Khương Hùng Dũng thay đổi sắc mặt.
Lâm Thiên lạnh giọng tiếp tục nói: “Lúc trước nếu như ông không đối nghịch với tôi, có lẽ tôi cũng sẽ không rơi xuống tình trạng như ngày hôm nay. Tất cả chẳng qua là do ông tự làm tự chịu mà thôi.”
“Lâm Thiên, có thể tha cho tôi một con đường sống được không? Chỉ cần… Chỉ cần cậu thả tôi ra, tôi sẽ đem một nửa tài sản của tôi, tất cả đều cho cậu hết, sau đó tôi sẽ rời khỏi thành phố Bảo Thạnh. Thế nào?” Khương Hùng Dũng nơm nớp lo sợ nói.
Tuy Khương Hùng Dũng cực kỳ không muốn cúi đầu cầu xin Lâm Thiên tha cho ông ta, nhưng đây là biện pháp duy nhất cho ông ta vào lúc này.
Lâm Thiên cười một cách lạnh lùng: “Nếu trận tranh đấu của hai người chúng ta, người thất bại là tôi, ông sẽ tha cho tôi sao? Tôi nghĩ ông tuyệt đối không thể nào làm như vậy đúng không?”
Ngay sau đó, Lâm Thiên quay đầu dặn dò Bạch Hổ: “Bạch Hổ, Độc Nha, các người đưa ông ta lên mái nhà, ném từ mái nhà xuống, ngày mai trên báo Bảo Thạnh sẽ viết chủ tịch tập đoàn Hùng Dũng, Khương Hùng Dũng, bởi vì đầu tư thất bại, vô cùng đau khổ dẫn đến nhảy lầu tự sát.”
Sau khi Khương Hùng Dũng nghe đến đó, sắc mặt ông ta chợt thay đổi lớn, trong mắt lóe ra tia tức giận, sợ hãi và không cam lòng.
“Anh Thiên, vậy chúng tôi làm ngay.”
Sau khi Bạch Hổ và Độc Nha lên tiếng trả lời thì liền đè Khương Hùng Dũng lại, xoay người đi về phía trên lầu.
“Lâm Thiên, mày… tên khốn khiếp mày. Hứa Chí Vân, cái thằng súc sinh bán đứng ông đây. A.”
Khương Hùng Dũng bị kéo đi điên cuồng gào thét.
Nghe thấy tiếng gầm gừ của Khương Hùng Dũng, Lâm Thiên không khỏi lắc đầu: “Khương Hùng Dũng đến chết cũng vẫn không hiểu rõ được, sai lầm lớn nhất của ông ta chính là lựa chọn đối địch với Lâm Thiên tôi.”
“Anh Long, thuốc.” Lâm Thiên nói một câu.
Anh Long vội vàng lấy một điếu thuốc lá ra đưa cho Lâm Thiên, sau đó đốt thuốc thay Lâm Thiên.
Hôm nay là ngày lớn tiêu diệt Khương Hùng Dũng.
Tuy Lâm Thiên không thích hút thuốc, nhưng trong loại tình cảnh này, Lâm Thiên lại muốn hút một điếu.
“A.”
“Rầm.”
Một tiếng động rơi tầng vang lên.
Tất cả đám thuộc hạ ở đây, bất kể là người của Lâm Thiên hay là người của Khương Hùng Dũng, trong lòng bọn họ đều hiểu rất rõ.
Nhà họ Khương tung hoành ở thành phố Bảo Thạnh hơn mười năm cứ như vậy mà mất mạng.
Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng dùng ánh mắt kính sợ nhìn về phía người trẻ tuổi Lâm Thiên kia.
Bọn họ biết, từ nay về sau, thành phố Bảo Thạnh chỉ có một ông lớn, vậy thì đó chính là nhà họ Lâm.
Lâm Thiên hít sâu một ngụm thuốc, sau đó ngước mắt nhìn về phía bầu trời, lẩm bẩm nói: “Ân oán giữa tôi và Khương Hùng Dũng cuối cùng cũng vẽ nên dấu chấm tròn rồi.”
Từ khi Lâm Thiên tiếp nhận chức vụ công ty Bảo Thạnh của tập đoàn Tỉnh Xuyên tới nay, ở thành phố Bảo Thạnh kẻ thù lớn nhất, uy hiếp lớn nhất đối với Lâm Thiên tất cả đều là Khương Hùng Dũng.
Sau hôm nay, ở thành phố Bảo Thạnh sẽ không có người nào có thể mảy may uy hiếp đến Lâm Thiên nữa, càng không có người nào có thể lay động được Lâm Thiên.
Lâm Thiên đã là người đứng đầu Bảo Thạnh rồi.
Sáng ngày hôm sau, đầu đề tin tức trên trang đầu tiên tên là ‘Khương Hùng Dũng, thương nhân sở hữu tài sản nổi tiếng thành phố Bảo Thạnh, đầu tư thất bại nên đã nhảy lầu tự sát’ được tung ra khắp thành phố Bảo Thạnh.
Dân chúng ở thành phố Bảo Thạnh đều không khỏi khiếp sợ, Khương Hùng Dũng là một nhân vật trâu bò như vậy, thế mà lại đột nhiên chết rồi?
Chỉ có một bộ phận ít người khi nhận được tin tức thì biết được cái chết của Khương Hùng Dũng có liên quan tới nhà họ Lâm.
Cũng không qua quá lâu, lại có tin tức đầu đề là ‘Chủ tịch hi sinh vì nhiệm vụ, tài chính của tập đoàn Hùng Dũng cũng lâm vào nguy cơ thật lớn, công ty Bảo Thạnh của tập đoàn Tỉnh Xuyên đã mua lại tập đoàn Hùng Dũng’ lại tung ra một lần nữa.
Đây cũng là tuyên cáo chính thức, tập đoàn Hùng Dũng rời khỏi vũ đài lịch sử của thành phố Bảo Thạnh.
Đương nhiên, đây chỉ là động tĩnh bên ngoài mà thôi, ở phía dưới mặt nước không nhìn thấy được, mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động, cả thế lực ở thành phố Bảo Thạnh đều gặp phải một trận thanh tẩy.
Buổi chiều, trong văn phòng trên tầng cao nhất của tập đoàn Tỉnh Xuyên.
“Anh Long, chuyện tiếp quản địa bàn của Khương Hùng Dũng tiến hành thế nào rồi?” Lâm Thiên lên tiếng hỏi.
“Cậu Thiên, mọi chuyện đều tiến hành rất thuận lợi. Khương Hùng Dũng vừa chết, thế lực của ông ta cũng sụp đổ, chúng ta thuận thế gia nhập vào đó, tiếp quản tất cả địa bàn đều rất thuận lợi. Nếu bất chợt gặp phải những người không phục phản kháng lại thì đều bị chúng ta giải quyết làm gương. Các thế lực ở cả thành phố Bảo Thạnh đều đã nằm trong tay chúng ta rồi.” Anh Long nói.
“Tốt lắm.” Lâm Thiên gật đầu.
Ngay sau đó, Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía Lưu Thân.
“Lưu Thân, chuyện sáp nhập tập đoàn Hùng Dũng làm thế nào rồi?”
Vẻ mặt Lưu Thân hưng phấn nói: “Chủ tịch Lâm, mọi chuyện đều tiến triển rất thuận lợi, dưới sự trợ giúp của luật sư Hứa Chí Vân, lá cờ của các sản nghiệp tập đoàn Hùng Dũng hạ xuống, chúng ta đều tiếp nhận thuận lợi. Điều này làm cho giá trị của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở Bảo Thạnh của chúng ta tăng lên ít nhất là mấy trăm tỷ.”
“Hơn nữa sau khi sáp nhập, tất cả tài nguyên buôn bán của tập đoàn Hùng Dũng, bao gồm cả mấy lô đất tốt mà trước kia ông ta tóm được cũng thu về tay chúng ta. Giá trị tiềm ẩn trong này là rất cao, cả giới bất động sản của thành phố Bảo Thạnh, bây giờ chúng ta chính là một con thú có sừng. Không có ai sẽ có thể chống lại chúng ta được.”
“Tốt lắm.” Lâm Thiên hài lòng gật đầu.
Ngay sau đó, Lâm Thiên lại nhìn về phía thư ký An Tiểu Ngọc rồi hỏi: “Tiểu Ngọc, tài sản tư nhân dưới danh nghĩa của Khương Hùng Dũng, em thu xếp thế nào rồi?”
Chuyện này, Lâm Thiên giao cho An Tiểu Ngọc bắt tay vào xử lý, đương nhiên cũng trả lại cho cô tài vụ của mấy nhánh công ty con, trợ giúp cho cô.
“Chủ tịch Lâm, tổng cộng tải sản tư nhân dưới danh nghĩa của Khương Hùng Dũng có hai tòa biệt thự, một tòa ở thành phố Bảo Thạnh, còn có một tòa ở ngoại thành, ngoài ra còn có 5 chiếc siêu xe. Trong nhà có 20 kg vàng thỏi, tiền mặt trong nhà có mười bảy tỷ, số dư tài khoản có hai tám tỷ, đồ cổ, vật phẩm sưu tầm đều được liệt kê tỉ mỉ trong bảng thống kê.”
An Tiểu Ngọc vừa nói vừa đưa bảng kê khai cho Lâm Thiên.
Lâm Thiên nhận lấy bảng kê khai, trên đó liệt kê lại tài sản tư nhân dưới danh nghĩa của Khương Hùng Dũng.
An Tiểu Ngọc tiếp tục nói: “Căn cứ vào dòng chảy của ngân hàng, trước kia ông ta đã tiêu khá nhiều tiền rồi, cho nên tiền trong tài khoản tư nhân cũng không còn bao nhiêu. Ngoài ra ông ta còn vay ngân hàng năm mươi tỷ.”
Lâm Thiên gật đầu.
Trước kia Lâm Thiên đã gài bẫy Khương Hùng Dũng được một khoản tiền ở hội đấu giá, lại từng tính kế ông ta một lần. Hơn nữa trong khoảng thời gian này Khương Hùng Dũng vì đề phòng mình mà tiêu tiền thuê người tới bảo vệ ông ta, vì để cho công ty có thể triển khai hoạt động, dẫn đến việc Khương Hùng Dũng không thể không chạy tới ngân hàng vay tiền.
Những chuyện này Lâm Thiên đều biết.
“Tiểu Ngọc, làm tốt lắm.” Lâm Thiên hướng về phía An Tiểu Ngọc mỉm cười.
“Chủ tịch Lâm, đều là anh cho em cơ hội này, còn có một vài khoản hỗ trợ tài chính nữa.”
An Tiểu Ngọc thấy Lâm Thiên khen cô ấy, trong lòng cô ấy giống như được ăn kẹo mật, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười hiểu ý. Cuối cùng cô ấy cũng có thể giúp Lâm Thiên làm chút chuyện rồi, chứ không phải chỉ làm một cái bình hoa di động.
“Đúng rồi Chủ tịch Lâm, chúng ta mua lại hết tất cả tài sản của Khương Hùng Dũng, thế nên tiền vay năm mươi tỷ kia mà ông ta nợ ngân hàng chúng ta cũng cần phải trả lại.” An Tiểu Ngọc nói.
“Anh biết rồi, chào hỏi bên phía tài vụ kia một chút, công ty thu xếp trả lại khoản tiền này đi.” Lâm Thiên nói.
Lần này tiêu diệt Khương Hùng Dũng chỉ là thu hoạch trên mặt giấy tờ mà thôi, ít nhất chính là hơn nghìn tỷ, năm mươi tỷ này, thật đúng là không tính là gì cả.
Về phần lợi nhuận tiềm ẩn trong đó thì càng lớn hơn nữa. Sau này sẽ không có kẻ thù Khương Hùng Dũng trên thương trường ở thành phố Bảo Thạnh này nữa, việc làm ăn có thể càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Ngay sau đó, Lâm Thiên nhìn về phía luật sư Hứa Chí Vân.
“Luật sư Hứa, lần tiêu diệt Khương Hùng Dũng này, ông là người trợ giúp chủ yếu. Ít nhiều gì thì ông cũng đã tắt mạng lưới điện cao thế, cùng với việc mở cửa ra dẫn ba người Thạch Hàn đi vào, vậy mới có thể để cho chúng ta gần như là lấy phương thức không có người nào thương vong mà tiêu diệt được Khương Hùng Dũng.” Lâm Thiên nói.
Lần này có thể thuận lợi như thế, tắt mạng lưới điện cao thế đi cùng với việc mở cửa lớn căn biệt thự ra, với có ông ta dẫn đường, tuyệt đối là vô cùng quan trọng.
Nếu không phải có luật sư Hứa Chí Vân trong ứng ngoài hợp, cho dù Lâm Thiên có nhiều người đi chăng nữa, chỉ sợ ngay cả mạng lưới điện cao thế cũng không phá bỏ được, chứ đừng nói tới những cái khác.
“Cảm ơn Cậu Thiên khích lệ. Cậu Thiên, tôi cũng không cần khen thưởng gì đó đâu, bây giờ có thể trả con trai tôi lại cho tôi chứ?” Hứa Chí Vân nói.
“Đương nhiên rồi, Lâm Thiên tôi nói thì sẽ giữ lời.”
Lâm Thiên vung tay lên.
Ngay sau đó, hai người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen dẫn con trai của Hứa Chí Vân tiến vào.
“Cha.”
Cậu Hứa vội vàng vọt đến trước mặt luật sư Hứa Chí Vân.
“Con trai.” Hứa Chí Vân nhìn thấy con trai của ông ta hoàn hảo không bị sứt mẻ gì, ông ta kích động đến mức nước mắt nóng quanh tròng.
“Cha, người này vậy mà lại dám bắt cóc con. Cha nhất định phải nói với ông Khương làm chủ cho con.” Cậu Hứa chỉ vào Lâm Thiên nói.
Cậu Hứa vừa nói ra lời này, sắc mặt của mọi người trong phòng hơi thay đổi.
Sắc mặt luật sư Hứa Chí Vân lại càng thay đổi hơn.
“Câm miệng lại cho tao. Ông Khương đã chết rồi, người này chính là Cậu Thiên, chính Cậu Thiên này đã tiêu diệt Khương Hùng Dũng. Sau này ông trời của thành phố Bảo Thạnh chính là Cậu Thiên, hiểu chưa? Nhanh chóng xin lỗi Cậu Thiên đi.” Luật sư Hứa Chí Vân trừng mắt nhìn cậu ta một cái.
“Cái gì?” Sắc mặt của cậu Hứa thay đổi.
“Thiên… Cậu Thiên, tôi… tôi biết sai rồi. Cậu tha cho tôi đi.” Cậu Hứa sợ tới mức vội vàng cầu xin Lâm Thiên tha thứ, cả người cậu ta đều trở nên run rẩy.
Lâm Thiên không khỏi lắc đầu: “Cậu Hứa, cha cậu tốt xấu gì cũng được tính là một nhân vật lớn, sao cậu lại chỉ là một tên hèn yếu, phế vật như vậy?”