Đây là lần đầu tiên Lâm Thiên đến tổng bộ, đối với anh mà nói thì đây là một chuyện vô cùng đặc biệt.
Tổng bộ Tỉnh Xuyên nằm ở một khu nhà office phồn hoa, cao ốc Tỉnh Xuyên có thiết kế rất vô cùng độc đáo và cá tính, là kiến trúc tiêu biểu của cả khu.
Ở cửa chính, sau khi Lâm Thiên xác minh thân phận xong, bảo vệ liền trực tiếp để Lâm Thiên tiến vào. Chắc hẳn là ông ngoại đã phân phó trước với bảo vệ ở cổng.
Sau khi tiến vào tòa nhà, Lâm Thiên đi thẳng đến chỗ thang máy, chuẩn bị trực tiếp lên tới tầng cao nhất.
"Cậu kia! Cậu đứng lại đó cho tôi!" Một thanh âm từ phía sau lưng truyền đến.
Lâm Thiên quay đầu nhìn lại. Lại là cái người chủ xe Mercedes trước đó.
"Thằng nhóc, thật không nghĩ tới, cậu vậy mà lại là người của tổng bộ Tỉnh Xuyên thật. Nói như thế thì, cậu coi như đụng tới nòng súng của tôi rồi. Cậu làm ở phòng nào đấy, nếu không thì đến chỗ tôi đi, tôi sẽ ‘Giáo dục’ cậu cho thật tốt." Chủ xe Mercedes vừa cười vừa nói.
"Tôi sợ nói ra sẽ hù chết ông đó." Lâm Thiên cười lạnh nói.
"Cái gì? Hù chết tôi á? Ha ha!" Chủ xe Mercedes cười lên ha hả. Động tĩnh bên này cũng làm cho rất nhiều nhân viên trong đại sảnh chú ý.
"Người kia là ai vậy? Chưa từng thấy, là người mới tới sao? Cậu ta có vẻ như chọc phải quản lý Lỗ rồi."
"Vừa đến đã đụng phải quản lý Lỗ. Chỉ sợ người này ở công ty sau này sẽ không thể nào sung sướng nổi đâu."
"Đúng vậy, với tính cách của quản lý Lỗ, người nào chọc phải là người đó xui xẻo."
Các công nhân viên trong đại sảnh, đều nhìn Lâm Thiên với ánh mắt thương hại.
Chủ xe Mercedes, chính là quản lý Lỗ mà mọi người nhắc đến.
"Cậu nhóc này. Cậu không dám nói ra, đơn giản chính là vì cậu sợ tìm phiền toái, bị tôi làm khó dễ. Chẳng qua cậu yên tâm, cứ cho là cậu không nói đi, thì chút nữa tôi sẽ đến bộ phận nhân sự tra một chút là ra." Quản lý Lỗ vừa cười vừa nói.
Ngay sau đó, quản lý Lỗ lời nói xoay chuyển: "Nếu như cậu bây giờ biết sợ thì tranh thủ thời gian dập đầu xin lỗi tôi để bày tỏ lòng thành kính một chút. Có khi tôi còn có thể giảm nhẹ tội cho cậu đó."
Lâm Thiên cười cười, sau đó nói: "Vậy thì tôi cũng nói cho ông biết, nếu như bây giờ ông tranh thủ thời gian dập đầu xin lỗi tôi, có lẽ tôi cũng có thể giảm tội cho ông."
"Mày......" Chủ quản Lỗ biến sắc.
"Thằng nhãi con, lá gan mày cũng to lắm, được thôi, cứ chờ đi! Xem tao sẽ xử lý mày như thế nào!" Quản lý Lỗ hung hãn nói.
Sau khi nói xong, quản lý Lỗ mặt đầy tức giận, trực tiếp quay người rời đi. Lâm Thiên cười lạnh lắc đầu, sau đó cũng quay người hướng thang máy đi đến.
Nếu như Lâm Thiên thật chỉ là một nhân viên mới vừa nhậm chức hôm nay, có lẽ đây thực sự sẽ là một cái phiền toái lớn dành cho anh, chỉ tiếc thân phận thật sự của Lâm Thiên cũng không chỉ đơn giản là một nhân viên mới như vậy.
Ngồi thang máy, Lâm Thiên một đường lên đến tầng cao nhất của cao ốc Tỉnh Xuyên, đi đến bên ngoài cửa phòng chủ tịch của ông ngoại. Ngoài cửa có hai vệ sĩ cùng một nam thư ký. Vị thư kí nam này Lâm Thiên có quen, thường gọi là thư ký Trương. Nhiều lần ông ngoại đến thành phố Bảo Thạnh, đều là mang theo anh ta, đủ để thấy sự tín nhiệm của ông ngoại dành cho vị thư ký này.
"Cậu chủ Lâm, cậu đã tới rồi!" Thư ký Trương nhìn thấy Lâm Thiên, vội vàng mang theo vẻ mặt tươi cười, tiến lên nghênh đón Lâm Thiên.
"Thư ký Trương, đã lâu không gặp." Lâm Thiên cũng mỉm cười đáp lễ.
"Cậu chủ Lâm, chủ tịch Lê đang chờ trong phòng, để tôi đưa cậu vào." Thư ký Trương khẽ cười nói.
Ngay sau đó, Thư ký Trương cùng Lâm Thiên tiến vào văn phòng của ông ngoại Lê Chí Thành.
"Thiên, cháu tới rồi!" Lê Chí Thành đang phê duyệt văn kiện, nhìn thấy Lâm Thiên liền vội vàng cười đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Thiên.
Ngay sau đó, Lê Chí Thành nhìn về phía thư ký Trương, nói: "Thư ký Trương, đi thông báo tất cả quản lý cấp cao trong tập đoàn đến phòng hội nghị để họp."
"Vâng ạ, tôi sẽ đi ngay!" Thư ký Trương đáp lời, sau đó quay người rời khỏi văn phòng.
"Ông ngoại, gần đây thân thể ông có khỏe không?" Lâm Thiên cười cười.
"Từ lúc qua bảy mươi tuổi đến giờ, cơ thể ông càng ngày càng yếu." Lê Chí Thành lắc đầu.
"Ông ngoại, vậy ông cần phải nghỉ ngơi nhiều, đừng làm việc vất vả quá nữa." Lâm Thiên chân thành nói.
"Việc cần xử lý trong công ty còn nhiều lắm, rất nhiều chuyện còn phải do ông tự mình xử lý nữa." Lê Chí Thành bất đắc dĩ nói.
Ngay sau đó, Lê Chí Thành vừa cười nói: "Hôm nay không đề cập tới những chuyện này, đợi lát nữa tất cả quản lý tập hợp đầy đủ, ông sẽ chính thức giới thiệu cháu cùng với mọi người. Ông chuẩn bị tại buổi họp trong phòng hội nghị sẽ tuyên bố bổ nhiệm cháu làm phó tổng giám đốc quản lý tập đoàn Tỉnh Xuyên."
"Phó tổng giám đốc quản lý tập đoàn ạ?" Lâm Thiên khẽ giật mình.
Đây chính là phó tổng giám đốc quản lý tập đoàn, quyền lực của chức vụ này cũng đã đủ để quản lý toàn bộ tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Trước đó tại thành phố Bảo Thạnh, Lâm Thiên mặc dù chỉ làm chủ tịch của công ty chi nhánh Bảo Thạnh, nhưng chỉ giới hạn trong việc quản lý công ty con ở Bảo Thạnh. So với việc quản lý tập đoàn thì hai cái này có sự chênh lệch cực lớn.
Trước đó chỉ là chủ tịch công ty chi nhánh, hiện tại là phó tổng giám đốc quản lý tập đoàn!
Sơ đồ chức vị cấp cao trong công ty, từ cao đến thấp thường được sắp xếp theo kiểu: Chủ tịch, đổng sự, giám đốc, phó tổng quản lý, tổng thanh tra, quản lý.
Đương nhiên, nếu như có những chức vị nhỏ hơn nữa, bên trong chức vị tổng thanh tra còn có thể phân ra tổng thanh tra cao cấp, tổng thanh tra, cùng cao cấp quản lý, quản lý,v.v...
Có công ty sẽ còn bổ nhiệm tổng giám đốc. Tính chất cùng giám đốc tương tự, là người bình thường sẽ phụ trách xử lý sự vụ tối cao.
"Ông ngoại, cháu chỉ vừa mới đến công ty, liền trực tiếp ngồi lên vị trí phó tổng giám đốc, chỉ sợ... sẽ có nhiều người không phục." Lâm Thiên lo lắng nói.
“Ông nghĩ thành tích lúc trước của cháu tại Bảo Thạnh đủ để chứng minh năng lực của cháu với mọi người rồi.” Lê Chí Thành cười tủm tỉm nói.
Một bên khác.
Trong văn phòng tổng thanh tra các hạng mục, Lê Văn Hải rầu rĩ không vui ngồi ở văn phòng.
"Mẹ nó, ông đây về một tháng rồi mà vẫn chỉ là tổng thanh tra hạng mục, cũng không biết tới khi nào ông già mới tiếp tục cho tôi thăng chức đây." Lê Văn Hải phàn nàn nói.
"Cậu chủ Văn Hải à, cậu là dòng dõi duy nhất của nhà họ Lê. Tập đoàn Tỉnh Xuyên sau này không là của cậu thì còn vào được tay ai." Quản lý Lỗ nịnh hót mà nói. Quản lý Lỗ, chính là chủ xe Mercedes đã gây sự với Lâm Thiên trước đó.
"Im mồm, ông cho rằng tôi không biết à? Ông già còn một cháu ngoại trai, tên là Lâm Thiên, nghe nói ông già rất yêu thích cái tên Lâm Thiên đó, nói không chừng tên này sẽ up hiếp vị trí của tôi." Lê Văn Hải nói.
"Cậu chủ Văn Hải, hắn họ Lâm còn cậu họ Lê. Chỉ bằng điểm này, thì cái tên Lâm Thiên gì gì đó có thể so được với cậu hay sao?" Chủ quản Lỗ nói.
Lê Văn Hải cười gật gật đầu: "Cũng đúng, trong người ông đây là huyết mạch nhà họ Lê, cái tên Lâm Thiên gì đó dựa vào cái gì mà đòi có tư cách đấu với tôi?"
"Vả lại, chủ tịch chỉ cho tên đó một cái công ty chi nhánh, tương đương với đem tên đó hạ thấp đi. Nhưng cậu chủ Văn Hải lại được nhậm chức ở công ty tổng, có thể thấy sự khác nhau rất rõ ràng." Chủ quản Lỗ cười nói.
"Có đạo lý! Có đạo lý!" Lê Văn Hải cười liên tục gật đầu. Đúng vào lúc này, trợ lý của Lê Văn Hải đẩy cửa đi tới.
"Cậu chủ Văn Hải, chủ tịch gọi tất cả các quản lý cấp cao đến bên trong phòng họp." Trợ lý nói.
"A? Đột nhiên như vậy, là có chuyện gì sao?" Lê Văn Hải nói.
"Tôi cũng không biết." Trợ lý lắc đầu.
"Được, tôi biết rồi, đi ngay bây giờ!" Lê Văn Hải khoát khoát tay bảo trợ lý.
Mười phút sau, ngoại trừ những người đang đi công tác, thì tất cả các quản lý cấp cao của tập đoàn Tỉnh Xuyên lúc này đều đã tập trung đầy đủ trong phòng họp.
Lê Chí Thành chậm rãi đi đến trước phòng họp.
Nhóm quản lý cấp cao vốn dĩ còn đang châu đầu vào nói chuyện, trong nháy mắt yên tĩnh lại. Toàn bộ phòng họp đều lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn Lê Chí Thành.
"Trong buổi hội nghị hôm nay, tôi muốn khen ngợi một người. Đó chính là Lâm Thiên - chủ tịch công ty chi nhánh Bảo Thạnh." Lê Chí Thành chầm chậm nói.
Đám người nghe được câu này xong, tất cả đều kinh ngạc một chút. Trong nhóm quản lý, có ai mà không biết, Lâm Thiên là cháu ngoại của Lê Chí Thành đâu.
“Mặt khác, trước đó vài ngày. Chắc hẳn mọi người đều biết vụ án tham ô của giám đốc công ty chi nhánh Khánh Chi rồi đúng không? Hiện tại tôi muốn tuyên bố với mọi người một chuyện, người tìm ra chứng cứ phạm tội tham ô của giám đốc công ty chi nhánh Khánh Chi chính là Lâm Vân. Từ lúc đã tự mình làm nội ứng ở công ty chi nhánh, sau đó nghĩ biện pháp tìm bằng chứng, cậu ấy chỉ tốn không đến một tuần!” Ông Lê nói.
Ở đây đều rất nhiều quản lí cấp cao thi nhau gật đầu, có thể trong một tuần ngắn ngủi như vậy, xâm nhập vào một cái công ty, tra được bằng chứng tham ô của giám đốc, cái này đủ để chứng minh, Lâm Thiên cũng có chút năng lực.
Ông Lê cười tiếp tục nói: "Không chỉ như vậy, trong mấy tháng từ lúc Lâm Thiên tiếp nhận vị trí chủ tịch của công ty chi nhánh Bảo Thạnh, đã lập được rất nhiều công lao. Đầu tiên là lấy được vị trí trong khu bảo hộ số một của thành phố Bảo Thạnh. Sau đó lại hạ gục được tập đoàn Hùng Dũng vốn dĩ đã tung hoành từ lâu ở thành phố Bảo Thạnh. Tiếp đó là thu mua được toàn bộ tập đoàn này, làm giá trị của công ty chi nhánh tăng lên gấp bội!"
Ông Lê tiếp tục nói: "Người quản lý đời trước của công ty chi nhánh Bảo Thạnh đã quản lý được năm năm mà cũng không thể lật đổ được tập đoàn Hùng Dũng, ngược lại còn để tập đoàn Hùng Dũng ngày càng lấn át công ty chúng ta. Nhưng cậu ấy chỉ mới tiếp nhận công ty được mấy tháng, đã có thể diệt hết tập đoàn Hùng Dũng. Người có được năng lực mạnh mẽ như vậy, tôi chỉ có thể giơ ngón tay cái lên thán phục mà thôi."
Ông Lê vừa nói ra lời này, toàn bộ phòng họp lập tức xôn xao hẳn lên.
"Ngắn ngủi mấy tháng, liền có thể hủy diệt một tập đoàn vốn dĩ làm mưa làm gió ở Bảo Thạnh, nâng cao giá trị công ty chi nhánh lên gấp bội, thủ đoạn cỡ này cũng quá kinh khủng rồi!"
"Đúng vậy, loại tập đoàn bành trướng ở một nơi lâu như vậy là khó đối phó nhất, muốn diệt sạch sẽ, nói thì dễ, làm thì khó!"
"Xem ra cậu chủ Lâm này, thật là có chút năng lực đó!"
Trong phòng họp, nhóm quản lý cấp cao đều đang bàn luận ầm ĩ.
Lê Văn Hải cũng ngồi ở phía dưới, cậu ta nghe được Lê Chí Thành tổ chức buổi họp này chỉ để tuyên dương khích lệ Lâm Thiên, cậu ta nghe được những lời bàn luận của mọi người, sắc mặt của cậu ta liền trở nên khó coi!