗ này dụ dỗ nên mới phạm phải sai lầm như thế."
Một người có quan hệ với chi thứ nhà họ Lê, cũng đứng dậy ủng hộ Lê Văn Hải.