Lâm Thiên khẽ cau mày nhìn sang cô gái này.
“Đường Thái Minh, đây là bạn gái của cậu à?” Lâm Thiên hỏi.
"Đúng vậy, đây là bạn gái của tôi, thế nào, xinh lắm đúng khôn? Hiện tại tôi có thể được coi là được tiền tài người đẹp bao quanh." Đường Thái Minh đắc ý nói.
“Đúng vậy, cậu giỏi lắm.” Lâm Thiên cười nói.
Mặc dù cô gái này có vài phần nhan sắc nhưng so với các người đẹp như Như Tuyết, Phạm Minh Tú và Tô Bảo Nhi thì rõ ràng là có một khoảng cách lớn.
"Bạn học cũ, bạn gái tôi có chút sốt ruột, tôi đi trước."
Đường Thái Minh nói xong liền dẫn bạn gái, xoay người rời đi.
Lâm Thiên nhìn bóng lưng Đường Thái Minh rời đi, cười lắc đầu: "Kiếm được một ít tiền thì đầu vểnh lên trời, chỉ sợ người khác không biết mình có tiền."
"Anh Thiên, tên nhóc này rõ ràng là khoe khoang với anh, sao anh không trực tiếp thể hiện giá trị con người của mình? Nhất định sẽ dọa chết anh ta. Dáng vẻ đắc ý của anh ta thật khiến người ta khó chịu." Độc Nha nói.
“Với loại người này thì không cần thiết, hơn nữa bỗng dưng tôi nói nhà mình giàu có thì anh ta sẽ tin sao?” Lâm Thiên cười lắc đầu.
Lâm Thiên đi dạo một vòng rồi đến lối vào trận đấu quyền anh.
Phải mua vé mới có thể vào, vé thường là bốn triệu, vé hàng sau là hai tám triệu, càng xa thì giá vé sẽ tăng, vé hàng đầu đã bán với giá năm trăm triệu.
Bệ xem ở tầng hai của trận đấu quyền anh đều được xây dựng thành các phòng VIP.
Phòng VIP này được nhà họ Chu đặc biệt dành tặng cho những nhân vật tai to mặt lớn đến xem trận đấu.
Đương nhiên mỗi lần nhà họ Chu đều sẽ giữ lại một ít phòng VIP, chỉ cần có tiền là có thể mua, nhưng giá quá cao, người bình thường chỉ có thể nhìn từ xa, rất ít người mua.
Tại lối vào, sau một hồi xếp hàng dài, cuối cùng cũng đến lượt Lâm Thiên.
"Thưa anh, anh muốn mua phiếu vị trí nào?" Người bán vé hỏi.
“Tôi muốn một phòng VIP ở tầng hai.” Lâm Thiên nhẹ nhàng nói.
“Phòng VIP?” Người bán vé ngạc nhiên.
"Thưa anh, có ba phòng VIP được rao bán với giá năm trăm triệu. Anh có chắc chắn muốn mua không?" Người bán vé hỏi lại.
Người bán vé thấy dáng vẻ của Lâm Thiên và ba người bọn họ không giống người có thể mua được phòng VIP.
"Trả bằng thẻ nhé."
Lâm Thiên trực tiếp ném thẻ đen của công ty cho người bán vé.
Người bán vé nhìn thấy tấm thẻ đen của hãng thì thái độ của ông ta đột ngột thay đổi.
"Thưa anh, tôi sẽ quẹt thẻ ngay bây giờ."
"Ting!"
Cà thẻ thành công.
“Thưa quý ngài, đây là thẻ phòng VIP của anh, xin anh hãy cầm lấy.” Người bán vé đưa hai tay một tấm vé vàng rất sang trọng cho Lâm Thiên.
"Chà, lại có người mua vé phòng VIP. Không biết đây là cậu chủ nhà nào?"
Lâm Thiên mua thành công thẻ vào phòng VIP trên tầng hai, gây náo loạn phòng bán vé.
Dưới ánh mắt ghen tị của mọi người, Lâm Thiên và ba người bước vào sàn đấu.
Trận đấu quyền anh ngầm hôm nay có quy cách rất cao, lan rộng ra ba tỉnh miền Tây Nam bộ, rất nhiều người từ các tỉnh khác đến tham gia.
Vì vậy, toàn bộ địa điểm tổ chức trận đấu quyền anh hạng dưới rất lớn, lớn hơn nhiều so với trận đấu quyền anh hạng dưới mà Lâm Thiên từng tham gia ở thành phố Bảo Thạch trước đây, có thể chứa ít nhất năm nghìn người đến xem trận đấu cùng một lúc.
Nếu đông đủ thì thu nhập riêng từ vé ít nhất cũng phải mấy tỷ.
Nhưng theo như Lâm Thiên biết, tiền vào cửa chỉ chút tiền nhỏ, khoản tiền lớn trong trận quyền anh ngầm này chính là tiền cược mở màn.
Phần thú vị nhất của trận đấu quyền anh ngầm là không quy tắc, trận đấu diễn ra rất tàn khốc, các cầu thủ gần như phải chiến đấu vì mạng sống của họ. Có thể khiến khán giả thấy hormone tăng vọt.
Một khía cạnh thú vị khác là tiền đặt cược.
Cho nên rất nhiều người giàu thích xem trận đấu quyền anh ngầm này, nhiều ông chủ lớn cũng sẽ tham gia cá cược và thậm chí cử người tham gia trò chơi.
Lâm Thiên đến nơi thì liếc mắt nhìn, có ít nhất ba nghìn người đã ngồi sẵn, không khí rất náo nhiệt.
“Lâm Thiên, sao lại gặp cậu ở đây?” Một giọng nói vang lên.
Lâm Thiên nhìn lên thì thấy là Đường Thái Minh và bạn gái của anh ta.
Đường Thái Minh vừa nói vừa đưa bạn gái đến trước mặt Lâm Thiên.
“Đường Thái Minh, cậu đến khá sớm.” Lâm Thiên nở nụ cười.
"Ừ, mười phút trước tôi đến rồi. Tôi vừa đi vệ sinh, không ngờ lại gặp cậu." Đường Thái Minh nói.
Ngừng một chút, Đường Thái Minh tiếp tục: "Tôi mua ghế giữa, hai vé tổng cộng là hai mươi triệu. Còn cậu, cậu mua vé ở đâu?"
"Còn phải nói sao. Hẳn là hàng cuối cùng giá đặc biệt rẻ." Bạn gái Đường Thái Minh cười nhạo.
"Chà, tôi không mua vé giá đặc biệt rẻ. Vị trí đó ở phía sau quá xa để có thể nhìn rõ trận đấu, nên tôi mạnh tay mua vé có chỗ ngồi tốt hơn." Lâm Thiên nói.
"Ồ? Cậu cũng mua vé ở vị trí chính giữa sao? Có tiền trả không? Vé ở giữa là mười triệu. Cậu không có nhiều tiền như vậy đúng không?" Đường Thái Minh nghi ngờ nhìn Lâm Thiên.
“Không phải, tôi mua… phòng VIP. Ừ, chính là cái này.” Lâm Thiên nhẹ giọng nói.
Lâm Thiên vừa nói vừa lấy ra chiếc vé VIP vàng sang trọng.
"Phòng… Phòng VIP sao?"
Đường Thái Minh và bạn gái nhìn thấy tấm vé trong tay Lâm Thiên, cơ mặt của họ đột nhiên co giật, sắc mặt lập tức xám lại.
Đường Thái Minh nghiến răng, cố nặn ra một nụ cười khó coi. Anh ta cố bình tĩnh nói: "Lâm... Lâm Thiên, cậu đùa tôi sao? Một vé phòng VIP là năm trăm triệu đấy."
"Tôi không đùa, vé ở đây, trên đó còn có niêm phong. Năm trăm triệu quả thực hơi đắt, nhưng tôi miễn cưỡng có thể chấp nhận." Lâm Thiên nhẹ giọng nói.
Đường Thái Minh không khỏi nuốt nước bọt, nhìn kỹ mới phát hiện vé của Lâm Thiên là thật.
“Lâm Thiên, cậu… không phải là sinh viên đại học sao ? Sao cậu có thể có nhiều tiền như vậy ?” Đường Thái Minh nghi ngờ nhìn Lâm Thiên. Giọng anh ta trở nên sắc bén.
Đây là ba trăm triệu. Tổng tài sản của Đường Thái Minh chỉ có hai tỷ, nhưng Lâm Thiên có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy mua vé, rộng rãi như vậy, không có tài sản mấy trăm tỷ thì không thể nào.
“Tôi cũng làm kinh doanh nhỏ, kiếm chút tiền lẻ, không nhiều lắm, chỉ mấy trăm tỷ, vé năm trăm triệu, tôi vẫn có thể mua được.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
"Mấy trăm tỷ."
Đường Thái Minh khi nghe đến con số này, cả người run lên, suýt nữa té xỉu.
Bạn gái của Đường Thái Minh cũng rất sốc.
Trời ơi, mấy trăm tỷ!
Đường Thái Minh nghĩ đến tài sản hai tỷ của mình, lúc trước không ngừng khoe khoang trước mặt Lâm Thiên, anh ta xấu hổ chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào.
"Đường Thái Minh, phòng VIP lầu hai có thể xem khá rõ, lại không bị quấy rầy, hơn nữa, phòng khá lớn. Cậu có muốn lên lầu cùng tôi xem trận đấu không?" Lâm Thiên hờ hững nói.
"Cái này... cái này. Được." Đường Thái Minh cười trả lời.
Đường Thái Minh thầm nghĩ, Lâm Thiên hiện tại quá kinh người, anh ta nhất định phải tìm cách trèo cao một chút.
“Ừm, tôi chỉ nói khách sáo thôi, cậu chớ coi là thật.” Lâm Thiên cười nói.
Đường Thái Minh nghe vậy, mặt đỏ bừng. Lâm Thiên rõ ràng là đang đùa giỡn, nhưng anh ta lại có rắm cũng không dám đánh một cái, chỉ có thể ngượng ngùng cười.
"Đường Thái Minh, tôi lên trước. Chúng ta nói chuyện sau."
Lâm Thiên nói xong, liền dẫn theo Thạch Hàn và Độc Nha, bước lên lầu hai.
Tại điểm kiểm tra an ninh trên tầng hai, sau khi kiểm tra vé, Lâm Thiên thành công lên tầng hai.
"Cậu ta... Cậu ta…"
Đường Thái Minh nhìn Lâm Thiên thành công đi lên lầu hai. Khuôn mặt anh rất lạ, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần.
Sau khi Lâm Thiên đi lên tầng hai, anh đi thẳng đến phòng VIP số 5.
Phòng được ngăn cách bởi các bức tường ở ba mặt, mặt trước để hở, ngồi trong hộp có thể nhìn bao quát toàn bộ võ đài.
Vị trí phòng bao chắc chắn là nơi tốt nhất để xem trận đấu, hơn nữa ngồi ở đây không bị làm phiền.
“Anh Thiên, bạn học cũ của anh vừa rồi thấy anh lấy vé phòng VIP ra nói thật, sắc mặt anh ta cứ như ăn phải cứt, haha.” Thạch Hàn cười.
“Ừ, chắc anh ta chết lặng.” Độc Nha cũng cười.
Lâm Thiên cười lắc đầu, sau đó ngồi trên ghế sô pha sang trọng.
Thạch Hàn và Độc Nha lần lượt đứng sau Lâm Thiên.
Đúng lúc này, ba người phụ nữ trẻ trong trang phục con thỏ bước vào với trái cây, đồ ăn nhẹ và rượu đặt chúng lên bàn.
"Quý khách, trận đấu quyền anh hôm nay sẽ do ba chị em chúng tôi phục vụ."
Ba người phụ nữ vừa nói vừa đi đến chỗ Lâm Thiên, bóp vai và đấm chân cho Lâm Thiên.
Lâm Thiên liếc nhìn, ba người phụ nữ này rất xinh đẹp rất gợi cảm.
Rõ ràng, đây là một dịch vụ đặc biệt dành cho những vị khách phòng VIP.